Đức công công sau khi nhận hầu bao lập tức cuối người với Diệp Y Lam:
" Hoàng hậu nương nương, nô tài liền trở về phục mệnh."
Diệp Y Lam không để ý lắm, phất tay áo.
Đức công công lập tức xoay người nói với đám tỳ nữ:
" Giúp nương nương dọn dẹp đồ, nhớ cẩn thận chút."
Đợi Đức công công đi xa đám tỳ nữ lập tức cuối người:
" Chúng nô tỳ giúp nương nương dọn dẹp."
Diệp Y Lam hí mắt:
" Không cần, cứ để Đinh Hương và Tiểu Thanh dọn dẹp, các nàng là tỳ nữ của ta, biết cái gì nên dọn cái gì không nên dọn, các ngươi chỉ cần cầm đồ giúp họ là được."
Nói xong quay người bỏ đi, một đám tỳ nữ nhan sắc sặc sỡ, cả người toàn hương hoa, nhìn qua là biết cả một đám nữ nhân không yên phận.
Quân Phong Minh a Quân Phong Minh, ta có nên cảm ơn ngươi tặng cho ta mấy mầm họa phản chủ không.
Điển hình như vì Liên Thanh, nàng liền bị biếm lãnh cung, nay lại tặng một đám nô tỳ như vậy chẳng khác nào tát cho nàng thêm vài cái tát a~
Nếu ngươi chơi vui như vậy, bản tiểu thư không ngại cùng ngươi chơi.
Để xem là kẻ nào mới là kẻ cười cuối cùng.
Tại ngự thư phòng, mỗ hoàng đế nào đó liên tục " hắc xì".
Trời dạo này là vào thu, nhưng cũng không lạnh nhưng mà mỗ hoàng đế liên tục hắc xì mới là chuyện lạ.
Chỉ là dưới sự chăm sóc hết mực của mỗ hoàng hậu, không hắc xì cũng đở.
--- -----
Diệp Y Lam bước ra khỏi lãnh viện không khỏi nuối tiếc quay đầu lại nhìn.
Lãnh cung, nơi đầu tiên nàng thấy khi tới cổ đại, nàng nuối tiếc nó a~
Nàng biết hiện tại nàng bước ra khỏi lãnh cung chính là bước đầu của sự sóng gió.
Diệp Y Lam xoay người nhìn cảnh mỹ lệ của hoàng cung trước mắt.
Tự do ơi, ta sắp từ biệt ngươi rồi.
Khi nào ta mới gặp lại ngươi cơ chứ.
Nhìn bộ dạng của Diệp Y Lam, Đinh Hương với Lục Tiểu Thanh không hiểu vì sao chủ nhân lại muốn ở lãnh cung cơ chứ.
Hai người biết chủ nhân của hai người cực kì tài giỏi, tại sao lúc trước kinh thành lại đồn chủ nhân thành dạng người vô học cơ chứ.
Thật là một đám người có mắt không tròng.
Sau khi đến Lam Yểm cung.
Diệp Y Lam cho sắp xếp đồ đạt sau đó liền dắt Đinh Hương đi theo nàng đến.
Cung Ngạn Hoa của thái hậu.
Nàng biết nàng ra khỏi lãnh cung tám chín phần là ý của thái hậu.
Mà lý do còn lại, nàng không ra khỏi lãnh cung, không gây nên tội tày trời thì chức vị hoàng hậu không bao giờ phế bỏ.
Vậy hắn vì sao không thuận nước đẩy thuyền, cả một đám người tự tiêu diệt nhau sau đó hắn mang nữ nhân của mình đến, hết mực bảo vệ, ai có thể đụng vào chứ.
Thái hậu đang ngồi thưởng hoa nghe nói hoàng hậu nương nương cầu kiến thì lập tức cho truyền.
Diệp Y Lam hôm nay một thân y phục màu lam nhạt, trang sức mộc trâm đơn giản nhưng làm người ta yêu thích không rời mắt.
" Thần thiếp ra mắt mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an. " Diệp Y Lam vui vẻ cười với thái hậu.
Thái hậu cười vui vẻ, ánh mắt từ ái Diệp Y Lam.
" Lam nhi, con lại đây cùng ai gia đánh cờ. "
" Được ạ."
Nữ phụ thật ra tài đánh cờ của nàng ta rất tốt, nàng kế thừa trí nhớ của nàng ta tất nhiên tài đánh cờ cũng không ngoại lệ.
Diệp Y Lam nhìn bàn cờ không khỏi thở dài.
Bàn cờ này vốn là thế cờ bí.
Thế trận tam giác, quân cờ trắng bị quân cờ đen gắt gao bao vây rút hết khí liền biến thành tù binh của quân cờ đen.
Thế cờ này chỉ cần cờ trắng trả một nước liền bị quân cờ đen gắt gao bám theo.
Nếu nàng cố gắng hết sức chỉ có thể là cờ hoà mà thôi.
Diệp Y Lam hạ xuống một quân cờ trắng.
Thái hậu sửng sốt sau đó bật cười haha, đứa nhỏ này thật có ý tứ.
Hai người bọn họ đánh cờ đến tận trưa.
Thái hậu hưng phấn nhìn bàn cờ, thế trận tam giác của cờ đen hoàn toàn bị phá, cờ trắng thuận lợi lấy lại khí, thoát ra khỏi cảnh làm tù binh.
Một thế cờ hoà, mỗi bước đi đều chuẩn xác, nha đầu này tài đánh cờ càng ngày càng cao rồi.
Tần ma ma bên cạnh thái hậu cung kính cuối người với Diệp Y Lam sau đó dùng giọng nói không nghe không ra vui buồn nói.
" Thái hậu, hoàng thượng đã đến rồi."
Ánh mắt thái hậu loé lên sự vui mừng thì nụ cười thản nhiên bên miệng Diệp Y Lam có chút cứng lại.
Cmn, là hoàng thượng ngựa đực cầm tinh con heo kia tại sao lại đến vào lúc này.
Nàng liếc nhìn nụ cười của thái hậu liền hiểu ra, hắn là do thái hậu mời đến.
Không để nàng YY quá lâu, một bóng dáng cẩm bào màu tím thẫm xuất hiện.
" Mẫu hậu hôm nay tâm trạng hẳn rất tốt nhỉ." Gương mặt tuấn mĩ vẫn không gợn sóng, chỉ là giọng điệu của hắn đã đỡ lạnh đi chút ít.
Thái hậu vui vẻ nói :
" Phong nhi, nhờ có Lam Nhi nha đầu mà ai gia mới vui như vậy. "
Quân Phong Minh khó hiểu cau mày nhìn thiếu nữ bên cạnh đang phúc thân chào hắn.
Đôi mắt hắn loé lên sự khác thường.
Mùi hương này, là nàng sao?