Ngày qua ngày, Lucy vẫn cố gắng nở ra những nụ cười…
Và dần
dần cô đã nhìn mọi người bằng một nụ cười. Những nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt búp bê xinh xắn của cô bé, điều này khiến mọi người cảm
thấy an tâm phần nào. Nhưng có những khi ở một mình, Lucy vẫn nhìn lên
bầu trời u ám tối sầm vì những cơn bão. Lúc đó không ai có thể đoán được cô bé đang nghĩ gì trong đầu.
Rồi Lucy bắt đầu gấp những con
hạc, gấp mọi lúc rảnh rỗi và để chúng trong một túi giấy xanh dương xách theo bên mình. Lucy cũng không biết mình gấp những con hạc để làm gì
nữa, cô bé chỉ biết mình muốn gấp đủ 1000 con hạc mà thôi. Vậy là cô bé
cố gắng…
100 con…
Ngày hôm sau là 150 con…
Hôm sau nữa là 200 con…
Số lượng những con hạc trắng muốt cứ tăng dần lên, 500 con, 718 con, 900 con…
Đã một tháng trôi qua, những cơn bão cũng tan biến và thay thế vào đó là
bầu trời xanh thẳm. Lucy đang cố gắng gấp đủ 1000 con hạc, nhưng những
điều kì diệu mà truyền thuyết nhắc đến vẫn chưa hề xảy ra…
Những con hạc vẫn nằm im trong túi giấy và nhiều dần lên từng ngày…
Lucy cũng học cách mở lòng ra với cuộc sống, cô bé cố gắng giúp đỡ thật
nhiều người, làm thật nhiều việc, cố để bản thân mình không có một lúc
nào rảnh rỗi để có thời gian nhớ đến Kei…
Và Lucy cảm thấy có lẽ cô bé đã làm được. Vì trong trái tim Lucy bây giờ đã trống rỗng…
Một ngày chủ nhật đẹp trời, Lucy và chú mèo mập đi ra ngoài bờ sông, trên
tay cô bé là túi đầy những con hạc giấy đang gấp dở. Trong chiếc áo sơ
mi xanh biếc màu lá non, kết hợp với chiếc váy ca rô kẻ sọc, mái tóc của cô bây giờ thì đã dài hơn trước một chút, Lucy bước đi trước những ánh
mắt chăm chú ngắm nhìn của những chàng trai bên đường. Có lẽ vì cô bé
đáng yêu, hoặc cũng có thể cô bé có một con mèo quái dị, mập ú và nhìn y chang heo…
Cô bé dừng lại trước một mô đất dôi ra trên dòng
sông. Nơi này đối với Lucy khá là quen thuộc, nhưng không biết đã bao
lâu rồi cô bé mới quay trở lại đây. Trái tim Lucy đập mạnh, cô bé nhẹ
nhàng ngồi xuống bên một bãi cỏ non xanh biếc, những bông hoa trắng bò
trên mặt đất rực sáng lên dưới ánh sáng ấm áp. Cô bé ngước lên nhìn
trời, bàn tay thoăn thoắt gấp những con hạc trắng muốt…
Lucy đã gấp được 1000 con hạc từ hôm qua, nhưng không hiểu sao cô bé vẫn không dừng lại…
1001…
1002…
Bàn tay Lucy tiếp tục thẩy những con hạc trắng muốt vào túi mà cô bé không thể hiểu nổi ý nghĩa của nó…
Rồi cô bé cầm lên tờ giấy cuối cùng…
Con hạc thứ 1003…
Lucy mỉm cười và gấp tờ giấy một cách chậm rãi, ánh mắt thả lên áng mây xanh ngắt trên trời. Cô bé không hiểu sao màu xanh thẳm ẩn hiện trong những
làn mây trắng trên cao xa kia lại cuốn hút mình đến vậy. Trong mơ hồ,
Lucy chỉ biết rằng cô đang tìm kiếm một cái gì đó…Một cái gì đó đã ở rất xa Lucy mà cô không thể thấy lại trên mặt đất được…Có lẽ nó đang ở trên kia, trong những áng mây xanh thẳm xa xôi…
Nhìn những con hạc
trắng muốt. Lucy tự hỏi : Phải làm sao để chúng cất cánh đưa Lucy bay
lên đó để tìm lại những thứ thân thương đã mất đi…
Cô bé tần ngần. Con hạc thứ 1003 đã gấp xong…
Vẫn nằm yên trên tay Lucy…
-Hey !!! Cô bé ơi !!!!
Có một giọng nói vang lên. Theo trí nhớ siêu phàm của Lucy thì nó hơi quen. Cô bé quay lại, ba bóng người đang ở sau lưng cô…
Lucy thừ mặt. Đúng là Lucy đã từng gặp họ. Nhưng những kí ức có vẻ chẳng tốt đẹp gì. Đây là ba gã du côn từng trêu chọc Lucy trong công viên và bị
Kei đánh cho một trận tơi tả đây mà…
Kei…
Trái tim Lucy đập mạnh…
Trong một giây không để ý Lucy đã nhớ đến Kei…
Sau bao nhiêu ngày cố gắng quên đi sự tồn tại của Kei thì Lucy đã nhớ đến
cậu ấy, chỉ trong vòng một giây…Đúng là không thể nào làm được khi muốn
quên đi một ai đó quan trọng trong trái tim mình…
-Trông quen thế nhỉ ? Hình như đã gặp nhau rồi phải không ?Gã sỏ mũi tiến lại gần Lucy nhe răng cười khả ố.
-Sao trời đẹp thế này mà em lại ngồi đây một mình. Đi chơi với tụi anh đi
!Đám du côn rảnh nợ thế là xúm lại bên cạnh Lucy đùa cợt. Cô bé thở dài
đứng dậy.
-Tôi không muốn đi chơi với các người. Đừng có làm phiền tôi.
Một gã vội nắm lấy tay Lucy chớt nhã:
-Ấy khoan ! Làm gì mà lạnh lùng thế cô em ? Bọn anh chỉ muốn giúp em hết
buồn thôi mà, đi chơi với tụi anh đi, anh biết có một chỗ vui lắm…
-Em đang gấp hạc giấy à ? Một tên nhìn con hạc giấy trên tay Lucy rồi nhìn
xuống túi xách trên tay cô bé trầm trồ:-Wao !!!! Nhiều thế. Em gấp từ
bao giờ thế này. Chắc phải 1000 con chứ không ít nhỉ ?
-Trả lại cho tôi !!!!!
-Muốn ước gì hả cô bé ?
Một tên giật phăng túi hạc trên tay Lucy rồi mặc cho cô bé tức giận dành lại, gã hất tung lên trời cười lớn:
-Trời ạ !!! Người đẹp mà sao khờ thế không biết. Những con hạc giấy này thì làm sao đem lại được điều ước gì chứ.
Lucy lặng người. Những con hạc tung tóe rơi trắng xóa bờ sông…
1000 con hạc là một điều ước…
Nếu thành tâm gấp 1000 con hạc điều ước sẽ trở thành sự thật…
Lucy thậm chí đã gấp đến 1003 con hạc…chỉ để ước một điều duy nhất…
Kei , Thanh Phong, Nhật Dạ…sẽ trở lại, cô bé ước họ sẽ trở lại với cô…
Một cơn gió ùa qua, những con hạc cất cánh bay rộng ra bên bờ sông, những
con hạc giấy vô tri, chính xác thì chứng không thể tự bay được, chúng
chỉ bị gió thổi tung đi mà thôi…
-Đi chơi với bọn anh đi em yêu ! Bọn anh sẽ giúp cho em thật vui vẻ.
Ba tên du côn xấu số không biết lường trước hậu quả vẫn xán lại khoác vai
Lucy kéo cô bé đi. Sau vài phút cúi gằm mặt xuống, cô bé ngước lên với
một nụ cười nửa miệng nhạt nhẽo, ánh mắt sắc lẻm…
-Bọn mày….
Bốp…
Một cú đấm “thôi sơn” ngang ngửa cú đấm “Võ Tòng đã hổ” của Lucy giáng
thẳng vào bụng kẻ đang khoác vai mình. Tên này “Hự…” một tiếng rồi khuỵu xuống. Nhưng Lucy đã không để hắn kịp đáp đất, cô bé gạt chân và nắm cổ áo quẳng thẳng tên này xuống mặt sông ngay phía trước mình.
Hai
tên còn lại thì há hốc miệng nhìn tên bạn xấu số. Còn chưa kịp định thần thì hai cú thúc khuỷu tay đã tống thẳng vào bụng chúng. Rồi cả hai tên
cũng được lao xuống sông bầu bạn với gã sỏ mũi đang lóp ngóp bò dậy. Ba
tên ướt nhem, mặt mày tái mét, không ai nói ai, bọn chúng biết mình đã
chọc nhầm sư tử, lấm lét nhìn Lucy và chuồn thẳng. Láo nháo ở lại với
tình trạng đang bị kích động của sư tử thì khả năng bị xé xác làm mồi
cho cá sông là rất lớn.
Chỉ còn lại một mình, Lucy ngồi phịch
xuống bãi cỏ, những con hạc trắng rãi rác xung quanh như những mảnh trái tim vỡ nát của cô bé. Những giọt nước mắt lấp lánh như sương bắt đầu
tuôn rơi trên khóe mắt Lucy…