KHI TÔI VỀ TỚI NHÀ từ Golden Meadows thì đã gần mười giờ. Augus trình diện tôi với hai cuộn giấy vệ sinh tan nát, rồi lon ton chạy vào bếp để khoe tôi chỗ nó đã nôn ra mấy cái nùi xốp. “Ít nhất thì mày cũng nôn lên nền đá,” tôi vừa nói vừa cúi xuống vỗ lên cái đầu xinh xắn. “Cảm ơn mày vì đã nôn trong bếp.” Nó sủa lên một tiếng, rồi duỗi mình thành dáng Siêu Khuyển để xem tôi dọn dẹp.
“Tao hy vọng là mày sẽ thích chỗ ở mới của chúng ta,” tôi nói, đi đôi găng tay quá đỗi quen thuộc tôi vẫn sử dụng để dọn cái mớ, í ẹ, tai nạn của Augus vào tay. “Tao sẽ chọn ra một người thắng cuộc, mày đừng có lo.” Augus vẫy đuôi.
Hôm qua Becky Mango đã gọi điện. “Tôi biết thế này có hơi kỳ,” cô nói, “nhưng tôi đang tự hỏi không biết cô có hứng thú với ngôi nhà sát vách của cô không. Ngôi nhà mà Callahan sửa ấy? Nó rất đáng yêu.”
Tôi ngần ngừ. Tôi thích ngôi nhà ấy, có Chúa chứng giám. Nhưng tôi đã sống trong ngôi nhà toàn những ký ức về một mối quan hệ thất bại. Mua nhà Cal, dù nó có giá trị xấp xỉ nhà tôi, sẽ quá là giống bà cô Havisham với tôi. Không. Ngôi nhà tiếp theo của tôi phải hướng tới tương lai chứ không phải quá khứ.
“Phải không, Augus?” tôi nói. Nó sủa đầy ủng hộ, rồi ợ một tiếng và lật ngửa mình ra, khéo léo gợi ý tôi tạm nghỉ dọn dẹp bãi nôn mà gãi bụng cho nó. “Lát nữa nhé, McFangus,” tôi lẩm bẩm.
Tôi lau sạch đống lộn xộn của nó, cẩn thận để không làm vấy bẩn lên viền áo. Nó là một bộ đồ đẹp, nhưng tôi đang có kế hoạch mang nó tới cho Hội Cứu tế. Tôi không muốn trông thấy nó nữa. Nó, và bộ váy cưới của tôi. Có thể Nat sẽ muốn tôi mang cả bộ của nó đi nữa.
Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu đóng gói. Mặc dù tôi còn chưa tìm được nhà, tôi cũng sẽ chuyển đi sớm. Tôi có thể xem lại một lượt tất cả các nơi rao bán tìm được, biết đâu lại tự mình mua được nhà. Một sự khởi đầu mới và vân vân.
Tôi đang dùng thuốc tẩy Windex đánh nốt mấy vết nôn khỏi sàn nhà và nhét mớ giấy vệ sinh vào sọt rác thì Augus nhảy tưng tưng và bay vèo ra khỏi phòng với một tràng sủa ầm ĩ. Ẳng! Ẳngẳngẳngẳng!
“Chuyện gì vậy bé yêu?” tôi vừa đi vào phòng khách vừa hỏi.
Ẳng ẳng ẳng ẳng!
Tôi nhìn hé qua rèm cửa sổ và tim tôi nhảy rộn lên khiến tôi gần như nghẹt thở.
Callahan O’Shea đang đứng trước hiên trước.
Anh nhìn tôi, nhướng mày và chờ đợi.
Chân tôi gần như không đỡ nổi người và tôi mở cửa trước. Gầm gừ, Augus lao mình vào ủng lao động của Callahan. Cal lờ nó đi.
“Chào,” anh nói.
“Chào,” tôi thì thầm.
Ánh mắt anh chuyển xuống tay tôi, vẫn đang đeo đôi găng cao su. “Em đang làm gì thế?”
“Ừm… dọn đống chó nôn.”
“Tuyệt.”
Tôi cứ đứng thẫn ra đó. Callahan O’Shea. Ở đây. Trên hiên nhà tôi, nơi chúng tôi gặp lần đầu.
“Phiền em gọi con chó lại được không,” anh nói trong khi Augus, miệng cắm chặt vào ống quần Cal, lẳng đầu qua lại, gầm gừ những tiếng kêu như mèo.
“Ừm… chắc rồi. Tất nhiên,” tôi nói. “Augus! Xuống hầm ngay, nhóc! Đi nào!” Đầu gối tôi đang run lên, nhưng tôi xoay sở để bế Augus lên và tống nó qua cửa tầng hầm, xuống với các tác phẩm điêu khắc các bộ phận của nữ giới. Nó nhăn mặt, rồi chấp nhận số phận và trở nên yên lặng.
Tôi quay về phía Callahan. “Vậy. Điều gì mang anh tới khu này vậy?” Họng tôi nghẹn lại đến nỗi giọng thành choe chóe.
“Chị em em đã tới thăm anh,” anh lặng lẽ nói.
“Họ á?” tôi hỏi, miệng há hốc.
“Ừm…”
“Hôm nay?”
“Khoảng một tiếng trước. Họ nói với anh về Andrew.”
“Phải.” Tôi ngậm miệng lại. “Mớ bòng bong to tướng.”
“Anh nghe nói em nện hắn.”
“Vâng, đúng thế,” tôi lẩm bẩm. “Một trong những khoảnh khắc đẹp nhất đời em.” Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên. “Làm sao họ biết tìm anh ở đâu?” Callahan chắc chắn không để lại địa chỉ nhà mới cho tôi.
“Margaret gọi cho mấy người bạn ở văn phòng quản chế người mới ra tù.”
Tôi nén cười. Cừ lắm, Margs.
“Natalie nói rằng anh là một thằng ngốc,” Callahan nói khẽ, giọng anh đủ thấp để khiến cõi lòng tôi xao động.
“Ôi,” tôi kêu lên, dựa vào sau tường để đứng cho vững. “Xin lỗi. Anh không phải thằng ngốc đâu.”
“Cô ấy kể cho anh là em đã nói hết với mọi người.” Cal bước thêm một bước lại gần tôi, và tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi cảm thấy như mình sắp noi gương Augus mà nôn thốc nôn tháo. “Nói rằng anh là đồ ngốc nếu cứ thế mà quay lưng bỏ đi khỏi một người phụ nữ như em.”
Callahan cầm lấy bàn tay mềm rũ của tôi và tháo găng tay ra, vừa làm vừa hơi mỉm cười. Anh lặp lại hành động đó với tay kia, tôi thấy mình đang nhìn chòng chọc vào bàn tay của mình, bởi vì thật khó để nhìn vào mắt Cal.
“Vấn đề là, Grace,” anh nhẹ nhàng nói, giữ đôi tay đầy mồ hôi của tôi trong đôi tay khô ráo quyến rũ hơn nhiều của anh, “anh không thực sự cần phải nghe điều đó. Anh đã tự nhận ra chuyện ấy rồi.”
“Ô,” tôi hổn hển.
“Nhưng anh phải thừa nhận, anh nghĩ thật hay vì các chị em của em cuối cùng cũng đã làm gì đó cho em, thay vì ngược lại.” Anh nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh. “Grace,” anh thì thầm, “anh đã là một kẻ ngốc. Anh nên biết rõ hơn ai hết rằng con người ta thường trở nên ngu ngốc khi ở bên những người mà họ yêu mến. Và rằng ai cũng xứng có cơ hội thứ hai.”
Tôi hít vào một hơi run rẩy, mắt đầy nước.
“Grace, vấn đề là thế này,” Cal nói, một nụ cười hé ra ở khóe miệng. “Kể từ ngày đầu tiên em đập vào đầu anh bằng cây gậy hockey…”
“Anh không thể bỏ qua chuyện đó đúng không?” tôi thì thào.
Giờ thì anh cười hết cỡ. “…khi em đánh anh bằng cái cào và làm móp xe anh, khi em rình rập anh từ trên tầng áp mái và con chó của em cứ vồ lấy anh, Grace, anh vẫn luôn biết em là người sinh ra để dành cho anh.”
“Ôi,” tôi thì thầm, miệng lắp bắp như điên. Trông không hay tí nào, chắc chắn là thế, nhưng tôi không dừng được.
“Hãy cho chúng ta một cơ hội nữa, Grace. Em nghĩ sao?” Nụ cười của anh nói với tôi rằng anh khá chắc chắn về câu trả lời.
Thay vì đáp lại, tôi chỉ choàng tay qua người anh và hôn anh với tất cả những gì mình có. Bởi vì khi bạn gặp được Người Đó, tự nhiên, bạn sẽ biết.
KẾT
Hai năm sau.
“Chúng ta sẽ không đặt tên con là Abraham Lincoln O’Shea. Nghĩ ra cái gì đó khác đi.” Chồng tôi vờ quắc mắc nhìn tôi, nhưng cái nhìn của anh ấy có vẻ không ăn thua vì Augus đang liếm cằm anh. Chúng tôi đang nằm trên giường một buổi sáng Chủ nhật, mặt trời tràn vào cửa sổ, mùi cà phê lẫn với hương hoa ngọt ngào tỏa ra từ chiếc lọ hoa hồng trên bàn ngủ.
“Anh đã không chấp nhận Stonewall rồi,” tôi nhắc anh, vuốt ve cái bụng to kễnh của mình. “Stonewall O’Shea. Chắc chắn sẽ không có một thằng bé nào khác ở trường mẫu giáo có cái tên đó.”
“Grace. Ngày dự sinh của em đã là bốn ngày trước rồi. Thôi nào. Nghiêm túc đi. Đây là con chúng ta. Và nếu nó phải có một cái tên Nội chiến, thì sẽ phải là Yankee. Được không? Xét cho cùng thì chúng ta đều tới từ New England. Angus, bỏ lưỡi ra khỏi tai tao, kinh quá.”
Tôi cười khúc khích. Khi chúng tôi mới chuyển tới sống cùng nhau, Callahan huấn luyện Augus qua một khóa dạy cách vâng lời dài tám tuần. Trẻ con cần được chỉ dạy, Cal đã nói với tôi, và từ đó tới nay, con chó quấn quýt điên cuồng với anh.
Tôi cố lại lần nữa. “Thế Ulysses S. O’Shea thì sao?”
“Anh sẽ chốt Grant. Grant O’Shea. Thế là thỏa hiệp rồi, Grace.”
“Grant O’Shea. Không được. Rất tiếc. Thế Jeb thì sao?”
“Thế đấy, thưa cô.” Anh nhào bổ vào, cù, và một giây sau, chúng tôi đang hôn nhau như một cặp đôi mới lớn.
“Anh yêu em,” anh thì thầm, tay đặt lên bụng tôi.
“Em cũng yêu anh,” tôi thì thầm đáp.
Phải. Chúng tôi đã kết hôn. Tôi đã có được chàng trai nhà bên. Và cả ngôi nhà bên cạnh nữa. Cal nói nó chẳng hợp với ai được hơn chúng tôi, và chúng tôi cùng mua ngôi nhà đó, hai tuần sau ngày không có đám cưới của Natalie.
Sống sát cạnh chốn cũ của mình không hề làm tôi phiền lòng chút nào. Tôi đã rất biết ơn ngôi nhà ấy, nơi nỗi đau và trái tim buồn khổ của tôi từ từ bình phục. Dù thế nào thì đó cũng là nơi tôi gặp chồng mình lần đầu.
Nói về Natalie, con bé vẫn ổn. Vẫn độc thân, làm việc rất nhiều và có vẻ hạnh phúc. Con bé thỉnh thoảng cũng có hẹn hò đây đó, nhưng chưa có gì nghiêm túc. Stuart và Margaret đã lên chức bố mẹ khoảng một năm trước – James, một đứa bé quấy khóc suốt bốn tháng đầu đời trước khi biến thành một ông Phật rớt dãi, mũm mĩm và có má lúm đồng tiền. Còn Margaret thì yêu bé vô biên.
“Chúa ơi, em thơm quá,” Cal rúc vào cổ tôi rất dễ chịu và nói khẽ. “Muốn nghịch tí không?”
Tôi nhìn anh, hàng lông mi dài, thẳng cùng mái tóc muôn đời bù xù, đôi mắt xanh sẫm, dịu dàng… Hy vọng con trai bọn mình trông giống hệt anh ấy, và tim tôi nhói lên một tình yêu mà tôi không thể lý giải. Rồi một cơn đau khác, kéo theo cảm giác ướt át đi kèm.
“Em yêu?” Callahan hỏi. “Em ổn chứ?”
“Anh biết gì không? Em nghĩ em vừa vỡ ối.”
Ba mươi phút sau, Cal cố gắng đưa tôi ra cửa trước trong khi Augus sủa điên cuồng trong hầm, tức giận vì Callahan ném nó xuống đó không khách khí, nhưng Cal không còn tâm trạng đâu để mà tinh tế, anh cuống cuồng chạy quanh như thể nhà bị cháy. Tôi đã biết từ kinh nghiệm lâm bồn lâu và kinh hoàng của Margaret, chuyện mà chị rất khoái được kể lại cực kì chi tiết, rằng có thể mất một ngày hoặc lâu hơn em bé mời ra đời. Bác sĩ sản khoa cũng nói tương tự, nhưng Cal thì tin chắc rằng tôi đã sắp ngồi xổm xuống và rặn con anh ra ngay đây ngay lúc này… hoặc tệ hơn, bên vệ đường trên đường từ đây tới bệnh viện.
“Anh cầm kẹo mút cho em chưa?” tôi bình tĩnh hỏi, kiểm tra danh sách học được từ lớp hướng dẫn sinh nở của mình.
“Rồi, chắc chắn là rồi.” Anh trông rất căng thẳng – hoảng loạn thì có lẽ là một từ đúng hơn – và tôi thấy việc đó thật đáng yêu. “Được rồi, em yêu, ta đi thôi. Em bé đang ra đời, đừng quên nhé.”
Tôi nhìn anh châm chọc. “Em sẽ cố nhớ, Callahan. Thế còn cái khăn tắm đẹp đẽ của chúng ta thì sao? Tóc em chắc sẽ tệ lắm. Ít nhất thì trông em cũng có thể xinh đẹp từ cổ xuống.” Tôi nhìn lại danh sách. “Tất nhiên, đừng quên máy quay nhé.”
“Được rồi, Grace. Đi nào, em yêu. Đừng để sinh em bé ở hành lang này nhé.”
“Cal, em vừa có hai cơn co thắt. Thư giãn đi.” Anh gừ lên trong cuống họng, tôi tử tế bỏ qua. “Anh có nhớ quần áo cho con không đấy? Cái nôi xanh bé xíu có con chó ở trên nữa?”
“Có, em yêu, anh xin em, anh đã kiểm tra danh sách rồi. Em có nghĩ chúng ta có thể tới bệnh viện trước khi em bé lên ba không?”
“Ôi, điểm tập trung của em! Đừng có quên cái đó.” Người hướng dẫn sinh đã dặn mang theo một vật để tập trung vào trong khi bị co thắt, cái gì đó mà tôi thích nhìn ngắm.
“Có rồi.” Anh với lên cửa trước và lấy xuống một điểm tập trung – cậy gậy hockey của tôi. Cal đã treo nó lên đó vào ngày chúng tôi chuyển tới. “Được rồi, em yêu. Đi gặp con trai chúng ta thôi. Muốn anh bế em không? Như thế thì nhanh hơn. Anh sẽ làm thế. Quàng tay lên cổ anh nào, em yêu. Nhanh nào. Đi thôi.”
Mười chín tiếng rưỡi quả là quãng thời gian ấn tượng và đáng nhớ, chúng tôi đã học được vài điều. Một, chúng tôi có thể rất, rất ồn ào khi tình huống đòi hỏi phải thế. Thứ hai, mặc dù Cal khá tuyệt vời trong quá trình tôi lâm bồn và sinh nở, anh cũng rất dễ khóc khi thấy vợ đau đớn. (Ngay lúc bạn nghĩ bạn không thể yêu nổi một anh chàng thêm chút nào nữa…) Và thứ ba, siêu âm thỉnh thoảng vẫn sai.
Con trai của chúng tôi là một bé gái.
Chúng tôi đặt tên con là Scarlett.
Scarlett O’Hara O’Shea.
HẾT