-Kei ! Cậu đi đâu vậy, mọi người đâu rồi ?
Lucy bước lại lo lắng khi thấy Kei đi ra từ căn phòng bên cạnh, ánh mắt sắc
lẻm của cậu nhìn cô bé trở lại dịu dàng, Lucy đã thay bộ đồ bị rách bằng bộ váy ngắn xếp tầng màu xanh dương. Trông cô bé bây giờ giống hệt một
con búp bê, Kei đi lại khoác vai cô mỉm cười.
-Nói chuyện phiếm một chút thôi. Chúng ta tới phòng khách đi. Mọi người đang chờ ở đó.
Lucy gật đầu rồi lon ton theo Kei đi tới phòng khách. Mọi người có vẻ sốt
ruột khi thấy Lucy tới trễ. Trên chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh là
một bữa tiệc thịnh soạn với đủ thức ăn ngon, ba người ra trước vẫn ngồi
im chờ đợi.
-Chú Khánh ! Chú không sao chứ ?
Nhìn thấy chú Khánh, cô bé Lucy mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy ông, Trần Khánh đưa tay
lên xoa đầu cô nhóc dịu dàng, trên trán ông vẫn còn một miếng băng trắng sau tai nạn xe do đám người của Sadis dàn dựng.
-Chú không sao. Chú lo cho cháu quá. Thật may là cháu vẫn ổn !
-Hải Dương đâu rồi ?
Hoàng Tuyền quay sang người giúp việc. Anh ta vẫn chưa ra đây. Sau khi “nói
chuyện phiếm” với Kei xong, dường như anh ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.
-Dạ… Cậu ấy đang ở trong phòng.
-Nó làm gì mà lâu thế ? Vào gọi nó ra đây đi.
Chị giúp việc đang định chạy đi thì Hải Dương cũng xuất hiện, vẻ mặt đã trở lại tự nhiên như trước đây. Anh ta bình thản ngồi vào bàn đối diện với
kẻ vừa đòi giết mình khi nãy. Giờ thì mọi người đã đông đủ, Hoàng Tuyền
nhìn Lucy trìu mến rồi lên tiếng:
-Chắc ai cũng đói rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé !
Những người giúp việc bắt đầu rót rượu ra những chiếc li thủy tinh trong suốt trên bàn. Riêng ba đứa nhóc còn vị thành niên thì được thay thế bằng
nước trái cây. Lucy nhìn xuống bàn ăn. Toàn những món ngon lành. Từ sáng giờ cô bé chưa ăn gì, bụng đã đói meo. Bình thường thì cô bé đã lao vào ngấu nghiến mọi thứ ngay lập tức rồi. Nhưng bây giờ nhìn đống đồ ăn
trên bàn, Lucy không hề muốn đụng đến. Đối với Lucy, mọi thứ trong nhà
họ Hoàng đều có cái giá của nó. Đúng vậy, khi Lucy nhận một thứ gì đó từ đây, cô bé sẽ phải trả lại gấp mười lần. Kể cả việc được sinh ra trong
gia đình này Lucy cũng đã phải trả một cái giá khá đắt rồi. Chính vì vậy mà cô bé tự ý thức, sẽ không đụng đến bất cứ một thứ gì của nhà họ
Hoàng nữa. Lucy không cần những thứ này.
Thấy cô bé nhìn những dĩa thức ăn buồn bã. Hoàng Tuyền quay sang dịu dàng :
-Sao vậy Linh Đan ? Con không thích đồ ăn Pháp à ?
Cô bé ngạc nhiên quay sang. “ Con ư ?” câu nói của ông làm Lucy cảm thấy
bối rối. Đúng là trước đây cô bé đã từng muốn có một người bố, muốn được ông ấy gọi một tiếng con thân thương như vậy đấy. Cô bé đã từng buồn
rất nhiều khi được cho biết là bố mình đã chết từ lâu. Khi biết ông ấy
còn sống, lẽ ra Lucy phải vui lắm mới phải. Nhưng trong hoàn cảnh éo le
như thế này, cô bé không biết nên vui hay buồn nữa. Bố cô vẫn còn sống
đấy. Nhưng giờ Lucy mới biết chính gia đình ông ta đã cướp mất hết những người thân thương của Lucy, thậm chí còn đẩy cô bé vào nguy hiểm nữa.
Rồi cả người anh trai cùng cha khác mẹ của cô bé nữa. Lúc đầu Lucy còn
tưởng anh ta là người một người anh tốt, nhưng những gì mà anh ta chứng
minh sau đó hoàn toàn ngược lại những gì mà anh ta từng nói với Lucy. Cô bé chợt nhận ra, có thể người bố này cũng giống anh trai thôi. Chính
ông ta trước đây đã bỏ rơi hai mẹ con Lucy cơ mà…
-Vậy…ông có chuyện gì cần nói với tôi thế ?
Hoàng Tuyền hơi sững người, ông nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô bé mà thấy có
gì đó nhói đau trong lòng. Lucy là con gái của ông, chính ông đã bỏ rơi
cô bé, cứ tưởng rằng bây giờ ông chỉ cần làm tròn trách nhiệm với cô là
cô sẽ bỏ qua cho ông. Nhưng khi nghe cô nói với ông bằng cách nói đối
với một người xa lạ thì ông bổng cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Mọi người
cũng quay sang nhìn hai người, thấy người đàn ông xám mặt không nói gì,
chú Khánh mới lên tiếng :
-Lucy ! Bố cháu…. Ông ấy muốn đón cháu
về nhà nuôi. Chú và bố cháu đã nói chuyện với nhau rồi. Nếu cháu đồng ý
thì ông ấy sẽ đưa cháu sang Oxtraylia ngay ngày mai. Ý cháu thế nào?
Lucy cau mày ngước lên nhìn Trần Khánh nghiêng đầu.
-Cháu có quyền lựa chọn sao ?
-Đương nhiên. Cháu có thể chọn đi hay không đi. Mọi người sẽ phải tôn trọng ý kiến của cháu.
-Vậy thì cháu từ chối ! Lucy mỉm cười thanh thản.
-Linh Đan ! Con còn giận bố chuyện xảy ra đêm giáng sinh sao ? Hay là vì
trước đây bố đã bỏ rơi mẹ con. Nếu là những chuyện đó thì đều không phải do bố cố ý. Bố thật sự muốn đón con về nhà và bù đắp lại cho con về
khoảng thời gian đã để con chịu khổ. Bố vẫn còn sống. Con vẫn còn một
gia đình thì không có lí do gì phải ở trong gia đình của một người xa lạ cả.
-Gia đình chú Khánh không phải người xa lạ. Họ là bố mẹ nuôi của tôi.
-Nhưng cả hai người này đều không có chung huyết thống với con. Tại sao con lại phải xa lánh bố ruột để sống với họ ?
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, chú Khánh cũng lên tiếng.
-Lucy à ! Thú thực thì chú không muốn cháu đi. Nhưng tất cả là vì tương lai
của cháu. Qua chuyện vừa rồi, chú không đủ tự tin là sẽ bảo vệ được cho
cháu, nhưng bố cháu thì có. Hơn nữa nếu ở trong nhà họ Hoàng, cháu sẽ có cuộc sống tốt hơn là với gia đình chú. Chú tin là cháu sẽ tìm thấy hạnh phúc nhiều hơn ở đó.
-Cháu biết nơi nào thực sự tốt cho mình mà. Nếu chú không đuổi cháu đi thì cháu muốn ở lại với gia đình chú. So với một người bố vô trách nhiệm, ruồng bỏ vợ con, phản bội bạn bè và một
người anh trai máu lạnh thì cháu thấy biết ơn và quý trọng gia đình chú
rất nhiều. Chú và anh Bạch Dương mới là những người thật sự yêu thương
cháu, lo lắng cho cháu và hi sinh vì cháu. Đây là lựa chọn vô cùng sáng
suốt của cháu. Cháu sẽ không bao giờ hối hận vì chọn lựa này.
-Linh Đan…
-Đó là chưa tính đến việc cháu có thể bị giết bất cứ
lúc nào khi bước chân vào gia đình họ Hoàng. À không… Cô bé cười
nhạt.-Thậm chí chưa về đây cháu cũng đã bị đuổi giết rồi. Nhận bất cứ
thứ gì từ gia đình này đều phải trả lại bằng một cái giá đắt cả, chú
nghĩ ở một nơi nguy hiểm như thế này cháu có thể hạnh phúc được sao. Lần này thì chú nhầm rồi ! Chú à !
Hải Dương đặt li rượu vang xuống bàn nhìn Lucy nghiêm túc.
-Sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu đâu Lucy. Khi em về nhà này, em sẽ
được bảo vệ cẩn thận. Anh đảm bảo không ai có thể chạm vào em cả.
-Hở ? Lucy nghiêng đầu nhìn Hải Dương, nhếch mép cười chua chát.-Đây không
phải lần đầu em nghe anh nói như vậy nhỉ. Bảo vệ ư ? Bằng cái cách mà
anh đã từng làm với em sao ? Thật là mỉa mai quá !
-Linh Đan ! Về chuyện này bố có thể bảo đảm với con. Hãy trở về nhà cùng bố, bố sẽ bảo vệ và cho con một cuộc sống tốt nhất.
Lucy mỉm cười lạnh lùng :
-Không cần đâu. Tôi không cần ai bảo vệ cả. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống thanh thản mà không cần đến người bảo vệ thôi.
-Đừng bướng bĩnh như vậy nữa Linh Đan. Con là con gái ruột của bố mà. Làm con thì phải biết nghe lời bố mẹ chứ. Bố chỉ nghĩ đến điều tốt nhất cho con mà thôi. Bố sẽ không để con ở lại nhà ông Khánh nữa đâu. Khi bố còn
đang nhẹ nhàng thì hãy ngoan ngoãn về nhà cùng bố đi. Nếu con còn cứng
đầu, bố sẽ không kiên nhẫn mà dùng biện pháp mạnh đưa con về đó.
Nghe Hoàng Tuyền nói vậy, Lucy ngước lên giận dữ :
-Ông có đủ tư cách làm bố tôi sao. Ông đã ruồng bỏ mẹ tôi khi tôi còn chưa
chào đời. Lúc đó ông có nghĩ cho mẹ tôi hay không ? Từ lúc tôi sinh ra,
ông cũng chưa một lần làm tròn được trách nhiệm với tôi. Vậy thì ông có
quyền gì bắt tôi phải nghe theo lời ông chứ. Nếu quả thật ông muốn tốt
cho tôi thì đừng nên can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa. Tôi đang có
một cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng từ khi ông xuất hiện thì nó lại bị
xáo trộn, và trở nên méo mó. Trước đây nhà họ Hoàng đã cướp đi hai người thân duy nhất của tôi rồi. Trong đó cũng có phần của ông. Chắc ông
không định đạp nát luôn cả hạnh phúc cuối cùng của tôi chứ. Một kẻ tàn
nhẫn như ông thì biết gì đến tình cảm bố con mà ông dám lên mặt giáo
huấn tôi. Cả đời này ông cũng không thể mang lại hạnh phúc cho tôi đâu.
Đối với ông, tôi cũng đâu có là gì. Chỉ có tiền bạc địa vị mới quan
trọng với ông thôi. Ông đã ruồng bỏ vợ con, phản bội lại bạn bè để giữ
lại nó mà, vậy thì bây giờ ông cũng không cần vì chúng ta có chung dòng
máu mà phải cố làm tròn trách nhiệm với tôi. Tôi không cần cái thứ tình
cảm giả tạo đó, tôi không cần những đồng tiền bẩn thỉu của ông. Tôi cũng không muốn có một người bố tệ hại như ông đâu. Tôi hận dòng họ Hoàng.
Tôi hận ông. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu…
-Im ngay Lucy !!!
Hải Dương đập tay xuống bàn quát lớn, nhìn cô bé tức giận. Từ trước đến giờ ngay cả anh còn chưa dám nói những lời nặng nề xúc phạm đến bố mình, và anh ta cũng không bao giờ để cho ai xúc phạm ông cả. Nếu không phải vì
Hoàng Tuyền đang cố gắng dỗ dành Lucy về nhà thì anh ta đã cho Lucy một
trận rồi.
Lucy không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Hải Dương.
Cô bé vẫn nghiến răng giận dữ, cả người cô bé run lên, những gì kìm nén
trong lòng cô bé bấy lâu bây giờ đã bộc phát. Khi nhớ lại những chuyện
trong quá khứ xảy ra với bác mình, Lucy không thể giữ bình tĩnh được.
Đặc biệt là khi đối diện với con người này, kẻ phản bội bạn bè đã đẩy
bác cô vào chỗ chết. Cô bé trợn tròn mắt nhìn ông ta với sự căm thù khôn tả. Mọi người đều im lặng…
-Linh Đan….bố biết trước đây là bố
không đúng, bố đã có lỗi với mẹ con và con…nhưng bố thật sự yêu mẹ con,
bố chưa từng yêu ai ngoài cô ấy cả…
-Nếu ông thật sự yêu mẹ tôi
thì ông không nên ruồng bỏ bà ấy, nếu ông thật sự yêu mẹ tôi thì ông đã
không lấy người phụ nữ khác làm vợ, nếu ông không thể lấy mẹ tôi thì ông nên tôn trọng cuộc sống của bà ấy. Ông có bao giờ quan tâm đến mẹ tôi
suy nghĩ như thế nào khi ông đã bỏ đi lấy vợ mà vẫn cưỡng bức bà ấy chưa ? ông có bao giờ bận tâm suy nghĩ cuộc sống của bà ấy sau đó sẽ như thế nào chưa ? Ông có bao giờ quan tâm đến chuyện bà ấy mang thai giọt máu
của ông chưa ? Hay đợi đến khi ông sắp giết tôi rồi ông mới biết tôi là
con ông. Còn bác tôi, ông biết vợ ông giết bác ấy vì mẹ và tôi, nhưng
ông vẫn không có một hành động can thiệp. Còn chú Khánh, ông cũng từng
muốn giết chú ấy vì lợi ích của công ty ông. Đối với ông thì bạn bè chỉ
là mối quan hệ nhạt nhẽo như vậy mà thôi.
….
-Ích kỉ, tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình vô nghĩa….Đây chính là bản chất thật sự của ông sao…
-Lucy….Hải Dương cau mày, anh muốn làm con bé im miệng lắm rồi. Kei và Thanh Phong ngồi bên cạnh vẫn im lặng, nhưng nếu anh ta muốn làm gì Lucy, hai người nhất định sẽ can thiệp bảo vệ cô bé, Trần Khánh thở dài, không khí
trong phòng trở nên thật nặng nề.
-Con…không thể tha thứ cho bố
sao ? Dù sao những chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, bố biết là bố sai rồi, nhưng bây giờ bố rất muốn chuộc lỗi, con không thể cho bố một cơ hội
sao ? bố thật sự muốn đón con về…
-Ông muốn tôi về với ông sao ?
Ông đừng hòng ! Trừ khi tôi chết đi, nếu không tôi sẽ không bao giờ về
sống chung với ông đâu. Nếu ông muốn nhận xác tôi về chôn cất trong
nghĩa trang dòng họ thì cứ thử ép tôi về đi. Tôi đang mang trong người
một nữa dòng máu của ông mà, nếu ông muốn, tôi sẽ trả nó lại cho ông,
ngay bây giờ. Lucy nói bằng giọng lạnh lẽo đều đều. Ánh mắt sắc lẻm.
Hoàng Tuyền cau mày có vẻ hơi giận, nhưng ông cũng không nói gì nữa, Lucy
đang mất bình tĩnh, cô bé này không có gì nói ra mà không dám làm cả,
nếu mạnh tay với nó, có thể ông sẽ phải hối hận suốt đời. Không khí
trong phòng trở nên nặng nề, sau một lúc tình hình có vẻ đã bớt căng
thẳng. Trần Khánh mở lời:
-Xin lỗi ông bạn ! Nhưng con bé đã nói
thế tôi nghĩ không nên ép nó nữa. Tạm thời cứ để Linh Đan ở nhà tôi đi,
chúng tôi sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, con bé cũng cần có thời gian
để suy nghĩ mà.
Hoàng Tuyền suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu.
-Vậy chúng tôi xin phép.
Bốn người đứng dậy đi ra khỏi ngôi nhà. Từ cửa sổ trên phòng khách nhìn
xuống. Hoàng Tuyền thấy nhói lòng khi đứa con gái đang rời xa mình. Ông
muốn cô bé ở lại với ông, nhưng lại không giữ nó lại được. Hoàng Tuyền
cứ đứng nhìn theo bóng Lucy đi xa dần và tần ngần suy nghĩ. Đúng! Tất cả đều tại lỗi của ông. Chính ông đã phản bội lại Hoàng Long, phụ bạc và
ruồng rẩy mẹ con Hoàng Hà. Và bây giờ ông đang gặt lại trái đắng mà ông
đã gieo ra trước đây…
-Bố ! Sao bố không giữ con bé lại ? Bố muốn đón nó về cơ mà ?
Hải Dương đi lại sau lưng ông thắc mắc. Hoàng Tuyền không nói gì, ông rời mắt khỏi cửa sổ và lặng lẽ đi vào phòng…