“Giám đốc, cô nghỉ tay một chút đã, cả ngày nay cô không ăn gì rồi”
Bình Nhi vừa đem một xấp tài liệu vào vừa lo lắng nhìn tôi. Tôi chỉ lắc đầu rồi ngồi giải quyết hết đống giấy kiện này. Có nhiều cái làm tôi phải thức đến nửa đêm để giải quyết. Bây giờ tôi đi đến công ty, người ta chỉ cung kính trước mặt, sau lưng lại tỏ thái độ khác, không phải tôi không biết mà là tôi chỉ giả vờ như không biết. Bây giờ tôi không phải là người nhẫn nhịn chịu đựng như lúc xưa nhưng điều người ta nói là đúng, tôi có quyền gì mà trách mắng đấy.
Giám đốc cũ tài năng đến cỡ nào, đấy tranh với bao nhiêu công ty, là hacker chuyên gia về ngành IT, có thể nói là hoàn hảo về mọi thứ. Còn tôi ngay cả việc sắp xếp các văm bản trên work thôi cũng đã thấy khó khăn chứ đừng nói đến việc quản lí mấy trang web mạng nổi tiếng. Đa số, khi tôi lên chức, rất nhiều người muốn khởi kiện đặc biệt là thành phần cổ đôg chủ yếu của công ty. Vấn đề này làm tôi rất đau đầu.
“Hay cô lại đây uống chút nước cũng được, tôi thấy cô ngày nào cũng đau bụng một đến hai lần, ăn uống cũng không điều độ nữa”
Bình Nhi chạy đến, ngăn chặn nhìu bút tôi đang viết. Bây giờ tôi mới ngẩng đầu lên nhìn cô:“Không sao đâu, trưa nay tôi sẽ về ăn với bố mẹ”
“Ngày nào cô cũng nói như vậy, cuối cùng cũng ở lại công ty đó thôi” Bình Nhi như đứng trên chảo nóng nhảy qua nhảy lại trước mắt làm tôi cảm thấy buồn cười.
“Hôm nay là thật, có điện thoại của mẹ gọi này“.
Tôi đưa bằng chứng cho cô xem. Thấy cuộc gọi đến đã cô mới an tâm. Tôi chí đầu xuống làm việc tiếp bỗng lại nghe cô nói: “Lần này cô phải ăn uống thật nhiều, cô bị suy nhược lại còn hay đau bụng. Chắc là đau dạ dày đây mà, mai là ngày chủ nhật. Tôi đi khám với cô nhé”
Tôi bỗng dưng khựng lại, nếu Bình Nhi không nói, chắc tôi cũng đã quên mất. Mấy ngày nay số lần đau của tôi tăng dần làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Đặc biệt là không chú tâm đến việc ăn uống nên hầu như ngày nào bụng tôi cũng đau âm ỉ. Tôi không muốn đi khám, cũng không muốn đến bệnh viện nên mãi lẩn tránh đến bây giờ. Ai ngờ Bình Nhi lại để ý. Tôi bây giờ chỉ biết cúi đầu, giọng nói lành lạnh đáp trả: “Mai tôi sẽ đi với mẹ, cô đừng lo”
“Có mẹ đi là tôi an tâm rồi. Dù sao mẹ vẫn luôn lo lắng cho con cái nhất”
Bình Nhi vô tư đáp trả, tôi cũng đành cười bất đắc dĩ. Đúng là người mẹ luôn lo lắng cho con cái nhất, nhưng điều mẹ lo lắng lại lạ một gánh nặng tôi phải mang suốt hai mươi năm. Đôi khi, quá lo lắng, đó là một cái hại dành cho con của mình.
Dù cho tôi không nói, nhưng chắc bà cũng hiểu mọi thứ. Chuyện năm xưa tôi thà đem vào quên lãng chứ không để bà áy náy vì những chuyện bà đã làm. Quá khứ của tôi, tôi có thể quên, vậy nên tôi cũng sẽ để người khác lãng quên.
“Bình Nhi, về phía Chu Gia Hân bây giờ thế nào rồi”
Nhắc đến Chu Gia Hân, Bình Nhi nhie thay đổi thành con người khác. Cô trừng mắt lên mắng: “Hắn ngoài việc ngồi trong phòng than thở như đàn bà đẻ ra thì làm được cái gì. Cô nhìn xem, đa số công việc đều là cô xử lí, hắn chỉ có chút việc ít ỏi mà cũng kêu lên gọi xuống. Hừ, mới nhìn thôi đã thấy chướng mắt”
“Dù sao chức vụ của hắn cao hơn cô đấy” Tôi mỉm cười nói.
Bình Nhi lại khịt mũi rất khinh bỉ: “Cao hơn thì thế nào? Chỉ là tiền lương nhiều hơn tôi một chút đã lên giọng ta đây tài giỏi”
Tôi nhìn kĩ biểu cảm của cô. Rất hiến khi thấy Bình Nhi mở miệng mắng người, nay lại thấu cô mắng hắn thậm tệ như vậy, tôi cảm thấy hai người này có chút đặc biệt. Tiếc rằng, nếu như sau này hai người họ ở bên nhau, tôi không đến để chúc phúc bọn họ.
Từ ngày tôi ôm cô khóc như một đứa trẻ, tôi liền biết rằng bản thân mình chưa hề thay đổi chút nào. Chỉ là cảm giác đối với người khác không có nên mới trở nên như vậy. Bình Nhi ngay lúc đấy cũng trở nên bình thường với tôi. Hầu như đôi khi không phân biệt được hai là giám đốc ai là thư kí. Cô luôn luôn như vậy, dù trong trường hợp nào cô cũng vô tư không lo lắng. Chẳng bù cho tôi một chút, ngày ngày càng có gánh nặng trong người.
“Cô về trước đi, tôi hoàn thành xong đống này rồi về”
“Không được, cô phải uống hết ly nước hoa quả này đã tôi mới yên tâm”
Cô nhanh chóng đi đến bên bàn đưa cho tôi ly nước mà cô đã chuẩn bị trước. Tôi thuận tay lấy uống một hơi rồi trả lại, không biết tại vì tôi có cảm nhận đặc biệt hay không? Ly nước hoa quả tôi uống đắng ngắt, nhíu lông mày lại hỏi:“ Đây là nước gì đấy?”
“Nước hoa quả nha, rất ngọt. Cô.uống nữa không?”
“Không cần đâu, cô về đi”
Tôi vừa dứt lời, Bình Nhi gật đầu đi ra ngoài. Đợi thấy bóng người của cô khuất đi khỏi tầm mắt. Tôi chỉ đành thở dài thu xếp trên bàn rồi đi ra ngoài.
Dù tôi có xe ô tô riêng, nhưng không có bằng tôi cũng không dám đụng vào. Chỉ cất nó trong nhà kho cũ kĩ rồi chuẩn bị bắt taxi đi.
Thật ra từ nhà tôi đến công ty cũng khá gần, chỉ đi tầm mấy phút là đến nơi. Vừa bước xuống xe liền có tiếng kêu lên, ánh nắng chói chang chiếu thằng xuống làm tôi nheo mắt lại nhìn.
“A, mẹ ơi, chị về rồi. Chuẩn bị đồ ăn xong chưa”
Tôi vừa đi vào vừa nghe xong.lòng liền cảm thấy ngọt ngào. Câu nói này tôi đã khao khát được nghe không biết bao nhiêu lần, cứ mỗi lần đi học về là lại muốn nghe Đóa Thành chạy vào bếp nói với mẹ, rồi mẹ sẽ thúc giục bà Thím nấu ăn thật nhanh kẻo sợ tôi đói. Khi tôi trải qua đau thương, ước mơ này của tôi mới thành hiện thực, nên bây giờ tôi chỉ thấy ngạo ngào chứ không hề thấy vui mừng.
“Mẹ, con về rồi”
Tôi vừa vào, vừa chào mẹ rất lễ phép. Đóa Thành vào bố ngồi chầu trực trên bàn ăn, ánh mắt vui mừng nhìn tôi. Mẹ cũng đặt tờ báo xuống rồi đứng dậy kéo tôi đi vào. Tôi để ý bóng dáng hai người ngồi trên ghế sofa, Thẩm Nhật Minh như pho tượng, không cảm xúc nhìn chăm chú vào màn hình ti vi đối diện. Triệu Mẫn lại ôm cánh tay hắn dựa vào.
Thảo nào mẹ lại chạy đến chỗ tôi nhanh như vậy, thì ra chán ghét cảnh âu yếm tình tứ này của hai người.
“Con đi rửa tay rồi vào ăn, mẹ ngồi xuống đó trước đi”
Buông tay mẹ rồi nói rất nhẹ nhàng, miễn phí cho mẹ một nụ cười. Mẹ tôi là người rất dễ thỏa mãn, tôi chỉ cần nhẹ giọng là mẹ lại nghe dù mẹ có gắt gỏng đến mấy.
Khi tôi làm vệ sinh cá nhân xong tất cả cũng đã ngồi trên bàn ăn. Bố tôi ngồi ở đầu, mẹ và Đóa Thành ngồi đối diện nhau. Vì muốn ngồi với bà đành phải đối diện với Thẩm Nhật Minh và Triệu Mẫn.
“Chị, ăn đi” Đóa Thành cười tươi như hoa gắp thức ăn cho tôi đầu tiên. Mẹ tôi thấy vậy lên tiếng trách mắng.
“Cái đứa này, không thấy mẹ đang ngờ bên hay sao?”
Đóa Thành bỗng hiểu ra, cười khẽ rồi cho gắp cho mẹ tôi một miêng. Tôi nhìn họ cười cười rồi nói: “Em ăn tự nhiên đi, chị thích món nào chị sẽ tự lấy”
“Mẹ thấy chưa, tại mẹ giở tính trẻ con nên chị ấy từ chối con rồi”
Bà giận đến mức không nói được lời nào. Đành trừng mắt nhìn hắn, tôi cười theo, gắp cho mẹ một miếng thịt bỏ vào bát: “Mẹ ăn đi, Đóa Thành lớn to đầu rồi mà vẫn trẻ con như vậy đấy”
Bố tôi bỗng dưng lên tiếng, người chủ gia đình luôn có một chất giọng tràm ấm mà lạnh nhạt như vậy: “ Em của con gần đến tuổi kết hôn rồi đấy”
Đóa Thành bĩu môi bất mãn: “Nói đến kết hôn. Anh Minh và chị Hân phải lập gia đình đã rồi mới đến lượt con”
Nói đến đây, mắt hắn bỗng dưng sáng rực lên:“A, nhắc mới nhớ, hai anh chị khi nào thì kết hôn vậy”
Tay cầm đũa bỗng khựng lại khi nghe câu này, lát sau vẫn tự nhiên bỏ thức ăn vào miệng. Nhưng thức ăn đắng ngắt, giống hệt như ly nước Bình Nhi đưa cho làm tôi nhíu mày.
Chỉ là cái nhíu mày này của tôi làm Thẩm Nhật Minh hiểu lầm. Hắn định lên tiếng thì Triệu Mẫn đã nói trước:
“Chắc cũng gần hai tháng nữa. Chị đi xem bói, ông ấy nói rằng muốn được trăm năm hạnh phúc phải chọn ngày đẹp giờ lành mới được”
Tôi nghe thấy chữ “bói” trong lòng bỗng cười lạnh. Mẹ tôi bữa nay khó chịu với Triệu Mẫn hay sao mà từ đầu đến cuối không nói với cô một lời. Bố tôi cũng chỉ tao nhã ăn, không lên tiếng. Chỉ sợ lên tiếng là bà lại càu nhàu bố. Chỉ có Đóa Thành vô tư trả lời:
“Oa, thật sao? Vài bữa nhớ cho em làm phì rễ đấy”
Triệu Mẫn bỗng nhìn qua tôi, đôi mắt xinh đẹp híp lại, cười rất thân thiện:“Vậy lúc đấy nhờ chị làm phù dâu cho em nhé!”
Bỗng dưng không khí trầm xuống, tay của Thẩm Nhật Minh nắm càng chặt, hắn bây giờ là người lớn, không phải Thẩm Nhật minh vô tư lúc còn bé mà mặc người khác định đoạt. Hắn cũng nhìn tôi thật sâu như muốn xem câu trả lời.
Tôi vẫn gấp thức ăn lên bỏ vào miệng, cẩn thận nuốt xuống rồi mới trả lời: “Chị công việc bề bộn, đâu có thời gian làm những chuyện vô bổ ấy. Chị với em cũng không quen thân nhau, nếu như làm phù dâu, nói không chừng sau này hai đứa có khúc mắc lại đi xem bói, nói là cho âm khí của chị ảnh hưởng quá lớn cũng nên”
Giọng tôi ngọt ngào, nói rõ ràng từng chữ làm Triệu Mẫn tái mặt. Đám cưới của hai người trong lời nói của tôi là thứ “vô bổ” , chưa kể là lôi chuyện thầy bói vào làm Triệu Mẫn vừa thẹn mà vừa giận. Mẹ tôi bây giờ mới đặt đũa xuống tiếp lời:
“Ngọc Hân nói đúng đấy, bây giờ nó là giám đốc, có thời gian cùng chúng ta ăn mâm cơm là vui lắm rồi còn đòi hỏi gì nhiều nữa”
Tôi mỉm cười gắp thức ăn cho bà : “ Mẹ ăn thêm đi, dù sao chuyện này có dì và dượng lo rồi. Mẹ chỉ cần đi dự đám cưới là được”
Mẹ rất hài lòng nhìn tôi rồi ăn thêm bát nữa. Tôi liếc mắt qua Đóa Thành, lời nói có mấy phần trêu chọc: “Em lo ăn nhiều vào, nói ít cũng đâu có ảnh hưởng gì đến kinh tế xã hội”
Vậy là gia đình vui vẻ nói chuyện khác, chuyện đám cưới không một ai nhắc đến. Triệu Mẫn cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng ăn.
Đến khi tôi đến phụ rửa bát, Thẩm Nhật Minh không biết từ đâu đi vào nói :“Nếu như em không thích cuộc hôn nhân này, tôi có thể từ bỏ nó và đi cùng với em”