Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến!!

Chương 26: Chương 26: Chương 26: Đổi thay




Thẩm Nhật Minh nhìn tôi, thân người cứng ngắc:“Trong thời gian qua, xảy ra một số chuyện, sau này rồi em sẽ hiểu”

Sau này rồi sẽ hiểu? Tôi thì hiểu được cái gì cơ chứ? Mọi việc hắn làm tôi không để ý,Hắn có thích tôi hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi. Ân oán cá nhân giữa hai người tôi không biết. Nhưng tôi biết hắn đâm Minh Tuệ một nhát dao, như vậy cũng đã đủ rồi. Tôi không nợ hắn, Minh Tuệ không nợ hắn, chúng tôi không cần quan tâm đến nhau làm cái gì nữa.

Tôi nhìn đôi nhẫn trên tay, nước mắt lần này mới trào ra. Tôi hô hấp rất khó khăn, dưới bụng truyền lên cơn đau quặn thắt, đầu cũng choáng váng, tay phải dựa vào bè mới có thể giữ vững. Tôi ôm chặt nắm tro ít ỏi còn lại trong bình, dù không thể ngồi vững nhưng tôi vẫn không buông nó ra.

Thẩm Nhật Minh cảm thấy không ổn liền đến đỡ tôi dậy, khuôn mặt lo lắng.

Tôi nhìn hắn, dùng hết sức tránh né, dưới bụng lại quặn lên cơn đau làm tôi vô lực, trước khi nhắm mắt tôi còn nhìn về chân trời phía xa. Vừa đau tôi vừa nhớ lại những chuyện lúc trước, cuối cùng tất cả cũng đã quay về nơi bắt đầu.

oOo

Dù đang bệnh, nhưng tôi vẫn cố chấp đến công ty, nơi đấy còn có rất nhiều việc cần phải giải quyết. Giám độc đột ngột ra đi rồi đến việc giao một công ty lớn như vậy cho tôi làm nhiều người bất bình. Người ta không phục cũng đúng, giám đốc tài giỏi đến cỡ nào mọi người đều biết. Nhưng đột ngột lại đem toàn bộ công ty đưa cho một biên tập viên không có kinh nghiệm lại rất vụng về như tôi làm giám đốc. Vịt muốn hóa thành thiên nga cũng đâu phải ngày một ngày ngay, tôi bỗng dưng được thăng chức cao như vậy, tất nhiên sẽ là cái gai trong mắt của mọi người.

Sáng sớm tôi mở mắt dậy là thấy mình trong bệnh, một màu trắng xóa làm tôi cảm thấy chán ghét. Thẩm Nhật Minh đang cầm bản chụp X quang bên ngoài để trao đổi với các bác sĩ.

Hắn là bác sĩ đương nhiên sẽ ở đây, có lẽ vì nỗi đau của tôi quá lớn làm tôi trở thành một con người khác. Nếu như lúc trước, tôi thấy hắn lòng tôi sẽ đau, còn bây giờ nhìn hắn như một người xa lạ. Bỏ mặc sự ngăn cản của Bình Nhi, tôi kiên quyết đến công ty, đi đến cửa liền nhìn thấy Thẩm Nhật Minh. Hắn vẫn như lúc trước, như ngày đầu tiên tôi gặp hắn, chiếc áo bác sĩ màu trắng làm nổi bật len dáng người cao ráo của hắn. Tôi sẽ không như lúc trước, nhìn hắn rồi tim đập thật nhanh. Nhanh chóng đi lướt qua xem như hắn không tồn tại.

Thẩm Nhật Minh quay lại kéo tay tôi, rất lo lắng nói:“Em đang bị suy nhược cơ thể, cần phải bồi bổ cái đã”

Tôi hất tay ra, lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói trầm thấp vang lên:“Tôi làm gì là quyền của tôi, khi nào đến lượt cậu quản rồi?”

Hắn nhìn tôi, không biết là vì ngạc nhiên với thái độ của tôi hay là vì tôi từ chối hắn. Tôi chưa bao giờ lạnh lùng với hắn như lúc này, ngay cả dưới màn mưa đêm ấy, tôi chỉ có thể thẫn thờ nhìn rồi nói gắt gỏng nhưng không lạnh nhạt như lúc này. Hắn vẫn như lúc trước, bị tôi mắng lại cúi đầu nói:“Em là bệnh nhân”

Tôi nhìn hắn, vẫn là mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt, đôi môi mím lại tựa như đang nhận lỗi. Tôi tránh đi không nhìn, hít một hơi sâu rồi nói:“Bệnh nhân cũng có quyền xuất viện. Bình Nhi, đi làm thủ tục cho tôi”

Đự định ban đầu là đến công ty rồi về lại đây. Nhưng nghe hắn nói như vậy, tôi không muốn ở lại đây thêm nột chút nào. Cho dù trở lại như lúc ban đầu thì sao? Tôi cũng sẽ lại nhảy vào cái hố sâu đầy gai lần nữa.

Bình Nhi mở to mắt, bây giờ cô nhận nhiệm vụ chăm sóc tôi, nếu không làm tròn trách nhiệm cô sẽ thấy có lỗi với bản thân, bèn nói:“Cô ở lại viện thêm mấy ngày nữa cho khỏe hẳn rồi đi cũng được”

Tôi lạnh nhạt nhìn cô, liếc qua Thẩm Nhật Minh một cái rồi mở miệng :“Nếu cô không làm thì tôi làm. Thành phố mình có biết bao nhiêu là bệnh viện, hà tất gì phải ở chỗ này”

“Ở đây là bệnh viện lớn nhất, nhiều bác sĩ có trình độ cao sẽ giúp em nhanh hồi phục” Thẩm Nhật Minh lên tiếng nói ngăn cản.

Tôi nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, nheo mắt lại, đôi môi nhếch lên một đường cong mỉa mai:“ Bác sĩ có trình độ?”

“Tôi...” hắn không biết nói gì chỉ ngập ngừng, hắn làm sao không rõ lời nói của tôi có hàm ý gì? Một bác sĩ như hắn có thể nói là có trình độ sao?

Tôi quay người bỏ đi không nói thêm câu gì nữa, ánh mắt Bình Nhi nhìn tôi đầy phức tạp rồi chạy theo tôi, không dám nói thêm câu gì. Một phần là tôi đang bj bệnh, một phần cũng là vì tôi đang chịu tang thương. Thẩm Nhật Minh định chạy theo giữ tôi lại nhưng Bình Nhi ngăn cản. Its nhất cũng có Bình Nhi hiểu tâm trạng tôi lúc này.

Tôi bận một bộ đồ vest dành cho nữ công sở. Lạnh lùng đi ra ngoài, rồi đến công ty. Tôi nghe bao nhiêu là tiếng xì xào bàn tán. Nhất là nhân viên nơi phòng vệ sinh, cứ như cũ tụm ba tụm bảy nói xấu. Đây là lần đầu tiên tôi đến công ty với một vai trò là người cao nhất. Lạnh lùng đi vào, cố ý đến chỗ nhân viên vệ sinh để nghe họ nói về tôi.

Tôi nghe rõ, người nói tôi quyến rũ Đình Minh Tuệ, nói tôi lợi dụng hắn trong suốt thời gian qua. Còn có giả thiết cho rằng là chính tây tôi hãm hại hắn để tôi có được gia tài của hắn. Tôi bỗng dưng ngẩn người, hắn là người dễ dàng để người khác quyến rũ như vậy sao? Người tài giỏi như hắn có biết bao nhiêu là gái đẹp chạy theo sau, nhưng lại duy nhất ấp ủ một mối tình lúc còn bé. Bây giờ tôi ghét những ai nói về hắn, hay là về tôi.\

“Mấy cô đang nói cái gì?” Giongj tôi lành lạnh vang lên, không có chút cảm xúc nào. Nhưng thanh âm rất to đủ để gây chú ý cho tất cả mọi người nơi đây. Họ dừng lại công việc đang dang dở để nhìn tôi.

“ Giám đốc, tôi...tôi” Cô gái vừa bị tôi nhắc nhở, hoảng hồn đứng dậy ấp a ấp úng.

Tôi cười lạnh, nhìn cô:“Sao không nói tiếp đi, không phải mấy người các cô nói xấu tôi hăng say lắm hay sao?”

Tôi nói biết bao nhiêu là mỉa mai, những người đó chưa bao giờ thấy tôi như thế này, ngay cả Bình Nhi cũng nhìn tôi ngạc nhiên. Như thể cô gái đứng trước mắt này không phải là Ngọc Hân nhút nhát không thích giao tiếp với người ngoài vậy.

Một đám người đang nói chuyện bị tôi nhắc bỗng ngậm miệng, cúi đầu không nói cái gì. Chỉ có là hối lỗi, ngoài hối lỗi ra không có hành ddoongj gì khác.

Nụ cười trên môi tôi càng lạnh hơn:“ Cùng làm trong một công ty, đồng nghiệp nói xấu nhau là chuyện bình thường. Lúc trước tôi nhịn các cô là vì tôi với các cô là đồng nghiệp. Bây giờ tôi đã là giám đốc, mấy cô cả gan lấy giám đốc của mình ra để nói sau lưng. Công ty chúng ta từ khi nào lại thuê những nhân viên không biết phép tắc như mấy cô vào làm”

“Giám đốc, chúng tôi thật sự không cố ý, chỉ là hiểu lầm tôi”

“Hiểu lầm? Chính tai tôi nghe, mắt tôi thấy mà cô nói là hiểu lầm. Chẳng lẽ các cô xem người giám đốc như tôi là người bị dị tật hay sao?”

Tôi nói thẳng, chèn ép từng người một. Lúc trước nhiều người nói xấu tôi, Đình Minh Tuệ biết điều này nên đã bắt họ làm rất nhiều việc, còn có bảo họ phải im lặng. Nay hắn đi rồi, mấy người này nghĩ tôi là một con thỏ nhỏ dễ bị ăn hiếp. Hắn còn sống, rất ghét người khác nói xấu tôi, nếu bây giờ tôi nhu nhược để người khác cưỡi lên đầu lên cổ mình. Chính là phụ tấm lòng của hắn. Những chuyện gì mà liên quan đến Minh Tuệ, dù là chuyện nhỏ, tôi cũng không cho người khác nhúng tay vào.

Mấy người kia bị tôi nói cho nghẹn họng, không khí nơi này cũng trầm xuống. Không ai ám hó hé câu gì, chẳn biết có phải vì căng thẳng quá hay không, bụng lên lại truyền lên cơn đau. Dù nhẹ nhưng làm tôi phải nhíu mày.

“Chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua, dù là cố ý hay vô tình. Chỉ cần tôi nghe thấy, lập tức bị sa thải” Nói xong quay người đi nhanh vào phòng. Mọi người đang nhẹ thở phào, nhưng tôi quay lại đột xuất khiến họ lại dựng đứng người.

“Tôi quên thông báo, hôm nay Bình Nhi chính thức làm thư kí của tôi. Thấy cô cũng như thấy tôi, nếu như tôi vô tình nghe được người nào đó bàn tán về cô. Cũng sẽ bị sa thải”

Bình Nhi bị nhắc tên, bỗng giật mình như không thể tin được. Mặc kệ người ta nghĩ thế nào, tôi vẫn lạnh nhạt đi vào trong phòng. Nhìn căn phòng quen thuộc, vẫn còn một chút hơi ấm ở đó làm tim tôi lại nhói lên. Nhẹ nhàng ngồi vào bàn, nhìn những đống giấy tờ lúc trước làm tôi thẫn thờ hồi lâu. Bình Nhi đi theo tôi vào sau, chỉ đứng im lặng một bên.

“Gọi Chu Gia Hân đến đây, có một số chuyện tôi phải bàn bạc cùng hắn”

Bình Nhi gật đầu rồi nhanh đi ra ngoài. Không muốn đứng đậy chịu áp lực từ tôi một chút nào nữa. Tôi cười bất đắc dĩ, mỗi khi cô nhìn thấy tôi đều chạy lại tìm tôi nói chuyện trên trời dưới đất. Còn nay thấy tôi, cô lại im lặng, dù ngạc nhiên nhưng không phản bác hay hó hé một lời. Tôi làm cô, cảm thấy sợ hãi như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.