Đường Hiên nháy mắt, không đáp.
Tiền Thế Tân mới kịp nhận ra phản ứng của mình đã vượt giới hạn, bèn nói: “Chuyện này khá khó xử lý, ta lo người kia không làm được ổn thỏa, nếu có gì ta có thể giúp thì tiên sinh cứ nói, đứng ngại.”
Đường Hiên nói: “Tạm thời chưa cần đại nhân làm gì cả. Đại nhân càng không biết chuyện này càng tốt.”
Tiền Thế Tân vẫn cảm giác không ổn: “Không phải lúc nào ta cũng có cơ hội vào được.” Hay nói cách khác, nếu xảy ra chuyện, không phải lúc nào hắn cũng có thể biết trước để sắp xếp.
“Đại yên yên tâm, thân phận đại nhân quan trọng hơn, về sau có chuyện nguy cấp cần đại nhân làm đấy. Tạm thời bây giờ, đại nhân đừng để ai nghi ngờ gì là được. Đợi sau này lúc thời cơ thích hợp, tự đại nhân sẽ biết người nào giải quyết chuyện này.”
“Được rồi.” Tiền Thế Tân nói: “Tiên sinh có nắm chắc là được.”
Đường Hiên cười một tiếng, có vẻ trong lòng đã có dự tính. Gã nói: “Chỉ là có chuyện khác phải kính nhờ đại nhân. Có liên quan đến đồ tể, ta phải nói với đại nhân. Đại nhân bắt tay với bên quan xử lý, sẽ thuận lợi hơn.”
Tiền Thế Tân đưa tai đến, Đường Hiên thì thầm một phen thế này thế nọ với hắn.
Sau khi Diêu Côn quay lại phủ thái thú, có chút mất hồn mất vía. Mông Giai Nguyệt gọi ông ta hai lần nhưng ông ta cũng không nghe thấy. Mông Giai Nguyệt mới hỏi: “Đại nhân có gì phiền lòng sao?”
Diêu Côn suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Phu nhân, Hoắc tiên sinh bỏ mạng ở quận Bình Nam, bất kể thế nào, Bình Nam chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm này. Có lẽ chỉ ít hôm nữa sẽ đánh nhau đến nơi cho xem, hay là, phu nhân đưa Văn Hải ra ngoài quận lánh đi?”
Diêu Văn Hải là con trai độc nhất của bọn họ, sau khi cưới bốn năm Mông Giai Nguyệt mới sinh con trai, cho nên khá cưng chiều. Diêu Côn thương vợ, không để bà sinh thêm nữa, cũng không hề nạp thiếp, dáng vẻ tình thâm thắm thiết, khiến rất nhiều người không ngừng hâm mộ Mông Giai Nguyệt.
Mông Giai Nguyệt giật mình nhìn Diêu Côn: “Đại nhân sao thế? Nếu thật sự khai chiến, nhất định thiếp cũng phải ở bên cạnh đại nhân, nào có lý lẩn trốn một mình.”
Diêu Côn chột dạ né tránh ánh mắt bà, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ lo cho Văn Hải thôi, dù sao con nó vẫn còn nhỏ tuổi.”
“Con đã mười hai tuổi rồi. Chàng coi con là trẻ nhỏ sao? Ở tuổi này, cũng là thời điểm nên hiểu chuyện rồi. Nếu có khia chiến, đại nhân dẫn mẹ con tiếp cố thủ Trung Lan, đấy mới là gương sáng cho dân chúng. Nào có đạo lý còn chưa đánh đã muốn chạy trốn thoát thân kia chứ. Đại nhân đứng đầu một quận, là núi dựa kiên cố của binh tướng nơi tiền tuyến, nếu đại nhân có lấy nhát gan hoảng loạn, vậy binh tướng nơi tiền tuyến sẽ ra sao, bách tính quận Bình Nam ta nên làm thế nào đây?”
Mông Giai Nguyệt bật thốt, cảm thấy có chút tức giận, xoay người ngồi vào một bên.
Diêu Côn vội dỗ: “Ta đâu phải vì bản thân mình, là cân nhắc mẹ con các nàng mà thôi. Ta là thái thú quận Bình Nam, dĩ nhiên phải cùng sống chết với quận Bình Nam rồi.”
Diêu Côn vừa dứt lời thì lập tức ngẩn người, đột nhiên nhớ ra câu cuối cùng này Mông thái thú trước đây đã từng nói. Trong ba năm cuối đời của ông, cũng là ba năm Đại Tiêu và Nam Tần khai chiến. Ba năm đó, Long lão tướng quân Long Dật lãnh binh, từ trấn Tầm Giang đánh một đường đến sông Tứ Hạ, khi đó còn chưa có đại đê trú phòng, đại chiến Giang Đông, máu tươi nhuộm đỏ cả sông Tứ Hạ. Dân tị nạn nơi biên giới tràn vào Trung Lan. Trên dốc Thạch Linh bị lửa đốt cháy rụi không có lấy một ngọn cỏ, huyện Thạch Linh từng bị Nam Tần đánh chiếm, huyện Phúc An xây cao thành lũy, ngựa chiến giáo thương chống cự mọc lên như rừng, làm bức chắn cuối cùng cho thành Trung Lan.
Diêu Côn nhớ đến bản thân năm đó nhiệt huyết vì nước, liều mình bôn ba, nhớ đến Mông thái thú đưa cô con gái mười sáu tuổi Mông Giai Nguyệt trèo lên núi cao, cam kết với toàn bách tính: “Trung Lan còn, thì người Mông gia ta còn, cho dù chỉ có một trấn một thôn tồn tại, Mông gia ta tuyệt đối sẽ không thoái lui dù chỉ một người. Mọi người hãy cùng ta đồng lòng, cùng bảo vệ đất nước gia đình.”
Nhưng vì sao sau đó lại xảy ra chuyện như thế chứ? Là ông đã bị mê hoặc đầu óc.
Chỉ một ý nghĩ sai, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Có lẽ hôm nay ông đã không phải là thái thú, nhưng lương tâm ông sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Giai Nguyệt à.” Diêu Côn dịu dàng gọi vợ, nhưng lại không nhìn thẳng vào mặt bà: “Ta… ta chỉ là một người ích kỷ.”
“Đại nhân đúng là ích kỷ.” Mông Giai Nguyệt cắn răng, “Đại nhân tự nguyện liều mình vì nước, nhưng lại xem thường người khác.” Diêu Côn không thèm nhìn bà càng khiến bà tức giận hơn, “Đại nhân, có phải thiếp không xứng đáng cùng chàng đi đến bước cuối cùng phải không? Chỉ có thể cùng chàng hưởng phú quý, lại không thể cùng chung hoạn nạn với chàng. Trong lòng đại nhân cho là tốt cho người khác, nhưng cũng nên suy nghĩ cảm nhận của họ chứ.”
Diêu Côn đang rất phiền não nên không hiểu ý bà: “Nàng nói đi đâu thế, cái gì mà xứng với không xứng chứ?”
“Lần trước chiến loạn, đại nhân đã cố ý lấy lý do không có con mà hưu thê, để nàng ấy hồi hương. Đại nhân muốn bảo vệ nàng ta được bình an, tình nguyện làm tổn thương nàng ấy. Nay đại nhân cũng muốn làm thế với thiếp sao?” Mông Giai Nguyệt vô cùng giận giữ mà bật thốt lên, nói xong mới thấy vẻ mặt giật mình kinh ngạc của Diêu Côn, lại có chút hối hận.
Lạc Thị. Thê tử nguyên phối của Diêu Côn. Đó là cái gai trong tim Mông Giai Nguyệt, bà vừa hâm mộ bà ta, lại vừa hỏ thẹn. Hâm mộ ở chỗ trước đây Diêu Côn tình thâm ý nặng với Lạc Thị, dù lưng đeo tiếng xấu cũng muốn bảo vệ bà ta được bình an, áy náy là vì giờ đây bà đã trở thành vợ của Diêu Côn, được hưởng hạnh phúc vốn nên là của Lạc Thị.
Mông Giai Nguyệt biết Diêu Côn khi mới mười ba tuổi. Bà mất mẹ từ khi còn bé, Mông Vân Sơn bận rộn trước công vụ quan lộ nên không tái giá. Lúc ấy Diêu Côn hai mươi lăm, được Mông Vân Sơn tán thưởng, đề bạt làm chủ bạc. Diêu Côn phụ tá công vụ của Mông Vân Sơn, cũng giúp chăm sóc Mông Giai Nguyệt. Ông dạy bà kinh thi đàn vẽ, hóa giải vui buồn cùng bà. Mông Giai Nguyệt luôn bị phụ thân thờ ơ nên đâm ra cảm thấy cô đơn hướng nội, sau khi quen Diêu Côn mới dần dần cởi mở. Nhưng lúc ấy Diêu Côn đã có vợ, tuy tâm hồn thiếu nữ của Mông Giai Nguyệt có rung động, nhưng vẫn giấu sâu trong lòng không tiết lộ.
Về sau hai nước khai chiến, thời cục không tốt, lòng người hoang mang, Diêu Côn cùng một đám quan viên, từng thề với Mông Vân Sơn sẽ lấy mạng bảo vệ Bình Nam bảo vệ Đại Tiêu, đến chết mới ngưng. Nhưng xoay người lại ông ta liền lấy lý do thê tử Lạc Thị không sinh được con mà hưu thê về quê nhà, để bà rời khỏi quận Bình Nam. Lúc hai vợ chồng biệt ly, cầm tay nhìn nhau mà mắt chan chứa ánh lệ. Sau khi hưu thê, Mông Giai Nguyệt vô tình bắt gặp dáng vẻ đau lòng lén gạt lệ của Diêu Côn, cảm thấy người đàn ông này tình thâm thật khiến người ta xúc động. Sau đó, nghe nói Lạc Thị muốn tái giá, Diêu Côn gần như lấy hết gia tài, đưa cho Lạc Thị làm đồ cưới. Lúc ấy trong lòng Mông Giai Nguyệt hâm mộ vô cùng, cuộc đời này có được một người đối đãi như thế cũng đủ lắm rồi.
Sau khi Mông Vân Sơn qua đời, Mông Giai Nguyệt đau lòng không thôi, cũng may có Diêu Côn luôn ở bên bầu bạn, khiến bà dần phấn chấn lên. Tiếp đó Diêu Côn bắt được hung thủ, lại gánh trách nhiệm nặng nề, đàm phán hòa bình cùng Nam tần, thúc đẩy hòa bình hai nước. Mông Giai Nguyệt sống chung mỗi ngày với Diêu Côn, trợ giúp lẫn nhau, cuối cùng bày tõ cõi lòng, kết thành vợ chồng với Diêu Côn. Đi con đường này cũng vô cùng lận đận. Nên khi nghe thấy ông lấy lý do khai chiến để bà đưa con trái đi lánh nạn, trong lòng Mông Giai Nguyệt rất không thoải mái.
Diêu Côn cũng nghĩ đến Lạc Thị, ông thở dài một hơi, vỗ về: “Ta chỉ buột miệng nói thế thôi, nàng nghĩ nhiều rồi. Ta đối xử với nàng ra sao, nàng còn không biết ư?” Chỉ là trong lòng ông ta thấy áy náy bất an, ông hy vọng cả đời này bà cũng không biết.
Hai vợ chồng mang tâm sự riêng, âm thầm than thở.
Phía An Nhược Thần lại khác hẳn Diêu Côn, tâm tình nàng trái ngược hoàn toàn. Nàng đã nhận được thư của Long Đại. Chỉ thị trong thư, giật mình khi nghe thấy tin Hoắc tiên sinh qua đời, hắn cần điều tra rất nhiều vấn đề, nhưng lại nghĩ tình hình nơi tiền tuyến có thể đảo mắt thay đổi rất nhanh, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp nhau, nên để An Nhược Thần và Tào Nhất Hàm cùng đến sông Tứ Hạ gặp hắn.
An Nhược Thần mừng rỡ. Tướng quân ơi là tướng quân, quả nhiên không phụ lòng nàng ký thác, hắn hiểu được ý trong thư của nàng, và có lẽ chủ ý của hắn vốn cũng giống nàng. Tóm lại nàng có thể đưa Tào Nhất Hàm đi gặp tướng quân mà không sợ gì nữa rồi.
An Nhược Thần vui sướng đi vòng vòng, sau đó lại ngồi xuống cẩn thận cân nhắc. Tang sự Hoắc tiên sinh vẫn chưa được làm, liệu Tào Nhất Hàm có cố chấp chuyện này không. Nhất định thái thú cũng có tính toán của mình. Nàng phải nghĩ lý do để đối đáp.
Diêu Côn cũng nhận được thư của Long Đại. Trong thư nói qua tình hình tiền tuyến, nội dung phía sau lại không khác mấy với thư của An Nhược Thần, chỉ là một bức viết với giọng điệu của người ngoài, còn bức kia là giọng điệu nói với người thân yêu. Nếu sớm nhận được lá thư này, nhất định Diêu Côn sẽ cảm thấy không nên để Tào Nhất Hàm đi, ông ta giữ hắn lại là có dụng ý cả, vật cược trong tay sao có thể tùy tiện thả đi được. Nhưng giờ đây suy nghĩ của Diêu Côn đã không còn giống trước.
Diêu Côn dặn Mông Giai Nguyệt chuẩn bị túi hành lý cho Tào Nhất Hàm, muốn đưa hắn đến doanh trại ở sông Tứ Hạ gặp tướng quân. Mông Giai Nguyệt vô cùng kinh ngạc, Diêu Côn chỉ nói: “Long tướng quân đã mở miệng, thoái thác thì không hay lắm.”
“Không cần bàn bạc cùng các vị đại nhân sao?”
“Cũng không phải là chuyện gì khẩn cấp, Long tướng quân quan tâm cái chết của Hoắc tiên sinh, muốn giáp mặt hỏi Tào tiên sinh chút thôi mà. Hỏi xong thì thôi, chuyện này còn gì cần bàn bạc?”
Mông Giai Nguyệt không đáp. Bà có hơi lo gần đây Diêu Côn áp lực quá lớn, cảm xúc khá thất thường.
An Nhược Thần được Diêu Côn gọi tới, nghe Diêu Côn nói mà cũng ngây ngẩn. Uổng phí tốn nửa buổi tìm lời, kết quả không cần nàng khuyên, trái lại Diêu Côn còn chủ động dặn nàng đi cùng Tào Nhất Hàm. Thậm chí Diêu Côn còn nghĩ giúp bọn họ nữa: “Vừa đúng lúc cúng tuần, đã làm lễ xong rồi, ngày mai sẽ hỏa táng. Trước mắt tro cốt cứ để lại chỗ ta, vợ ta sẽ mời cao tăng tiếp tục lo việc cúng bái. Như thế, Tào tiên sinh sẽ còn trở lại, mà trên đường đi các ngươi cũng an toàn hơn.”
An Nhược Thần thật đúng là nhìn Diêu Côn với đôi mắt khác. Thái thú đại nhân trúng tà hả? Vất bỏ tác phong làm quan tránh nạn kia của ông ta rồi?
Bệnh nghi ngờ của An Nhược Thần lại tái phát, nàng hỏi: “Đại nhân, thế còn án của Đường Hiên, có tiến triển gì mới không?”
“Vẫn chưa lấy được tin tức hữu dụng. Ngươi đi gặp tướng quân trước đi. Ta sẽ tiếp tục điều tra.” Diêu Côn đáp như không có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc An Nhược Thần cũng yên lòng. Vào lúc này, có thể đi gặp tướng quân là chuyện quan trọng nhất, nàng có rất nhiều lời muốn nói với tướng quân.
Nhưng Tào Nhất Hàm lại có hơi kháng cự: “Khi còn sống tiên sinh ở lại Đại Tiêu, không khác gì con tin bị các ngươi áp giải. Nay người đã chết rồi, nhưng vẫn phải làm con tin.”
Diêu Côn không lên tiếng. An Nhược Thần nghe mà cũng khổ não. Nhưng nàng cảm thấy Diêu Côn nói rất có đạo lý. Di cốt của Hoắc tiên sinh để lại tại đây, như thế mật thám sẽ không quá để ý việc Tào Nhất Hàm rời đi.
Tào Nhất Hàm và An Nhược Thần lên đường. Tưởng Tùng lãnh binh hộ tống, một đường bình an. Xe ngựa đi rất chậm, bọn họ mất hết hai ngày hai đêm mới thuận lợi đến sông Tứ Hạ. Tào Nhất Hàm im lặng dọc đường đi, vô cùng hậm hực, An Nhược Thần cũng bị ảnh hưởng, thấy rất bất an.
Khi sắp đến sông Tứ Hạ, bỗng Tào Nhất Hàm nhỏ giọng nói với An Nhược Thần: “Nếu ta gặp điều gì bất trắc, hoặc không trở về được, ngươi có thể giúp ta giữ tro cốt của Hoắc tiên sinh được không? Nếu ta không chết, nhất định sẽ quay lại đón ngài ấy. Còn nếu ta chết, có thể phiền ngươi đưa ngài ấy về được không?”
An Nhược Thần ra sức gật đầu cái rụp. Tào Nhất Hàm nói địa chỉ cho nàng, bảo là nơi Hoắc Minh Thiện muốn an táng. An Nhược Thần ghi nhớ.
Sau đó Tào Nhất Hàm không nói gì thêm nữa, cứ ngẩn người cho tới lúc đến sông Tứ Hạ.
Doanh trại sông Tứ Hạ đơn sơ hơn tổng doanh binh ngoài thành Trung Lan, nhưng bầy không khí lại căng thẳng nghiêm túc hơn, hiển nhiên phòng ngự cũng chặt chẽ hơn. An Nhược Thần và Tào Nhất Hàm đợi một lúc lâu mới được Long đại tướng quân triệu kiến. Long Đại gặp Tào Nhất Hàm trước. An Nhược Thần ở bên ngoài kiên nhẫn đợi. Đợi một lúc lâu, chợt nghe thấy Tào Nhất Hàm hét to: “Là ngươi hại chết Hoắc tiên sinh!” Ngay sau đó tiếng loạt soạt vang lên. Tào Nhất Hàm không ngừng quát tháo la mắng, có vẻ đang bị chế ngự.
An Nhược Thần giật mình trợn mắt nhìn quân trướng, vệ binh bên ngoài trướng đã xuất đao, chỉ đợi tướng quân ra lệnh là sẽ xông vào trong ngay.
Một lát sau, màn cửa được vén lên, Long Đại ném Tào Nhất Hàm ra ngoài, nói với vệ binh: “Trói hắn ta giam lại, đợi ta xử lý.”
Tào Nhất Hàm lau vệt máu nơi khóe miệng, rõ ràng là đã bị đánh, nhưng hắn vẫn cứ mạng: “Dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta phải báo thù cho Hoắc tiên sinh.”
Long Đại mặc xác hắn, lại quăng ra một thanh chủy thủ, để vệ binh cất đi, đây là đồ của Tào Nhất Hàm. Rồi lại dặn vệ binh: “Lục soát người hắn cẩn thận, tránh còn sót hung khí gì đấy.”
An Nhược Thần mắt sắc, thấy trên mu bàn tay của Long Đại có vệt máu, hình như cũng bị thương. Phản ứng đầu tiên của An Nhược Thần là dùng sức trợn mắt trừng Tào Nhất Hàm, nhưng Tào Nhất Hàm không thèm để ý đến nàng, cứ chửi rủa trong khi bị vệ binh giải đi.
Lúc này Long Đại mới quay sang An Nhược Thần, bốn mắt nhìn nhau, An Nhược Thần nhướn chân mày.
Long Đại bật cười, ngoắc tay với nàng: “Nàng vào đây.”
An Nhược Thần đi vào.
Vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Long Đại ngay được, Long Đại dặn dò vệ binh lấy băng vải thuốc men xử lý vết thương trên tay trước. Đợi chuẩn bị hết xong, vệ binh lui ra, An Nhược Thần mới kéo tay hắn lại nhìn kỹ.
“Vừa rồi Tào Nhất Hàm hành xử như thế, là giả đúng không?”
“Nàng chỉ thị ta phải gặp hắn một lần, không phải sẽ biết là như thế sao?”
An Nhược Thần ngẩng đầu, trưng ra vẻ mặt vô tội: “Rõ ràng trong thư em nói là xin phép.”
“Nhớ ta không?” Long Đại cúi đầu hỏi.
“Vẫn bình thường. Em bận lắm đó.” An Nhược Thần nói với giọng điệu như việc chung làm chung.
Long Đại lấy một bức thư ra, đưa cho nàng: “Tự nàng xem đi.”
An Nhược Thần nhìn, đó là thư nàng viết cho Long Đại. Vì để che giấu sự “xin phép” của mình mà nàng đã viết một đống lời nhung nhớ đầy buồn nôn. Giờ nhìn lại lần nữa, da gà lại nổi lên.
“Đọc đi.”
An Nhược Thần dờn dỗi trợn mắt nhìn tướng quân, đọc cái gì chứ, vất vả lắm mới tới được một chuyện, rõ ràng là hành trình vô cùng nghiêm túc. Nhưng khi nhìn vào mắt tướng quân, chính nàng lại không nhịn được mà bật cười, thấy tướng quân rồi, toàn thân liền thư thái hẳn. Nàng đi lên hai bước, ôm lấy tướng quân.
Long Đại thở dài, vòng tay ôm lấy nàng.
“Em bận thật đấy.” An Nhược Thần nói.
“Ta cũng vậy.”
Giọng điệu chê bai của Long Đại làm An Nhược Thần cười thành tiếng, lòng nàng mềm ra, nói: “Em nhớ chàng.”
“Ta cũng thế.”
Giọng điệu này là có ý gì, An Nhược Thần lén lút véo tướng quân.
“Tướng quân, em có quân tình quan trọng muốn bẩm báo.”
Long Đại tựa lên trán nàng: “Ta cũng đoán vậy.”
An Nhược Thần nói: “Em tìm được người viết mảnh giấy kia rồi, còn bắt được một người, em cảm thấy hắn chính là Giải tiên sinh, có lẽ không phải là danh hiệu đó nữa, nhưng chính là thân phận này.”
Long Đại ngẩn người, bật người ngồi dậy.
An Nhược Thần có chút đắc ý trong lòng, nói rõ chi tiết mọi chuyện lại với Long Đại. Nhìn ánh mắt tán thưởng của Long Đại, nàng thỏa mãn cực kỳ. Đã nói đây là chuyến hành trình vô cùng nghiêm túc mà. Nàng càng nói càng hăng, đem hết nghi ngờ của nàng với Tiền Bùi, điểm khả nghi trong cái chết của Hoắc Minh Thiện, sự ngờ vực với Đường Hiên, vẻ kỳ quái của thái thú, toàn bộ đều nói ra hết.
Long Đại không nói xen vào mà thật sự lắng nghe. Sau khi nghe xong, nét mặt của hắn càng thêm nghiêm trọng.
“Tướng quân, em phải làm gì để tìm ra sơ hở của Đường Hiên đây, làm sao chứng minh được hắn là mật thám?”
Long Đại thoáng trầm tư, rồi lại nói: “Nếu sau khi nàng quay về, phát hiện Đường Hiên đã được thả ra, nàng phải nghĩ cách sắp xếp, rời khỏi thành Trung Lan.”
An Nhược Thần ngẩn người đần mặt.