<!---->Bạch Anh và Tiền Thế Tân quay về nha phủ, hỏi hắn: “Ngươi thấy sao?”
Tiền Thế Tân nói: “Sẽ có khả năng a hoàn bà tử nói dối che giấu giúp nàng, nhưng vệ binh mã phu với các vị đại nhân thì không thể bị mua chuộc cả được. Còn nữa, đại phu đã khám bệnh rồi, đúng là trên người nàng ta có vết thương thật. Hạ quan nghĩ chắc chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Ai lại đem tính mạng của mình ra đánh cược, có điều chỉ viết bản khai thôi mà, không đến mức như vậy được. An cô nương không giống người có quỷ trong lòng.”
Bạch Anh gật đầu không nói gì, cho Tiền Thế Tân lui ra.
Tiền Thế Tân quay về phủ trạch trong thành Trung Lan, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng gọi thủ hạ Lục Ba đến. Lục Ba không có quan chức, trên danh nghĩa là người theo hầu của hắn, nhưng thực tế lại là kiến tướng đắc lực. Dù sao Tiền Thế Tân thân là huyện lệnh, có rất nhiều chuyện tự mình ra mặt khá bất tiện, Lục Ba chính là cánh tay tai mắt của hắn, âm thầm làm việc cho hắn.
Tiền Thế Tân dặn dò Lục Ba thế này thế kia một hồi, để hắn ta lén liên lạc với người trong lầu Tử Vân, thăm dò xem rốt cuộc An Nhược Thần có kế hoạch gì.
Lục Ba nghe xong thì giật mình: “Nàng ta ngã thật hay giả thế?”
“Bảy tám người tận mắt chứng kiến, đương nhiên là thật rồi.”
“Hình như nàng ta muốn ra ngoài thì phải, nếu ngã không xong thì mất mạng thật mất, còn không bị tàn phế cũng đã quá dữ rồi.”
“Nên càng cần đề phòng ý đồ của nàng ta hơn. Ngay đến mạng nàng ta cũng không muốn, thì sẽ dám làm những chuyện khác. Nay đang vào thời điểm mấu chốt, không thể bị nàng ta phá hoại được.” Tiền Thế Tân nói rồi cẩn thận nghĩ ngợi, hình như xưa nay hễ đến lúc quan trọng là đột nhiên lại xảy ra rắc rối, cuối cùng sự việc lại còn dính đến An Nhược Thần.
Lục Ba biết được tính nghiêm trọng trong đó, vội đáp.
Tiền Thế Tân giao phó hắn ta một hồi, sau đó sai người chuẩn bị kiệu, hắn muốn đến An phủ.
An Chi Phủ rất bất ngờ khi Tiền Thế Tân tới thăm, nhưng lại rất hoan nghênh. Tuy lão già Tiền gia là sát tinh, nhưng con trai lại là phúc tinh.
Tiền Thế Tân khách khí, hỏi thăm An Chi Phủ về thương thế của An Nhược Hi, lại lần nữa xin lỗi vì hành động của phụ thân mình. Sau đó hắn nhắc đến chuyện sáng nay trông thấy Đoàn Thị ở bên ngoài lầu Tử Vân, nên hỏi thăm tình hình của Đoàn Thị. “Người ta phái đi nói đã đưa tứ phu nhân về an toàn rồi. Ta nghĩ thân thể tứ phu nhân không tốt, nhưng không hiểu vì sao lại ra ngoài một mình?”
An Chi Phủ thở dài đáp: “Phụ nhân kia bị điên rồi, ta đã sai bà tử a hoàn canh giữ viện tử của bà ta. Nhưng xưa nay lúc bà ta im lặng thì khá yên tĩnh nghe lời, a hoàn mới sểnh chút mà bà ta đã lén chạy đi mất rồi. Sau đó tự đi về, bọn ta cũng rất ngạc nhiên. Thì ra là do đại nhân phái người đi theo bảo vệ, đa tạ đại nhân.”
Tiền Thế Tân vờ như đăm chiêu, bảo: “Nói như thế là An lão gia không biết chuyện phu nhân ra ngoài, vậy chắc cũng không bày mưu đặt kế để phu nhân liên lạc với An đại cô nương đâu nhỉ.”
An Chi Phủ vội xua tay: “Dĩ nhiên là không rồi.”
Tiền Thế Tân bật cười: “Thật ra người nhà qua lại với nhau cũng không phải là chuyện gì xấu. Lúc trước là phụ thân ta có ý đồ xấu, đã khiến An lão gia và An cô nương khó xử rồi. Nay phụ thân ta đã bị trừng phạt vì sai lầm của mình, An lão gia cứ yên tâm đi. Còn việc có qua lại với An cô nương không thì đó là chuyện nhà các ngươi, không liên quan đến người ngoài.”
An Chi Phủ nghe thế thì nhất thời thở phào.
Tiền Thế Tân lại nói: “Lần này ta đến là có hai chuyện, một là để xin lỗi sai lầm của phụ thân ta. Hai là ta thấy xấu hổ với An gia, luôn muốn thay phụ thân bồi thường An lão gia. Nghĩ tới nghĩ lui lại chẳng biết có thể làm được gì. Gần đây ta nán lại thành Trung Lan khá lâu, có chuyện gì An lão gia có thể đến tìm ta. Còn nữa, không biết An công tử có hứng thú vào nha môn làm việc không? Ta thấy An công tử trầm ổn hiểu chuyện, là một mầm non sáng giá, nếu bồi dưỡng thêm thì ắt sẽ thành công. Nếu An lão gia với An công tử sẵn lòng thì ta sẽ để ý, nếu có vị trí thích hợp, ta sẽ sắp xếp cho An công tử, được không?”
An Chi Phủ mừng ra trò, chẳng phải đó là nói trong An gia bọn họ có một nhân vật trong công môn ư? An Chi Phủ luôn miệng thưa dạ: “Có Tiền đại nhân nâng đỡ, dĩ nhiên chúng ta cam tâm tình nguyện rồi.”
Tiền Thế Tân cười nói: “Vừa mới bắt đầu, nhất định phải đi từ thấp đến cao, có điều An công tử thông minh lanh lợi, tin rằng sẽ nhanh chóng có hành động.”
“Được được.” Còn chưa có manh mối gì, mà dường như An Chi Phủ đã thấy cảnh tượng con trai mặc quan phục cưỡi ngựa lớn cả người uy nghiêm.
“Còn nữa, tứ phu nhân sinh bệnh nhưng lại chạy loạn như thế, ắt sẽ dễ gặp chuyện lắm. Dù sao lầu Tử Vân vẫn là trọng địa trong quân, tự tiện xông vào sẽ bị chém đầu đấy. Ta hơi bận tâm tứ phu nhân không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì lại gây phiền toái. Dù sao phu nhân vẫn luôn oán hận An đại cô nương, An lão gia lại không thể giam phu nhân lại được.”
“Được chứ được chứ, ta sẽ giam bà ta lại. Nhốt ở trong phòng, canh chừng nghiêm ngặt.”
“E như thế sẽ bị người ta lời ra lời vào mất thôi, nói An lão gia ngược đãi thê thiếp, ầm ĩ không xong, nếu sau này ta mà cân nhắc An công tử thì lại sợ bị chỉ trỏ nói này nọ.”
An Chi Phủ nhất thời cứng họng.
“Ắt hẳn Tứ phu nhân bị kích thích, ở trong phủ sẽ luôn nhớ đến tứ cô nương đã mất tích. Nhốt ở trong phòng chỉ càng thêm kích thích phu nhân, khiến bệnh tình thêm nặng. Không bằng An lão gia đưa nàng ra ngoài tĩnh dưỡng đi, đợi bệnh tình thuyên chuyển tốt hơn, không còn nổi điên ồn ào nữa thì hẵng đón về.”
“Cái này…” Thật ra chuyện này Đàm Thị cũng từng nói qua với ông ta. Nhưng đúng là lúc trước An Chi Phủ rất sủng ái Đoàn Thị, dù sao với dung mạo mỹ miều ấy, không khiến người ta thương yêu mới là lạ. Nay bảo bỏ bà ta, ông ta lại không đành lòng. Mà đưa đi rồi, có Đàm Thị ở đó, muốn đón về lại cũng không dễ.
Tiền Thế Tân thấy ông ta khó xử thì hỏi: “An lão gia thấy chuyện này không dễ làm ư?”
“Cái này, việc xấu trong nhà không tiện phô ra ngoài, nhưng Tiền đại nhân cũng không phải là người ngoài.” An Chi Phủ xu nịnh, nói ra băn khoăn.
Tiền Thế Tân tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy lấy danh nghĩa của ta thì sao? Chính ta sắp đặt nơi tĩnh dưỡng cho Tứ phu nhân, dù sao Tứ phu nhân cũng bị phụ thân ta làm liên lụy, phải chịu họa ở ngục, ta làm thế vì phu nhân cũng là điều nên. Đợi phu nhân khỏi bệnh, ta sẽ đưa người về lại. Phu nhân nể tình ta, sẽ không nói gì đâu. Cũng đâu thể do ta đưa về mà không cho vào cửa được, An lão gia nói xem có đúng không?”
An Chi Phủ nghe thế, cảm thấy không tệ. Còn đang vì chuyện của Đoàn Thị mà đau đầu, nay sắp xếp như thế, thành ra vấn đề đã được giải quyết. An Chi Phủ nhẹ người hẳn, luôn miệng cám ơn, lại càng thêm cảm kích Tiền Thế Tân.
Trong lầu Tử Vân, Lục đại nương đút thuốc cho An Nhược Thần, sửa sang chăn nệm, dựng giường nhỏ ở trong phòng An Nhược Thần để phục vụ thuận tiện hơn. Xuân Hiểu muốn thay bà nhưng lại bị bà đuổi ra. Đợi đến khi trăng lên cao không còn ai quấy rầy, Lục đại nương ngồi bên mép giường An Nhược Thần, nắm lấy tay nàng khẽ gọi, nói với nàng trong phòng không còn ai cả.
An Nhược Thần mở mắt, trái tim treo cao của Lục đại nương cuối cùng cũng hạ xuống, “Cô nương đúng là dọa chết tôi rồi.”
Sắc mặt tái nhợt ảm đạm vì bệnh lí, nhưng An Nhược Thần vẫn mỉm cười: “Thư ta bảo đại nương viết, đã gửi đi chưa?”
“Gửi rồi gửi rồi.” Lục đại nương vội gật đầu. An Nhược Thần yên tâm hẳn, nàng dặn Lục đại nương viết một bức thư, nếu nàng không ngã chết thì hãy nhờ người gửi thư kia đi. Thư được viết bằng giọng điệu của Lục đại nương, gửi cho Tôn Kiến An chưởng quỹ tiền trang Chính Quảng ở thành Lan quận Ngọc Quan, nói An cô nương bị thương, cần người của Long gia đón ra khỏi thành tĩnh dưỡng. Trong thư có dùng ám hiệu Long Đại dạy, để đảm bảo Tôn chưởng quỹ sẽ giúp đỡ.
“Thư của cô nương viết cho tướng quân, hôm nay cũng đã giao cho Chu trưởng sử gửi đi rồi.” Lục đại nương nói.
An Nhược Thần gật đầu hỏi: “Bạch đại nhân có phản ứng gì?”
“Ngài ấy tra hỏi tất cả mọi người một lượt, rất cảnh giác.”
“Cũng không biết ngài ấy có ý đồ gì nhỉ?”
Lục đại nương không nói gì. An Nhược Thần không biết rõ, dĩ nhiên bà càng không biết rồi.
“Đại nương tung tin ta bị thương ra ngoài đi, càng nhiều người biết càng tốt. Cứ để bọn họ đến thăm ta.”
“Cô nương, vết thương của cô nương có nghiêm trọng không? Đại phu nói sờ xương cốt, tuy thấy không bị gãy xương nhưng sợ là có bị thương.” Lục đại nương rất bội phục An Nhược Thần, đau đến thế mà nàng có thể giả vờ bất tỉnh, không hề tỉnh lại.
“Không sao. Những vết thương như thế ta từng trải qua rồi, trước kia bị cha ta đánh còn dữ dội hơn bây giờ nhiều.” An Nhược Thần thử cử động cánh tay, đau thật đấy. May nhờ có người cha ruột kia mà nàng mới biết nếu bị thương nặng thì sẽ có phản ứng và dáng vẻ thế nào, nửa thật nửa giả diễn một lúc cũng không khó mấy. Nàng thở hổn hển, “Đại nương, ta không thể chống đối Bạch đại nhân được, nhưng ta cũng không thể tiết lộ manh mối và rất nhiều người âm thầm giúp ta được, ta phải rời khỏi nơi này.”
“Tôi biết.” Lục đại nương an ủi nàng, “Tôi sẽ ở lại đây, cô nương. Dù sao cũng phải có người tiếp ứng liên lạc, tôi ở lại đây, ắt sẽ có lúc cần dùng đến.”
“Ta không cam lòng đại nương à.” Nàng như đã thua cuộc, vốn cứ tưởng điều tra được Tiền Bùi đến nước này thì sẽ có đột phá, kết quả cứu binh đến, nàng lại biến thành mục tiêu.
“Không sao không sao, rồi sẽ có cơ hội thôi.”
An Nhược Thần nhắm nghiền hai mắt, nàng nhớ tướng quân quá. Cách lần gặp cuối cùng vẫn chưa tới nửa tháng, nhưng lại cảm thấy dài dẵng như đã cách nửa đời. “Đại nương, liệu ta còn có cơ hội gặp tướng quân không?” Lúc Lục đại nương khuyên nàng không nên dùng chiêu té ngựa này thì nàng chẳng hề sợ, nay té rồi, dù chưa thành đại sự nhưng nàng sợ rồi, sợ không được gặp tướng quân nữa.
“Cô nương à.” Lục đại nương không biết nên nói gì.
An Nhược Thần chợt bật cười: “Ta không sao, chỉ là tay buốt quá thôi, lại nằm nửa ngày cả người tê liệt, chỉ biết suy nghĩ miên man. Nay tình hình không thể ghê hơn được nữa rồi. Có điều Tiền Bùi đang ngồi tù. Bạch đại nhân bất mãn với tướng quân, lại có nghi ngờ với ta. Không biết thái thú đại nhân là địch hay bạn. Cũng không coi là quá tệ.” Thật ra thì đã rất rất tồi tệ rồi, khoong biết phía tướng quân ra sao. Hắn thua trận thật, hay là vì để Tào Nhất Hàm có thể về đến Nam Tần nên mới cố ý làm thế? Liệu hắn có chuyện này sẽ khiến người ta đàm tiếu không, rồi lại có thể thay đổi thế cục, chuyển bại thành thắng không? An Nhược Thần lại nghĩ đến lời cam kết với Tào Nhất Hàm, cũng lo lắng không thôi. Liệu nàng có thể làm được không? Đưa tro cốt của Hoắc tiên sinh trở về, có thể làm được không?
Tào Nhất Hàm theo binh sĩ Nam Tần vào quân doanh Nam Tần, gặp đại tướng Nam Tần, bị vặn hỏi nghiêm ngặt mấy phen. May mà hắn đã kết tình nghĩa trong nghịch cảnh với chúng binh sĩ Nam Tần bị bắt, cả đám đều nói đỡ và đứng ra bảo đảm cho hắn, thân phận của hắn được xác nhận. Tào Nhất Hàm ở trong doanh mấy ngày, nghe tin Nam Tần liên tục giành thắng lợi mà thấy sốt ruột.
Hôm đó nghe thấy quân tình trọng đại, thì ra có đại quân Đông Lăng đang ở gần đây, chuẩn bị tập hợp với quân Nam Tần, cùng tiêu diệt Đại Tiêu. Tào Nhất Hàm ngồi không yên, không biết nên làm thế nào. Có mấy binh sĩ Nam Tần đến nói chuyện với hắn, tiết lộ rằng hôm nay tướng quân nói, hoàng thượng nghe tin Hoắc tiên sinh đã mất mà vô cùng bi phẫn, ngự giá thân chinh, đang đi đến tiền tuyến. Trên dưới toàn quân vô cùng phấn khích, tinh thần dâng cao. Thề rằng phải công hạ dốc Thạch Linh để làm đại lễ đón vua.
Tào Nhất Hàm nghe thế thì lập tức đứng bật dậy. Trong mấy người dân du mục đưa thịt dê đến, hắn trông thấy một gương mặt quen thuộc. Tại sao hắn ta lại dám lẻn vào quân doanh Nam Tần như thế?
Binh sĩ bên cạnh bị dọa giật mình: “Sao thế?”
Tào Nhất Hàm vội nói: “Hoàng thượng đến rồi, ta muốn gặp hoàng thượng. Nỗi oan của Hoắc tiên sinh, ta muốn bẩm báo lên hoàng thượng.”
Binh sĩ bảo: “Thôi đi, đâu đến lượt chúng ta nói chuyện. Nhất định đến lúc đó bên cạnh hoàng thượng toàn là đại quan, canh phòng nghiêm ngặt, cũng sẽ không để ngươi tới gần đâu.”
“Hoàng thượng biết ta là ai.”
“Vậy thì tốt.” Binh sĩ nhún vai, “Đến lúc đó ngươi gặp rồi, cũng coi như đạt được tâm nguyện.”
Nhưng Tào Nhất Hàm không đợi được hoàng đế Nam Tần đến. Tới lúc tối muộn, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được cơ hội đến gần Tạ Cương. Tạ Cương nói nhanh: “Ta không thể ở lâu, lát nữa phải theo dân du mục xuất doanh.”
“Hoàng thượng sắp đến rồi.” Tào Nhất Hàm cũng không nói nhiều, đi thẳng vào trọng điểm. Đối với hắn mà nói thì đây là một tin tức.
“Ta biết rồi.” Tạ Cương không đổi sắc mặt.
“Đại quân Đông Lăng đang ở gần đây, sẽ cùng Nam Tần ta liên thủ tấn công dốc Thạch Linh.”
“Ta biết rồi.” Tạ Cương rất bình tĩnh.
Tào Nhất Hàm ngượng ngùng, vậy còn điều gì ngươi không biết không?
Tạ Cương nói: “Còn có một đám người Đông Lăng đi về phía thành Quan.” Thành Quan là nơi phải đi qua nếu từ đô thành nam Tần đến dốc Thạch Linh.
Tào Nhất Hàm không hiểu, điều này ý là sao?
Tạ Cương đáp: “Nếu Huy vương có ý mưu phản thật, vậy thì hoàng đế rời kinh chính là cơ hội quá tốt cho hắn. Nếu hoàng thượng không trở về, há chẳng phải ngôi vị hoàng đế coi như nằm trong tay rồi sao.”
Tào Nhất Hàm ngẩn người.
“Chuyện mà Hoắc tiên sinh lo lắng nhất, sắp xảy ra rồi.”
Tại Tiền phủ trong thành Trung Lan.
Lục Ba gặp người trong lầu Tử Vân xong thì vội vàng quay về, báo rõ với Tiền Thế Tân.
“Lục bà tử kia đưa thư ra ngoài ư?”
“Đúng thế. Gửi đến quận Ngọc Quan.”
“Quả nhiên là thế, đúng là cô nương kia có sắp xếp. Đầu tiên làm mình bị thương tránh phải khai báo, sau đó lại chạy ra bên ngoài. Tránh được đợt này, đến lúc quay về thế cục đã thay đổi, không còn ai ép nàng ta phải khai báo nữa.” Tiền Thế Tân trầm ngâm, “Dĩ nhiên không thể để nàng ta đi được. Nàng ta là con cờ quan trọng.”