<!---->Dĩ nhiên không thể nói là “đã sớm bảo bà ta bị điên” được rồi. An Chi Phủ chỉ đành xin lỗi bồi tội, lại còn bảo An Bình gọi Đàm Thị tới, để Đàm Thị dẫn bà tử kéo Đoàn Thị ra ngoài, giáo huấn bà ta một trận.
Tiền Bùi khoát tay cản Đàm Thị lại, “Bà ấy bị bệnh rồi, đánh thì có ích gì. Làm ầm bệnh sẽ càng thêm nặng, không tốt đâu. Đừng quản bà ấy nữa, để bà ấy đi nghỉ đi.”
Đàm Thị nhìn An Chi Phủ, thưa một tiếng rồi đi xuống.
An Chi Phủ có vẻ khá lúng túng, nhưng Tiền Bùi lại làm như không thấy. Lão bình tĩnh ngồi xuống chờ cơm. An Chi Phủ đành phải mỉm cười chuyện trò với lão.
Đàm Thị đến viện tử phòng bốn. Đoàn Thị không ở trong phòng mà ngồi trên ghế đá ở ngoài sân, bình tĩnh lại có vẻ cô đơn ngắm nhìn cây trong sân.
Đàm Thị vung tay tát bà ta một cái.
Đoàn Thị bị đánh nhưng chẳng hề kêu la, cũng không giãy giụa né tránh, thậm chí bà ta còn không thèm nhìn lấy Đàm Thị, cứ như chẳng hề có gì xảy ra, quay mặt đi tiếp tục nhìn cây.
“Đồ thứ nữ nhân điên khùng này…” Đàm Thị chỉ vào bà ta, muốn mắng mà mắng không nổi, đối với một người không hề có phản ứng gì thì đúng là có mắng cũng vô dụng. Nhưng dù gì thì chuyện này cũng đã xảy ra. Đàm Thị đang định để bà tử ra tay, tỏ vẻ trừng phạt thì An Nhược Hi chạy đến.
“Mẹ ơi.” An Nhược Hi nghe được chuyện thì vội chạy đến xem. Đánh Tiền Bùi, thực sự là khiến người ta hả hê, nhưng An Nhược Hi cũng sợ rằng chuyện này sẽ dẫn đến hậu họa, không biết phải làm thế nào. An Nhược Hi kéo Đàm Thị sang một bên khuyên, nói tứ di nương có bệnh, đánh bà ta thì có thể được gì chứ, đến khi ấy bệnh điên càng nặng hơn, ầm ĩ trong nhà không ai được yên, cha mà trách tội xuống thì sẽ không tốt. Hơn nữa Đàm Thị mới được phù chính, nếu bắt đầu trách phạt phòng của ông ấy, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay quan trọng không phải là xử lý tứ di nương, mà là thăm dò tâm tư của Tiền lão gia.
“Mẹ thử nghĩ đi, nếu tứ di nương điên lên nữa thì sẽ vô duyên vô cớ đánh người thế nào. Vì sao Tiền lão gia lại gọi tứ di nương đến? Trong này có ý gì? Là tứ di nương khó quản hay là Tiền lão gia khó phòng? Mẹ chớ có quên, Tiền lão gia vừa đào cái hố cho chúng ta đấy.”
Đàm Thị nghe thế thì thấy có phần đúng. bị Đoàn Thị làm cho tức điên hồ đồ, suýt nữa đã để lỡ chính sự.
“Để mẹ đi hỏi lão gia.” Đàm Thị nói, rồi quay đầu chỉ vào Đoàn Thị dặn dò bà tử: “Đừng để ý đến bà ta nữa, cơm tối cũng không cần đưa.”
Đoàn Thị cứ như không nghe thấy gì, mí mắt chẳng hề động đậy, cứ như khúc gỗ ngơ ngác nhìn cây.
Bà tử vội vàng vâng dạ với Đàm Thị, sau khi Đàm Thị rời đi thì cũng không để ý Đoàn Thị nữa, tự về phòng mình.
An Nhược Hi thấy mọi người đã giải tán thì thở dài một hơi, định quay đầu đi thì lại thấy Đoàn Thị đang nhìn nàng chăm chú. An Nhược Hi sợ hết hồn, lùi một bước.
Đoàn Thị thấy nàng như thế thì cũng chẳng mở miệng. Lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó ngoảnh đầu đi tiếp tục ngắm cây, rất lâu sau mới đột nhiên nói: “Ta không sao cả. Ta còn phải sống để gặp con gái ta.”
Âm thanh kia lạnh lùng vô cùng, An Nhược Hi sợ tới nỗi nổi cả da gà, cũng không kịp nghĩ gì mà co giò chạy mau.
Dường như sau lưng còn bay tới một câu: “Con gái ta còn sống… Còn sống để gặp nhau…”
Vào lúc này Triệu Giai Hoa cũng đang nghĩ chuyện con gái của mình. Nguy hiểm của tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng nguy hiểm của con gái nàng, điều này làm nàng ta rất lo. Nàng ta lặng lẽ tìm cách hoàn thành thủ tục rời thành, xe ngựa hành lý chỗ ở dọc đường đường đi thế nào, vân vân, mọi thứ đều nhanh chóng được chuẩn bị đâu vào đấy.
Kế hoạch là như thế này, tuần tra sứ sắp đến rồi, đợi sau khi các vị quan đại nhân vào cửa, thì dù là thái thú, Tiền Bùi hay là An Nhược Thần, có lẽ bọn họ đều sẽ rất bận, bọn họ muốn chu toàn với tuần tra sứ, dĩ nhiên sẽ không để ý tơi tiểu tốt các nàng. Nhân cơ hội ấy mà âm thầm rời thành. Trần bà tử, Bình Nhi cùng hai hộ vệ đưa Lưu Nhân rời đi trước, ngay sau đó là Lý Tú Nhi với mẫu thân cùng nghĩa muội, lại thêm Tề Chinh cùng đi, còn Triệu Giai Hoa rời đi sau cùng, mục tiêu của nàng lớn nhất, nàng ở lại trong thành, nếu gặp phải bất cứ tình huống gì thì cũng có thể thêu dệt giải thích lý do, tranh thủ thì giờ cho bọn họ.
Triệu Giai Hoa gọi Lý Tú Nhi và Tề Chinh tới, nói rõ chuẩn bị với bọn họ. Lý Tú Nhi không có dị nghị gì. Triệu Giai Hoa tuân thủ cam kết, luôn quan tâm chiếu cố nàng ta và mẫu thân, như thế vào lúc này cũng tuyệt đối không vất bỏ, nàng ta vô cùng cảm kích Triệu Giai Hoa, Triệu Giai Hoa nói gì thì chính là cái đó.
Nhưng Tề Chinh lại không như thế. Đầu tiên là cậu hỏi: “Lão bản nương, không phải tỷ nói đã nói chuyện với An cô nương rồi sao, ở lại trong thành mới an toàn, ra bên ngoài sẽ khiến mật thám dễ hạ thủ hơn. Vì sao chúng ta phải trốn?”
Triệu Giai Hoa trợn mắt với cậu: “Đệ ngốc thật hay là giả ngốc đấy. Ta không nói với nàng ta như thế thì liệu có thể vỗ yên được nàng ta ư? Làm sao đệ biết nàng ta không thăm dò chúng ta nữa hả. Còn nữa, nếu thật sự có kế hoạch sắp xếp thì dĩ nhiên càng ít người biết càng tốt. Không nói với An Nhược Thần mới là cách làm an toàn nhất. Đồ ngu mới thừa nhận với người khác là chúng ta muốn chạy trốn.”
Lý Tú Nhi cũng liếc Tề Chinh.
Tề Chinh chưa từ bỏ ý định, ấp úng nửa buổi, cuối cùng lại nói: “Vậy như thế, lão bản nương tỷ đi cùng với Lý Tú tỷ đi. Đệ sẽ ở lại đi sau cùng. Tỷ cũng biết đấy, Lục đại nương rồi còn cả Điền đại ca hay đến tìm đệ, nếu đệ không ở đây thì bọn họ sẽ nghi ngờ. Với cả chuyện ở tửu lâu cũng cần có người trông nom mà đúng không?”
“Có ta ở đây, bọn họ nghi ngờ cái gì? Ta phái đệ ra ngoài làm việc thì có gì không được à? Chuyện ở tửu lâu ta cũng sẽ dặn dò cho tốt, đâu đến lượt đệ trông nom. Đệ không thẳng thắn như thế, trái lại ta rất nghi ngờ đấy. Tề Chinh, ta đối đãi với đệ không tệ, đệ còn vì dò la tin tức mà suýt nữa bị sát hại, ta luôn cảm thấy mắc nợ, để tránh đệ gặp nạn lần nữa, ta mới đưa đệ đi. Tài sản tính mạng của chúng ta được buộc lại với nhau, mệnh của con gái ta cũng nằm ở đấy. Đệ phải đi cùng với Tú Nhi. Đệ mà ở lại, sẽ liên lụy tiết lộ hành tung của chúng ta.”
Lời này nói rất nặng. Tề Chinh cắn răng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn chưa bằng lòng, “Lão bản nương, đệ không thể đi được. Đệ phải ở lại, đấu đến cuối với mật thám. Ngoài tiền tuyến đang đánh giặc, trong thần cần có người. Trong lầu Tử Vân yêu ma quỷ quái nguy cơ tứ phía, thái thú đại nhân với Tiền Bùi cũng rất khả nghi. Thậm chí An cô nương ở giữa cũng khó xử. Trong cả cái thành này, người biết được bí mật này có được mấy, người có tấm lòng trung nghĩa lại được mấy? Đệ là một trong số đó.” Cậu dừng lại, rồi nhấn mạnh: “Đệ không thể đi được. Đệ thề cho dù mình chết, đệ cũng sẽ không tiết lộ nửa câu về hành tung của các tỷ. Nhưng đệ không thể đi được.”
Ánh mắt Triệu Giai Hoa nhìn cậu gần như là khiếp sợ: “Tề Chinh, trung nghĩa gì đó rồi an nguy quốc gia, mật thám này nọ đều không liên quan đến bách tính chúng ta cả. Chúng ta giúp An Nhược Thần làm vài chuyện là đã đủ tình đủ nghĩa rồi. Lúc cần tự vệ thì phải tự vệ, trong thành nhiều người chết như thế còn chưa đủ cảnh tỉnh hả?! Một đứa trẻ như đệ thì làm được gì? Ngay cả ai đáng tin đệ cũng không biết.”
“Lục đại nương đáng tin, Điền đại ca cũng thế.”
“Bọn họ đều là người bên cạnh An Nhược Thần!” Triệu Giai Hoa mắng cậu, “Ngày nào chưa thể chắc chắn An Nhược Thần đứng về phe nào thì không thể tin họ được. Huống hồ, dù An Nhược Thần không phải mật thám thì người cạnh nàng ta cũng là mật thám. Điền Khánh còn khả nghi hơn cả An Nhược Thần!”
“Không phải thế.” Tề Chinh nổi giận thật, mặt đỏ tía tai gân cổ gãi, “Điền đại ca trung thành nghĩa đảm, một lòng vì tổ quốc, huynh ấy là người tốt. Huynh ất cũng giống cha vậy. Dù cha bị què chân, chỉ là một người gác cổng của sòng bạc, thế nhưng trong lòng cũng có tổ quốc. Chính vì thế ông mới có thể hy sinh. Những thứ ghi tạc trong tim này, tỷ không hề hiểu! Nữ nhân các tỷ, trong lòng chỉ có lợi vặt, chỉ có tranh đua đố kỵ. Còn bọn đệ là nam tử hán đại trượng phụ, tuyệt không thể lâm trận chạy trốn.”
Lần này Triệu Giai Hoa kinh hãi thật sự, “Tề Chinh!” Nàng quát cậu, “Lúc trước đệ đâu có nghĩ vậy đâu, đệ bị Điền Khánh đầu độc rồi hả?”
“Đệ vẫn luôn như vậy, cha vẫn luôn dạy dỗ đệ như thế. Giờ đây đệ đã trải qua rất nhiều chuyện, lại càng thêm khẳng định điều ấy. Nay tiền tuyến đang đánh giặc, đệ phải ở lại. Nếu lâm trận chạy trốn, đệ làm gì còn mặt mũi mà ăn nói với cha đây?!” Tề Chinh quật cường ra mặt, Triệu Giai Hoa giận đến mức mím chặt môi.
Về phía An gia, Tiền Bùi không có ý định ra về, ăn xong cơm tối còn uống trà nghe khúc. Nán lại nửa buổi, hàn huyên một lượt những chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây với An gia. Nghe nói Đàm Thị được phù chính thì vội sai người hầu về phủ lấy một đôi vòng ngọc quý đến chúc mừng. An Chi Phủ và Đàm Thị nhận mà nơm nớp lo sợ.
Quả nhiên khi nói đến hôn sự với Tiết gia, Tiền Bùi hỏi rất tường tận. An Chi Phủ chột dạ, dù sao thì lúc trước cũng đã đồng ý với Tiền Bùi là không chấp nhận cửa hôn này rồi, nhưng nghĩ lại lại thấy vì lão ta hại mà mình phải ngồi trong ngục một thời gian, coi như bằng nhau, không nợ gì lão.
Thế là An Chi Phủ lại đem lời của cao tăng ra thuật lại, nói mình không dám từ chối, tránh ngày sau gia trạch chịu thêm họa. Lại nói An Nhược Thần vô cùng cố chấp với chuyện này, không muốn An gia bọn họ được tốt, nên bất kể ông ta có thế nào thì cũng phải kết thân cho bằng được.
Tiền Bùi cười khẽ: “Nếu đã như thế thì An lão gia tổ chức hôn sự cho thật tốt vào. Không có gì quan trọng hơn yên vui gia trạch, tài sản tính mạng cả.”
An Chi Phủ không thấy lão có ý trách cứ thì thở phào nhẹ nhõm, bèn vội nói: “Đúng thế đúng thế.”
Tiền Bùi hỏi tình hình đính hôn hiện nay với Tiết gia, An Chi Phủ nói thật, nói định qua hai ngày nữa sẽ trả lời Tiết gia, sau đó quyết định ngày cười, trao đổi thiếp canh hôn thú rồi mở tiệc là xong.
Tiền Bùi chúc mừng đôi câu rồi nói: “Tâm nguyện của An lão gia thật tốt, chẳng qua là có An Nhược Thần ở đấy, các ngươi muốn yên vui qua ngày, chỉ e là không thể.”
An Chi Phủ thầm giật mình, nhìn sang Tiền Bùi.
Tiền Bùi nói: “Không bằng thế này đi, ta thay ngươi diệt trừ mầm họa, miễn nàng ta tiếp tục rắc họa lên An gia. Không cần phải cám ơn gì cả, chúng ta quen nhau lâu nay, ta không giúp ngươi thì ai có thể giúp ngươi đây.”
An Chi Phủ trợn mắt há mồm, không nói nổi nên lời. Ai muốn cám ơn? Là ai rắc họa cho ai đây?
Tiền Bùi không để ý đến phản ứng của ông ta, tiếp tục nói: “Ngươi để tôn phu nhân gửi tin đến Tiết phu nhân, báo với bà ta là An gia các ngươi rất muốn hôn sự này, nhưng An Nhược Thần từng lấy chuyện này ra uy hiếp các ngươi, trong này có hiểu lầm, các ngươi cũng lo Tiết phu nhân bị An Nhược Thần lừa gạt, nên sao nào, để Tiết phu nhân hẹn An Nhược Thần ra, mọi người cùng ngồi lại trò chuyện thật tốt, giải quyết xong chuyện này. Để tránh sau hôn sự còn gây thêm rắc rối.”
An Chi Phủ há miệng, đây là mượn tay bà điên Đoàn Thị kia xong rồi, nay lại còn muốn mượn tay Tiết phu nhân ư? An Chi Phủ nói: “Nhất định Tiết phu nhân sẽ không đồng ý.”
“Bà ta nóng lòng bảo vệ con, nghe nói An Nhược Thần cản trở, sợ có bất trắc nên dĩ nhiên sẽ sẵn lòng làm theo. Chỉ cần tôn phu nhân khéo dùng từ, nói rõ lợi hại trong thư, bảo là hy vọng có thể cùng An Nhược Thần ba mặt một lời, để sau này nàng ta không nhúng tay vào nữa, hai nhà thuận lợi kết thân, bình an vui vẻ. Nhưng nếu tôn phu nhân tự mình mời, nhất định An Nhược Thần sẽ không gặp, cũng không có cơ hội xử lý thỏa đáng chuyện này. Nên mới phải phiền Tiết phu nhân ra mặt. Mà nhân cơ hội gặp mặt đấy, vừa vặn hai nhà quyết định hôn sự ngay trước mặt An Nhược Thần. Như thế, An Nhược Thần sẽ phải từ bỏ ý định, không còn cơ hội táy máy chân tay nữa.”
“Nhưng lần trước mới xảy ra vụ án Đoàn Thị chặn xe, An Nhược Thần mà nghe gặp mặt với An gia bọn ta thì nhất định sẽ đề phòng, nàng ta sẽ không đến đâu.”
“Cũng là vì thế nên mới cần để Tiết phu nhân viết thư mời nàng ta, trong thư đừng nhắc đến An gia các ngươi là được. Ngươi cứ yên tâm đi, nhất định lần này sẽ không như lần trước. Các ngươi cứ hẹn ở nhã gian Thạch các ở tửu lâu Phúc Vận Lai, nơi đó bí mật, rất tiện để đàm luận, cửa sổ sau đối diện với hẻm sau. Hai bên gian phòng có cửa chiết chắn ngoài tạo thành hai gian, ta phái người nấp sẵn trong phòng, An Nhược Thần đi vào gặp Tiết phu nhân, ắt sẽ không dẫn hộ vệ theo. Hộ vệ của nàng ta ở bên ngoài, sẽ có tiểu nhị tiếp đãi ăn uống. An Nhược Thần vừa ngồi xuống, lập tức người ở hai bên trong phòng sẽ xông ra bắt nàng ta đi. Tôn phu nhân hô to cứu mạng, bảo vệ Tiết phu nhân thật tốt. Còn những chuyện khác, không liên quan gì tới các ngươi cả.”
An Chi Phủ cả kinh thất sắc, cứng người ngay tại chỗ, theo bản năng nói: “Vạn lần không được.” Rồi ông ta tỉ mỉ nghĩ kỹ lại. Tiền Bùi nói lời này là có ý, muốn bố trí người ở hai bên, sau đó từ cửa sổ bắt cóc An Nhược Thần ra hẻm sau đưa đi ư?
“Vạn lần không thể.” An Chi Phủ lặp lại, “Như thế chẳng phải phu nhân nhà ta và Tiết phu nhân là phiền phức lớn sao? Thái thú đại nhân mà trách tội xuống, hai nhà bọn ta nhẹ thì vào ngục, nặng thì sẽ bị sát thân đấy.”
“Sao nào? Ngươi cứ nhìn lúc này đi, là kẻ nào có tội? Không phải tốt sao.”
An Chi Phủ nghẹn lời, mãi lâu sau mới tìm ra được lý do khác để khước từ: “Nhưng nếu Tiết gia công khai chúng ta hại nàng ta, đương nhiên cũng không muốn kết thân nữa.”
Tiền Bùi cười nói: “Đó là kẻ cướp thấy Tiết phu nhân y phục sang trọng, nên mới theo dõi ẩn nấp, muốn bắt cóc Tiết phu nhân kiếm tiền. Nhưng vì có tôn phu nhân liều mình cứu giúp, tên cướp cuống cuồng, chỉ đành bắt An Nhược Thần đi. Sao Tiết gia lại trách các ngươi được? Thay vào đó còn cảm kích, càng tin tưởng chuyện hai nhà kết thân là phù mệnh, nhất định hôn sự này có thể thành.”
An Chi Phủ lắc đầu, ông ta không muốn làm chuyện này. Tuy ông ta hận An Nhược Thần, nhưng chính xác ông ta không dám làm chuyện đấy. “An Nhược Thần là phu nhân tướng quân tương lai, nếu nàng ta xảy ra chuyện, tất cả chúng ta đều sẽ gặp phiền toái.”
“Vị tướng quân kia của nàng ta, giờ còn đang đánh giặc ngoài tiền tuyến. Rỗi hơi đâu mà để tâm đến nàng ta? Nay thái thú có đủ chuyện rồi, cũng không đoái hoài đến cục diện rối rắm này đâu. Thái thú còn chưa bắt được một ai trong đám kiệu phu kia với đồng bọn lần trước, có lẽ là những kẻ đó lại quay về bắt An Nhược Thần lần nữa, ai mà biết được. Mà có quan hệ gì với ngươi và ta đâu nào? Tiết gia lại càng không thể biết mà để ý. Tiết gia chỉ để ý mỗi chuyện nhị cô nương có thể gả qua để kéo dài tính mạng cho con trai nhà họ hay không mà thôi.”
An Chi Phủ vẫn muốn từ chối, nhưng Tiền Bùi sầm mặt: “An lão gia, ta tốt bụng giúp ngươi, ngươi đừng có không biết phải trái. Trước mắt ngươi có một kẻ địch là An Nhược Thần. Mà tên địch này chưa diệt trừ được thì ngươi sẽ có thêm một kẻ địch nữa, chính là ta. Ta không chỉ đối phó với mỗi ngươi mà còn sẽ đối phó với Tiết gia. Ta sẽ nói Tiết gia biết rằng kết hôn với nhà ngươi không có được chút hay ho gì, mà trái lại là càng rước họa vào thân. Đến lúc đó chẳng những ngươi mấy hôn sự này, mà sẽ còn chịu họa ở ngục, lo lắng cho tính mạng. Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
An Chi Phủ không nói gì, ông ta đã bị Tiền Bùi nắm thóp rồi. Muốn chuyện làm ăn được thuận lời, ông ta đã làm không ít chuyện bẩn thỉu. Dĩ nhiên cũng có hợp tác làm ăn với Tiền Bùi rồi. Những chuyện này đều bị Tiền Bùi nắm rõ trong tay, muốn đối phó ông ta, thật đúng là dễ như trở bàn tay.
An Chi Phủ nghiền ngẫm kỹ một lần, rồi nhắm mắt hỏi: “Tiền lão gia, ngài vừa nói làm việc như thế nào nhỉ, nói rõ lại với ta lần nữa đi.”