-Kei ! Sao cậu lại đứng đây ?
Quay lại còn chưa bước được một bước nào, Lucy đã nhìn thấy Kei đứng dựa lưng bên bức tường nhìn mình mỉm cười.
-Mọi việc ổn rồi chứ. Lucy !
-Ổn rồi. Cậu đứng đây vì lo cho tớ sao ?
Kei mỉm cười bước lại khoác vai Lucy dịu dàng:
-Ổn rồi thì tốt. Vào ăn tối thôi !
-Ừk !!!
Thấp thỏm bước vào trong bếp, hai đứa nhóc còn đang không biết hôm nay Nhật
Dạ cho họ ăn gì thì cả hai đã trố mắt. Ngạc nhiên không phải có việc gì
lạ mà vì mọi thứ vẫn bình thường.
-Nhật Dạ của chúng ta đã tiến bộ nhiều rồi đó mọi người ! Cô bé nấu ragu ngon lắm.
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn thắc mắc, không biết động lực gì khiến tiểu
thư hậu đậu tiến bộ nhanh như vậy nữa. Lucy ngồi bên phải Kei, Nhật Dạ
ngồi bên trái, tiếp đến là Thanh Phong. Bữa ăn sẽ vui vẻ diễn ra một
cách tốt đẹp đó, nếu như có ai ngồi giữa hai cô nhóc phá phách này mà
không phải là Kei. Khi bữa ăn bắt đầu. Lucy gắp một miếng nem vàng rộn
vào chén Kei.
-Đây là nem khoai môn tớ làm đó. Cậu ăn thử đi Kei !
Cậu nhóc mỉm cười, nhưng chưa kịp đưa miếng nem thơm phức lên miệng thì
Nhật Dạ đã giật ra một cách phủ phàng và thay vào đó là chén ragu bốc
khói cũng thơm ngon không kém, liếc Lucy rồi ra lệnh;
-Không được Kei ! Cậu phải ăn thử ragu tớ nấu trước đã.
Lucy bực mình đưa tay giành lại cái chén có miếng nem và đặt chén ragu sang
chỗ khác. Nhưng Nhật Dạ đã giữ cứng ngắc. Hai cô nhóc nhìn nhau trừng
trừng, lữa bốc lên từ hai đôi mắt phừng phực.
-Ăn nem đi Kei !!!
-Ăn ragu đi Kei !!!!
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn. Lucy và Nhật Dạ vẫn không chịu nhường
nhau, giành qua giành lại thế nào, chén ragu bị hất thẳng vào mặt Kei,
cũng may cậu vội đưa tay ra đỡ, tuy khuôn mặt đẹp trai của cậu không bị
tổn hại nhưng cả bàn tay và chiếc sơ mi trắng của cậu đổi màu bởi chén
ragu. Lucy và Nhật Dạ tái mặt, đương nhiên mổi đứa được ăn một cái cốc
đau điếng của Bạch Dương rồi mới yên vị ngồi ăn đàng hoàng. Chỉ tội
nghiệp cho Kei. Đào hoa quá cũng khổ !
Buổi ăn tối kết thúc, cũng là lúc mấy đứa nhóc bắt đầu bước vào thời gian ôn luyện cật lực cho kì thi học kì hai.
-Cố gắng ôn bài cẩn thận nhé Lucy ! Thi xong tớ sẽ đưa cậu đi chơi.
-Hưm…! Tớ không được gặp cậu trong hai tuần nữa sao ? Lucy cầm tay Kei phụng phịu.
-Chỉ có hai tuần thôi. Nhanh mà ! Ngoan học bài chăm chỉ đi. Nếu làm bài thi tốt tớ sẽ có quà thưởng cho Lucy!
-Thưởng gì ? Lucy nhìn cậu háo hức .
Kei ngước lên nghĩ ngợi rồi mỉm cười:
-Một thứ thật ngọt ngào !
-Ngọt ngào !!!!
Đôi mắt Lucy sáng lên long lanh, Lucy rất thích những thứ ngọt ngào, cô
nhóc gật đầu lia lịa như một cái máy, cười toe toét. Nhưng chưa được ba
giây thì im bặt, Nhật Dạ đang bước ra cùng Thanh Phong và nhìn cô bằng
đôi mắt sắc lẻm. Không nói không rằng, cô bé lướt qua hai người rồi đi
nhanh ra đường với thái độ dỗi hờn. Nhật Dạ vẫn còn yêu quý Kei nhiều
lắm và cô bé cũng không bao giờ chấp nhận để một cô gái khác không phải
mình bên cạnh Kei. Tuy gần đây Nhật Dạ vẫn hay tỏ ra ghen tuông mổi khi
Kei và Lucy ở gần nhau, nhưng chưa bao giờ cô bé coi Lucy là kẻ thù cả.
Vì hai người đã thỏa thuận là sẽ cạnh tranh công bằng rồi…