Đời Không Như Là Mơ

Chương 21: Chương 21




“MẸ VỪA ĐƯỢC ỦY QUYỀN điêu khắc hình một đứa bé trong tử cung cho bệnh viên Nhi Yale New Heaven,” mẹ thông báo trong bữa tối tiếp theo. Chúng tôi đang ở ngôi nhà của gia đình - tôi, Margaret, nội, mẹ và bố - và dùng bữa tối.

“Nghe hay đấy mẹ ạ,” tôi nói, cắn một miếng bò hầm tuyệt hảo của mẹ.

“Tác phẩm đang thành hình rất đẹp, nếu mẹ cần phải nói,” mẹ đồng tình.

“Và bà có nói, nửa tiếng một lần,” bố lầm bầm.

“Ta đã suýt nữa chết trong lúc sinh,” nội nói oang oang. “Họ phải gây mê cho ta. Khi ta tỉnh ba ngày sau đó, họ bảo ta đã có một đứa con trai xinh xắn.”

“Đúng kiểu lâm bồn và sinh đẻ yêu thích của mình,” Margaret lẩm bẩm, nốc hết ly rượu.

“Vấn đề với bức điêu khắc là đầu đứa bé cứ rơi ra…”

“Không giúp các bà mẹ đang mang bầu an tâm lắm nhỉ, con đoán thế,” Margaret xen vào.

“…và mẹ không thể tìm cách để giữ nó ở yên đó,” mẹ nói nốt, mắt lườm Margs.

“Lấy ít băng dính nhé?” bố gợi ý. Tôi cố nín cười.

“Jim, ông có cần phải liên tục hạ thấp công việc của tôi thế không? Hả? Grace, thẳng cái lưng lên con yêu. Con xinh đẹp là vậy, sao lại cứ còng lưng xuống như thế?”

“Nhìn dáng người là đoán được ngay có được giáo dục tốt không,” nội nói, vớt cọng hành ra khỏi ly martini và thảy ngay vào miệng. “Một quý cô không bao giờ gù lưng cả. Grace, tóc cháu hôm nay sao vậy? Cháu trông như vừa mới bước từ ghế điện ra vậy.”

“Ồ, nội có thích nó không, nội? Đáng giá cả một gia tài đấy ạ, phải, phong cách điện giật tưng bừng, chính là cái cháu đang theo đuổi đấy ạ. Cám ơn bà!”

“Mẹ này,” bố nói, “sinh nhật năm nay mẹ muốn làm gì?”

Nội nhướng một bên lông mày lưa thưa lên. “Ồ, con còn nhớ hả? Ta đã tưởng con quên rồi. Chẳng thấy ai nói gì về chuyện đó cả.”

“Tất nhiên là con nhớ chứ,” bố chán nản.

“Ông ấy đã bao giờ quên chưa, mẹ Eleanor?” mẹ hỏi gay gắt trong một màn đoàn kết hiếm hỏi với bố.

“Ồ, nó có quên một lần đấy,” nội chua chát nói.

“Hồi con sáu tuổi,” bố thở dài.

“Hồi nó sáu tuổi. Ta đã tưởng ít nhất nó cũng làm cho ta cái thiếp, nhưng không. Chẳng có gì cả.”

“Chà, con nghĩ chúng con sẽ đưa mẹ đi ăn tối vào thứ Sáu,” bố nói. “Mẹ, Nancy và con, bọn con gái và mấy thằng con trai. Mẹ nghĩ sao? Nghe có thích không ạ?”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Đâu đó hào nhoáng đắt tiền, ở đó bà có thể cằn nhằn cả đêm,” Margaret nói. “Đấy là ý tưởng của bà về thiên đường, đúng không nội?”

“Thực ra,” tôi nói trong cơn bốc đồng, “con không tới được. Wyatt sẽ thuyết trình một bài nghiên cứ ở New York và con đã nói là con sẽ cùng tới thành phố với anh ấy. Vậy nên cháu xin lỗi nhé, nội. Cháu mong bà sẽ có một bữa tối vui vẻ.”

Phải, đúng là vốn tôi đã lên kế hoạch nói với gia đình mình rằng Wyatt và tôi đã đường ai nấy đi - đám cưới của Natalie thì buộc phải có mặt, và rõ ràng là Wyatt thì không thể tới, vì chỉ là đồ tưởng tượng và này khác. Nhưng ý tưởng dành một tối thứ Sáu nghe nội miêu tả chi tiết mấy cái polyp mũi của bà và xem bố mẹ say sưa với những cơn cãi và liên tu bất tận, ngồi trong ánh hào quan của Andrew và Natalie trong khi Margaret xỉa xói mọi người… xin kiếu. Callahan O’Shea đã đúng. Tôi đã làm rất nhiều cho gia đình mình. Nhiều hơn cần thiết. Wyatt Dunn có thể cho tôi cái cớ cuối cùng trước khi, than ôi, chúng tôi buộc phải chia tay vĩnh viễn.

“Nhưng đó là sinh nhật ta mà.” nội cau mày. “Hủy kế hoạch của cháu đi.”

“Không ạ,” tôi mỉm cười trả lời.

“Thời của ta, người ta biết tôn trọng người lớn tuổi lắm,” bà bắt đầu.

“Thấy chưa, cháu đang nghĩ dân Eskimo đã nói đúng,” Margaret nói. “Băng trôi? Bà nói sao, nội?”

Tôi phá lên cười, nhận được cái lườm của bà. “Con phải đi rồi. Còn bài vở phải chấm điểm và mấy việc nữa. Con yêu cả nhà. Gặp lại ở nhà nhé, Margs.”

“Cạn ly, Grace,” chị nói, nâng ly lên với tôi cùng một nụ cười ra chiều hiểu ý. “Này, Wyatt có anh em trai gì không?”

Tôi cười, vỗ vai chị và ra về.

Khi tấp vào lối rẽ lên nhà mười phút sau, tôi nhìn qua nhà Callahan. Có thể anh có nhà. Có thể anh muốn bầu bạn. Có thể anh sẽ lại suýt hôn tôi lần nữa. Có thể sẽ không có “suýt” nào nữa.

“Được ăn cả, ngã về không,” tôi nói, bước ra khỏi xe. Cái đầu xinh xắn của Angus ngó lên cửa sổ và nó lại bắt đầu bài ca ăng ẳng chào mừng. “Đợi một giây thôi, bé yêu!” tôi bảo nó, rồi đi sang số nhà 36 Maple. Đi lên lối mòn. Gõ cửa. Dứt khoát. Chờ đợi.

Không ai trả lời. Tôi gõ lần nữa, tinh thần tôi bắt đầu nao núng. Liếc xuống phố, tôi mới nhận ra xe tải của Cal không có ở đó. Thở dài, tôi quay lại và về nhà.

Cái xe cũng không có ở đó ngày hôm sau, và hôm sau nữa. Tất nhiên không phải là tôi đang rình mò… chỉ liếc ra cửa sổ mười phút một lần với cái kiểu vô cùng sốt ruột, nhận thức được cái sự thật là… hic… tôi nhớ anh. Nhớ kiểu đùa cợt, những cái nhìn thấu hiểu, đôi cánh tay rắn chắc. Gợn sóng ham muốn râm ran mà chỉ một cái nhìn của Callahan O’Shea cũng có thể gợi lên. Và Chúa ơi, khi anh chạm vào mặt tôi trong cái đêm ở trên mái nhà, tôi cảm thấy như mình là sinh vật đẹp đẽ nhất trên đời.

Vậy thì anh đâu, điên thật? Vì sao việc anh đi đâu đó vài ngày lại khiến tôi bận tâm quá như vậy? Có thể anh đã trở lại với bộ đồ áo liền quần màu cam, đổ rác bên vệ đường cao tốc, không thể vượt qua thời gian thử thách. Có thể anh là CIA ngầm và đã bị triệu tập để làm nhiệm vụ, giống như nhân vật sát thủ của Clive Owen trong phim Hồ sơ điệp viên Bourne. “Anh phải đi giết một người, em yêu… Anh sẽ về ăn tối muộn!” Có vẻ hợp với Callahan hơn là một nhân viên kế toán, điều đó là chắc chắn.

Có thể - có thể anh đã có bạn gái. Tôi không nghĩ thế, nhưng tôi cũng có biết đâu, đúng không nào?

Tối thứ Sáu, mệt mỏi vì hành hạ mình về Callahan, tôi quyết định rằng đi tới đêm dành cho người độc thân của Julian với Kiki có lẽ đó là cách giết thời gian tốt hơn so với việc băn khoăn xem Callahan O’Shea đã đi chỗ quái quỷ nào. Đáng lẽ tôi phải đi New York với Wyatt, và Margaret làu bàu trong bếp, xung quanh là hàng chồng giấy tờ và một chai rượu uống dở, phàn nàn vì phải đi ăn tối với gia đình.

Và thế là lúc chín giờ, thay vì xem nội tống thức ăn qua đoạn ruột bị sa và nghe bố mẹ tôi công kích nhau thì tôi nhảy theo nhạc của Gloria Estefan ở đêm độc thân tại Jiterbug. Nhảy với Julian, nhảy với Kiki, nhảy với anh chàng Cambry bồi bàn và vui tới bến.

Ở đây chẳng có người đàn ông nào dành cho tôi… Kiki đã nhắm người đàn ông không đồng tính hấp dẫn ở mức vừa phải duy nhất, và họ có vẻ nhanh chóng hợp nhau. Rõ ràng, Cambry đã rủ rất nhiều bạn mình tới, nên ngoài một vài phu nữ trung niên (đám đông hay có mặt trong sự kiện này của Julian), đêm đó sặc mùi các chàng đồng tính.

Tôi không thấy phiền chút nào. Điều này chỉ có nghĩa là những người đàn ông đó đều khiêu vũ giỏi, ăn mặc đẹp đẽ và tán tỉnh táo bạo, một trong những điều bất công của cuộc đời, các chàng đồng tính nhìn chung thường làm bạn trai tốt hơn so với trai thẳng, trừ trên mặt trận tình dục, nơi mọi thứ đổ vỡ. Tuy thế, tôi dám cá là một chàng người yêu đồng tính ít nhất cũng sẽ nói với tôi nếu anh ta định đi xa mấy ngày. Dĩ nhiên không có ý rằng Callahan là bạn trai tôi.

Tôi để cho âm nhạc cuốn những suy nghĩ đó đi và thấy rằng sau một hồi, tôi đã lại xoay vòng, cười nói, phô diễn các kỹ năng khiêu vũ, được nghe đám bạn của Cambry ca ngợi rằng mình thật tuyệt vời hết lần này đến lần khác.

Nhạc bập bùng trong tai, tôi bước salsa với hết anh đẹp trai này đến anh đẹp trai khác và cảm thấy một làn sóng ấm áp hạnh phúc trào lên. Tránh xa gia đình thật là thích, không đi tìm tình yêu thật là thích, cứ vui thả sức thật là thích. Wyatt Dunn thân quen tốt bụng. Buổi hẹn cuối cùng này chắc chắn là buổi hẹn tuyệt nhất của chúng ta.

Khi Julian ra phía sau để đổi nhạc, tôi đi theo anh. “Thế này thật là tuyệt!” tôi thốt lên. “Nhìn tất cả mọi người ở đây xem! Anh nên biến cái này thành sự kiện thường xuyên đi. Đêm của các Chàng Đồng tính Độc thân!”

“Anh biết,” anh nói, cười hết cỡ trong khi sắp xếp lại danh sách các bài hát. “Chúng ta nên làm gì tiếp theo nhỉ? Đã mười giờ rồi đấy. Trời! Một đêm đã bay qua. Có khi là một cái gì đó chầm chậm nhé, em nghĩ sao?”

“Em thấy hay đấy. Em mệt lử rồi. Thế này sôi nổi hơn nhiều so với khiêu vũ với người cao tuổi. Chân em đang giết em đây.” Julian cười toe toét. Anh trông vẫn đẹp trai đến kỳ cục như mọi khi, nhưng cũng hạnh phúc hơn nữa. Bóng đen u ám khiến anh trông vô cùng bi thảm dường như đã biến mất. “Chuyện với Cambry sao rồi?” tôi hỏi.

Julian đỏ mặt. “Khá là tuyệt vời,” anh ngượng nghịu thú nhận. “Bọn anh đã có hai buổi hẹn. Anh nghĩ bọn anh sẽ sớm hôn thôi.”

Tôi vỗ vỗ vào cánh tay bạn mình. “Em mừng lắm cưng ạ,” tôi bảo.

“Em không cảm thấy… bị bỏ rơi sao?”

“Không! Em rất mừng cho anh. Cũng lâu lắm rồi còn gì.”

“Anh biết. Và, Grace này, em sẽ…” Anh nhìn lên, đột nhiên vẻ mặt anh thay đổi thành một cơn kinh hãi. “Ôi, không, Grace. Mẹ em đang ở đây.”

“Cái gì?” tôi nói, lập tức tưởng tượng ra điều xấu nhất. Nội mất. Bố bị đau tim. Mẹ đang tìm tôi để báo tin. Lạy trời, đừng là Nat hay Margs, tôi cầu nguyện.

“Bác ấy đang khiêu vũ,” Julian vươn cổ ra ngó. “Với một trong các bạn của Cambry. Hình như là Tom.”

“Khiêu vũ á? Có bố em ở đấy không?” Tôi đứng núp sau Julian, nhìn ghé qua vai anh.

“Anh không thấy bác ấy. Có thể là mẹ em chỉ… cảm thấy muốn nhảy thôi.” anh nói. “Ôi, bác ấy đang đi lại phía bọn mình. Trốn ngay, Grace! Đáng ra em đang phải ở New York mà!”

Tôi luồn vào văn phòng của Julian trước khi mẹ nhìn thấy tôi. Đó có phải là cách cư xử chín chắn không? Không. Nhưng sao lại phá hỏng một đêm hạnh phúc khi cái trò ẩn núp quen thuộc này vẫn hiệu quả chứ? Tôi áp tai mình vào cửa để lắng nghe.

“Chào bác Nancy!” có tiếng Julian, rõ ràng cố tình nói to để tôi nghe được dễ dàng. “Gặp bác vui quá!”

“Chào Julian thân mến,” mẹ nói. “Ồ, thế này không phải rất vui sao! Giờ bác biết là bác không độc thân, nhưng bác chỉ muốn khiêu vũ thôi! Như thế có được không?”

“Tất nhiên rồi!” Julian chân thành nói, “Bác sẽ để lại phía sau bao trái tim tan nát, nhưng tất nhiên rồi! Hãy ở lại một lúc! Hãy vui vẻ! Chúng ta nhảy chứ ạ?”

“Thực ra, cháu yêu, bác có thể dùng điện thoại của cháu một chút được không?”

“Điện thoại của cháu? Trong văn phòng cháu?” Julian gần như hét lên.

“Phải, cháu yêu. Như thế có được không?”

“Ừm, vâng, được ạ! Tất nhiên bác có thể dùng điện thoại trong văn phòng cháu!”

Nghe câu đó, tôi nhảy biến ra khỏi cửa, giật mở cửa tủ và nhảy tót và trong, đóng cửa lại sau lưng. Vừa kịp lúc.

“Cám ơn, Julian. Giờ cháu đi đi! Xùy! Đừng để bác giữ cháu khỏi các vị khách.”

“Được rồi, bác Nancy. Ừm, bác cứ tự nhiên ạ.” Tôi nghe tiếng cửa đóng, mùi da từ áo khoác của Julian. Nghe tiếng bíp bíp từ điện thoại khi me gọi cho ai đó. Đợi chờ, tim đập thình thịch.

“Bờ biển thoáng rồi,” mẹ nói nhỏ, rồi đặt lại ống nghe vào chỗ cũ.

Bờ biển thoáng rồi? Thoáng cho cái gì? Cho ai? Tôi những muốn phá cái tủ ra, nhưng lại không muốn bị lộ. Xét cho cùng thì không chỉ là tôi đang không ở New York với bạn trai bác sĩ của mình, mà tôi còn đang trốn trong tủ, rình mò mẹ mình. Bờ biển thoáng rồi. Nghe chẳng hay chút nào.

Khỉ thật. Tôi biết mọi chuyện giữa bố mẹ không tốt đẹp, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó là quy tắc. Mẹ có ai đó bên ngoài sao? Mẹ đang lừa dối bố? Ông bố tội nghiệp của tôi! Bố có biết không nhỉ?

Sự do dự giữ tôi đứng lại đây, cổ họng nghẹn đắng, tim phi nước đại. Tôi nhận ra mình đang nắm chặt lấy tay áo khoác của Julian. Bình tĩnh nào, Grace, tôi tự giục mình. Có thể bờ biển thoáng rồi nghe cũng không bí hiểm như tôi nghĩ. Có thể mẹ đang nói về chuyện gì đó khác…

Nhưng không. Cửa văn phòng lại mở ra, rồi đóng lại.

“Anh đã thấy em khiêu vũ ngoài kia,” một giọng đàn ông cộc cằn vang lên. “Em chính là nhà điêu khắc đó, đúng không? Tất cả đàn ông đều dõi theo em. Thèm muốn em.”

Được rồi, chà, tuyên bố đó không đúng. Tôi nhăn mặt. Tất cả đàn ông ngoài đó, trừ khoảng hai mươi người, đều đồng tính. Nếu họ dõi theo mẹ tôi, thì đó là để cho lời khuyên về thời trang.

“Khóa cửa lại đi.” Mẹ hạ giọng.

Mắt tôi mở to trong cái tủ tối hù. Trời ơi đất hỡi! Tôi nắm chặt cái tay áo hơn nữa, móng tay cắm sâu vào lớp da mềm.

“Em đẹp quá!” Giọng nói khàn khàn… nhưng quen quen.

“Im đi và hôn em đi, anh chàng to xác,” mẹ ra lệnh. Rồi một khoảng im lặng.

Lạnh người kinh hãi, tôi hé cửa ra một khe bé nhất và nhìn ghé qua. Và suýt nữa thì tè ra quần.

Bố mẹ tôi đang hôn nhau trong văn phòng của Julian.

“Tên em là gì?” bố tôi hỏi, thoát ra khỏi cái hôn và nhìn mẹ tôi bằng đôi mắt màu khói.

“Có quan trọng không?”, mẹ nói. “Hôn em nữa đi. Hãy cho em cảm giác một người đàn bà nên có.”

Sự kinh ngạc của tôi biến thành nỗi kinh hoàng khi bố yêu già nua vồ lấy mẹ tôi và hôn chùn chụt… ôi, Chúa ơi, lưỡi kìa. Tôi ngửa ra sau, run bần bật, và đóng cửa lại nhẹ nhàng hết sức có thể… cũng chẳng quan trọng, họ đang rên còn to hơn… và nhồi cái tay áo vào miệng để giữ không cho miệng mình thét lên, một cơn rùng mình khủng khiếp chạy từ trên đầu xuống dưới chân tôi. Bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đang chơi trò nhập vai. Còn tôi thì kẹt trong tủ quần áo.

“Ồ, vâng. Nữa, vâng,” mẹ tôi rên lên.

“Anh muốn em. Từ lúc anh bước vào cái nhà giam bé nhỏ tiều tụy này, anh muốn em.”

Tôi nhét mạnh tay vào lỗ tai. Chúa kính yêu, tôi cầu nguyện. Xin hãy đánh điếc tai con ngay bây giờ. Làm ơn? Xin làm ơn? Tôi có thể, tất nhiên, mở cửa tủ và hù họ. Nhưng sau đó tôi sẽ phải giải thích ngay từ đâu tôi đã làm gì ở đây. Vì sao tôi lại trốn. Vì sao tôi không lộ diện sớm hơn. Và rồi tôi sẽ nghe bố mẹ giải thích họ đang làm gì.

“Ồ, phải, chính chỗ đó!” Mẹ ngây ngất. Mấy ngón tay tôi không có tác dụng gì, thế nên tôi thử dụng lòng bàn tay. Than ôi, tôi vẫn nghe được lõm bõm. “Lên một tí… xuống một tí…”

“Á! Thần kinh tọa của tôi! Đừng nhanh thế, Nancy!”

“Trật tự và tiếp tục đi, chàng đẹp trai.”

Ôi, xin Chúa. Con sẽ làm nữ tu. Thật đấy. Người không cần nữ tu ư? Xin hãy bắt họ dừng lại đi. Sau một tiếng rên nữa, tôi cố gắng nghĩ đến chốn hạnh phúc của mình… một cánh đồng đầy hoa dại, súng nổ, đại bác rền vang, quân miền Nam và lính Yankee rụng lả tả như ruồi… nhưng không.

“Ôi, bé yêu,” mẹ ngây ngất.

Tôi không thể ở đây và nghe bố mẹ quậy tưng bừng được nữa, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị xổ ra và dừng họ lại nhân danh sự đường hoàng tử tế thì mẹ tôi (hay Chúa) đã can thiệp.

“Không phải ở đây, chàng to xác. Mình kiếm một phòng đi.”

Chúa ơi, xin tạ ơn Người! Ô, và về chuyện nữ tu… một khoản quyên góp béo bở cho quỷ Heifer International thay cho cái đó được không ạ?

Tôi đợi mấy phút nữa, hít mấy hơi để rũ sạch suy nghĩ, rồi liều nhìn thêm cái nữa. Họ đi rồi.

Cửa bật mở và tôi chùn lại, nhưng đó chỉ là Julian thôi.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Julian thốt lên. “Bác có tìm thấy em không? Bác không nói năng gì, chỉ đi rất nhanh ra cửa thôi.” Julian nhìn tôi kỹ hơn. “Grace, trông em trắng bệch như ma ấy! Chuyện gì vậy?”

Tôi nói bằng giọng nghẹt thở. “Ừm… anh có thể muốn… đốt cái bàn đi đấy.”

Rồi, nóng lòng muốn rời khỏi văn phòng này và không bao giờ quay lại, tôi rón rén đi qua anh, vẫy tay với Kiki, cô vẫn đang nhảy với anh chàng không đồng tính, và cắm đầu về nhà. Trong khi lái xe, run bần bật, cảm thấy như quỷ Satan vừa gí đầu thuốc lá vào tâm hồn tôi, có một phần trong đôi đang… run run… khá là hạnh phúc vì bố mẹ tôi… ặc ặc… vẫn còn có đam mê. Rằng không chỉ có sự khó chịu và trách nhiệm điều khiển cuộc hôn nhân của họ, bất kể nó kinh tởm như thế nào đối với con họ. Tôi hạ kính cửa sổ xuống và hít mấy hơi không khí mùa xuân trong lành. Có lẽ một liều thôi miên mạnh có thể xóa vĩnh viễn khỏi đầu óc tôi ký ức như đêm nay.

Nhưng đúng. Thật tốt khi biết bố mẹ tôi vẫn, í ẹ, yêu nhau.

Run bần bật. Tôi tấp vào lối lên nhà.

Nhà Callahan vẫn tối om.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.