Lâm Vũ chạy trốn vội
vàng, đến lúc cô định thần lại thì cũng đã ra chạy ra gần đến cổng
trường, không khỏi vỗ ngực thở phào một hơi. Thật may quá, mọi lần cô
đều tìm cách tránh anh thật xa, không ngờ lần này lại vô tình đụng mặt,
cũng may anh không để ý nhiều mà phát hiện ra manh mối gì, nếu không
cuộc sống đại học của cô coi như xong. Lâm Vũ quay mặt lại nhìn một
chút, dù sao cũng đã trốn rồi, tiện thể ra ngoài dạo chơi một chút vậy.
Thật ra, cũng không phải Lâm Vũ hoàn toàn muốn giấu đi thân phận của mình
như vậy, giấu hết đi tài năng để trở thành một người bình thường, lu mờ
giữa biết bao người khác. Chỉ là trong suốt ba năm nay, việc đó đã dần
dần trở thành một thói quen khó bỏ, chiếc mặt nạ cô đang đeo trên mặt
cũng chính là thứ đã giúp cô thoát khỏi bóng ma tâm lý suốt vài năm về
trước, là thứ đã giúp cô bước ra mà thoải mái đối diện với cuộc sống.
Còn nhớ năm đó sau khi Trình Mục đưa cô trở về Trình gia, ông lo toan
thu xếp xong xuôi mọi thứ cho mẹ mới đưa cô đến một trường trung học tốt nhất, học phí cao không cần phải nói, hơn nữa chất lượng giảng dạy cũng thuộc tốp đầu. Lúc đó Lâm Vũ cũng cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút háo hức, dù gì cô cũng chỉ là một đứa trẻ sinh trưởng tại vùng quê
nghèo khó lạc hậu, cái gì cũng không biết; trước một môi trường mới mẻ
như vậy, trong lòng háo hức cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là những
ngày sau đó lại không giống như cô hằng mong đợi, thậm chí còn phát
triển theo chiều hướng tiêu cực mà cô chưa hề nghĩ tới .
Xuất
hiện với tư cách con gái của Trình gia, cô được tất cả những người trong lớp hân hoan chào đón, thậm chí còn có không biết bao nhiêu người đến
ngỏ ý làm quen ngay từ buổi học đầu tiên. Chỉ là không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười của họ, Lâm Vũ không khỏi nhớ đến những người kia, những
người mà cô đã coi như bạn tốt; họ ban đầu cũng như vậy, niềm nở và nồng nhiệt, sự nồng nhiệt khiến cô vui sướng đến mờ mắt. Còn ánh mắt của
những người trước mặt, ngoài một phần nhỏ chân thành, lại có đến bao
phần là nịnh nọt bợ đỡ, muốn thông qua cô mà lôi kéo quan hệ với Trình
gia, cô không đoán, cũng không muốn đoán.
Sự giả tạo của họ
khiến cô bài xích, và cứ thế, cô không nói chuyện với bất kì ai trong
lớp, dần dần trở thành một đứa trẻ kiêu căng bị cả lớp ghét bỏ. Đương
nhiên, bọn họ không thể hiện điều đó trước mặt cô, nói cách khác chính
là do cái danh Trình tiểu thư có khả năng lợi dụng quá lớn khiến cho họ
không dám thể hiện sự bất mãn trước mặt cô. Trước những điều đó, cô luôn giữ thái độ trầm mặc, đem việc học đặt lên hàng đầu, dù sao một điều
kiện học tốt như vậy vẫn là thứ mà cô hằng mong ước, cô không muốn vì
những chuyện lặt vặt xung quanh mà bỏ phí.
Thế nhưng vài ngày sau đó, không chỉ trong lớp mà khắp cả trường nổi lên một tin đồn, nói rằng cô vốn không phải là con gái ruột nhà họ Trình, chẳng qua chỉ là đứa
trẻ dựa hơi mẹ mà bước vào cửa nhà giàu. Bọn họ nói mẹ là kẻ đê tiện,
quyến rũ Trình thiếu, dùng mọi thủ đoạn để bước vào chân vào danh môn.
Bọn họ nói cô chẳng qua là kẻ có xuất thân nghèo khó, mang trong mình
dòng máu bẩn thỉu bần tiện không đáng để được học với họ. Bọn họ nói
nhiều, còn nói rất nhiều thứ, mỗi ngày thêu dệt nên một câu chuyện sống
động như thể họ là người chứng kiến tất cả, và đương nhiên, nhân vật
phản diện trong những câu chuyện đó... vẫn là hai mẹ con cô.
Tin
đồn nhanh chóng lan ra như làn sóng. Mỗi ngày Lâm Vũ đến trường đều nghe thấy những chuyện đó, họ xì xào trong lớp, nói sau lưng, thậm chí còn
viết lên sách, lên ghế, lên cặp cô, chửi mắng cô thậm tệ. Thời gian đầu
cô còn có thể giả câm giả điếc, duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, thế nhưng càng về sau, mỗi lần đi qua bọn họ, cô lại chỉ biết cúi đầu xuống, cắm mặt
đi về phía trước, đi nhanh ra khỏi trường. Thậm chí mỗi khi bước đi trên đường phố xa lạ, cô còn cảm thấy tất cả mọi người đang bàn tán xung
quanh, nhìn vào cô chỉ chỉ chỏ chỏ. Dù sao cũng chỉ là một đưa trẻ mười
mấy tuổi, dù có trưởng thành đến mấy, già dặn đến mấy đi chăng nữa cũng
chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cũng đau lòng, cũng nhạy cảm, cũng dễ bị
tổn thương.
Cũng từ đó, Lâm Vũ dần dần trở nên ghét trường học,
nói đúng hơn, cô sợ cái nơi giống như địa ngục ấy, sợ những lời bàn tán
của họ, sợ những cái cách họ nhìn cô giễu cợt rồi buông lời gièm pha. Cô nhiều lúc không hiểu, cô không làm gì sai, không tranh giành, không
cướp đoạt, nếu đã như vậy, tại sao họ lại đối xử với cô như thế. Cô luôn cho rằng chỉ cần mình im lặng, họ sẽ không nói, không làm nữa, ấy thế
nhưng họ vẫn tiếp tục nói, tiếp tục làm, tiếp tục cho mình quyền phân
xét người khác khi thậm chí không hiểu rõ về họ. Những ngày sau đó, cô
liền giả bệnh, dù trong lòng cô hiểu rõ rằng thân thể khỏe mạnh hơn ai
hết, có chăng cũng chỉ là cách trốn tránh thực tại để bảo vệ trái tim
không bị tổn thương. Cô nghỉ ốm suốt hai tuần liền, một mình ở nhà, nếu
như không phải đến bệnh viện thăm mẹ cũng là ngày ngày ngồi trước đàn
dương cầm mà thẫn thờ.
Ba nuôi không biết những chuyện xảy ra ở
trường, cô cũng không muốn nói với ba. Một phần vì ba rất bận rộn, cô
không muốn ông lo lắng, một phần khác là bản thân cô luôn cảm thấy dường như giữa cô và ba luôn có gì đó giống như là khoảng cách vô hình không
thể xóa bỏ. Chuyện tình cờ gặp được ba, được ba nhận nuôi, được ba giúp
đỡ, cho đến tận bây giờ giống như là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đẽ đến mức không chân thực. Còn người kia nữa, người mà cô đáng nhẽ nên gọi
một tiếng anh trai nuôi, rõ ràng anh cười với cô, nhưng không hiểu sao
cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất lạnh, rất đáng sợ, nhàn nhạt xa cách khiến cho cô không dám đến gần. Nghĩ đến những chuyện mà mình gặp phải, lại nghĩ đến những người mình có thể sẻ chia, trong đầu óc lại hoàn
toàn trống rỗng, quả thực là quá mức bi ai.
Một thời gian sau đó, ba nuôi đi công tác trở về, phát hiện ra cô ngồi co ro bên cửa sổ. Cô
nhớ lúc đó ba hỏi cô nhiều điều, về việc học của cô, về sức khỏe của cô, rất nhiều, rất nhiều những điều khác nữa. Cô cũng nhớ lúc đó nước mắt
chợt trào ra bị cô cố kìm lại, yếu ớt nói với ba " Con không muốn đến
trường nữa". Ba nuôi không nói gì, im lặng một lúc sau đó liền gật đầu
đồng ý. Từ ngày đó, cô không đến trường nữa, ba nuôi thuê người đến dạy
học cho cô, tất cả đều là những giáo sư ở nước ngoài. Cô học đàn, học
hát, học vẽ tranh, học võ, học tất cả những gì ngày xưa cô đã từng muốn
học, dùng thời gian bận rộn để quên đi nỗi cô đơn lúc rảnh rỗi. Dần dần, cô trở thành một bông hoa trong nhà kính được nuôi dưỡng cẩn thận, cô
nói ít đi, im lặng nhiều hơn, cũng không còn vô tư cười đùa như trước
nữa. Lúc đó, cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ mãi như vậy, ngày ngày chỉ có
hai điểm đến là bệnh viện và nhà, không đi chơi, không giao lưu với ai,
thậm chí có lần ba nuôi còn mời bác sĩ đến khám cho cô, sợ cô bị trầm
uất, đến bản thân cô cũng cảm thấy có khi mình sẽ trở thành người như
vậy.