Đợi Gió Giao Mùa

Chương 16: Chương 16: Lời nói dối của Bạch Dương




Cuối cùng buổi tối mong đợi cũng đã đến. Đang loay hoay trong bếp giúp dì Thanh nấu ăn, thì Lucy nghe tiếng Bạch Dương ở trên nhà.

-Về rồi đấy à, Bạch Dương ? Chuyến công tác thế nào rồi ?

-Rất tốt ạ ! Lucy đâu rồi chú ?

-Anh Bạch Dương !!! Cô nhóc nhảy xổ ra ôm chầm lấy Bạch Dương toe toét, trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề trắng.

…-Anh Bạch Dương !!!!! Em nhớ anh lắm, cuối cùng em cũng được gặp lại anh rồi !

Cô nhóc cứ thế ôm chặt lấy Bạch Dương. Còn anh thì nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa của cô mỉm cười:

-Lucy của anh đã lớn lên nhiều rồi nhỉ, và còn rất xinh gái nữa chứ. Nhưng không biết bây giờ em còn quậy phá như hồi nhỏ không ?

-Cô bé ngoan lắm ! Suốt ngày chỉ lo học thôi. Hoàn toàn ngược lại những gì cháu đã kể với chú đó !

Nghe chú Khánh nói mà Lucy thấy nhột nhột. Không hiểu nếu chú ấy mà biết được những cuộc xung đột gần đây của cô nhóc thì còn nói như vậy được không nữa…

Bữa cơm tối hôm đó diễn ra thật vui vẻ, Bạch Dương liên tục gắp thức ăn cho Lucy y trong những bữa ăn như hồi nhỏ của hai anh em, và phải công nhận là Lucy của anh cũng háu ăn y như trước kia, thấy cô em đáng yêu không có gì thay đổi thì Bạch Dương có vẻ vui vui. Ăn tối xong anh lại xin phép gia đình chú Khánh đưa Lucy đi dạo. Hiển nhiên là chú Khánh cũng vui vẻ đồng ý rồi, 5 năm không gặp thì giữa hai anh em sẽ có khá nhiều chuyện để nói với nhau, Bạch Dương và Lucy cần có một không gian riêng để nói chuyện.

Anh đón taxi rồi đưa cô bé đi đến quán cafe tên là Mimosa trong thị trấn. Nơi đây khá là đẹp. Trong quán có những căn phòng rộng sơn màu kem, Trên mổi cái bàn trắng có đặt một lọ hoa tươi và bốn chiếc ghế mây xếp xung quanh. Đơn giản nhưng thanh lịch. Bạc Dương có lẽ là khách quen ở đây. Vừa bước vào anh đã kéo Lucy lên lầu hai, bởi trên này không những lộng gió mà ngồi trên đây còn có thể nhìn thấy hàng đèn đường sáng rực dọc bờ sông, một khung cảnh lãng mạng có lẽ dành cho những đôi tình nhân thì thích hợp hơn. Đang ngẩn ngơ nhìn dòng sông rực rỡ thì có một cô nhân viên đi lại đưa cho Bạch Dương cuốn menu tươi cười:

-Hai bạn muốn dùng gì ?

Bạch dương mỉm cười đẩy cuốn menu về phía Lucy, cô nhóc vui vẻ chọn cho mình một ly nước ép cà rốt rồi lại quay sang ngắm nghía xung quanh một cách thích thú.

-Một ly nước ép cà rốt và một chai Whitki nhé ! Đưa lại cuốn menu cho chị nhân viên, Bạch Dương quay sang nhìn Lucy trìu mến: -Em thấy ở đây thế nào Lucy, em có thích gia đình chú Khánh không ?

-Ở đây vui lắm, chú Khánh và gì Thanh cũng đối xử với em rất tốt. Anh dạy ở học viện Bell Libertty lâu chưa ? Hình như ở trường anh được nhiều nữ sinh ái mộ lắm thì phải. Hôm nay em đã thấy có mấy cái đuôi xếp thành hàng dài chạy theo anh xin chết rồi…

Bạch Dương mỉm cười đưa ly rượu lên môi nhấm nháp:

-Anh mới ra trường và tới đây dạy từ đầu năm, vì em chuyển đến trễ đúng vào dịp anh đi công tác nên không biết đó thôi. Những người họ hàng không tìm tới đây làm phiền em chứ ?

-Không ! Không ai tới đây cả, dù sao em cũng đã hết khả năng lợi dụng rồi. Nhưng em cũng thấy ngạc nhiên thật đó. Không ngờ anh Bạch Dương và em lại có họ hàng xa như vậy. Thế mà trước giờ không ai chịu nói cho em biết !

-Họ hàng ? Không đâu Lucy. Anh và em không có họ hàng gì cả. Chú Khánh là bạn thân của thầy Hoàng Long chứ không có họ hàng gì với em đâu, chắc là chú ấy chưa nói cho em biết chuyện này thì phải ?

Lucy đang quay quay chiếc thìa trong ly nước, chợt ngước lên có vẻ nghĩ ngợi khi nghe Bạch Dương nói điều này. Thế mà cô bé cứ tưởng hai người có họ hàng chứ…

-Anh và chú Khánh đã đi tìm em rất lâu rồi. Mãi đến bây giờ những người họ hàng đó mới chịu giao lại em cho chúng tôi ! Khoảng thời gian qua em đã chịu khổ nhiều quá rồi, anh là học trò duy nhất của thầy Long, vậy mà khi thầy ấy mất anh lại không thể giúp gì được cho em. Anh thật có lỗi quá !

Bạch Dương nhìn Lucy có vẻ đượm buồn. Cặp kiếng trên mắt anh gặp ánh sáng đèn điện trong phòng trở nên xanh biếc, bây giờ thì Lucy mới có cơ hội hỏi về những thắc mắc của mình, cô nhóc nhìn lên nghiêm túc:

-Không sao đâu, anh đừng bận tâm chuyện đó….Nhưng mà Bạch Dương… Anh có biết tại sao bác Long bị người ta giết, và ai đã giết bác ấy không ?

Nghe Lucy hỏi. Bạc Dương cau mày đặt ly rượu xuống bàn nhìn cô bé đăm chiêu.

-Lucy à ! Em vẫn còn nhỏ lắm, chưa cần phải biết đến những chuyện này đâu. Mà dù có biết được em cũng không thể làm gì đâu. Hãy quên tất cả đi mà sống, đó cũng chính là điều thầy Long mong muốn, hãy nghe lời anh, đừng bao giờ tìm hiểu về quá khứ của bác em nữa.

-Anh muốn em quên đi ?

-Đúng !

Lucy giận dữ ngước lên:

-Bạch Dương !!! Vậy đúng là anh đã biết chuyện của bác em sao ?

-Lucy…

-Anh nghĩ rằng em có thể quên đi tất cả mọi chuyện , để bác ấy chết một cách oan ức và vui vẻ sống tiếp hay sao ?

-Lucy ! Ý anh không phải như vậy….

-Không có chuyện đó đâu. Bạch Dương !!! Em nhất định phải bắt hung thủ đã giết bác ấy phải đền tội. Nói cho em biết đi ! Ai là kẻ đã giết bác Long?

….

-Bạch Dương !!!! Anh hãy nói với em tất cả những gì mà anh biết đi, nếu không sau này tự em cũng tìm ra thôi.

…..

-Anh không muốn trả thù cho bác em sao. Sao anh lại có thể khuyên em quên chuyện này đi được chứ ? Anh có thật sự xem bác em là thầy của anh không vậy ?

Bạch Dương thở dài buồn rầu, Lucy đang giận, anh đã quên rằng Lucy là một cô nhóc cứng đầu và cực kì nóng nảy. Nếu để lộ ra thông tin gì cho cô biết, chắc chắn cô bé này sẽ không bỏ qua mà sẽ điều tra tới cùng. Lúc đó Lucy sẽ gặp họa lớn, ngay cả việc cô bé vẫn còn sống đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi, làm sao mà anh có thể để cô nhóc đi tìm đường chết được kia chứ…

-Bạch Dương !!!! Anh nói đi chứ !!!!!

Lucy bực bội đập tay xuống bàn khi thấy người đối diện với mình mãi im lặng, lúc này Bạch Dương mới ngước lên nhíu mày.

-Lucy !!!! Anh là học trò duy nhất của thầy Long đương nhiên anh cũng muốn trả thù cho thầy ấy chứ. Nhưng anh không có chút đầu mối nào về hung thủ cả, ngoài kết luận bên phía cảnh sát ra anh không còn biết gì hơn nữa, và vụ án cũng đi vào ngõ cụt mất rồi. Dù anh có muốn trả thù thì anh cũng không thể hành động dễ như nói được. Tất cả những gì anh có thể làm được bây giờ là bảo vệ cho em, người thân duy nhất của thầy mà thôi !

-Bảo vệ em ? Tại sao anh lại phải bảo vệ em ? Không lẽ cái chết của bác ấy cũng liên quan đến em sao. Từ trước đến giờ mọi người đã giấu em những gì vậy ?

- Em đa nghi quá rồi đó Lucy. Anh không hề giấu em điều gì cả. Thường thì bọn xã hội đen trả thù không chỉ nhắm vào đối tượng của chúng, mà chúng còn hại cả người thân của họ nữa, vì vậy mà anh mới lo em sẽ gặp nguy hiểm thôi…

-Nhưng đã 5 năm trôi qua rồi, em không nghĩ là có kẻ vẫn còn muốn tìm hại người thân của bác Long đâu, trong 5 năm qua chưa hề có ai tìm đến em cả.

-Anh biết, nhờ vậy mà anh mới tìm lại được em chứ.

-Thế thì sao ? Chỉ vì không có manh mối gì nên mọi người muốn kết thúc chuyện này như vậy sao ?

-Anh không muốn vậy ! Nhưng quả thật vụ án của bác em bên cảnh sát cho biết còn quá nhiều chi tiết khó hiểu, nên việc điều tra vẫn dậm chân tại chỗ, họ không có chút manh mối nào về hung thủ đã ra tay hại thầy Long hôm đó cả…

“Không có manh mối gì sao…”

-Anh có biết trước đây bác em có những kẻ thù nào hay không ?

-Kẻ thù thì thầy ấy có nhiều lắm, nhưng chưa bao giờ thầy ấy cho chúng ta biết cả, anh lúc đó cũng chỉ là một thằng nhóc như em bây giờ thôi, thầy Long không muốn anh biết quá nhiều về những mối quan hệ của thầy ấy…

-Còn bên cảnh sát ?

-Chúng ta không biết gì thì đương nhiên họ cũng vậy rồi.

-Tóm lại là anh không biết gì hết ?

-Ờ….

Lucy ngước nhìn Bạch Dương, cặp mắt kiếng gặp ánh đèn trở nên biêng biếc, cô bé không thể nhìn thấy đôi mắt của anh nên không thể đoán được Bạch Dương đang nói thật hay nói dối nữa. Thật khó khai thác thông tin từ người anh này mà…

-Vậy chú Khánh thì sao ? Chú ấy là bạn thân của bác em vậy chắc chắn chú ấy phải biết gì chứ ?

-Ừhm….Chú Khánh thì anh bó tay, nếu chú ấy biết mà không muốn nói cho anh thì anh cũng không có cách nào moi được thông tin của chú ấy cả. Mà khi thầy Long bị giết, chú Khánh và thầy ấy đã không gặp nhau một thời gian dài nên anh nghĩ chú ấy không biết gì đâu.

-Anh đã hỏi chú ấy chưa ?

-Hỏi rất nhiều lần rồi…

-Vậy chú ấy nói sao ?

-Lần nào chú ấy cũng chỉ trả lời “Chú không biết”.

-Anh có nghĩ là chú ấy đang nói dối không ? Chú ấy là bạn thân nhất của bác Long, không thể có chuyện chú ấy không biết gì được, hoặc ít ra chú ấy cũng phải biết bác em có những kẻ thù nào chứ ?

-Khi thầy Long bị giết thì hai người đó đã không gặp nhau suốt 5 năm rồi đó Lucy, trong 5 năm đó chắc chắn đã có nhiều chuyện diễn ra mà chú Khánh không biết. Khi thầy Long mất chú ấy cũng rất bất ngờ. Theo anh biết thì chú Khánh cũng đang cố điều tra ra hung thủ giết thầy Long, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì cả. Có lẽ chú ấy cũng như anh, chỉ có được những thông tin từ phía cảnh sát mà thôi…

Cô nhóc im lặng nhìn ly nước trên bàn và nghĩ ngợi, không biết rốt cục thì trong quá khứ của bác Long đã có những gì xảy ra. Ai mới là người có thể cho cô bé biết những chuyện này, và ai là kẻ đã hại bác ấy chứ…

-Em có biết tại sao thầy Long lại gọi em là Lucy không ? Im lặng một lát, Bạch Dương quay sang nhìn Lucy mỉm cười .

-Em không biết…

-Vì Lucy mang nghĩa là may mắn. Thầy ấy nói với anh rằng sau này cuộc sống của em có thể sẽ gặp nhiều trắc trở, thầy ấy muốn em đón nhận được nhiều may mắn và sống thật hạnh phúc. Dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải cố gắng sống thật hạnh phúc và đừng quay nhìn lại quá khứ nữa. Sẽ chẳng thay đổi được gì mà chỉ làm mọi chuyện rắc rối thêm thôi.

-Tóm lại là anh muốn nói gì, mà sự thật thì bác Long là thầy dạy võ hay thầy bói vậy anh, bác ấy còn đoán tương lai cho em luôn à. Thật khó hiểu quá…

-Hì hì. Hãy làm một cô bé ngoan đi Lucy, quên tất cả đi và cố gắng sống cho thật tốt. Em không nhớ thầy thường nói gì với hai anh em mình sao “Con người ta chỉ có thể sống hạnh phúc sau khi đã quên hết những chuyện không vui xảy ra trong quá khứ”, và trước đây em đã làm rất tốt điều đó mà. Bị phạt hít đất 100 cái thì em quên mất 99 cái, bị bắt chạy năm vòng thì em quên mất bốn vòng rưỡi, phải đứng tấn hai tiếng thì em đứng được hai phút rồi lại chuồn đi mất dạng. Em cũng chưa bao giờ nhớ lời thầy dặn là học võ không phải để đi gây sự. Sáng nay anh mà không can thiệp chắc em bị gọi lên phòng giám thị vì tội đánh nhau rồi đó. Mặc dù trước đây bệnh mau quên của em làm anh rất đau đầu, nhưng bây giờ thì anh thấy nó cũng không phải là xấu đâu, cứ tiếp tục phát huy đi !

Lucy gượng cười đưa tay lên gãi gãi đầu, sao tự nhiên anh ấy lại nhắc tới quá khứ “oai hùng” của Lucy chứ ? Công nhận anh Bạch Dương rất biết cách đổi chủ đề câu chuyện, mà nói đi nói lại thì anh cũng chỉ muốn Lucy quên chuyện này đi mà thôi, cô bé nhìn anh hơi nghĩ ngợi, dù sao đây cũng là ngày đầu gặp lại anh sau bao nhiêu năm xa cách, cô không muốn câu chuyện của bác mình làm anh ấy phải buồn nữa. Hơn nữa những gì mà Bạch Dương nói cũng đúng. Lucy vẫn còn nhỏ, chưa thể giải quyết được chuyện gì cả…

-Em hiểu rồi, em sẽ làm một cô bé ngoan !

-Tốt !

-Nhưng anh cũng phải hứa với em một chuyện, Bạch Dương !!! Cô bé nhìn anh tha thiết.

-Chuyện gì thế ?

-Anh đừng rời xa em nữa nhé. Suốt 5 năm qua em đã rất cô độc, có nhiều lúc em đã ước rằng mình không nên tồn tại trên đời này. Lẽ ra em đang rất hạnh phúc, em được rất nhiều người yêu thương, nhưng rồi bỗng dưng đến một ngày mọi người lại bỏ đi hết, em không còn gì cả, chỉ có một mình trên đời này, thật cô độc lắm. Giá như ngay từ đầu em đã không có gì hết thì em đã không phải tiếc nuối và sợ hãi, nhưng anh đã đến bên cạnh em, mọi người đã ở bên cạnh em, vậy thì đừng ai rời xa em nữa. Cảm giác cô độc một mình rất đáng sợ, em không muốn quay lại cảm giác đó một lần nào nữa đâu…

-Anh hiểu mà Lucy, anh biết em đã trải qua những điều tồi tệ trong suốt thời gian qua, nhưng kể từ bây giờ thì điều đó sẽ không lặp lại nữa đâu. Anh hứa với em!!! Anh sẽ không để Lucy phải cô đơn một mình nữa đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ cho em. Lucy bé bỏng của anh !!!

Bạch Dương nhẹ nhàng khoác vai Lucy ôm cô bé vào lòng và vuốt ve mái tóc xõa nhẹ của cô. Lucy cũng thôi không nghĩ ngợi gì nữa. Còn Bạch Dương thì thấy nhẹ như vừa trút được một gánh nặng. Có một điều may mắn là cô bé này khá đơn giản và dễ tin lời người khác, đặc biệt là những người thân bên cạnh mình, sau khi nghe Bạch Dương phủ nhận về vụ án của bác Long thì cô nhóc không còn thắc mắc được gì nữa. Câu chuyện của quá khứ thế là bị Bạch Dương kết thúc một cách vội vàng. Lucy cũng nhanh chóng cho nó chìm vào lãng quên…

Buổi tối được tiếp tục bằng việc nhắc lại những kí ức đẹp đẽ trong quá khứ của hai anh em…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.