Buổi học ngày thứ sáu kết thúc, sáng hôm nay quả thật có quá nhiều
chuyện xảy ra với Lucy, nhưng cũng may nhờ có thiên thần Thanh Phong và
cậu sao đỏ khó chịu mà cô nhóc vẫn được bình yên vô sự. Xếp gọn sách vở
và vội vã bắt tay vào công việc trực nhật một mình, Lucy không biết rằng hôm nay là ngày họp định kì của cán bộ của lớp 11A. Thấy cô bé cầm
chiếc giẻ lau bảng một cách vội vã mọi người đều ngạc nhiên quay sang :
-Lucy ! Tan học rồi sao cậu còn chưa về nhà, trễ xe bus thì sao?
-Tớ phải trực lớp xong mới về được.
-Sao cậu lại phải trực lớp ? Việc này đã có mấy cô lao công làm rồi mà ?
Nhật Dạ cất cuốn sổ đầu bài tròn mắt quay sang, mọi người cũng dồn hết
tò mò vào Lucy, chỉ có một kẻ mỉm cười đầy bất ngờ…
-Hơ… Không phải nội quy lớp mình quy định là ai đi trễ sẽ phải trực lớp một tuần sao?
Nghe Lucy hỏi lại, Thanh Phong đang ghi chép gì đó cũng ngẫng lên thắc mắc:
- Ai bảo cậu vậy ?
-Là Kei…
Cô nhóc vừa ngơ ngác quay sang thì đã thấy cậu bạn đang ôm bụng cười ngặt
nghẽo như điên, sau một giây suy nghĩ, Lucy cũng đã hiểu ra mọi việc, Bà nó ! cô đã bị thằng nhóc này cho ăn quả lừa rồi. Máu bốc lên đầu, cô
nhóc thấy mặt mình nóng bừng bừng:
-Kei…!!!
-Hahaha… Hôm
trước tớ chỉ nói đùa thôi, ai ngờ cậu lại tưởng là thật, vậy là cậu đã ở lại trực nhật suốt một tuần hả, cậu đúng là con bé ngốc mà…Kei vừa nói
vừa ôm bụng cười một cách vui vẻ, dường như cậu không biết rằng cơn giận của Lucy lúc này đang ở level nào, cô bé cúi gằm mặt cười nhạt…
“Bị sai vặt, bị trễ xe, bị đuổi đánh…” tất cả rắc rối mà Lucy phải trải qua suốt cả tuần nay đều do trò đùa độc ác của gã sao đỏ sao? Nội quy đi
trễ phải trực lớp ư? Mới nghe qua đã thấy vô lí rồi, vậy ra đúng là gã
sao đỏ đã chơi đểu Lucy ? Thế mà bây giờ cậu ta lại còn dám nhe răng ra
cười. Đúng là liều mạng mà !.. Đúng là không thể tha thứ được mà…
“Kei, cậu chết chắc rồi”
Bộp.!!!
Lucy đang hùng hổ bước lại, còn chưa kịp động thủ thì đã có một cuốn sách
nhanh hơn bay ngay vào đầu gã sao đỏ rồi rơi thẳng xuống đất, gã sao đỏ
lấy tay xoa xoa đầu nhăn mặt, người ném chính là Thanh Phong, đồng thời
với cuốn sách Thanh Phong còn tặng cho gã một cú cốc đầu khá là đau
khiến cậu ta phải quay sang nhăn nhó:
-Làm gì vậy Phong, đau quá !
-Cậu quá đáng thật Kei. Sao có thể lừa Lucy trực lớp một mình suốt cả tuần
như thế hả ? Cô ấy là người mới, cậu không giúp cô bé hòa nhập với lớp
thì thôi lại còn bày trò chọc phá nữa. Cậu thật quá đáng mà …
-Hừ…Tớ chỉ đùa thôi, ai bảo cô ta khờ khạo quá làm gì ? Mà trực lớp có một tuần thì có gì to tát đâu chứ…
Cốp !!!!
Còn chưa nói hết câu, Thanh Phong đã lạnh lùng nhấn mạnh đầu Kei xuống bàn
rồi quay sang xoa dịu cô bé nạn nhân có đôi mắt đang rực lửa.
-Lucy à ! Cậu bỏ qua cho tên ngốc này đi nhé. Kei chỉ muốn đùa cậu một chút
chứ không có ác ý gì đâu. Cậu chờ một lát, họp xong tớ đưa cậu về !
Lucy mặt hầm hầm vẫn chưa hết giận, nhưng Thanh Phong đã mở lời như thế mà
cô vẫn lao vào xử tên Kei-chết tiệt kia thì cũng không hay chút nào, xui xẻo có khi còn nhận luôn bản án hành hung sao đỏ rồi lên phòng giám thị uống trà thật thì khổ. Hơn nữa tên này còn mới cứu Lucy sáng nay, bây
giờ “xử” cậu ta người khác sẽ nói cô là lấy oán báo ân, không thể
được…Nhưng một tuần trực lớp oan uổng cũng không phải chuyện nhỏ đâu,
quả thật cơn giận này Lucy khó mà nuốt trôi. Hắt ánh mắt đằng đằng sát
khí về kẻ thù, cô bé nhìn trừng trừng vào đôi mắt đen sâu thẳm đang mở
to bình thản của Kei như muốn nhắn gửi một thông điệp: “ Tốt nhất là
đừng để ta đụng mặt nhà ngươi trên phố, ta sẽ thẳng tay chém đẹp liền
đấy. Thằng nhóc!”
- Không cần đâu Phong, cậu cứ họp đi. Tớ đi về xe bus được rồi !
Lucy lạnh lùng đưa tay lấy chiếc cặp đeo chéo qua vai bước ra ngoài sau cái
liếc xéo sắc lẻm cho kẻ thù, anh bạn Thanh Phong bối rối gọi với theo :
-Lucy !!!!