<!---->An Nhược Thần lại nhận được thư của Long Đại. Lần này trong thư đã có nội dung rồi, nhưng cũng chỉ là nói ít chuyện nhà, viết vài chuyện vụn vặt về cuộc sống doanh trại và tình hình chiến sự mà thôi, lại còn nói rất nhớ nàng, bảo nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mệt mỏi quá.
An Nhược Thần đọc bức thư kia rất nhiều lần, lại gọt giũa suy nghĩ kỹ lời văn trong đó, hận không thể mổ xẻ chữ ra phân tích ý, lật mặt trái phải trợn mắt nhìn cả buổi nhưng cũng không tìm ra được huyền cơ gì trong đó. Nếu bức thư trước đơn giản tới độ có chút không bình thường, vậy bức thư này lại chung chung đến mức không bình thường.
Hai bức thư chỉ có một điểm giống nhau: Hắn không trả lời sự việc và nghi ngờ nàng báo trong thư. Cứ như hắn chưa từng đọc qua thư của nàng vậy.
Thời gian giữa hai bức thư là một ngày, cho thấy mất hai ngày viết thư cho nàng. Nhưng lại viết thành ra như thế.
An Nhược Thần chắc chắn thư này đúng là tướng quân viết, bút tích là của hắn, giọng văn cũng là hắn, nên nhất định trong thư có thâm ý khác. Chỉ là nàng không nghĩ ra được. Thế nên An Nhược Thần mới ảo não sốt ruột như thế.
***
Tiền Bùi ngồi trong xe ngựa, lão ngồi đối diện một người.
“Sao lại để Diệp Quần Phi xử lý Tề Chinh?”
Tiền Bùi hừ lạnh: “Ta nói trong lòng ta biết rõ, để ta giải quyết là được. Nhưng hắn khăng khăng không chịu nghe. Ta đây cũng không hiểu rõ nổi, vì sao hết kẻ này đến kẻ khác đều tự cho mình là giỏi thế.”
Người đối diện lão nhếch môi, biết lão đang chỉ gà mắng chó, hai Giải tiên sinh tiền nhiệm cũng bị lôi vào mắng chung.
Tiền Bùi liếc nhìn y, “Ta nói sai sao? Diệp Quần Phi quản chuyện quận Mậu cho tốt là được rồi, phía bên kia cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý đấy. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cho rằng không gì là mình không thể, nhúng tay vào quận Bình Nam ta.”
“Dù sao Đường Hiên đã chết, thế nào đi nữa cũng phải có người liên lạc ở Bình Nam.”
“Cũng chưa tới lượt hắn.” Tiền Bùi nhìn thẳng vào người trước mặt, nói: “Chẳng lẽ chuyện liên lạc thế nào còn cần người Nam Tần các ngươi ư? Nay thì hay rồi, lại thêm một người chết. Lúc này vẫn cứ mình hại chết mình, vốn đâu cần như thế.”
“Giờ nói những điều này thì có ích lợi gì?”
“Đương nhiên là có lợi rồi. Không chỉ điểm là các ngươi coi như u mê hết. Còn nữa, ngươi cẩn thận vào. Mấy lần An Nhược Thần ra tay ngươi đều không lấy được tin tức, liệu nàng ta có nghi ngờ ngươi không?”
“Có vẻ như nàng ta đều nghi ngờ tất cả mọi người.”
“Tức là có cả ngươi trong đó rồi.” Tiền Bùi hừ lạnh, “Chuyện nàng ta muốn đến Tú sơn ngươi không biết, nàng ta xúi giục thôn dân ngươi không biết, nàng ta tìm Tề Chinh theo dõi ta ngươi cũng không biết, ngươi ở cạnh nàng ta còn ích lợi gì nữa?”
Người kia cắn răng: “Không cần ông phải cố ý sắp đặt ta. Ta làm thành được bao nhiêu chuyện, thăm dò được bao nhiêu tin tức, những thứ đó đều có giới hạn cả. Trong suốt cả kế hoạch, ta là người leo lên được vị trí gần với Long Đằng nhất, tác dụng của ta, không phải một mình lão sắc quỹ trên phố phường như ông có thể thay thế.”
“Ta không hứng thú chuyện thay thế ngươi, nếu ngươi đã biết vị trí của mình thì tốt. Ngươi phải hiểu là mình rất quan trọng, không thể để An Nhược Thần có cơ hội lôi ngươi ra được.”
“Nói đi nói lại, chẳng qua là ông muốn thu An Nhược Thần vào trong tay mà thôi.”
Tiền Bùi cười nói: “Không phải đã đến thời cơ thích hợp rồi ư? Chuyện này ta đã bàn xong với Diệp Quần Phi rồi, chỉ là tự dưng ra tay giết Tề Chinh, họ Diệp tự cho là đúng, lại biến khéo thành vụng. Nay ta còn phải giúp hắn lo lót ở phía quận Mậu nữa đấy.”
“Ông cũng đừng tự cho là đúng, quận Mậu không phải địa bàn của ông, tuần tra sứ đã sắp đến rồi, ông đừng có làm loạn bên kia lên.
“Dù sao cũng phải có người truyền tin, Diệp Quần Phi không thể uổng công chết như vậy được. Nói tới đây, ta lại có tin tức cho ngươi đây. Ta nhận được thư do bồ câu đưa, nói Long Đằng lén rời doanh trại, gặp mặt tuần tra sứ Lương đại nhân ở trấn An Hà.”
Người kia lấy làm kinh hãi: “Lén rời doanh trại ư? Nhưng còn đang trong thời chiến mà.”
“Chuyện này có thể xử tội gì đây? Trong quân các ngươi chú trọng điều gì?”
“Phản bội binh tướng, chém đầu trước trướng đều được. Long Đằng đang nghĩ gì thế?”
“Việc này thì ta không rõ. Thư rất ngắn, không dặn dò gì nhiều, chỉ nói chuyện hắn lén rời doanh trại, bảo ta nghĩ cách tìm bằng chứng, nhân chứng, vật chứng, tóm lại là phải có bằng chứng cụ thể, làm ầm cho mọi người biết mới được.”
Người kia nhíu mày: “Long Đằng có viết thư cho An Nhược Thần…”
Tiền Bùi cười nhạt: “Ngươi tưởng hắn ngu thế ư, liệu sẽ viết chuyện này trong thư à?”
“Viết thư vào thời điểm này thì cũng nên có sắp xếp gì đó.”
“Đúng là có sắp xếp, nói không chừng là để An Nhược Thần dụ gian tế trong quân ra đấy. Tốt nhất ngươi chớ có vọng động.”
Đúng là rất có khả năng. Người kia không nói gì.
Tiền Bùi lại bảo: “Vừa nói rồi đấy, ngươi rất quan trọng nên không thể để lộ được. Cũng không biết rốt cuộc Tề Chinh có nghe được gì không, lúc ấy Diệp Quần Phi đang nói với ta, không lấy được tình báo gì từ An Nhược Thần. Người có tâm chỉ cần suy nghĩ sẽ biết là bên cạnh An Nhược Thần có gian tế.”
“Chuyện này thì yên tâm đi, Tề Chinh không nói gì với An Nhược Thần cả, hắn khăng khăng nói mình không nghe được gì.”
Tiền Bùi lại suy nghĩ: “Có điều cũng phải cẩn thận xử lý.”
“Đúng là phải cẩn thận, nếu như muốn bắt An Nhược Thần với tai mắt ngầm bên người nàng ta, còn cả thái thú rồi quân phương nữa, cũng phải ứng đối tốt. Ông mới nói đấy, biến khéo thành vụng, đừng có phạm sai lầm giống thế lần nữa. Dù bắt được người cuối cùng tiết lộ chúng ta, thì ấy cũng là lợi bất cập hại. Long Đằng sắp đặt từng bước, lại còn đính hôn với nàng ta, nói không chừng chính là kế sách, chờ chúng ta ra tay.”
“Đương nhiên phải xem thời cơ tốt mới ra tay rồi.” Tiền Bùi liếc y, lại hỏi: “Có tin tức gì của ni cô kia chưa?”
“Không có. Ta biết ông muốn gì, nhưng không hề có tin tức của An Nhược Phương.” Người kia dừng lại rồi nói: “Chí ít là ta không nghe được tin tức gì. Có điều An Nhược Thần không còn giống lúc trước nữa, nên phải suy xét lại đã. Gần đây nàng ta cứ khiêu khích An gia là có ý gì? Nàng ta thật sự quan tâm hôn sự của nhị muội mình à?”
Tiền Bùi cười nhạt: “Ta thật không muốn coi ngươi vô dụng. Nhưng ngươi là người ở cạnh An Nhược Thần, những chuyện này ngươi còn không rõ mà tới hỏi ta à?”
Người kia câm nín.
Tiền Bùi nói: “Phía An gia ta sẽ xử lý, An Nhược Thần không thể nào hoàn toàn buông lỏng với tỷ muội mình được, mẹ ruột của An Nhược Phương còn đó, An gia vẫn còn hữu dụng. Bằng chứng Long Đằng rời doanh trại ta đã sắp xếp người đi làm rồi. Còn ngươi ấy, đàng hoàng vào, đừng để An Nhược Thần có nghi ngờ gì. Nhớ chú ý Tề Chinh, để ý Lục bà tử, dưới tay An Nhược Thần còn những thám tử nào thì cứ đào đi, đào ra được chừng nào hay chừng ấy.”
Xe ngựa chạy ở trên đường, hai người ngồi trong khoang xe bàn bạc không người biết. Tiền Bùi gõ lên tấm bảng treo bên ngoài đầu xe, phu xe nghe thấy, lập tức hiểu ý. Lúc đi ngang qua một con hẻm, thấy không có ai thì đi chậm lại, sau đó lại nghe thấy trong khoang xe gõ cái nữa, lập tức để ngựa chạy nhanh lên.
Người trên xe đã nhân cơ hội xuống xe ngựa, vẻ mặt như thường băng qua con hẻm đi đến một con đường khác, cuối cùng hòa lẫn vào trong đám đông.
Tiền Thế Tân nhận được tin của nha đầu Hầu Vũ thì tức tốc đến phủ thái thú, gặp Diêu Côn. Dĩ nhiên hắn không nói thẳng chuyện Long Đại không có ở doanh trại, mà là kiên nhẫn bàn chuyện với thái thú đã, nói hết vụ án mạng ở huyện Phúc An thì quay qua bàn về kho lương của huyện Phúc An, nói đến chuyện cung ứng quân lương, sau đó hỏi sang tình hình chiến sự ở tiền tuyến.
“Có vẻ tất cả đều thuận lợi, không có nguy cơ gì. Nam Tần mấy lần tấn công dốc Thạch Linh đều bị Long gia quân cản lại. Hôm qua ta còn nhận được quân báo của Long tướng quân, tất cả đều tốt hết. Có điều đúng là cần phải thêm quân lương, còn cả binh khí nữa, tướng quân yêu cầu bổ sung ba trăm trường thương, hai trăm đại đao, năm trăm cung tên, và tám nghìn mũi tên.” Diêu Côn nói: “Chỉ e kho binh khí của thành Trung Lan không đủ, đám thợ rèn đều đã được tướng quân điều đến thôn doanh ở tiền tuyến sửa binh khí cả rồi. Ta đã gửi lệnh hàm đến các huyện, để các huyện mau chóng chế tạo. Tiền đại nhân cũng nhận được lệnh hàm rồi chứ?”
“Đã nhận được rồi, đang cho thợ rèn trong toàn huyện cấp tốc chế tạo, đại nhân cứ yên tâm.” Tiền Thế Tân vừa đáp vừa thầm nghĩ Long Đại thật xảo quyệt. Hắn nói: “Lần này ta đến cũng là vì muốn hỏi xem, không biết còn thiếu gì nữa không, để ta cho trong huyện chuẩn bị sớm.”. ngôn tình tổng tài
“Đã đủ rồi.” Diêu Côn nói: “Long tướng quân có kinh nghiệm tác chiến. Lúc trước khi chưa khai chiến, ngài ấy yêu cầu chuẩn bị rất nhiều ta còn nói ngài ấy nghĩ nhiều, kết quả là phải dùng đến thật. Số binh khí lần này ngài ấy nói, cũng là chuẩn bị để sử dụng. Còn về vấn đề lương thảo, đã đầy đủ cả rồi.”
“Tuy nói thế, nhưng đại nhân thử phái thuộc hạ ra tiền tuyến thăm hỏi xem sao, cho dù không thiếu gì thì cũng để Long tướng quân biết đại nhân ân cần. Dù sao tuần tra sứ sắp tới rồi, đến lúc đó Bạch Anh đại nhân hỏi chuyện chiến sự tiền tuyến, nếu đáp không được trọn vẹn, bị ngài ấy nắm được khuyết điểm cũng không tốt.”
Diêu Côn nghĩ ngợi: “Ngươi nói cũng có lý.” Lập tức gọi chủ bạc Giang Hồng Thanh đến, để hắn phái người phân nhau ra đến dốc Thạch Linh và sông Tứ Hạ, hỏi rõ tình hình chiến sự với vật dụng tiếp tế cần thiết. Giang Hồng Thanh lĩnh mệnh đi làm. Tiền Thế Tân thấy thế thì khách sáo vài câu rồi hài lòng ra về.
Nếu người Diêu Côn phái đến doanh trại tiền tuyến phát hiện không có Long tướng quân ở đó, thì chuyện này sẽ thành ngay. Đến lúc đó toàn bộ nha phủ quận Bình Nam đều là nhân chứng, nhất định trên phố cũng sẽ có lời ra lời vào, danh tiếng của Long Đằng khó giữ được, tội chứng được xác thật, tự thân hắn khó bảo toàn, toàn thể Long gia quân cũng bị liên lụy, đến khi ấy có bắt được An Nhược Thần hay không đã không quan trọng. Dù sao thì chính chủ đã bị tiêu diệt cả rồi, ai còn cần con tin nữa?
***
An Nhược Hi ngồi thẳng, vô cùng căng thẳng. Nàng mỉm cười, cố để mình trông được xinh đẹp lại đoan trang.
Có điều ánh mắt của Tiết Tự Nhiên ngồi đối diện chẳng hề đặt trên mặt cô, hắn chỉ nhìn bình trà trên bàn, hỏi nàng: “Ý của nhà côlà, nếu ngày mai nhà ta không có lời chính xác thì sẽ bỏ hôn sự này đúng không?”
An Nhược Hi ngẩn người, nàng có biết gì đâu. Nàng bắt đầu sốt ruột, đúng là hôm qua bà mối có đến, nàng không dám mặt dày đi hỏi mẹ nên bảo a hoàn đến nghe xem, a hoàn quay về nói có lẽ hôn sự đã thành rồi, cha đã đồng ý. Nàng vui tới độ đêm ngủ không ngon, lòng không khỏi nhung nhớ, hôm nay không kìm nén được lại tới Hỉ Tú đường, kết quả vận may quá tốt, Tiết công tử đến cửa tiệm thật. Thấy nàng ở đây thì hắn hẹn nàng vào nhã thất trò chuyện một lúc, nhưng chẳng ngờ là lại nói cho nàng biết tin này.
“Ngày mai ư? Vậy, cái đó…” An Nhược Hi cố gắng mổ xẻ cảm xúc từ trên mặt Tiết Tự Nhiên, đáng tiếc chẳng nhìn ra được gì, “Tiết công tử muốn nghĩ kỹ thêm mấy hôm à?”
Rốt cuộc Tiết Tự Nhiên cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, xem ra nàng ta không biết gì.
An Nhược Hi ngập ngừng nói: “Thế, định cân nhắc trong bao lâu? Ta sẽ về nói lại với mẹ ta.”
Tiết Tự Nhiên trừng nàng: “Nói gì?”
Mặt An Nhược Hi đỏ bừng: “Thì nói, để chờ thêm mấy ngày nữa…”
“Nếu chịu khuyên mẹ côchờ lâu thêm mấy ngày, thì vì sao không hỏi xem ta cân nhắc thế nào, nếu ta cân nhắc không tốt thì coi như các người chờ uổng công rồi.”
“Công tử nói rất có lý.”
Tiết Tự Nhiên rất muốn xem thường nàng.
“Vậy công tử cân nhắc thế nào?”