Keng ! Keng! Keng !!!
Những tiếng chuông vang lên trong một buổi
sáng đẹp trời. Tại một thánh đường lộng lẫy, có rất nhiều người ăn mặc
đẹp đang mỉm cười chúc phúc cho cặp vợ chồng đẹp đôi. Thật kì lạ khi
nhận ra rằng, cô dâu hạnh phúc này chính là Lucy. Cô nhóc cũng không
hiểu tại sao mình lại ở đây nữa, trong bộ váy trắng tinh, cô chỉ biết
lặng lẽ đi theo cái nắm tay của người con trai mà mọi người nói sẽ là
chồng mình. Nhưng cô không hề nhìn thấy được khuôn mặt của người con
trai này…
-Chồng mình ư ? Anh là ai ?
Dường như nghe được
điều thắc mắc của Lucy, chàng trai quay lại, mỉm cười. Lucy cũng mỉm
cười và tin rằng, chàng trai này chỉ có thể là Thanh Phong…
Nhưng… Một sự thật phủ phàng… trước mặt cô không phải Thanh Phong. Mà là sao
đỏ Kei-kẻ mà cô ghét nhất trên đời. Dường như không nhận ra được sự bất
ngờ của Lucy, Kei cúi xuống đặt một nụ hôn…
-ÁAAAAAA…….!!!!!!
Tiếng gào thét kinh khủng vang lên cũng là chính lời chào buổi sáng của cô
nhóc Lucy. Đi kèm với tiếng hét thì cô nhóc cũng rớt “bịch” từ trên
giường xuống đất. Lồm cồm bò dậy đưa tay xoa xoa hông, mồ hôi vã ra trên trán, giờ Lucy mới hoàn hồn khi biết rằng mình vừa trải qua một giấc
mơ.
“ Mơ, là mơ, không phải là sự thật. Hú hồn !!!”.
Nhăn nhó tắt chiếc đồng hồ, cô nhóc vất nó sang một bên rồi nằm vật luôn trên sàn thở dốc.
“Hết chuyện rồi hay sao mà lại mơ thấy gã chết tiệt đó không biết”
Cơn ác mộng sáng sớm đã kết thúc luôn giấc ngủ nướng ngon lành của Lucy
ngày chủ nhật, khoan khoái vươn vai đi xuống vườn hoa trước cửa nhà, cô
nhóc cảm thấy hôm nay trong người mình thật dễ chịu…
-Ngoao…!
Một tiếng kêu ngọt ngào vang lên, đồng thời là con mèo vàng trắng béo ục
ịch đi lại dụi dụi đầu mình vào chân Lucy. Đó là Nyako, người bạn thân
duy nhất của cô trong suốt ba năm nay. Dù đi đâu cô cũng cố gắng mang
theo nó cho bằng được, con mèo cũng là kẻ duy nhất ở bên cạnh Lucy bất
kể lúc cô đang vui hay buồn. Lucy thương nó lắm. Mặc dù tất cả những gì
mà nó có thể nói với Lucy là “ngoao…ngoao..!”.
Ngồi xuống thẩy trái banh tennis lại phía con mèo, Lucy nghiêng đầu thì thầm:
-Nyako ! mày lại mập lên nữa rồi, nhìn mày bây giờ tao không còn phân biệt được mày là mèo hay là heo nữa đó !
-Ngoao !!!!
-Biết không Nyako. Sáng nay tao lại gặp ác mộng nữa đó. Đây có lẽ là cơn ác
mộng khủng khiếp nhất mà tao từng gặp. Tao…làm vợ của một gã mắc dịch…
-Ngoao…!!!
Con mèo vờn vờn trái banh lại phía cô bé và ngước đôi mắt trong veo kêu
ngoao ngoao. Lucy đưa tay vuốt đầu nó rồi nhấc nó lên cao thật thà :
-Có thể lời nói của tao có hơi quá đáng… có thể gã đó không hề xấu như tao
nghĩ…ừhm… gã đó đã từng cứu tao, không phải chỉ một lần. Nhưng hắn cũng
chơi xỏ tao, báo hại tao gặp rắc rối không dưới một lần… thật khó hiểu
nổi. Không biết hắn là người tốt…kẻ xấu…hay bị bệnh lâu năm mà dấu nữa…?
-AI BỆNH ? AI XẤU ???
Đang vô tư tâm sự với chú mèo mập đáng yêu thì có một giọng nói bên cạnh bất ngờ cất lên làm Lucy giật mình, con mèo nhảy xuống đất và tiếp tục vờn
trái banh tennis. Quay ra sau lưng, Lucy tá hỏa khi thấy Kei đang đứng
trước mặt nhìn mình chằm chằm. Không. Chính xác thì cậu đang đứng sau
cánh cổng sắt nhà Lucy và chỉ cách chổ cô có vài bước chân. Liệu cậu ta
có nghe thấy Lucy nói gì nãy giờ không ? cậu ta có biết cô nhóc nói mình hay không ?
-Tớ không biết là cậu lại có sở thích độc thoại đó. Đúng là đồ lập dị mà. Mà cậu đang nói về ai vậy?
“Sao cậu ta lại ở đây ? Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc sao. Rõ ràng là mình
đã tỉnh dậy rồi cơ mà..? Hic !” Lucy ngơ người ra thắc mắc,mới nhắc đã
tới, không biết cậu ta có quan hệ huyết thống gì với Tào Tháo hay không
nữa?
-Mỏi chân quá. Mở cửa ra cho tớ vào đi, Lucy!
Thấy
mặt cô nhóc ngơ ngơ như người mất hồn, Kei nhăn mặt nhắc nhở, quả thật
Lucy không mơ, Kei đúng là đã đi đến nhà cô nhóc và đang đứng ngay trước mặt cô. Lucy thấy hơi lo lắng, không biết là cậu ta còn nhớ đến chuyện
đánh nhau của cô hôm qua hay không, tại sao cậu ta biết nhà Lucy và đến
để làm gì nữa ?
-Sao cậu lại ở đây Kei ?