Quân Phong Minh đưa tay che miệng ho khan nhìn thái hậu chớp mắt hai cái.
Diệp Y Lam cùng thái hậu thấy cảnh này lập tức nghẹn.
Hoàng thượng ngựa đực đại nhân, ngươi đừng trưng bộ mặt lạnh lùng đáng yêu như tiểu bạch đó.
Lão nương thừa biết ngươi là cái dạng đạo hạnh gì, chớp cái gì mà chớp, mắt ngươi có tật sao.
Quân Phong Minh thấy hai người dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ nhìn hắn thì lập tức đảo tròng mắt lung tung, sau đó khôi phục bộ dáng ngàn năm không tan tiếp tục gắp thức ăn bỏ miệng.
Diệp Y Lam nhìn hắn híp mắt sau đó tiện tay gắp một miếng thịt bỏ miệng, ai biết vì quá chăm chú nhìn ai đó, kết quả là thịt chưa vào miệng đã lên tới mũi.
Thái hậu vừa mới định thần lại đang tính gắp miếng thức ăn thấy hành động của nàng đang muốn cản lại nhưng không kịp.
Diệp Y Lam đưa thức ăn lên mũi hồi lâu vẫn chưa tìm được chỗ bỏ vào lập tức cuối đầu xuống, sau đó xấu hổ bỏ vào miệng.
" Khụ, mẫu hậu, người đừng nhìn Lam Nhi nữa, Lam Nhi gắp thức ăn cho người." Diệp Y Lam thấy thái hậu nhìn mình bằng ánh mắt kì dị lập tức cười lấy lòng sẳn tiện gắp vài món cho thái hậu.
" Hảo." Thái hậu cuối đầu cười trộm.
Xem ra không phải không có khả năng khiến tiểu tử cùng nha đầu này thích nhau.
Nhất định phải tính kế từ bây giờ, Phong Nhi mấy năm nay dù đến hậu cung cũng không đụng vào nữ tử, điều này bà biết, không thể cứ đễ như vậy mãi.
Đôi mắt thái hậu loé lên tia sáng, hai người ngồi hai bên sống lưng đột nhiên có chút ớn lạnh.
Sau khi ăn cơm xong, thái hậu hùng hồn tuyên thệ:
" Phong nhi, Lam nhi dù gì cũng mới từ lãnh cung ra, con đưa Lam nhi đi dạo đi."
Diệp Y Lam xuýt chút đứng không vững, khó khăn nói:" Mẫu hậu, Lam nhi biết chính sự của hoàng thượng rất nhiều, Lam nhi không dám làm phiền hoàng thượng."
" Ha ha, Lam nhi con thật hiểu lý lẽ... Phong nhi, chính sự thật nhiều lắm sao?" Thái hậu từ ái xoa tay nàng sau đó hết sức ý vị thâm trường nhìn Quân Phong Minh.
Ý bảo ngươi dám nói nhiều thì sau này không cần đến gặp người làm mẫu thân như ta, ta tuyệt đối không có đứa con như ngươi.
Diệp Y Lam nghe vậy thì hai tay âm thầm cầu nguyện.
Cầu trời cho ngựa đực hoàng đề từ chối, ta không muốn cơm trưa vừa ăn xong lại phun ra.
Mà thật sự thì mỗ hoàng đề nào đó căn bản chẳng nghe được lời cầu nguyện vớ vẫn của nàng, vẫn vong đạm phong kinh nói:
" Hảo, dù sao hôm nay chính sự cũng không nhiều, trẫm bồi hoàng hậu đi dạo."
CMN, ngươi đừng có lấy cái lý do cũ rích đó được không.
Làm như bổn tiểu thư không biết công việc hoàng đế bận cở nào.
Hừ, chính sự không nhiều?
Là trò cũng phải nghĩ ra cái lý do khác chứ.
Thái hậu vừa lòng gật gật đầu, cười tủm tỉm nói:
" Xem ra thật sự không bận rồi, Lam Nhi con xem thật đúng lúc, được rồi hai con lui ra đi, ai gia mệt mỏi."
Diệp Y Lam nhìn thái hậu tràn đầy xuân sắc nào có chút gì là mệt mỏi.
Ở đâu đó trong ngự thư phòng, Quân Mặc Diễn ai oán nhìn đống tấu chương.
Hoàng huynh, huynh cũng đừng đùa ta như vậy có được không, huynh là hoàng đế cơ mà, ta vừa mới chở về không bao lâu huynh liền áp bức người khác quá đáng a.
----
Quân Phong Minh cùng Diệp Y Lam đi song song cùng nhau ngắm ngự hoa viên, cả hai đều không mở miệng chỉ đi về phía trước.
Phía sau hai người là Đinh Hương cùng Đức Công công.
Đức công công thấy hoàng hậu im lặng không lên tiếng thì cảm thấy kì lạ.
Chẳng phải các nương nương đi cùng hoàng thượng đều sẽ bắt chuyện để mong được hoàng thượng chú ý sao, vì sao hoàng hậu im lặng như vậy.
Diệp Y Lam nhìn cảnh sắc ngự hoa viên sau đó dừng trên một chậu hoa anh túc cạnh lương đình.
Một chậu hoa màu đỏ thẩm đẹp kinh hồn khiến người ta không rời mắt.
" Hoa anh túc." Nàng nhịn không được bật thốt.
Quân Phong Minh nhìn theo ánh mắt của nàng dừng lại trên chậu hoa mà thất đệ mang về, mày kiếm nhíu lại:" Hoàng hậu biết loại hoa này sao?"
" Đúng vậy, nó là hoa anh túc, một loài hoa gây nghiện..." Diệp Y Lam nở nụ cười trong suốt nhìn chậu hoa.
Quân Phong Minh có chút ngây người nhìn nàng, đang tính mở miệng nói cái gì đó thì một thanh âm ôn nhu vang lên.
" Thần thiếp gặp qua hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương."
Cả hai người đồng loạt nhìn ra phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một nữ tử toán thân toát ra khí chất ôn nhu hiền thục.
Một thân phục sức đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt.
Người này hẳn là lương phi đi.
Thấy tình hình này, Diệp Y Lam lập tức ôm đầu, nhíu mày nói:
" Hoàng thượng, thân thể thần thiếp có chút không ổn thần thiếp cáo lui trước, cứ để lương phi bồi hoàng thượng đi dạo vậy."
Vừa nói xong cũng nhanh chóng chuồn đi, hiện tại không chuồn thì đợi khi nào nữa.
Nhìn bóng dáng nàng chạy đi, Quân Phong Minh tròng mắt mang theo ý nghiền ngẩm.
"Hoàng thượng, thần thiếp bồi ngài đi dạo."
Quân Phong Minh mặt không đổi sắc nói: " Không cần, hôm nay chính sự của trẫm còn rất nhiều, hôm khác đi."
Sau đó phất áo bỏ đi.
Khụ~ ai vừa nói chính sự không nhiều vậy?
Lương phi lập tức cuối người: " Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Khi Quân Phong Minh đi xa tròng mắt của Lương phi loé lên sự ngoan độc cùng oán hận.
Diệp Y Lam ngươi được lắm.