Valentine !
15h00. Lớp học kết thúc.
Thanh Phong và Lucy đi bộ tới một công viên giải trí ở gần trường. Đây là giây phút mà hai người chính thức hẹn hò…
Nắng chiều rực rỡ, nhuộm vàng hai hàng cây bên đường, từng cơn gió nhẹ nổi
lên thổi tung mái tóc xõa của Lucy ra sau vai nhẹ nhàng. Công viên mà
hai người tới thật náo nhiệt, đâu đâu cũng có những đôi tình nhân hạnh
phúc sánh bước bên nhau.
Lucy ngước lên nhìn Thanh Phong, cũng là lúc cậu quay sang mỉm cười. Mọi thứ xung quanh họ trở nên nhạt nhòa.
Quả thật nụ cười của Thanh Phong là nụ cười thiên thần đẹp nhất trong
những thiên thần. Ánh nắng chiều trở nên phai màu, gió cũng phải ngừng
thổi để dừng lại chiêm ngưỡng nụ cười của thiên thần. Nụ cười đã từng
sưởi ấm trái tim Lucy trong những lúc cô bé cô đơn, đã từng ở bên cạnh
động viên khi cô gặp khó khăn, nguy hiểm. Và bây giờ nó ở bên cạnh khi
hai người quyết định hẹn hò. Bàn tay nhỏ nhắn của Lucy nằm gọn trong bàn tay ấm áp, mềm mại của Thanh Phong.
-Chúng ta vào trong nhé ! Thiên thần mỉm cười cầm tay Lucy bước đi, nhưng có tiếng gọi giật từ phía sau :
-Lucy ! Thanh Phong !
Kei và Nhật Dạ cũng đang khoác tay nhau vui vẻ đi tới trước mặt hai người. À ! Chính xác thì chỉ có Nhật Dạ là vui thôi, còn tên ngốc bên cạnh thì
mặt như cái bánh bao chiều đang nhìn Lucy trừng trừng. Lucy cũng nhìn
cậu hầm hầm, cái khoác tay của Nhật Dạ lên cánh tay cậu thật tình tứ.
Một cảm giác khó chịu lại ùa về. Không phải chỉ với Lucy mà cả với Kei
khi cậu nhìn thấy Thanh Phong nắm tay cô nhóc.
-Các cậu làm gì ở
đây thế ? Thanh Phong mỉm cười vẫn nắm chặt tay Lucy. Nhật Dạ ôm chặt
lấy cánh tay Kei giơ lên, đôi mắt lúng liếng :
-Đương nhiên là bọn tớ đang hẹn hò rồi ! Hôm nay là ngày lễ tình nhân mà.
-Vậy hôm nay sẽ có nhiều trái tim phải tan nát vì cậu rồi đó. Nhật Dạ !
- Thanh Phong ! Cậu nên cẩn thận kẻo Lucy lại bị người ta đánh ghen đó….
-Tớ biết mà…
Trong lúc Nhật Dạ và Thanh Phong nói chuyện với nhau thì Kei và Lucy vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa, tuy nhiên trước khi có ẩu đả xảy ra, hai
người đã được kéo đi.
-Vui vẻ nhé !
Nhật Dạ nháy mắt với Lucy rồi cùng Kei vui vẻ bước đi những bước nhẹ nhàng tình cảm.
Công viên mà bốn đứa nhóc tới gần giống như một sở thú thu nhỏ. Trong đó có
khá nhiều con thú dễ thương. Thanh Phong và Lucy đi vòng quanh chuồng đà điểu rồi dừng lại ngắm nghía mấy trái trứng to đùng mà đà điểu mẹ đang
ấp dỡ, mặc dù nhìn rất là ngon nhưng Lucy chỉ dám ngưỡng mộ thôi, vì
nghe lời Thanh Phong cảnh giác, dại dột xông vào là bị đà điểu mẹ đá
chết đó.
Kei và Nhật Dạ thì loanh quanh ở chuồng khỉ gần đó. Và
không hiểu Nhật Dạ nhìn có giống khỉ không mà cô nhóc vừa tới gần đã có
nguyên một đám lao nhao xông lại nhận họ hàng rồi. Một con khỉ đực, có
lẽ vì quá ái mộ mà đưa tay nắm chặt mái tóc cô nhóc giữ mãi không chịu
buông ra. Cô nhóc la hét ầm ĩ. Kei phải chạy đi tìm một trái chuối đem
ra dụ nó nó mới chịu tha cho cô bé này.
Sau một vòng quanh mấy
chuồng thú, bốn đứa nhóc cùng vào một quán kem trong công viên. Mặc dù
mổi cặp ngồi một góc cách xa nhau nhưng Kei vẫn không ngừng liếc mắt về
phía Lucy và Thanh Phong, Nhật Dạ thì vẫn không nhận ra điều này. Cô bé
vẫn vui vẻ bên cậu tận hưởng những giây phút ngọt ngào của ngày
Valentine. Ở bên kia, Lucy đang ăn bánh kem dâu tây, những vệt kem trắng tinh loang lỗ trên khóe miệng nhỏ nhắn của cô bé, thiên thần mỉm cười
rút ra trong túi một chiếc khăn mùi xoa trắng lau miệng cho cô. Đến cảnh này thì hình như có kẻ không chịu được nữa. Kei cau mày bóp chặt lon cô ca trong tay. Cái lon bẹp dúm, Nhật Dạ giật mình quay sang nhìn cậu lo
lắng.
-Sao vậy Kei ?
Cậu nhóc sực tỉnh, cậu vội đưa tay ôm chặt bụng nhăn nhó:
-Tớ…đau bụng quá…
Nhật Dạ lo lắng chạy lại vổ vổ vai Kei lo lắng:
-Cậu không sao chứ ? Tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé !
-Chắc là đồ ăn ở đây mất vệ sinh thôi. Nhật Dạ về trước đi. Tớ vào nhà WC đây.
-Hơ…? Kei…
-Tạm biệt…
Nói rồi cậu chạy thẳng vào nhà WC, cùng lúc một nhân
viên đóng giả gấu bông bán hàng cũng chạy vào. Đóng giả gấu bán đồ chơi
là một hình thức kinh doanh ở công viên, và người nhân viên này vào sửa
lại cặp kính bị lệch khi đội bộ áo gấu bông. Kei nhìn anh ta mỉm cười
tinh quái…
Còn Lucy và Thanh Phong đang ngồi tận hưởng chiếc bánh kem ngọt ngào thì có một đám người đi lại. Trên người tên nào cũng có
một vài dấu hiệu của “họ trâu ngựa” chưa tiến hóa hết. Tiến về phía
Thanh Phong, một tên xỏ mũi lãi nhãi bằng giọng “xăng pha nhớt”:
-Em giai ! mua OK không ? Tụi này bán rẻ cho tối nay mà làm việc.
-X..X.. con bạn gái nhìn cũng dễ thương ghê. Tụi mày là học sinh trường BL hả ?
-Học sinh mà cũng bày đặt hẹn hò sao ?
-Cho tụi này chơi chung với được không. Tụi này đang buồn quá.
-Ừ. Valentine mà chẳng có….nào đi cùng cả. Bởi vậy bọn này mới ghét mấy đứa hạnh phúc.
Thế là cả đám du côn xôn xao lại chọc phá hai người, đặt mạnh lon nước xuống bàn, Thanh Phong quắc mắt lạnh lùng:
-Cho tụi mày 5 giây, lập tức lăn khỏi đây !!!
Mấy tên kia giả vờ không nghe vẫn xán vào. Một gã kéo ghế ngồi sát bên cạnh Lucy, lấy tay khoác vai cô bé nhìn dĩa bánh kem trên bàn rồi quay sang
trêu chọc:
-Trông ngon quá ! Mời anh ăn với nhé cô bé ! Rồi lát nữa anh sẽ dẫn em đi chơi. Anh biết có một khách sạn rất tốt ở gần đây.
Lucy nhăn nhó, còn chưa kịp phản ứng gì thì…
“Phụt…”
Một lon nước cô ca được lắc mạnh hết cỡ và mở nắp ngay trước mặt gã. Thanh
Phong mỉm cười ném luôn cả cái vỏ lon trên tay vào mặt tên này và bật
dậy gạt mạnh chiếc ghế gã đang ngồi. Tên du côn lăn ra đất. Vậy là bọn
này đã có cớ kiếm chuyện với hai người.
Nhưng Thanh Phong trong
mắt tụi này thì có vẻ khó nhằn lắm nên một tên gần đó quay sang rút con
dao nhỏ ra và giữ chặt lấy Lucy, nhưng tên này lập tức nhận ngay một cú
chặt mạnh từ sau vào giữa cái đầu trọc như sư cọ của hắn. Bọn này ngạc
nhiên quay lại sau. Một con gấu bông, trên tay cầm một chùm bong bóng đủ màu đang nắm cổ áo của một tên trong bọn và ném nó lăn lóc ra ngoài
đường.
Cả đám du côn lập tức đổi đối tượng xông vào con gấu bông, khách khứa xung quanh họ vội vàng dạt ra xa. Con gấu bông thân hình
cồng kềnh có lẽ do bộ đồ, nhưng khá nhanh nhẹn và khỏe vô cùng. Những cú đấm đá được tung ra một cách chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc mà mấy tên
côn đồ đã nằm dài đo đất. Lucy và Thanh Phong đứng nghệt mặt ra, con gấu bông kì lạ này có vẻ khá quen thuộc với họ. Thấy đám côn đồ đã bị xử
gọn, Lucy đi đến con thú kì lạ trước mặt ngắm nghía, dò xét.
-Tom boy !
Con gấu bông lấy ra một quả bong bóng đỏ đưa cho cô bé, giờ thì Lucy đã biết nó là ai rồi…
-Nó kia rồi !!!!!!!!!!!!
Cô bé còn chưa biết nói gì thì có vài người bảo vệ trong công viên chạy
tới, đi cùng với họ còn có một người thanh niên ở trần, mặc quần đùi,
đôi mắt giận dữ nhìn con gấu bông hét lớn :
-Chính là nó. Bộ áo gấu bông của tôi bị lấy trộm trong nhà WC đang ở đằng kia. Tên trộm đang mặc nó kìa !
Con gấu bông giật mình vội rẽ đám đông chạy mất…
Tội nghiệp cho Kei. “Mượn tạm” bộ đồ gấu bông của anh nhân viên, cậu định
dùng nó ngụy trang để phá đám cuộc hẹn hò của Thanh Phong và Lucy, nhưng xui xẻo thế nào cậu lại lao ra cứu Lucy và công sức của cậu đã trở
thành công cốc. Lucy nghệt mặt nhìn theo, trái bóng nằm im trên tay.
-Một kiểu bán hàng khá ấn tượng đó nhỉ. Con gấu bông này dễ thương thật. Thanh Phong nhìn theo cười tinh quái.
“Cố gắng làm gì ? Nhóc Kei ! Cậu thua rồi”
-Ừk ! Lucy nhìn theo con gấu bông rồi cũng gượng cười quay đi.
“Cậu là tên ngốc. Kei !!!”
Hai người lại tiếp tục đi dạo một vòng quanh khu trò chơi và khu bán đồ lưu niệm. Đến chiều thì Thanh Phong đưa Lucy vào một tiệm bánh ngọt cạnh
công viên. Cậu bé muốn đền lại cho Lucy chiếc bánh kem khi nãy đang ăn
dở. Chiếc bàn nơi hai người ngồi được đặt trên tầng hai nhìn qua một bức tường kính trong suốt ra công viên. Buổi chiều tà công viên thật đẹp.
Tất cả đều nhuộm một màu vàng rực rỡ. Kéo chiếc ghế ngồi lại gần Lucy
hơn, Thanh Phong mỉm cười đẩy dĩa kem tới trước mặt cô bé. Khuôn mặt cậu lúc nhìn gần đẹp cực kì, sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc lấp lánh
trên cổ cậu. Lặng yên một lúc cậu mới nhìn lên Lucy trìu mến:
-Lucy !!!
Cô bé ngước lên, hơi đỏ mặt.
-Có một điều mà tớ muốn nói với Lucy từ lâu…
Có vẻ như Lucy đã
đoán được những gì mà Thanh Phong sắp nói ra, không để cô bé chờ lâu,
Thanh Phong nhìn thẳng vào cô bé, cái nhìn thật thân thương.
-Hãy làm người yêu của tớ nhé !
Trái tim Lucy đập rộn ràng, giờ thì khuôn mặt cô bé đỏ bừng thật sự. Cuối cùng Thanh Phong cũng đã tỏ tình với cô…
-Tớ…
Nhưng không hiểu sao Lucy lại có một cảm giác kì lạ. Trong lòng cô bé có gì
đó đè nặng, và Lucy thấy trống vắng như thiếu đi một thứ gì đó rất quan
trọng mà cô bé không thể hình dung ra được. Lucy lặng im. Trái tim cô bé vẫn đập thình thịch bối rối. Rõ ràng đây là những gì mà Lucy đã mong
đợi từ lâu. Theo đuổi thiên thần và được cậu ngỏ lời. Nhưng tại sao Lucy lại không thấy vui. Thực ra thì Lucy đang mong muốn điều gì chứ ? Ánh
mắt cô bé cúi xuống, vô tình lướt qua công viên bên dưới bức tường kính…
Và cô bé đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang ở trước mặt mình, con
gấu bông trắng tinh khi nãy đang bị mấy người bảo vệ công viên đuổi
theo. Tự nhiên Lucy thấy trái tim ngừng đập, một cảm giác xao xuyến dâng lên.
Kei…
Cô bé cứ dán mắt về nơi đó thầm cười cho sự ngốc nghếch của mình.
“Mình đúng là mất trí rồi”
Người luôn ở bên cạnh Lucy trong lúc cô bé cô đơn nhất là Kei. Người luôn
quan tâm bảo vệ Lucy khi cô gặp nguy hiểm là Kei. Người luôn ở bên cạnh
động viên khích lệ Lucy khi cô buồn là Kei. Và người mà cho đến bây giờ
vẫn nằm yên trong trái tim cô bé cũng là Kei…Kei mới đúng là người mà
Lucy yêu quý. Còn Thanh Phong là người bạn thân mà Lucy thầm ngưỡng mộ…
“Tại sao mình lại có thể nhầm lẫn tai hại như thế này được chứ”
Thả đôi mắt xa xăm lên bầu trời đỏ rực trên cao. Lucy quay lại nhìn thiên thần bên cạnh mình, nhẹ nhàng hối lỗi:
-Xin lỗi cậu, Thanh Phong …
Giấc mộng về thiên thần đã kết thúc. Lucy chạy xuống theo bóng dáng của con
gấu bông ở công viên. Hình như những người bảo vệ vẫn chưa bắt được nó.
Con gấu bông này khá là nhanh nhẹn và dai sức, nhưng cũng đã đến lúc nó
thấm mệt rồi. Đứng chờ ở một gốc cây cổ thụ to bên con đường ra công
viên một lát, Lucy đã thấy con gấu bông lạch bạch chạy tới. Cô bé đưa
tay kéo vội nó và đẩy ra sau gốc cây, con gấu hơi bất ngờ, nhưng sau đó
nó cũng hiểu ra vấn đề, mấy người bảo vệ vẫn cắm đầu chạy thẳng ra
ngoài. Họ không biết đối tượng đã núp vào một góc khuất phía sau họ.
Thấy những người bảo vệ đã chạy qua, Lucy quay đầu lại nhìn con gấu bông mỉm cười:
-Cậu cởi bộ đồ đó ra được rồi Kei !
Con gấu
bông không nói gì, nó chậm chậm đi lại chiếc ghế đá bên cạnh ngồi xuống
thở dốc. Lucy đi lại đưa tay mở khóa và cởi chiếc đầu bông to đùng ra.
Kei-đầu tóc ướt nhẹp mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt và nóng. Cậu quay
đi, lãng tránh cái nhìn của Lucy.
-Sao cậu lại biến thành con gấu bông vậy Kei ?
Cậu nhóc không nói gì, đưa tay cởi bộ lông thú dày cộm ra khỏi người mình
rồi vất bên cạnh ghế. Lucy vẫn nhìn Kei chờ đợi câu trả lời. Cậu nhóc
thì vẫn nín thinh, vòng hai tay ra sau đầu và ngồi ngửa ra ghế nhìn trời lặng lẽ.
-Buổi hẹn hò của hai người thế nào rồi ? Cậu nhận lời làm người yêu của Thanh Phong rồi sao ?
Sau một lát im lặng, cậu nhóc cũng quay sang nói bằng giọng trầm trầm, ánh
mắt đen thẳm buồn bã nhìn Lucy như một lời trách móc, cũng giống như một lời thú tội muộn màng. Cô nhóc hơi ngạc nhiên quay sang, rồi cô ngồi
mỉm cười một mình.
-Sao cậu lại hỏi vậy ? Tớ đã từ chối cậu ấy rồi. Tớ đã rời bỏ thiên thần trong mộng của mình để đi tìm một tên ngốc…
Kei ngồi bật dậy nhìn Lucy lúng túng, ánh mắt ngơ ngơ nai tơ của cậu lộ rõ sự ngạc nhiên tột độ, cô nhóc kia thì đỏ đỏ mặt:
-Trước…Trước khi…tớ kịp trao trái tim mình cho một thiên thần…thì…nó đã bị một tên
ngốc đánh cắp rồi. Tớ không biết cách nào lấy lại được nữa…
Kei mỉm cười. Một nụ cười không thể che dấu đi hạnh phúc…
…-Mà…sao cậu lại xuất hiện trước mặt tớ trong bộ dạng của một con gấu bông vậy
Kei ? Không phải cậu đang hẹn hò với Nhật Dạ sao ? Cô ấy đâu rồi ? Nhật
Dạ xinh đẹp, dịu dàng của cậu đâu rồi ?
Cô nhóc cúi xuống lí nhí, đúng lúc này thì mấy người bảo vệ kia quay lại và nhìn thấy bộ lông gấu trên ghế đá…
-Bộ lông kìa. Bắt thằng nhóc kia lại. Chính là nó đã lấy trộm bộ áo đó. Tôi đã gặp nó trong nhà WC…
Kei vội bật dậy kéo tay Lucy chạy ra khỏi công viên.
-Tớ không hẹn hò với Nhật Dạ. Tớ tới đây để tìm cô gái đã hôn mình bên bờ sông…
Nắng chiều đỏ rực, hai cái bóng đổ dài trên đường đang lao vun vút. Mỉm cười…