Tối ấy Diêu Côn phải ra về trong tay không, không có được bằng chứng nào về việc Tiền Bùi can thiệp vào chuyện bắt người. Trở về nha phủ, gọi chủ bạc đến ghi chép án lục lại. Viết lại tối nay ông ta đã đến Tiền phủ huyện Phúc An, điều tra được kiệu phu kia đã sớm rời khỏi Tiền phủ, không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy có liên quan đến Tiền Bùi.
Ngày hôm sau, An Nhược Thần đến phủ thái thú, tìm thái thú phu nhân lấy tro cốt của Hoắc tiên sinh. Nàng nói Tào Nhất Hàm có lòng oán hận, ở ngay quân doanh chửi mắng Long tướng quân, quân uy của Long tướng quân bị đả kích, chỉ đành phải giữ hắn lại. Nàng tính lấy tro cốt của Hoắc tiên sinh đi trước, ngày sau nếu có cơ hội lại đến quân doanh, trả lại tro cốt cho Tào Nhất Hàm.
Mông Giai Nguyệt hỏi kỹ chuyện tiền tuyến quân doanh, lại lo lắng cho an nguy của Tào Nhất Hàm, sau một hồi ân cần thì đưa tro cốt cho An Nhược Thần.
Thái thú nghe bảo An Nhược Thần đến thì cho gọi nàng vào, chủ động nói chuyện vụ án cùng nàng.
An Nhược Thần nghe thấy điều tra kiệu phu, sau đó kiệu phu lại không có quan hệ gì với Tiền Bùi thì hỏa khí bốc lên. Ông ta muốn che giấu chân tướng đến cùng chứ gì. An Nhược Thần kiềm chế lửa giận, phiền não oán hận như thế không tốt, nàng cảnh cáo mình, phải kiên nhẫn.
“Phải kiên nhẫn.”
An Nhược Thần nghe thấy tiếng nói thì giật nảy mình, còn tưởng mình lỡ lời bật thốt.
Diêu Côn thấy An Nhược Thần nhìn sang, lại nói tiếp: “Ta biết cô nương bất mãn với Đường Hiên, đúng là ta có sơ sót, nhưng cô nương chớ nên chán nản.”
“Vậy đại nhân định truy nã kiệu phu ư?” Giờ đây An Nhược Thần đã khá quen thuộc với các bước quan phủ tiến hành tra án.
“Không.” Diêu Côn đáp.
Phải kiên nhẫn, An Nhược Thần lặp lại với mình một lần nữa. Sau đó lại hỏi: “Thế đại nhân định tra cứu ra sao?”
“Hôm qua ta có hỏi Tiền Bùi, ông ta có nói một vài chuyện, ta cảm thấy rất có ý tứ, nên đã đồng ý không truy vấn ông ta trong chuyện này nữa, ổn định ông ta đã, rồi mới tiếp tục điều tra.”
An Nhược Thần không nhịn được hỏi: “Chuyện này ta cũng đã làm rồi, kết quả nhân chứng chết, bằng chứng mất.” Mượn cớ, tất cả đều là mượn cớ. Thái thú đang kéo dài thời gian của mọi người, xao nhãng trọng điểm câu chuyện.
“Tiền Bùi nói ông ta biết tứ muội của cô nương còn sống.”
An Nhược Thần sững sờ, lần này tương đối có kiên nhẫn, “Sao lão ta biết được?”
“Ông ta không nói. Ông ta muốn tìm tứ muội của cô nương.”
“Lão ta nói chuyện này với đại nhân đúng là kỳ quái.”
Diêu Côn cứng người, An Nhược Thần này cũng quá nhạy cảm rồi. Ông ta nói: “Ta mắng ông ta chuyện ép cưới, ông ta liền nhắc đến. Ta nghĩ, nếu ông ta biết được tin của tứ muội cô nương, có lẽ sẽ điều tra tiếp, như thế có thể biết được nguồn tin của ông ta. Nếu chuyện này có liên quan với mật thám, Đường Hiên cũng có liên quan với mật thám, mà Đường Hiên lại ở ngay huyện Phúc An, chết ở huyện Phúc An, mà Tiền Bùi cũng ở huyện Phúc An, như vậy chuyện của Đường Hiên, liệu Tiền Bùi có biết không?”
An Nhược Thần ngồi thẳng, làm thế nào mà nàng lại cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với thái thú.
“Tiền Bùi luôn đề phòng với cô nương, với ta, hay thậm chí là với con trai mình, nhưng ông ấy lại không đề phòng với phụ thân của cô nương.”
Đúng thế. An Nhược Thần đồng ý điểm này, phụ thân nàng vừa xấu xa lại ngu dốt, Tiền Bùi vốn chẳng coi ông ta vào đâu. Tối qua nàng đã nghĩ rồi, phải lợi dụn vụ án lần này giải quyết chuyện nàng muốn làm. Đoàn Thị bị ai lợi dụng đã quá rõ rồi, mà An Chi Phủ ở trong ngục cũng cho nàng cơ hội tiếp xúc. Nhưng chẳng lẽ thái thú đại nhân cũng có ý này, muốn ra tay từ chỗ An gia?
“Tiền Bùi lợi dụng Đoàn Thị bị điên gây bất lợi cho cô nương, ắt sẽ có ý định lợi dụng An gia tiếp. Hành động càng nhiều càng có cơ hội tìm được sơ hở, cô nương thấy sao?”
An Nhược Thần cảm thấy rất tốt. Thái thú đại nhân ngài hành động càng nhiều thì càng dễ khiến người ta nhận ra sơ hở. Có quan hệ chặt chẽ với Tiền Bùi lại khiến Tiền Bùi xem thường đâu chỉ có mỗi An gia, chính thái thú đại nhân ngài cũng thế, ngài không cảm thấy sao?
“Đại nhân muốn ta làm thế nào thì cứ sai thẳng là được.” An Nhược Thần nói.
An Nhược Thần đến ngục nữ tù, gặp Đoàn Thị.
Đoàn Thị mặt mũi tiều tụy, nhưng đã được thay xiêm y sửa sang lại tóc váy. An Nhược Thần biết Diêu Côn đã phái đại phu xem bệnh cho bà ta. Đại phu chẩn đoán nói Đoàn Thị bị tâm thần.
An Nhược Thần không chắc rốt cuộc Đoàn Thị có bệnh hay không, nàng vẫn nghi ngờ bà ta giả bộ. Ánh mắt Đoàn Thị nhìn nàng vào lúc này, đầy sắc bén và hận thù, sau đó lại như có chút đắc ý. Đúng là giống điên thật, nhưng An Nhược Thần cảm thấy bình thường Đoàn Thị nhìn nàng cũng đã vậy rồi.
“Tứ di nương, tứ muội còn sống.” Câu đầu tiên An Nhược Thần mở miệng là câu này.
Nhất thời hai mắt Đoàn Thị sáng lên: “Ta cũng biết là ngươi sẽ nói như vậy.”
“Vì sao bà biết?”
Đoàn Thị không đáp, trong mắt lóe lên tia cảnh giác.
“Có phải có người nói với bà còn dặn bà là, không thể nói với người ngoài?”
Đoàn Thị vẫn một mực im lặng.
An Nhược Thần hỏi: “Nếu nói ra thì sao? Sẽ giết bà ư?”
Đoàn Thị không cảm xúc.
An Nhược Thần nhìn bà ta rồi lại nói: “Ta đoán tứ di nương không sợ chết. Nghe nói tứ di nương đã từng ầm ĩ đòi tự tử, sau đó bị cha ta quất cho mấy roi, không dám chết.”
“Nếu chết đã không sợ thì sao lại còn sợ roi?”
Đoàn Thị mím chặt môi.
“Ta cũng sợ roi.” An Nhược Thần nói, “Chịu khổ lúc sống còn khổ sở hơn là chết. Nên ta luôn tự nhủ rằng, vì không để ăn roi hay bị hành hạ, nhất định phải chạy thoát.”
Hai chữ “chạy thoát” đã kích thích đến Đoàn Thị, bà ta lạnh lùng hô to: “Ngươi là đồ độc ác, ngươi đã hại chết Phương nhi rồi! Rốt cuộc ngươi đã làm gì hả, vì sao lại hại chết Phương Nhi! Tự dưng không thấy con bé đâu, làm sao chạy đi được! Ngay cả lần cuối ta gặp con bé cũng không có!” Nói đến cuối lại bất khóc nức nở.
An Nhược Thần tỉnh táo đợi, đợi Đoàn Thị bình tĩnh lại mới nói: “Tứ muội cũng sợ roi, cũng sợ bị hành hạ. Tuổi muội ấy còn nhỏ, ở nhà cũng coi như là được cha yêu mến, muội ấy chưa từng bị đánh lần nào. Nhưng muội ấy đã thấy cảnh người khác bị đánh nhiều rồi. Cha mất hứng muốn đánh ai thì đánh, đánh a hoàn, đánh người ở, đánh ta, đánh tứ di nương bà, trong mắt tứ muội mà xem, liệu muội ấy nghĩ như thế nào?”
Đoàn Thị ngừng khóc, bà ta mở to hai mắt đẫm lệ nhìn An Nhược Thần.
“Tứ muội vẫn chưa chết.” An Nhược Thần nói, “Ta nhận được tin báo muội ấy chưa chết, nhưng ta vẫn chưa tìm được muội ấy. Tiền Bùi cũng nhận được tin đó, Tiền Bùi cũng muốn tìm muội ấy.”
Nét mặt Đoàn Thị khẽ động.
“Tiền Bùi nói với bà tứ muội đã chết, đó là lão ta nói dối.”
Đoàn Thị không từ chối. Trong lòng An Nhược Thần đã có xác định, chính là Tiền Bùi. Thế là nói tiếp: “Tứ di nương, bà không nên làm chuyện như thế.”
Đoàn Thị sực tỉnh, lạnh lùng nói: “Vì sao không nên làm hả, các ngươi khoác loác nói gì mà chẳng được, Phương Nhi chưa chết thì ở đâu hả? Cứ coi như con bé còn sống thì cũng đang chịu khổ. Còn tiện nhân ngươi thì sao? Chính ngươi hưởng vinh hoa phú quý, tội nghiệp con gái của ta. Ngươi không nên sống tốt, An Nhược Thần à, ngươi không đáng được sống tốt. Ngươi nên bị Tiền lão gia bắt đi, ngày ngày bị ông ta hà hiếp, ngươi phải chịu hết mọi hành hạ, như thế ta mới vui vẻ nổi.”
An Nhược Thần bình thản đáp: “Vậy bà có từng nghĩ đến, nếu tứ muội không trốn đi, vậy nay mỗi ngày ở Tiền phủ bị hành hạ, chịu hết mọi hành hạ sẽ là ai?”
Đoàn Thị sững sờ, trợn to hai mắt.
“Bà sợ roi, chẳng nhẽ tứ muội thì không? Mà trên đời này còn có thứ đáng sợ hơn roi nữa, tứ di nương không biết ư?” An Nhược Thần nhìn thẳng vào hai mắt bà ta, “Tứ muội sợ đến mức mới bị Tiền Bùi sờ thôi đã nôn mửa rồi, muội ấy trốn đi, chính là vì sợ bị tìm thấy. Ta tìm được muội ấy, muội ấy ôm ta khóc, muội ấy cầu xin ta đưa mình rời đi, cầu xin ta đừng để lão đầu tàn bạo đáng ghét kia làm nhục mình, tứ di nương có biết không?”
Đoàn Thị thở hổn hển, lệ nóng ướt hốc mắt: “Ngươi nói láo, là ngươi giật dây xúi Phương Nhi trốn, Phương Nhi còn nhỏ như thế, làm sao dám trốn được? Lúc ấy chính ngươi nói rõ, là ngươi giật dây Phương Nhi trốn!”
“Nếu ta không nói thế thì người bị đánh sẽ là ai, người bị khóa sẽ là ai?” An Nhược Thần nói, “Tứ di nương, bà là mẹ ruột của tứ muội, ta không tin tứ muội chưa từng kể về nỗi sợ của mình với bà. Bà xem, bà nhớ rõ những chuyện lúc trước như thế, vậy bà có nhớ những lời tứ muội từng nói với bà không?”
Nước mắt Đoàn Thị lại dâng lên lần nữa. Bà nhớ chứ, dĩ nhiên bà ta nhớ. Con gái ôm bà khóc lóc đầm đìa, con nó nói con sợ, con không muốn gả cho Tiền lão gia.
“Bà trả lời muội ấy thế nào ta không biết, nhưng ta chỉ biết, vào lúc muội ấy tuyệt vọng, muội ấy đã chọn xin ta giúp đỡ. Nói thật với bà, chuyện tứ muội muốn chạy trốn, là chính tứ muội tự chủ trương. Lúc ấy ta cũng ngạc nhiên như bà.”
“Không thể nào, không thể nào!” Đoàn Thị thét lên trong nước mắt.
“Lúc đó ta bị cha nhốt trong phòng, không có cách nào đưa tứ muội chạy thoát được. Tứ di nương, bà thử nghĩ xem, lúc đó tứ muội sợ hãi đến mức nào mới dám một mình bỏ nhà ra đi. Bà sợ roi, sợ tới nỗi còn không dám chết, vậy còn tứ muội?”
Đoàn Thị khóc không thở nổi.
“Ta vẫn luôn tìm tứ muội, chưa bao giờ từ bỏ. Ta nhận được tin nói tứ muội còn sống. Tứ di nương, bà đừng làm chuyện xuẩn ngốc nữa, nếu bà có chuyện gì không may thì làm sao tứ muội về nhà, làm sao hai người đoàn tụ được?”
Đoàn Thị khóc mất sức, ngồi phịch xuống đất khóc tiếp.
An Nhược Thần ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt bà, “Tứ di nương, liệu bà có từng nghĩ, ta có vệ binh hộ vệ, ngay trên phố lớn kẻ đến người đi, lại gần cổng thành, quân lính đứng thẳng, xung quanh có nhiều người nhìn như thế, mọi đều có thể làm nhân chứng, bà gây ầm ĩ như thế thì có thể đưa ta đi được sao? Nhưng nếu bà vào ngục rồi, hoặc xảy ra chuyện gì dưới trăm con mắt, nhất định những tin tức này sẽ truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ, có lẽ tứ muội sẽ nghe được, muội ấy sẽ sốt ruột, sẽ lo lắng, sẽ nghĩ ra mọi cách đến thăm bà. Một khi muội ấy xuất hiện, thì sẽ rơi vào tay ai đây?”
Đoàn Thị trợn mắt nhìn nàng như sực tỉnh.
“Bà làm chuyện này thì có được gì không?” An Nhược Thần hỏi bà ta.
“Có người sẽ nhân lúc rối loạn bắt ngươi đi, để ngươi không được chết dễ dàng.”
“Bà cảm thấy có thể thành công ư?”
Đoàn Thị không nói câu gì. An Nhược Thần kiên nhẫn chờ. Trong An phủ, lục đục với nhau người người mưu hại, tứ di nương có thể tranh sủng được thì cũng coi như không tệ, dĩ nhiên không phải là đồ ngốc, cho dù nóng lòng báo thù, An Nhược Thần tin không phải bà ta không có suy nghĩ.
Rốt cuộc Đoàn Thị cũng mở miệng: “Cho dù lần này không thành thì ngươi cũng đã có tiếng xấu rồi, Long tướng quân sẽ không cần ngươi nữa, người người trong thành Trung Lan ghét ngươi, ngươi có nhiều hộ vệ thì sao chứ?”
An Nhược Thần khẽ mỉm cười: “Tứ di nương dùng một nửa tâm tư đối phó với ta để bảo vệ tứ muội thì tốt biết bao.”
Đoàn Thị cắn răng, trợn mắt nhìn nàng hoài.
Lúc An Nhược Thần đi ra khỏi phòng giam, đúng lúc gặp Đàm Thị và An Nhược Hi, hai người đang đi đến cửa lao ngục nam, chắc là đến thăm An Chi Phủ.
An Nhược Hi trông thấy tỷ tỷ thì lòng cuống cuồng, đang tính đi đến hỏi xem hôn sự Tiết gia thế nào rồi, còn có hy vọng không? Đáng tiếc nàng không thể làm như vậy được. Mà An Nhược Thần chỉ cười lạnh với nàng rồi quay đầu rời đi.
An Nhược Hi bị điệu cười nhạt này khiến lòng khó chịu, chợt lúc này nghe mẫu thân mắng: “Tiện nhân kia cười là có ý gì thế hả? Nhìn chúng ta cười nhạo sao?”
An Nhược Hi vội kéo mẫu thân lại trấn an, đồng thời cũng an ủy mình, là vì mẫu thân ở đây nên tỷ tỷ mới cố ý trưng ra nét mặt đó, đã nói rõ rồi mà, tỷ ấy sẽ không bỏ lại mình mặc kệ. Nghĩ như vậy lại càng bi ai, rõ ràng mẫu thân ruột thịt đang ở ngay bên cạnh, mà nàng lại trông cậy vào một”người ngoài” đừng bỏ mặc mình.
An Nhược Hi và mẫu thân cùng vào ngục giam. Tình hình của An Chi Phủ không tốt lắm, vết thương bị đánh chỉ được xử lý qua loa, xiêm áo tóc tai rối bù, cùng phòng là hai tên tiểu tặc trộm cắp, thấy An Nhược Hi xinh đẹp đi vào, nhất thời để lộ vẻ mặt bỉ ổi.
An Nhược Hi quay đầu đi chỗ khác coi như không thấy, nghe mẫu thân và phụ thân trò chuyện. Đàm Thị trấn an An Chi Phủ, nói hôm qua thái thú đại nhân đã đến huyện Phúc An, tra xét kiệu phu kia rồi. Tiền lão gia không liên quan gì đến chuyện này cả, dĩ nhiên càng không có bằng chứng cho thấy An Chi Phủ có liên quan, mà đại phu cũng làm chứng nói Đoàn Thị bị điên, nên nhất định sẽ không sao. Chỉ cần nhẫn nại chút nữa, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài.
An Chi Phủ vừa tức vừa lo, là kiệu phu của Tiền Bùi, không liên quan đến Tiền Bùi thì liên quan đến ai đây? Ông ta nói: “Nếu Tiền lão gia có thể giải quyết chuyện này thì các ngươi mau đi tìm ông ấy giúp đi. Ta ở nơi này, đúng là một ngày dài bằng một năm.”
“Đã đi rồi đã đi rồi.” Đàm Thị vội nói: “Sáng sớm nay đã đi hỏi rõ tin tức, Vinh Quý đã đến huyện Phúc An rồi. Lão gia yên tâm, sẽ ra ngoài nhanh thôi.”
Đúng là An Vinh Quý đã đến huyện Phúc An, nhưng không gặp được Tiền Bùi. Canh cổng nói sáng sớm lão gia đã ra ngoài rồi, không có ở nhà.
An Vinh Quý vội hỏi bao giờ về, câu trả lời của canh cổng lại khiến An Vinh Quý trợn mắt há mồm, “Lão gia mang theo hành lý, ngồi xe ngựa, nghe nói muốn ra ngoài du ngoạn mấy hôm, cũng không nói là bao giờ về.”
An Vinh Quý ngây người tại chỗ, kiệu phu của Tiền phủ lão ta đưa tứ di nương đi gây chuyện, liên lụy đến An gia, mà lão ta lại đi du ngoạn ư? Cái này thì thôi, dù có phủi sạch quan hệ thì cũng không thể du ngoạn được đâu.
Canh cổng nhìn vẻ mặt hắn, hỏi hắn có việc gấp hay không, sau đó gọi quản sự tới. Quản sự bình tĩnh nói: “Ta đã nghe nói chuyện của quý phủ rồi, đúng là hôm qua thái thú đại nhân có tới đây thẩm án. Nhưng lão gia không ở đây, có chuyện gì ta cũng không làm chủ được. Ta nghĩ không bằng công tử đi tìm Tiền đại nhân xem sao. Vụ án này ngài ấy cũng biết, hôm qua còn đi theo thái thú đại nhân điều tra.”
An Vinh Quý nghĩ ngợi, nhớ lại lúc trước Tiền Thế Tân hòa nhã thân thiết với cha con bọn họ, cũng đúng là có nói nếu có chuyện gì thì có thể tìm hắn. An Vinh Quý hạ quyết tâm, rẽ bước chân, đi về phía nha môn huyện tìm Tiền Thế Tân, vào lúc này, chắc hẳn Tiền đại nhân còn đang xử lý công vụ ở nha môn.
An Nhược Thần về lầu tử vân Lục đại nương báo lại chuyện, nhân lúc bốn bề vắng lặng thì nói đến chính sự. Đầu tiên, chuyện tối qua An Nhược Thần giao cho bà đi nói chuyện với Tiết phu nhân, sáng sớm nay bà đã làm xong rồi. Tiết phu nhân nghe nói phía An Nhược Thần có động tĩnh thì rất vui, đồng ý luôn miệng, “Tôi có hỏi ý của Tiết phu nhân, bà ấy nói Tiết công tử chưa đồng ý chứ không phải là không đồng ý, chuyện này bà ấy sẽ khuyên nhủ thật tốt, sẽ không phụ lòng cô nương tốt bụng giúp đỡ.”
An Nhược Thần gật đầu. Lục đại nương lại báo chuyện khác. Bà nói Lý cô nương thấy sáng sớm nay Tiền Bùi gói to gói nhỏ cùng rương hành lý lên xe ngựa, lại quát tháo người ở, nghe lời nói thì hình như ra ngoài du ngoạn. Còn về phần đi đâu thì Lý cô nương cũng không biết. Lại nghe được chút tin của Tiền phủ, nói là đêm hôm qua Tiền Bùi đánh thương một a hoàn, lại cãi nhau với Tiền đại nhân, nhưng cụ thể thế nào thì cũng không biết nốt.
Lý cô nương là tay săn tin mà Lục đại nương mới chiêu mộ được ở huyện Phúc An, là người bán hàng rong tuổi trung niên, thường hoạt động xung quanh Tiền phủ. Thấy động thái lớn thì nhanh chóng để lại tin ở động cây ngoài huyện. Người chỉ điểm khác thấy trên cây quấn khăn vải tín hiệu thì sẽ đưa đến cho Lục đại nương.
An Nhược Thần nghe xong thì đăm chiêu suy nghĩ. Kiểu chuyện thất thường này dường như là tác phong của Tiền Bùi. Nhưng thái thú đã nói, không truy vấn lão nữa rồi, ông ta có thể gối đầu vô ưu, không cần lo sợ sẽ bị điều tra. Cha và di nương nàng đang ở trong nhà lao, mà nàng lại mới trải qua một kiếp, đương nhiên sẽ qua lại truy hỏi, mà chuyện này lại dính dáng đến tứ muội. Bất kể là thả dây câu cá hay là xem náo nhiệt, Tiền Bùi không để ý tình hình bên này chút nào đã chạy đi mất, như vậy không giống tác phong của lão lắm.
An Nhược Thần định bỏ qua chi tiết đã xảy ra mà nhìn đại cuộc, đây là thói xấu của nàng mà Long Đại đã chỉ ra.
Đường Hiên đã chết, có mấy khả năng sau: Một là Đường Hiên chính là Giải tiên sinh, nên Giải tiên sinh trước đã chết. Hai là Đường Hiên không phải Giải tiên sinh, nên tình hình là Giải tiên sinh đã giết Đường Hiên diệt khẩu. Ba là Đường Hiên không phải Giải tiên sinh, mà Giải tiên sinh cũng không định giết gã, gã bị phe thứ ba giết. Ví dụ như Tiền Bùi.
Bất kể là khả năng nào thì vị trí của Tiền Bùi cũng khiến người ta phải nghi ngờ, nếu lão không phải là người quan trọng giúp Giải tiên sinh thì chính là không xem Giải tiên sinh ra gì.
Chuyện xảy ra ngay tại huyện Phúc An. Đường Hiên bỏ thành Trung Lan quay về huyện Phúc An để tránh bị truy xét thì không cần phải nói, nhưng quan trọng hơn là, huyện Phúc An an toàn, có nhân mạch. Mật thám sẽ không chạy đến một nơi tứ cố vô thân như An gia.
Đường Hiên chính là Giải tiên sinh, là người thay thế Mẫn công tử, An Nhược Thần cảm thấy khả năng này rất lớn. Gã là người ngoài thôn.
Mẫn công tử bị truy nã trong thành, không cách nào thi triển quyền cước được, ngay sau đó Đường Hiên liền đến, rồi Đường Hiên lại chết, dù thế nào cũng sẽ có người khác tới nữa. Tiền tuyến vừa khai chiến, tác dụng của mật thám nơi này quan trọng biết bao. Nên Đường Hiên chết thì ắt sẽ có người lại thay. Diêu Côn không tra cứu, nhưng Nam Tần nhất định sẽ hỏi.
Hỏi ai đây?
An Nhược Thần vội lấy bản đồ ra nhìn kỹ. Nghiêm túc nghĩ ngợi một lần, nàng bèn đi tìm Triệu Giai Hoa.
Triệu Giai Hoa nghe An Nhược Thần nói thế thì nhíu mày: “Cô muốn để Tề Chinh và Lý Lan Nhi đi ư? Vì sao?”
“Vì Tề Chinh quen thuộc giá cả loại thức ăn ở nhiều nơi, đi nếm thử thức ăn vào phòng bếp nói chuyện trông sẽ giống như đang phẩm hàng, làm chuyện đứng đắn. Nhưng tuổi cậu ấy còn nhỏ. Lý Lan Nhi thì đã gặp nhiều phu nhân quan gia, quen xã giao biết nói chuyện lại lõi đời, nàng ấy bù trừ với Tề Chinh cùng trò chuyện sẽ tốt hơn.”
Triệu Giai Hoa nhìn An Nhược Thần. An Nhược Thần bừng tỉnh, à, thì ra không phải hỏi chuyện này à? Lại giải thích lần nữa, “Vì ta đoán Tiền Bùi sẽ đến quận Mậu. Quận Mậu vừa xảy ra án sứ thần bị giết, lại có Đông Lăng thèm muốn như hổ đói, nhất định ở đó cũng có mật thám. Ta không biết Tiền Bùi sẽ gặp người đó ở Đô thành Thông thành quận Mậu, hay trên đường đến huyện thành, tóm lại ta đã điểm ra mấy chỗ quan trọng rồi. Tề Chinh và Lý Lan Nhi cưỡi khoái mã nhanh chóng lên đường, có thể sẽ bắt kịp. Với tính của Tiền Bùi, nhất định sẽ không bạc đãi mình, dọc đường sẽ ăn ngon uống ngon, nên chỉ cần đến mấy khách điếm hạng sang thì sẽ có cơ hội điều tra được. Cho dù không thấy người, chỉ cần có thể hỏi thăm xem lão tiếp xúc với người nào là tốt rồi.”
Triệu Giai Hoa tiếp tục nhìn: “An đại cô nương à, cô cũng biết tình trạng của chúng ta đấy, chịu ân huệ của cô, biết bao lần giúp cô không từ chối. Nhưng bọn tôi đâu có tiền chứ. Đứng nói là đi nếm thức ăn hay vào phòng bếp, chỉ cần vào mấy khách điếm đó ngồi uống cốc nước thôi cũng đã tốn bạc rồi. Tửu lâu Chiêu Phúc vẫn luôn không kiếm đủ tiền, bọn ta còn thường bù tiền cho cô…”
An Nhược Thần lôi ra mấy tấm ngân phiếu.
Triệu Giai Hoa lập tức im miệng, cầm lấy ngân phiếu nhìn, trên mặt vô cùng kinh ngạc: “Không phải cô còn nghèo hơn ta sao, làm sao có tiền thế?” Rồi vội cất ngân phiếu vào trong ngực, “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm xong chuyện này cho cô.”
An Nhược Thần dặn kỹ: “Để ý Tiền Bùi, cũng phải để ý đến người nha môn.”