-Nè !!!! Làm được bài không mọi người ? Sao mà ủ rủ thế ?
Nhật Dạ chạy đến trước mặt ba người bạn vui vẻ, nhìn cô bé là biết ngay bài thi khi nãy làm tốt thế nào rồi. Nhật Dạ không biết được chuyện xảy ra sáng nay nên cô nhóc vẫn líu tíu hết chuyện này đến chuyện khác. Còn Lucy
thở dài vẫn nằm ườn trên bàn không buồn ngồi dậy. Mới sáng sớm đã có ác
quỷ đến nắn gân làm sao mà vui cho nỗi chứ. Cũng may lúc đó Hải Dương
không bắt Lucy đi, nếu không, không biết Kei và Thanh Phong đã làm gì họ rồi. Kei cúi xuống đưa tay xoa đầu Lucy mỉm cười động viên :
-Không sao đâu Lucy, đừng lo lắng gì cả, tớ sẽ không để ai đụng vào cậu đâu.
Cô bé nhìn Kei không nói gì. Đây mới chính là điều mà Lucy lo sợ nhất.
Được người khác bảo vệ và khiến họ gặp nguy hiểm vì mình. Lucy không
muốn như vậy đâu, cô cảm thấy mình chỉ đem lại tai họa cho mọi người
thôi. Lucy không muốn ai phải gặp nguy hiểm vì cô nữa, cô hoàn toàn
không muốn kéo Kei và Thanh Phong vào chuyện này. Đầu óc cô quay cuồng
lên với bao nhiêu dằn vặt cào xé.
“Tớ chỉ là kẻ vô dụng. Chỉ biết đem lại tai họa cho mọi người thôi. Làm ơn đừng ở bên cạnh tớ nữa. Kei ! Phong, Nhật Dạ…”
Cô bé đứng dựa lưng vào tường đưa tay lên ôm đầu, đó là những gì mà cô bé
muốn nói với những người bạn. Nhưng Lucy lại sợ phải cô đơn một mình, cô sợ khi phải nói lời chia tay với những người bạn, khó khăn lắm cô mới
có bạn, cô đã phải chờ đợi cô độc trong suốt 5 năm qua để có những người như vậy ở bên cạnh, cô không muốn buôn g tay để họ rời xa mình, nhưng
Lucy lại khiến họ gặp nguy hiểm, nếu họ ở bên cạnh cô họ sẽ gặp nguy
hiểm. Như vậy là đủ rồi, dù có phải xuống địa ngục cô cũng không muốn ai bị mình liên lụy nữa, nhưng những người bạn của cô lại không nghĩ như
vậy…
-Cậu sao vậy nhóc con ! Đau đầu hả, chắc tại tối qua thức
khuya quá chứ gì ? Để tớ đưa cậu về nhà nhé ! Kei đi đến bên cạnh Lucy
khoác vai cô bé thì thầm, một cảm giác yên bình bao lấy Lucy khi cô ở
trong vòng tay của cậu, nhưng đâu đó còn vương chút bất an, Lucy ngước
lên nhìn Kei tha thiết…
-Kei à ! Các cậu không nên…
-Đi thôi !!!
Không để Lucy nói hết câu, Kei vui vẻ lôi cô bé đi luôn. Lucy hơi ngần ngại,
nhưng rồi khuôn mặt cô bé chợt thư giản. Cô bé mỉm cười tự trấn an
“Không sao, Kei và Phong là con nuôi nhà họ Hà mà. Hải Dương sẽ không
nhắm vào họ đâu. Cuối tuần này Lucy sẽ gặp anh ta, và cô bé sẽ kết thúc
chuyện này với anh ta (dù không biết bằng cách nào )”. Ít ra thì bây giờ mọi người đang lo lắng cho Lucy, không thể để họ phải bận tâm về mình
nữa.
Về cuộc gặp mặt bất ngờ sáng thứ hai, Lucy và hai cậu bạn
không kể cho ai nghe nữa, kể cả chú Khánh. Chuyện này nói ra chỉ khiến
mọi người thêm lo lắng mà thôi. Suốt cả tuần thi trôi qua, Hải Dương và
thuộc hạ của anh ta cũng không đến gặp Lucy một lần nào nữa nên cô bé
cũng yên tâm phần nào, vậy là Hải Dương đã giữ lời hứa…
8h30 tối…
-Lucy ! Cháu ngủ chưa ? Đang ôn lại mớ công thức cho môn thi cuối cùng ngày mai thì chú Khánh bước vào. Lucy quay ra mỉm cười :
-Cháu đang ôn bài. Có chuyện gì vậy chú ?
-Mấy hôm nay cháu làm bài thi thế nào rồi ?
-Rất tốt chú ạ, chỉ có môn Anh văn là hơi khó, những môn còn lại thì cháu làm bài rất tốt.
-Cháu giỏi lắm. Chú thấy rất hãnh diện vì cháu.
-Dạ…cũng bình thường thôi mà chú…Lucy đưa tay lên gãi đầu ngượng ngùng khi chú
Khánh khen cô. Lúc mới vào cô còn đứng cuối lớp, khó khăn lắm mới đuổi
kịp mọi người đó chứ…
Chú Khánh ngồi xuống bên giường nhìn Lucy
trìu mến, chuyện xảy ra mấy hôm nay đã khiến chú ấy phải suy nghĩ nhiều, đôi mắt của chú trũng sâu và buồn thảm, râu mọc lởm chỏm trên mặt cũng
không buồn cạo đi, cả ngày chú chỉ ở trong phòng làm việc bên chiếc
laptop, nhiều hôm chú còn bỏ cả ăn tối để làm việc, cứ như chú ấy muốn
lấy công việc để quên đi những thứ đang diễn ra bên ngoài vậy.
-Lucy ! Ngày mai chú có việc phải đi qua thị trấn bên cạnh khoảng hai ngày,
dì Thanh và Bạch Dương phải vài tuần nữa mới trở về, để cháu ở nhà một
mình chú thấy không yên tâm lắm. Hay cháu qua nhà bạn chú ở tạm nhé. Chỉ hai ngày thôi rồi chú sẽ trở về.
Lucy đưa tay lên gạt vạt tóc qua vai nhẹ nhàng.
-Không cần đâu chú ! Cháu lớn rồi, cháu biết tự lo cho mình mà, với lại chỉ ở
nhà hai ngày thì không có vấn đề gì đâu. Chú cứ an tâm đi làm việc của
mình đi.
-Như vậy sẽ ổn chứ ? cháu là con gái, lại ở nhà một
mình…Dù sao chú cũng thấy không an tâm lắm, tốt nhất là cháu nên đi tới
nhà bạn của chú ở đi, như vậy sẽ an toàn hơn.
-Chú đừng lo, cháu
có võ mà, không ai bắt nạt được cháu đâu, với lại ngày nào mà Thanh
Phong và Kei không đến nhà ôn bài với cháu cho đến tối mịt chứ, có họ ở
bên cạnh cháu rồi chú đừng lo, hai cậu ấy mạnh mẽ và thông minh lắm.
-Ừ…Thế cũng được…Chú Khánh mỉm cười, nếu có hai cậu nhóc đó trông chừng Lucy thì ông cũng yên tâm phần nào…
-Chú ! Lúc trở về chú nói chuyện với cháu được không ? Cháu có vài vấn đề
liên quan đến nhà họ Hoàng cần hỏi chú. Khi thi học kì xong, cháu sẽ tới gặp họ.
-Được ! Chú hứa với cháu. Khi trở về chúng ta sẽ nói chuyện. Chú sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi. Chú sẽ đưa cháu đi gặp họ.
-Chú à…Lucy nhìn ông ngập ngừng.-Nếu họ không quan tâm đến cháu thì thôi,
cháu sẽ không bận tâm nữa, nhưng nếu họ muốn đưa cháu đi….cháu sẽ không
đi đâu. Cháu không muốn đi với họ, cháu muốn ở lại với gia đình chú…
-Cháu chắc chứ, Lucy….Trần Khánh hơi nhíu mày.-Dù sao…ông ta cũng là bố ruột
của cháu, hơn nữa cháu lại là con gái của Hoàng Hà…chú nghĩ ông ta sẽ
đón cháu về nhà…
-Cháu sẽ không đi đâu. Chú ! cháu không muốn đi về nhà họ Hoàng…cháu muốn ở đây…
-Lucy…
-Xin chú….đừng đuổi cháu đi…cô bé nhìn ông tha thiết, đôi mắt rơm rớm nước.
-Cháu gái khờ khạo…chú có nói đuổi cháu đi bao giờ đâu chứ. Nếu cháu không
muốn về, cháu có thể ở lại đây, chú cũng không dám tin trở về nhà họ
Hoàng rồi cháu sẽ được hạnh phúc hơn khi ở trong nhà chú, chú hứa sẽ
không để ai đụng vào cháu đâu. Cháu gái yêu quý !
Chú Khánh đưa
tay xoa đầu Lucy rồi đi ra ngoài, cô bé nhìn theo mỉm cười, lần này chú
ấy không né tránh nữa, có lẽ chú ấy đã có cách đối phó với đám người của Hải Dương rồi, cô bé chợt nhớ lại bác Hoàng Long, chú Khánh bây giờ
cũng y như bác ấy hồi trước. Chu đáo và giàu tình cảm…
“Không sao. Sẽ không ai phải gặp nguy hiểm nữa…”
Trần Khánh cầm tập tài liệu mật trên tay, người ông hơi run rẩy. Ông đã bỏ
hẳn ý định sẽ tố cáo tập đoàn BIAT về vụ ô nhiễm gây bệnh ung thư rồi.
Mục đích ban đầu của ông chỉ là muốn nhắm vào Joana Phượng Hoàng-kẻ chủ
mưu giết con gái ông, nhưng bà ta quá gian xảo, ngay sau khi gây ra vụ
án bà ta đã biến mất ra nước ngoài không để lại một dấu vết gì và công
ty mà bà ta điều hành cũng giao lại cho người khác trong nhà họ Hoàng.
Bây giờ dù ông có công bố những tài liệu này cũng không thể làm gì được
bà ta, mà chỉ khiến người bạn cũ của ông quay sang thanh toán ông thôi.
Đã thế bây giờ lại còn nảy sinh vấn đề về thân thế của Lucy, nếu không
khéo léo trong chuyện này, nếu để cho mụ Joana Phượng Hoàng đánh hơi ra
thân thế của Lucy. Cô bé sẽ gặp nguy hiểm…
Trần Khánh dự định sẽ
dùng tập tài liệu này để đổi lấy sự an toàn cho gia đình ông và cô bé.
Dù sao thì Hoàng Tuyền cũng là bạn thân từ thơ ấu của ông. Lucy lại là
con gái ruột của ông ta. Trần Khánh đã có ơn cưu mang con gái ông ta.
Ông ta không thể xử sự theo kiểu “cạn tàu ráo máng” được. Nhưng ông cũng không có ý định sẽ để Hoàng Tuyền đón cô bé Lucy về nhà họ Hoàng, ông
không tin là nhà họ Hoàng sẽ đối xử tốt với Lucy được như gia đình ông,
hơn nữa cô bé đã không muốn tới đó , vậy ông sẽ giữ cô bé lại, Lucy rồi
sẽ được sống yên ổn với gia đình ông, con bé sẽ là đứa con gái thứ hai
yêu quý của ông, ông phải bảo vệ nó bằng mọi giá, ông không cần trả thù
nữa, trả thù chỉ cướp đi thêm những người thân của ông mà thôi. Nó không thể làm con ông sống lại được, vậy tại sao ông lại cố gắng trả thù ?
“Mọi chuyện đến đây là kết thúc”
Và ông đã đặt toàn bộ hi vọng vào suy nghĩ này…