Đồi Gió Hú

Chương 3: Chương 3: Heathcliff được mang về Đồi Gió Hú




Tôi đã sống suốt từ nhỏ đến lớn ở Đồi Gió Hú trước khi đến sống tại ấp Thrushcross. Mẹ tôi là vú nuôi cho ông Hindley Earnshaw, là cha cậu Hareton Earnshaw. Tôi đã lớn lên bên cạnh hai đứa trẻ nhà Earnshaw là Hindley và Catherinẹ

Một buổi sáng mùa hè đẹp trời, dạo ấy là vào đầu mùa thu hoạch cỏ khô, cụ Earnshaw từ trên gác xuống nhà dưới, quần áo gọn gàng cho một chuyến đi xạ Cụ căn dặn Joseph, người phụ việc trong trại, về những việc cần làm ở trang trại trong mấy ngày tới, rồi quay sang Hindley, Catherine và tôi, lúc ấy đang ngồi ăn điểm tâm.

- Này, con trai cưng của cha, cha sẽ đi Liverpool. Con muốn cha mang quà gì về cho con? Con có thể chọn cái gì con thích, nhưng là cái nho nhỏ thôi, vì cha sẽ phải cuốc bộ đến sau mươi dặm.

Hindley chọn một cái vĩ cầm. Catherine dạo ấy mới lên sáu, nhưng đã có thể cưỡi bất cứ con ngựa nào trong chuồng không chút sợ hãi, nên cô ấy xin một cây roi ngựa. Rồi cụ Earnshaw quay sang hỏi tôi, hứa mang về cho tôi một túi đầy táo và đào. Cụ hôn từ biệt các con rồi lên đường.

Vào hôm mọi người dự tính cụ sẽ quay về, bọn trẻ van nài được thức chờ. Mãi đến mười một giờ đêm, cánh cửa mới khẽ mở và cụ chủ bước vào, vừa rên rỉ vừa cười, và nói sẽ không bao giờ cuốc bộ như thế nữa. Cụ mở cái áo choàng được cuộn thành một ôm trong cánh taỵ

- Xem này, bà nó. Bà phải nhận cái này như một món quà của Chúa ban cho, tuy nó đen thủi như thể từ chốn quỷ sứ chui ra.

Tất cả chúng tôi xúm quanh cụ Earnshaw và thấy đó là một đứa bé tóc đen, rách rưới, bẩn thỉu. Nó trông trạc tuổi Catherine, nhưng chỉ lắp bắp được mấy tiếng khó hiểu mà nó cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Cụ bà Earnshaw hẳn là sẵn sàng tống cổ thằng bé ra khỏi nhà ngay lập tức.

- Phải nuôi con cái mình đẻ ra chưa đủ khổ hay sao mà lại còn rước cái đồ ấy về? - Bà hỏi. - ông định làm gì với nó kia chứ?

Cụ Earnshaw tuy đang mệt gần chết nhưng cũng cố giải thích. Cụ đã tìm thấy đứa bé này trên đường phố Liverpool, đói lả, bơ vơ không nhà không cửa và gần như câm. Chẳng có người nào biết nó, vì thế, cụ quyết định không bỏ mặc nó ở đấy, mà đem về Đồi Gió Hú để chăm sóc.

- Tắm rửa cho nó đi, Ellen. - Cụ Earnshaw nói, - và đưa quần áo sạch cho nó. Nó có thể ngủ chung với bọn trẻ.

Sau khi đã xem xét thằng bé xong, Hindley và Catherine lục túi áo khoác để tìm quà. Hindley, dạo ấy mười bốn tuổi, khóa òa lên khi thấy chiếc vĩ cầm của cậu bị đè dập trong chuyến đi về. Catherine khi biết cha đã đánh mất chiếc roi ngựa trong lúc mãi chăm sóc đứa bé xa lạ, liền bộc lộ cá tính bằng một tiếng cười gằn và nhổ nước bọt vào thằng bé mới được đem về.

Bọn trẻ không chịu ở chung phòng với thằng bé, nên nó phải nằm trên cùng cầu thang. Tôi hy vọng nó có thể bỏ trốn đi ngay đêm đó, nhưng sáng hôm sau cụ Earnshaw đã tìm thấy nó nằm đấy. Thế là tất cả chúng tôi bị quở trách vì đã đuổi nó ra ngoài. Thằng bé được đặt tên là Heathcliff và từ đấy trở đi, cái tên ấy vừa là tên thánh, vừa là họ của nó. Trong vòng vài ngày, nó và Catherine đã trở thành đôi bạn thân, nhưng Hindley thì rất ghét nó. Heathcliff là một đứa bé lầm lì, nhẫn nại, đã quen bị đối xử tàn tệ, và tuy Hindley đánh đập nó nhiều, nó không hề kêu khóc. Cụ Earnshaw nổi giận khi bắt gặp Hindley đánh đập “đứa bé mồ côi tội nghiệp”, như cụ vẫn thường gọi nó. Cụ tin bất cứ điều gì Heathcliff nói và rất yêu quý nó, nên ngay từ đầu, Heathcliff đã gây ác cảm trong nhà, vì cậu Hindley cảm thấy rằng kẻ mới đến đã tranh mất hết tình yêu thương của cha cậu.

Dần dần, sức khỏe của cụ Earnshaw bắt đầu suy sụp. Cụ hay nổi giận một cách vô cớ, và cứ đinh ninh là mọi người đều chống lại thằng con nuôi của cụ, nhưng thật ra, mọi người ở trong nhà đều để cho thằng bé muốn gì được nấy để không làm phiền lòng ông cụ. Nhưng điều này chẳng đem lại chút gì tốt đẹp cho thằng bé, vì tính kiêu kỳ và dữ dằn của nó ngày một quá quắt hơn. Bấy giờ cậu Hindley đã đi học xa nhà, còn Catherine ở lại nhà với cha và Heathcliff. Cô không thể hiểu được là sức khỏe sa sút khiến ông cụ hay cáu bẳn, và thấy thích thú mỗi khi được trêu tức cụ. Thật ra, cô vui sướng hơn cả là những khi cả nhà mắng mỏ cô, còn cô thì thách thức chúng tôi bằng những lời lẽ thô lỗ và những cái nhìn táo tợn.

Một buổi tối tháng Mười, cụ Earnshaw ngồi trên một chiếc ghế kê bên lò sưởi. Bên ngoài, một luồng gió lạnh gào rú nghe thật hoang dã và cuồng dại, nhưng ở trong chính sảnh thì vẫn ấm áp. Tôi ngồi cắm cúi đan, Joseph đọc Kinh Thánh, Catherine tựa đầu vào gối cha trong khi Heathcliff nằm trên sàn, ngả đầu vào lòng cộ ông cụ vuốt ve mái tóc Catherinẹ

- Catherine ạ, giá lúc nào con cũng ngoan như bây giờ thì hay biết mấy. - Cụ hỏi. Cô ngẩng mặt lên nhìn cụ và bật cười:

- Cha ạ, giá lúc nào cha cũng ngoan như bây giờ có phải hay hơn không?

Rồi khi thấy mình đã làm cụ tức, cô liền hôn tay cụ và nói rằng cô sẽ hát để ru cụ ngủ. Cô cất tiếng hát khe khẽ cho tới khi tay cụ rời khỏi tay cô và đầu cụ gục xuống ngực. Bây giờ, tôi bảo cô im lặng và đừng cử động để cụ khỏi thức giấc. Tất cả chúng tôi câm như hến độ nửa tiếng đồng hồ, nhưng rồi Joseph nói là lão phải đánh thức cụ chủ dậy đọc kinh và đi ngủ. Lão bước tới, chạm vào vai cụ, nhưng ông cụ không động đậy. Lão gia nhân bèn đem nến lại đển nhìn cụ rõ hơn, và tôi biết là có chuyện gì đó không ổn vì lão đặt nến xuống, vừa nắm lấy cánh tay bọn trẻ vừa nói: “Lên gác và đừng có làm ồn vì lão còn việc phải làm “.

- Nhưng trước tiên tôi phải chúc cha ngủ ngon đã. - Catherine vừa nói vừa vòng tay ôm cổ cụ trước khi chúng tôi kịp ngăn lại. Thế là cô thét lên:

- ôi! Cha chết rồi! Heathcliff! Cha chết rồi!

Cả hai đứa trẻ òa lên khóc đến xé lòng. Tôi cũng khóc cho đến khi Joseph ngăn lại.

- Không nên khóc lóc ầm ĩ thế, - lão nói. - Cô mặc áo choàng vào, rồi lên đường đến làng Gimmerton để gọi bác sĩ và cha xứ.

Tôi đội mưa gió chạy đi, và lúc tôi quay về thì thấy Heathcliff và Catherine đã lên gác và an ủi nhau ở đấy...

Giờ đây cuộc đời chúng tôi đã đổi thay biết chừng nào!

Cậu Hindley về nhà đưa đám và chúng tôi thật kinh ngạc khi thấy cậu đem về một cô vợ, nàng Frances. Ngay sau khi lo tang lễ xong, cậu cho mọi người biết cậu về để ở lại nhà và giờ đây cậu là ông chủ. Joseph và tôi được lệnh phải sống trong gian bếp sau nhà, để chính sảnh giành cho gia đình. Frances nói rất yêu quý Catherine, nhưng chẳng bao lâu đã thấy chán cô bé. Mợ Frances thoáng gặp đã không ghét Heathcliff và điều này làm thức tỉnh ở cậu Hindley tất cả mối căm hận xưa kia với thằng bé. Cậu không cho nó học tiếp, tống nó ra ngoài sống với đám gia nhân, và buộc nó phải làm việc ngoài trại.

Thoạt đầu, Heathcliff không để tâm lắm đến chuyện này, vì Catherine vẫn cùng làm hoặc cùng chơi đùa với nó ở ngoài đồng, và dạy lại cho nó những gì cô đã học được trong giờ học. Hindley không quan tâm chúng làm những gì, miễn là chúng tránh xa không làm phiền cậu.

Một buổi tối chủ nhật mưa gió, cả hai đứa trẻ bị đuổi ra gian bếp sau nhà vì gây ồn ào, nhưng khi tôi đi gọi chúng về ăn tối thì không tìm thấy chúng đâu cả. Chúng tôi lùng sục khắp nhà, từ trên gác xuống dưới.

Đến đây thì cậu Hindley lại nổi cơn thịnh nộ:

- Cài then cửa lại, Joseph, - cậu kêu lớn. - Không được cho chúng vào nhà đêm naỵ

Mọi người đi ngủ. Tôi lên phòng mình và mở cửa sổ. Mặc dù mưa rất nặng hạt, tôi vẫn thò đầu ra ngoài nghe ngóng, vì tôi nhất quyết để chúng nó vào nhà, nếu chúng quay về, dù cho cậu Hindley có nói gi đi chăng nữa. Tôi nghe có tiếng chân bước trên đường, và thấy một ngọn đèn lồng tỏa sáng gần chỗ cánh cổng, nên tôi quàng vội tấm khăn choàng lên đầu, rồi chạy xuống nhà để ngăn chúng đừng làm cậu Earnshaw thức giấc.

Heathcliff đứng đấy nhưng chỉ có một mình.

- Cô Catherine đâu? - Tôi hốt hoảng kêu lên. - Đã xảy ra tai nạn gì ư?

- Cô ấy ở ấp Thrushcross, - nó đáp cộc lốc. Và lẽ ra tôi cũng đã ở lại đấy luôn, nhưng họ bất lịch sự không mời tôi ở lại.

- Cậu sẽ bị lôi thôi to cho mà xem, - tôi nói. - Cái quái gì đã khiến cô cậu lang thang đến ấp Thrushcross vậy?

- Để tôi cởi bộ quần áo ướt này ra đã. - Heathcliff vừa nói vừa ẩy tôi sang bên, đi vào phòng. - Rồi tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho chị nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.