“ĐƯỜNG NÀY, QUÂN TIÊN PHONG VIRGINIA!” tôi gọi, yên vị trên lưng Snowlight. Vẫn biết con ngựa lùn trắng bé tí này không hẳn là một con chiến mã, nhưng méo mó có hơn không.
Margaret tung tẩy đi lên phía tôi. “Chị thực sự phải ngưng cái trò này thôi,” chị nói, kéo góc áo đồng phục len của mình. “Chị đang chết đây.”
“Thực ra đáng lẽ chị phải chết ở đằng kia, cạnh bờ sông,” tôi chỉnh đốn.
“Chị không thể tin được đây lại là đời sống xã hội của em,” chị nói.
“Nhưng chị đang ở đây và làm theo rồi.” Tôi quay về phía đội quân của mình. “Ai lại không chiến thắng với đội quân như thế này chứ?” Tôi nói to câu trích dẫn. Đám quân lính hò reo.
“Vậy là đêm qua em đi ngủ sớm,” Margs nhận xét. “Đèn tắt, Angus im lặng, mà khi mẹ thả chị xuống mới có 9 giờ 30.”
“Vâng. Đi ngủ sớm, thức dậy sớm,” tôi nói, khuôn mặt thật phản chủ của tôi nóng ran lên. Sáng nay, Margs thấy tôi trong bếp, tóc quấn trong khăn, áo choàng tắm buộc dây gọn gàng, rất tử tế. Chị tự lái xe xuống chiến trường và chị phải đi lấy lời khai ở Middletown lúc 2 giờ, vậy nên tôi có cơ hội để kể với chị những tiến triển gần đây với Chàng Hàng Xóm Khổng Lồ Nóng Bỏng.
“Này, chị gặp một anh chàng ở tòa và nghĩ là em có thể muốn có số điện thoại của anh ta.” Margaret nói, nhắm khẩu súng trường vào một tên lính miền Bắc.
“Ô, đợi đã, đừng bắn,” tôi nói. “Scowlight sẽ lăn ra ngủ nếu chị bắn. Nó bị chứng ủ rũ.” Tôi âu yếm vỗ vào cổ con ngựa.
“Lạy Chúa Jesus hiền từ trên ba chiếc đinh sắt, Grace,” Margs lầm bầm. Chị chĩa súng vào một tên lính và nói, không mấy quả quyết, “Bang.” Tên lính biết quá rõ những thiếu sót của con chiến mã, lăn đùng ra quằn quại sốt sắng, cào lên mặt đất mấy giây, rồi nằm im thin thít. “Vậy, chị có nên bảo anh ta gọi cho em không?”
“Chà, thực ra em không nghĩ em sẽ cắn cổ của ai nữa đâu,” tôi nói.
“Vì sao?” Margs hỏi. “Em tìm được ai rồi à?”
Tôi nhìn chị và mỉm cười. “Callahan O’Shea.”
“Quỷ thần ơi,” chị kêu choe chóe, mặt ngờ vực. Đúng lúc đó, Grady Jone, một dược sĩ, khai hỏa khẩu đại bác cách đó năm mươi thước, và Margaret ngã xuống đầy trách nhiệm. “Em đã ngủ với anh ta!”, chị thốt lên. “Với Callahan, phải không?”
“Nói nhỏ bớt đi giùm cái, Margaret, đáng ra chị phải chết rồi, được chứ?” Tôi xuống khỏi lưng Snowlight và cho nó một củ cà rốt trong túi, trì hoãn để có thể nói chuyện với chị mình, “Và phải. Đêm qua.”
“Ôi, khỉ thật.”
“Cái gì?” tôi hỏi, “Thế ai đã nói là ‘Grace, em xứng đáng được vui vẻ’?”
Margaret điều chỉnh lại khẩu súng trường để khỏi nằm đè lên nó. “Grace, vấn đề là thế này. Em xứng đáng được vui vẻ. Chắc chắn là xứng đáng. Và Callahan thì hẳn là cả một trời vui vẻ.”
“Đúng thế. Vậy vấn đề là gì?”
“Chà, vui vẻ không hẳn là điều em đang tìm, đúng không?”
“Phải! Nó… chà, ý chị là gì?”
“Em. Trông em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không phải là chuyện qua đường.”
“Trật tự nào! Cô đang phải chết cơ mà!” một tên lính miền Bắc đi ngang qua nạt.
“Đây là cuộc nói chuyện riêng tư,” Margaret cự lại.
“Đây là chiến trường,” anh ta rít lên.
“Không đâu cưng ạ, cái này gọi là giả vờ. Tôi ghét phải đập vào mặt anh, nhưng không phải là chúng ta đang ở trong cuộc Nội chiến. Nếu anh muốn cảm thấy chân thực hơi tí nữa, tôi sẽ rất vui lòng được cắm cái lưỡi lê này vào mông anh.”
“Margaret! Thôi đi. Anh ta nói đúng đấy. Xin lỗi anh nhé,” tôi nói với người lính miền Bắc. May thay, tôi không quen anh ta. Anh ta lắc đầu và đi tiếp, để rồi lại bị bắn cách đó mấy thước.
Tôi nhìn lại xuống chị mình, chị lấy tay chắn ngang mặt để che mắt khỏi ánh nắng. “Về chuyện Callahan, Margs. Tình cờ anh ấy cũng lại đang tìm kiếm một vùng trời bình yên. Hôn nhân, hai đứa nhỏ, một đám cỏ để cắt tỉa. Anh ấy bảo thế.”
Margaret gật. “Chà. Tốt cho anh ta.” Chị im lặng một phút. Tiếng súng vang lên từ đằng xa, có mấy tiếng hét. Một phút sau nữa, tôi sẽ phải leo lên lưng Scowlight, nhập vào đoàn trinh sát và lĩnh một ít đạn quân mình vào cánh tay, hậu quả sẽ là một vụ cắt tay thảm khốc và cái chết cuối cùng của tôi, nhưng tôi nấn ná lâu hơn một chút, mặt trời rọi thẳng xuống đầu tôi, mùi cỏ sắc ngọt bốc lên quanh chúng tôi.
“Thêm một điều nữa, Gracie.” Margaret dừng lại. “Callahan đã bao giờ nói với em chính xác chuyện gì đã xảy ra trong vụ biển thủ của anh ta chưa?”
“Chưa,” Tôi thừa nhận. “Em đã hỏi một hay hai lần, nhưng anh ấy chưa kể cho em.”
“Hỏi lại đi,” chị khuyên.
“Chị có biết không?” tôi hỏi.
“Chị có biết chút ít. Chị có đào bới một tí.”
“Và?” tôi gặng hỏi.
“Anh ta đã bao giờ nhắc tới một người anh trai với em chưa?” Margaret hỏi, ngồi dậy và nghiêng người về phía tôi.
“Có. Họ xa lánh nhau.”
Margaret gật đầu. “Chị cũng đoán chắc thế. Có vẻ như người anh đó là chủ tịch của công ty mà Cal biển thủ.”
Trời đất ơi! Tôi đoán sự bàng hoàng của tôi lộ rõ lắm, vì Margaret với ra để vỗ vào ống chân của tôi. “Hỏi đi, Grace! Chị cá bây giờ anh ta sẽ nói hết, vì hai người đang phang nhau huỳnh huỵch rồi mà lại.”
“Ăn nói hay chưa. Thảo nào bồi thẩm đoàn thích chị thế,” tôi vô thức lẩm bẩm.
“Đại tướng, Jackson! Đằng này cần ý kiến của ngài ạ!” bố tôi gọi và thế là tôi leo lên ngựa, để lại chị gái mình nằm chợp mắt trên cỏ.
Trong thời gian còn lại của trận đánh, đầu óc tôi cứ lởn vởn quả bom tin mà Margaret vừa thả, và dù tôi diễn đủ các hành động, vai Stonewall Jackson có phần hơi phí phạm với tôi hôm nay. Khi cuối cùng cũng trúng đạn, tôi cẩn thận trượt ra khỏi Snowlight khi nó lăn ra ngất vì sợ loạt đạn rỗng, tôi thở vào. Tôi nói nốt những lời nên thơ cuối cùng của vị Đại tướng… ‘Hãy cùng vượt qua dòng sông và an nghỉ dưới bóng cây’, và trận đánh của chúng tôi kết thúc. Ai cũng biết mất tám ngày Stonewall Jackson mới chết, nhưng ngay cả hội Anh Em Chống Anh Em cũng không sẵn sàng dành cả một tuần để sống lại cảnh tang thương đó.
ĐẾN KHI TÔI VỀ TỚI NHÀ thì đã gần năm giờ. Cảm giác như thể tôi đã xa nhà mấy ngày chứ không phải mấy giờ nữa. Tất nhiên, đêm qua tôi đã ở bên nhà Callahan. Cái ý nghĩ ấy làm đầu gối già mềm nhũn ra, và một cơn co thắt dễ chịu ép chặt lấy ngực tôi. Nhưng bây giờ, lần giữa cảm giác đó là cái nhận thức rằng đã đến lúc Cal nói với tôi về quá khứ của anh ấy.
Tuy nhiên, đầu tiên tôi có một con chó để tôn thờ, một con chó nhảy tưng tưng bên cạnh, sủa vang lên để nhắc tôi tình yêu đích thực của mình phải thuộc về ai. Tôi rối rít xin lỗi Angus vì sự vắng mặt của mình (mặc dù sự thật là mẹ tôi đã ghé qua và cho nó ăn thịt bò băm viên, dắt nó đi dạo, chải lông cho nó và cho nó một cái khăn mới màu đỏ rất năng động). Sự chăm sóc tận tụy của bà ngoại có vẻ như là không đủ, Angus đã nhai nát một chiếc dép lê để trừng phạt tôi vì vắng mặt. Nó là một con chó hư, nhưng tôi không có lòng nào mà nói như vậy, nó thật quá ư là đáng yêu.
Một tiếng đập cửa vang lên từ cửa chính. “Tới đây!” tôi nói.
Callahan O’Shea đứng trên hiên trước nhà tôi, tay chống nạnh, hằm hằm giận dữ.
“Chào,” tôi nói, mặt đỏ bừng bất chấp vẻ mặt của anh. Cổ anh thật đẹp, cháy nắng thành màu caramen, chỉ đợi để được nếm thử.
“Em đã ở cái chỗ chết tiệt nào vậy?” anh gắt lên.
“Em… em… ở trận đánh,” tôi nói. “Em có để lại cho anh một lời nhắn.”
“Tôi chẳng thấy lời nhắn nào cả,” anh nói.
“Em để nó cạnh điện thoại,” tôi trả lời, nhướng mày lên. Anh quắc mắt giận dữ, có hơi giảm nhiệt thì phải.
“Mà, nó nói gì?” anh hỏi.
“Nó nói… chà, anh sẽ đọc được nó khi về nhà,” tôi nói.
“Đó có phải là chuyện một đêm không, Grace?” Giọng anh cáu kỉnh và dữ dội.
“Tôi đảo mắt. “Vào đi, Cal,” tôi nói, giật lấy tay anh. “Em cũng đang muốn nói chuyện với anh, nhưng, không, đây không phải là chuyện tình một đêm. Trời đất ơi! Anh nghĩ em là loại con gái nào thế hả? Chuyện gì cần làm trước thì phải làm trước. Em đói lắm rồi. Anh muốn gọi một chiếc pizza không?”
“Không. Tôi muốn biết vì sao tôi lại thức dậy một mình.”
Giọng anh tức giận và dằn dỗi và đáng yêu đến nỗi tôi không nén được cười. “Em đã cố đánh thức anh dậy, cậu bé. Anh ngủ như chết.” Anh nheo mắt. “Nghe này, nếu anh muốn em qua bên đó và chỉ cho anh lời nhắn của em, em sẽ rất sẵn lòng.”
“Không. Thế ổn rồi.” Anh không cười.
“Ổn rồi hả?”
“Chà, không, Grace, không ổn tí nào. Anh đã cuống cuồng suốt cả ngày, không biết em ở đâu. Anh đã gần như làm mẹ em sợ chết khiếp khi anh tới đó, và bác ấy đã không dám mở khóa ra để nói chuyện với anh và phải, anh đang trong tâm trạng rất dở hơi.”
“Bởi vì anh không thấy lời nhắn thôi, Cục Cằn ạ. Cái tin đó dễ thương lắm, nếu em cần phải nói ra, và chẳng tỏ dấu hiệu gì của chuyện tình một đêm cả. Giờ chuyện pizza thì sao, hay là em nên nhai luôn tay mình cho rồi? Em sắp chết đói đây.”
“Anh sẽ nấu,” anh càu nhàu, vẫn nhìn trừng trừng.
“Em tưởng anh đang giận em,” tôi nhắc nhở.
“Anh có nói là sẽ nấu ngon đâu.” Rồi anh vòng tay, nhấc bổng tôi lên để chân tôi không chạm đất, và hôn tôi đến nghẹt thở.
“Bữa tối có thể đợi được,” tôi thì thào.
Ôi, đó chẳng phải là điều thông minh nhất nên làm, nhất là chúng tôi còn có Việc Phải Bàn, nhưng thôi nào! Đôi mắt xanh êm ái ấy, mái tóc rối bù ấy… Tôi có nhắc đến chuyện anh ấy đang vác tôi chưa nhỉ? Cả quãng đường lên gác, đúng kiểu người nguyên thủy? Và khi lên đến nơi, thậm chí anh cũng chẳng hụt hơi? Thôi nào! Và Chúa ơi, cách anh hôn tôi, những cái hôn gấp gáp, thèm khát làm tôi tan chảy đến tận xương tủy và đốt nóng tâm can tôi, đến nỗi tôi còn chẳng để ý thấy Angus đang nhai chân Cal cho tới khi anh bắt đầu phá lên cười sát miệng tôi, rồi túm lấy Angus và đặt nó ngoài hành lang, ở đó, con chó nhỏ của tôi sủa hai lần trước khi lóc cóc chạy đi phá nát cái gì đó khác.
Nhìn Callahan đứng đó, dựa lưng vào cửa phòng ngủ của tôi, áo sơ mi không cài, mi mắt nặng trĩu và nóng bỏng… chà, nếu có thể cứ ngắm nhìn anh như thế, ngắm nhìn nụ cười he hé cuối cùng cũng xuất hiện ở khóe miệng anh thì tôi cũng chẳng cần đến chuyện kia… Thực ra, tôi đang nói cái gì vậy? Tôi có cần tình dục. Lãng phí một người đàn ông nhìn tôi như thế thì thật là vô lý.
Margaret đang ngồi trên chiếc ghế tựa dài ở sân trong khi chúng tôi xuống nhà một lúc lâu sau. Angus nằm ưỡn ra trong lòng chị, thi thoảng lại rên lên khi chị vuốt ve bộ lông của nó.
“Chị nghe thấy tiếng vườn thú,” Margs nói vọng vào, quay đầu lại khi chúng tôi bước vào bếp. “Nên có lẽ sẽ an toàn hơn nếu cứ ở bên ngoài.”
“Làm một cốc rượu nhé, Margaret?” tôi hỏi.
“Được,” chị bơ phờ đáp lại.
Callahan nhận niềm vinh dự, mở tủ lạnh như thể anh sống ở đây và lấy ra một chai rượu vang trắng. “Cái này được chứ?” anh hỏi.
“Tuyệt,” tôi nói, đưa cho anh cái mở nút chai. “Cảm ơn, cậu nhóc. Và không chỉ vì mở chai rượu.”
Anh toét miệng cười. “Không có gì. Vì tất cả những kỹ năng của mình. Muốn anh nấu món gì không?”
“Có, em muốn,” tôi nói. “Margs, chị muốn ăn với bọn em không?”
“Không, cảm ơn. Chỉ riêng cái mùi pheromone trong đấy cũng làm chị chết nghẹn rồi.”
Tôi mở cánh cửa chắn và ngồi xuống cạnh chị mình, di di chân trên nền gạch sân trong. “Mọi chuyện ổn chứ, Margaret?” tôi hỏi.
“Stuart đang hẹn hò,” chị thông báo. “Với đồng nghiệp của em, Eva hay Ava hay một cái tên của một cô ả nóng bỏng hay diễn viên phim nóng nào đó.”
Miệng tôi há hốc, “Ôi, Margs. Chị có chắc đấy là một cuộc hẹn hò không?”
“Chà, anh ta đang ăn tối với cô ta, và anh ta đã rất cố gắng để nhắc chị nhớ cô ta là ai.” Giọng chị trầm xuống để mô phỏng giọng trang trọng của Stuart. ‘Em còn nhớ đấy, Margaret. Khá hấp dẫn, dạy lịch sử cùng Grace…’ Đồ khốn nạn.” Miệng Margaret run lên bộc lộ cảm xúc.
“Chị biết đấy, có thể cô ta chỉ đang cố gắng nịnh bợ anh ấy để anh ấy ủng hộ cô ta lên làm chủ nhiệm bộ môn của bọn em thôi,” tôi gợi ý. “Cô ta hẳn phải biết anh ấy là bạn với Hiệu trưởng.”
“Anh ấy không chống lại em đâu, Grace,” chị đáp.
“Em đang che giấu vợ anh ấy. Anh ấy có thể lắm chứ,” tôi nói. Chị không nói gì nữa. Tôi liếc nhìn Callahan qua cánh cửa chắn. Anh đang chặt gì đó bên quầy bếp, và trông anh thật hợp với chỗ đó đến nỗi khiến tôi hơi chóng mặt. Rồi tôi lập tức thấy day dứt lương tâm vì cảm thấy hạnh phúc như thế trong khi Margaret đang phải đau đớn.
“Margaret,” tôi chậm rãi nói, quay lại phía người chị đang nhìn chằm chằm xuống đầu gối mình, “có thể đã đến lúc chị quay về với Stuart rồi. Đi gặp chuyên gia tư vấn và những thứ như thế. Mọi chuyện đâu có tốt đẹp gì hơn nếu chị cứ ở đây mãi.”
“Phải,” chị nói. “Trừ việc sẽ đẹp mặt lắm nếu chị mò về bởi vì chị ghen, mà đúng là chị ghen thật, giờ khi nghĩ lại thì, chị không muốn cho anh ta sự đắc chí nghĩ rằng nếu anh ta phản bội chị, chị sẽ phục tùng theo như mấy con chó làm xiếc.”Angus sủa tỏ vẻ đồng tình. “Nếu anh ta muốn chị quay lại, anh ta nên điên cuồng làm gì đó!” Chị ngừng lại. “Chứ không phải là lăng nhăng với người đàn bà khác,” chị thêm.
“Em có thể làm được gì?” tôi hỏi.
“Chẳng gì cả. Nghe này, chị sẽ xuống tầng hầm, được chứ? Để xem một trong những bộ phim tâm lý kỳ quặc của em hoặc gì đó, có được không?”
“Chắc rồi,” tôi nói. “Ừm, có thể em sẽ ở bên nhà Cal tối nay.”
“Ừ. Gặp em sau.” Chị đứng dậy, bóp nhẹ vai tôi và đi vào bếp. “Nghe này, Shawshank, anh cần nói với em gái tôi về quá khứ nhơ nhớp của anh. Được chứ? Vui vẻ nhé.” Chị lấy ly rượu của mình và biến mất dưới tầng hầm.
Tôi ngồi một mình ngoài sân, lắng nghe lũ chim bắt đầu bản hòa âm buổi chiều của chúng. Sự bình yên của mùa, mùi cỏ mới cắt, bầu trời êm dịu khiến tôi hạnh phúc. Từ trong bếp vọng ra tiếng Callahan nấu ăn, tiếng xèo xèo của món gì đó trên chảo, tiếng đĩa va vào nhau vui vẻ. Tôi thấy trong lòng trào lên một làn sóng… chà, còn quá sớm để nói yêu, nhưng bạn biết đấy. Là sự mãn nguyện. Sự mãn nguyện thuần túy, bình thường. Angus liếm mắt cá chân tôi như thể nó cũng hiểu.
Cal mở cửa và mang đĩa ra, đặt một chiếc lên đùi tôi. Một món ốp lết và cả một ổ bánh mì nướng. Hoàn hảo. Anh ngồi xuống chiếc ghế mà Margaret bỏ lại và cắn một miếng bánh nướng. “Vậy. Quá khứ nhớp nhúa của anh,” anh nói.
“Có lẽ em nên biết anh đã làm gì để phải vào tù.”
“Phải,” anh trả lời. “Em nên biết. Em ăn đi, anh sẽ nói.”
“Em chỉ nghĩ là em nên nghe chuyện từ anh, Cal. Margaret biết…”
“Grace, anh cũng định hôm nay sẽ kể cho em, được chứ? Đó là lý do anh rối lên khi em không có ở cạnh. Vậy nên ăn đi.”
Vâng lời, tôi chén một miếng trứng ốp, nóng, mềm và ngon cực kỳ. Trao cho anh một cái mà tôi hy vọng là một nụ cười khích lệ, tôi chờ đợi.
Cal đặt đĩa xuống và quay ghế lại để nó đối diện với tôi. Anh ngồi hơi nghiêng về phía trước, bàn tay to lớn đặt hờ trước mặt, và nhìn tôi một lúc, cái nhìn làm cho việc nhai có phần ngượng nghịu. Rồi anh thở dài và nhìn xuống.
“Không hẳn là anh biển thủ số tiền. Nhưng anh biết về nó, anh đã không tố cáo người thực sự biển thủ nó, và anh giúp giữ kín chuyện đó.”
“Chà, vậy, ai đã lấy tiền?” tôi hỏi.
“Anh của anh.”
Tôi suýt nghẹn. “Ôi,” tôi thì thầm.
Trong nửa giờ sau đó, Cal kể cho tôi một câu chuyện khá ly kỳ. Làm thế nào mà anh và anh trai mình, Pete lại sở hữu một công ty xây dựng đồ sộ. Về cơn bão Katrina và một nguồn cung vô tận cho việc tái cấu trúc do chính phủ chi trả. Về bản chất cuồng loạn của ngành đó, những đơn hàng biến mất, những khiếu nại bảo hiểm, gót chân Asin tội phạm của New Orleans. Và rồi, một đêm nọ, anh phát hiện ra một tài khoản ở quần đảo Cayman dưới tên anh với 1,6 triệu đô la trong đó.
“Trời đất quỷ thần ơi, Cal,” tôi thở mạnh.
Anh không trả lời, chỉ gật đầu.
“Anh đã làm gì?”
“À, lúc đó là bốn giờ sáng và anh đã khá choáng, nhìn thấy tên mình ngay trên màn hình vi tính. Anh cũng chẳng dám dời mắt đi nữa, nghĩ rằng anh trai anh - vì không thể là ai khác ngoài anh ấy - rằng anh ấy có thể chuyển số tiền đó đi. Hoặc xài nó. Chúa ơi, anh không biết. Rồi anh mở một tài khoản khác và chuyển toàn bộ sang đó.”
“Không phải là mật khẩu của các tài khoản đó đều được bảo mật sao?” tôi hỏi. (Dù sao thì tôi cũng đã đọc truyện trinh thám của John Grisham mà.)
“Phải. Anh đã dùng tên mẹ. Anh không bao giờ thực sự thông minh khi đụng chuyện liên quan tới số PIN và những thứ kiểu đó. Luôn luôn dùng đúng ngày sinh của mình hoặc tên của mẹ. Dù sao chăng nữa, anh đã nghĩ mình sẽ đối chất với anh ấy và bọn anh sẽ tìm cách đưa số tiền trở lại chỗ của nó. Bọn anh đang làm việc ở quận 9, tái thiết các khu phố, và anh nghĩ bọn anh chỉ việc tuồn tiền trở lại là được.”
“Vì sao anh không gọi cho FBI hay cảnh sát?” tôi hỏi.
“Vì đó là anh trai anh.”
“Nhưng anh ấy đã lừa dối tất cả những người đó! Và anh ấy đang lợi dụng anh để làm việc đó! Chúa ơi, quận 9 bị tàn phá nặng nề nhất…”
“Anh biết,” Cal thở dài và chải tay qua tóc. “Anh biết, Grace. Nhưng…” Giọng anh chùng xuống. “Nhưng anh ấy cũng là anh trai anh, người đã chỉ cho anh cách đánh bóng chày và dạy anh lái xe. Anh ấy luôn luôn nói bọn anh sẽ cùng làm ăn kinh doanh với nhau. Anh muốn tạo cho anh ấy cơ hội để sửa đổi mọi thứ.” Cal nhìn tôi, mặt anh trông già hẳn đi, và buồn. “Anh ấy là anh trai anh. Anh không muốn anh ấy phải vào tù.”
Phải. Tôi cũng biết về chuyện đặt gia đình lên trước luân thường đạo lý mà, đúng không? “Rồi chuyện gì xảy ra?” tôi hỏi khẽ hơn. “Anh ấy nói sao?” tôi đặt chiếc đĩa không của mình sang một bên.
“À, anh ấy nói gì được? Anh ấy xin lỗi, anh ấy bị cuốn vào việc đó, ai ai cũng làm như vậy… Nhưng anh ấy đồng ý rằng bọn anh sẽ đẩy số tiền trở lại vào dự án và sửa sai.” Anh dừng một chút, hồi tưởng lại. “Không may cho bọn anh. FBI vốn đang theo dõi công ty rồi. Khi anh chuyển tiền, anh đã để lại dấu vết, và họ đã chộp được.” Anh nhìn xuống và lắc đầu.
“Anh trai anh có phải vào tù không?” tôi dịu dàng hỏi.
Cal không ngẩng lên. “Không, Grace. Anh ấy làm chứng chống lại anh.”
Tôi nhắm mắt lại. “Ôi, Cal.”
“Phải.”
“Anh có… anh đã làm gì?”
Một cái thở dài mệt mỏi nữa. “Anh trai anh đã thực hiện từng bước, em biết không? Tên anh có mặt ở khắp mọi nơi và lời nói của anh ấy thì chống lại anh. Và anh lại là kế toán. Pete nói thậm chí nếu anh ấy muốn, anh ấy cũng không thể biết làm thế nào để thực hiện việc đó, anh là đứa được đi học đại học và vân vân… Anh nghĩ các công tố viên thấy anh ấy thuyết phục hơn anh nhiều. Luật sư của anh nói rằng thế giới sẽ không thể dung thứ cho kẻ nào biển thủ của những nạn nhân bảo Katrina, vậy nên khi họ đưa ra lời buộc tội, anh đã nhận.”
Angus nhảy lên lòng tôi, tôi vỗ về nó, nghĩ ngợi. “Vì sao trước đây anh không kể với em chuyện này, Cal? Kiểu gì em chẳng tin anh.”
“Có chắc là em sẽ tin không?” anh nói. “Chẳng phải mọi tên tội phạm đều nói anh ta vô tội ư? Rằng anh ta đã bị gài bẫy?”
Anh nói có lý. Tôi không trả lời. “Anh không có cách nào chứng minh là mình không làm những việc anh trai đã nói là do anh làm,” anh lặng lẽ nói thêm.
Tim tôi đột nhiên nhói lên, quặn lòng khi cố hình dung ra sẽ thế nào nếu bị Margaret hay Natalie bán đứng. Bị một trong số họ phản bội. Tôi không thể. Phải, tất nhiên Nat đã phải lòng Andrew, nhưng đó không phải là lỗi của con bé. Tôi chưa bao giờ nghĩ thế, dù thế nào, tôi hiểu em gái mình. Nhưng chịu cảnh chính anh trai mình dồn mình vào tù vì tội của anh ta… trời ơi. Chẳng trách Cal thường không thích nói chuyện về quá khứ của mình.
“Vậy là anh đã định kể cho em về tất cả chuyện này? Ngay cả nếu Margs không đào xới hồ sơ của anh?”
“Phải.”
“Vì sao lại là bây giờ? Vì sao không phải những lúc khác?”
“Bởi vì đêm qua chúng ta đã bắt đầu một điều gì đó. À, là anh nghĩ như thế.” Giọng anh đanh lại. “Câu chuyện là như thế đó. Giờ thì em biết rồi.”
Chúng tôi ngồi trong im lặng thêm mấy phút. Angus, chán nản vì không được chú ý, sủa một tiếng và vẫy đuôi, mời chào tôi âu yếm nó. Tôi đờ đẫn vuốt bộ lông của nó và chỉnh lại chiếc khăn buộc, đờ đẫn nhận ra là nó đã ăn mất phần ốp lết của Cal trong khi chúng tôi đang nói chuyện.
“Cal?” cuối cùng tôi nói.
“Ừ.” Giọng anh đều đều, vai nhô lên.
“Lúc nào đó anh có muốn ăn tối với gia đình em không?”
Anh không cử động mất một lúc, rồi gần như nhảy qua khoảng cách giữa chúng tôi. Nụ cười của anh tỏa sáng cả bầu không khí ảm đạm. “Có.”
Anh vòng đôi tay vạm vỡ quanh người tôi và hôn tôi mãnh liệt, còn Angus thì cào vào người anh. Rồi chúng tôi rửa đĩa và sang nhà anh.