Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 140: Chương 140




<!---->An Nhược Thần đến nha phủ thì bị đưa thẳng vào trong phòng.

An Nhược Thần cẩn thận quan sát, bên ngoài sương phòng có đến mấy nha sai canh giữ, có vẻ Bạch Anh muốn trông coi nghiêm ngặt đây.

Sau khi vào phòng, An Nhược Thần được a hoàn đỡ lên sạp mềm, để nàng ngồi dựa trên sạp nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau Bạch Anh và Diêu Côn đến. Bạch Anh khách sáo đôi câu, miễn cho An Nhược Thần đứng dậy hành lễ, sau đó lại thuật lại một lần những lời Tiền Bùi nói, sau đó bảo: “Ta có vài câu hỏi phải hỏi cô nương.”

An Nhược Thần bình tĩnh đáp: “Mời Bạch đại nhân nói.”

“Tứ di nương Đoàn Thị ngươi từng vì chuyện tứ muội An Nhược Phương mất tích mà gây mâu thuẫn mấy lần với ngươi đúng không?”

“Đúng thế.”

“Lần cuối ngươi gặp bà ấy là khi nào?”

“Lúc bà ấy bị Tiền Bùi xúi giục chặn xe ngựa dân nữ, dân nữ vào ngục thăm bà ấy.”

Bạch Anh nhìn Diêu Côn: “Ở nơi quận phủ nha môn này, có vẻ An cô nương ra vào tùy ý nhỉ.”

Diêu Côn không nói gì. Mấy ngày qua Bạch Anh bới móc lỗi của ông ta quá nhiều, ông ta đoán nếu có thể, Bạch Anh cũng muốn nhốt luôn mình vào tù như An Nhược Thần.

An Nhược Thần nói: “Bạch đại nhân nói quá lời rồi. Dân nữ tuân thủ luật nghiêm ngặt, không hề làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý nào. Tứ di nương có hiểu lầm với dân nữ, lại còn bị bệnh, bị nhốt vào đại lao, dân nữ đi thăm cũng là hợp tình hợp lý. Lúc vào ngục cũng làm thủ tục ghi tên theo quy định của nha môn rồi mới vào. Đại nhân kiểm tra là biết.”

Bạch Anh lại hỏi: “Lúc vào thăm, ngươi đã nói gì với Đoàn Thị?”

“Bà ấy luôn miệng nói tứ muội còn sống, bị dân nữ giấu đi, dân nữ hỏi bà ấy làm thế nào mà biết được.”

“Tứ muội ngươi còn sống ư? Có tin tức gì về hành tung của nàng ta sao?” Bạch Anh lại nhìn Diêu Côn.

Diêu Côn im lặng, được rồi, chuyện này lại đẩy đến trên đầu ông ta. Ông ta phá án bất lợi, lại chẳng tra được gì.

An Nhược Thần nói: “Dân nữ cũng chỉ nghe đồn thế thôi, chứ chưa bao giờ có manh mối chính xác về hành tung của tứ muội cả.”

Bạch Anh lại nói: “Nhưng trên án lục lại ghi rất rõ, lúc tứ di nương ngươi phạm án, đã nói rằng là ngươi giết tứ muội, không hề nhắc đến nửa câu gì về việc tứ muội ngươi còn sống. Nàng ta chặn xe ngựa của ngươi, là vì muốn đòi lại công bằng cho con gái đã chết.”

“Ngoài mặt thì bà ấy nói thế, nhưng khi ở trước xe ngựa bị bắt, bà ấy đã đến gần dân nữ, lặng lẽ nói với dân nữ một câu, nói có người nói cho bà biết, tứ muội dân nữ còn sống và đang ở trong tay dân nữ, bắt dân nữ phải giao tứ muội ra. Dân nữ rất ngạc nhiên, sau đó mới nghĩ rõ, bà ấy luôn miệng nói do dân nữ giết tứ muội, rồi còn chặn xe ngựa ở chốn đám đông, làm ầm ĩ mưa gió cả thành, một khi dân nữ mắc phải tội danh giết người này thì nếu muốn chứng minh mình trong sách, bắt buộc phải đưa tứ muội ra mới giải vây được.”

Bạch Anh ngẩn người một lúc, như thế cũng hợp tình hợp lý, “Vậy vì sao lúc trước ngươi không nói?”

“Lúc trước khi tra hỏi vụ án kia, tứ di nương của dân nữ điên điên khùng khùng, lời nói điên dại, thái thú đại nhân anh minh nên không trúng kế của tứ di nương, không định tội dân nữ. Dân nữ mà nói ra thì không những không giúp ích được gì cho vụ án, mà còn không thể xác định được lời của tứ di nương có đúng là điên hay không. Đại nhân xem qua hồ sơ rồi thì chắc cũng biết, sau khi tứ muội mất tích, tứ di nương đã nổi điên. Dân nữ không thể chắc chắn được, dĩ nhiên cũng không thể nói bậy bạ. Nhưng trong lòng dân nữ có nghi ngờ, nên mới vào ngục thăm hỏi, hy vọng vào lúc không có ai khác ngoài hai người dân nữ, tứ di nương có thể tiết lộ được nhiều tin tức.”

Bạch Anh hỏi nàng: “Vậy nàng ta có tiết lộ gì không?”

“Bà ấy nói với dân nữ, chuyện tứ muội còn sống là do Tiền lão gia Tiền Bùi tiết lộ cho bà ấy biết. Bà ấy vẫn khăng khăng bắt dân nữ giao tứ muội ra.”

Lúc này Bạch Anh quay đầu nhìn Tiền Thế Tân. Tiền Thế Tân không chút biểu cảm, chỉ nghiêm túc lắng nghe.

An Nhược Thần nói tiếp: “Dân nữ mới nói với tứ di nương là, tứ muội đào hôn rời nhà, dân nữ cũng trốn, Tiền lão gia hận tỷ muội dân nữ đến tận xương tủy. Nếu tứ muội còn sống mà về nhà thật, thì chỉ sợ sẽ còn bị Tiền lão gia hạ độc thủ. Cha dân nữ chính là một tiểu nhân tham lợi bội nghĩa, thấy Tiền lão gia thì chỉ biết cúi người gật đầu, ngoan ngoãn vâng dạ. Tiền lão gia thích ấu nữ nên theo dõi tứ muội dân nữ, hồi trước đính hôn với dân nữ chỉ là để ngụy trang mà thôi, vì tứ muội dân nữ còn bé, lão sợ nếu nói thẳng thì cha dân nữ sẽ không đồng ý, sau này sẽ không tiện bàn lại. Thế nên mới đặt cửa hôn chỗ ta trước, sau đó dùng chuyện buôn bán ngọc thạch để nắm giữ cha dân nữ, để bàn chuyện cho tứ muội gả chung. Vì trước đó đã có cửa hôn là dân nữ, dân nữ dẫn theo tứ muội thì có thể chăm sóc muội ấy, thành ra chuyện này sẽ không còn đáng ghét vô sỉ nữa. Đây chính là ý của bọn họ, nhưng với dân nữ mà nói thì hết sức đáng ghét, tứ muội dân nữ cũng sợ đến mức hồn phi phách tán, nghe thấy tin liền nôn ngay tại chỗ, khiến cha dân nữ phải dạy dỗ một phen. Chuyện này trên dưới An phủ tất cả đều biết, đại nhân cứ đi hỏi thăm là rõ ngay. Tứ muội dân nữ mất tích thế nào, là do Tiền Bùi ép cả. Lúc ấy cha dân nữ sợ dân nữ đào hôn nên đánh dân nữ gần chết rồi nhốt trong phòng, tứ muội bị dọa sợ, gần như tuyệt vọng, nên lúc đấy mới chạy mất, không ai biết muội ấy sống chết ra sao.”

Những chi tiết này, dĩ nhiên Bạch Anh không biết. Ông ta nghe xong thì sắc mặt rất khó coi.

An Nhược Thần quan sát rồi nói tiếp: “Tứ muội dân nữ rất đẹp, ai ai cũng biết cả. Đại nhân cứ đi hỏi đi, có ai không tán dương vẻ đẹp của muội ấy đâu, đây cũng chính là điều làm phụ thân dân nữ đắc ý nhất. Ông ta định chờ sau khi muội mấy mười lăm tuổi cập kê thì sẽ tìm một mối hôn tốt. Nhưng do bị Tiền Bùi ép nên đành phải đồng ý gả tứ muội đi. Có thể nói vì để thu tứ muội ta vào trong tay, Tiền Bùi đã tốn tâm tư rất nhiều. Nên dân nữ mới nói với tứ di nương, Tiền Bùi để bà ấy đến chặn xe ngựa ta, muốn dùng thủ đoạn này để dân nữ ta phải đưa tứ muội ra, ý đồ sau đó đã quá rõ rồi. Đừng nói là dân nữ không biết tứ muội ở đâu, mà dù có biết, chẳng lẽ bà ấy làm mẹ lại thật sự muốn đưa con gái mình đến tay ác nhân kia chà đạp sao?” An Nhược Thần dừng lại, nhìn ba vị đại nhân từ trái sang phải một lượt, nói: “Đại nhân hỏi dân nữ vì sao lại đến thăm ngục, nói những gì với tứ di nương, thì đấy chính là tất cả.”

Ba vị đại nhân đều không nói gì, sắc mặt Bạch Anh càng lúc càng khó coi, còn Diêu Côn lại khá khó chịu, trong lòng ông ta có dự cảm bất an, vì để tự vệ mà An Nhược Thần đã ném tai họa sang Tiền Bùi, mà tội không nghiêm ngặt điều tra Tiền Bùi, nhất định Bạch Anh sẽ tính đến trên đầu mình. Diêu Côn nhìn Tiền Thế Tân, Tiền Thế Tân chau mày, dường như đang nghĩ sâu xa gì đấy. Diêu Côn đoán Tiền Thế Tân cũng cảm thấy áp lực. Nên hắn hãy nói gì đi, đừng ép An Nhược Thần nữa, cô nương này càng bị ép thì càng nhanh trí, huống hồ trên tay nàng ta đúng là có không ít thóp.

Lúc này An Nhược Thần lại nói: “Các vị đại nhân điều tra rõ đi, ngoài mặt thì tứ di nương làm như hận dân nữ thấu xương, nhưng trên thực tế, bà ấy đều nghe hết lời dân nữ nói. Mấy ngày trước dân nữ bị thương nằm liệt giường, nhị di nương và nhị muội dân nữ đến thăm bệnh, nhị muội dân nữ có nói tứ di nương nhờ muội ấy truyền lời lại với dân nữ. Tứ di nương muốn nói với ta rằng, bà ấy sẽ liều mạng bảo vệ tứ muội, bà ấy nói Tiền Bùi đã vào ngục rồi, sẽ không còn ai làm hại tứ muội nữa. Những lời này, đại nhân cứ đi hỏi nhị muội dân nữ là biết ngay. Hiềm khích giữa tứ di nương và dân nữ sớm đã không còn, chúng ta có cùng mục đích, chính là bảo vệ tứ muội. Dù không biết muội ấy còn sống hay không, dù không biết muội ấy đang ở đâu, nhưng tấm lòng của chúng ta dành cho muội ấy là như nhau. Tứ di nương không hận dân nữ, dân nữ cũng sẽ không làm hại tứ di nương. Lục đại nương và Lư đại nhân, Điền đại nhân càng không có lý do làm hại bà ấy. Người sẽ hạ thủ với tứ di nương mà dân nữ có thể nghĩ ra, không phải cha dân nữ mà chính là Tiền lão gia. Mời đại nhân tra rõ.”

Diêu Côn không nhịn được lại nhìn Tiền Thế Tân lần nữa, cũng đúng lúc Tiền Thế Tân nhìn sang. Hai người cùng trao nhau ánh mắt. Quá tốt, chỉ mới chớp mắt mà đã gạt được chuyện này đi.

Bạch Anh cũng nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”

Tiền Thế Tân giành trả lời: “Đại nhân, An cô nương nói rất có lý, các manh mối trong này còn phải đợi kiểm tra thực hư thế nào đã. Hạ quan sẽ sắp xếp kiểm tra An gia ngay. Còn cha hạ quan, hiện tại đang ở trong ngục, theo lý mà nói thì ông ấy không thể tiếp xúc với Đoàn Thị được, oán hận gì trước đó cũng phai đi rồi, không đến nỗi phải ra tay giết hại. Nhưng vì lý do an toàn thì vẫn nên tra rõ xem sau đó có nội tình gì không, có thể kiểm tra danh sách thăm ngục, nhìn xem ông ấy đã tiếp xúc nói chuyện với những ai. Ông ấy muốn làm việc này, thì cũng chỉ có thể bày mưu đặt kế cho người khác thi triển mà thôi. Còn nữa, vụ án chặn xe ngựa của An cô nương đấy, lần trước Thái thú đại nhân đã tra rõ, là do một kiệu phu trong phủ bị phụ thân hạ quan đuổi gây nên. Kiệu phu kia rời phủ đã lâu, cũng không tụ tập với ai cả, bọn hạ quan phỏng đoán, chỉ là mật thám, lợi dụng thù oán giữa Đoàn Thị và An cô nương gây nên chuyện này, muốn nhân cơ hội bắt An Nhược Thần đi, lấy đó để khống chế chiến cuộc ngoài tiền tuyến. Có lẽ do mật thám muốn diệt khẩu nên lúc này mới giết Đoàn Thị. Mấy khả năng này, cũng phải nghiêm túc điều tra.”

Bạch Anh trầm tư. Mật thám! “Nếu cái chết của Đoàn Thị có liên quan đến mật thám thì đấy là quan trọng nhất Có lẽ Đoàn Thị đã nắm được nội tình gì đó, nhưng các ngươi lại sơ sót.” Rồi ông ta nhìn Diêu Côn.

Diêu Côn không nói lời nào.

Bạch Anh nói: “Vậy phải làm phiền Tiền đại nhân mau chóng phái người đi điều tra kỹ những điều này, ta và Diêu đại nhân sẽ nghiên cứu kỹ các án lục từ trước, tìm chỗ sơ hở.”

Tiền Thế Tân đáp vâng. Bạch Anh xoay người lại nói với An Nhược Thần: “Vì lý do an toàn, An cô nương cứ ở lại đây đã. Có a hoàn phục vụ, cũng sẽ không bất tiện lắm. Diêu đại nhân tìm đại phu khám bệnh cho An cô nương đi. Đừng để người khác cho là chúng ta chậm trễ. Các vụ án từ trước đến nay, cũng cần An cô nương trợ giúp điều tra, có rất nhiều chi tiết nội tình chỉ có An cô nương mới biết. Vụ án Đoàn Thị đây, có thể phải cần tin tức của An cô nương mới tiến triển được, những vụ án khác, có lẽ cũng sẽ như vậy. Mong An cô nương đừng giấu giếm gì, nên báo lại hết mới được.”

Trong lòng An Nhược Thần sáng tỏ, đã đến nước này, muốn nói thân thể không tiện không thể phối hợp cung khai là không được nữa rồi. Thế là An Nhược Thần hỏi: “Dám hỏi đại nhân, thi thể của tứ di nương được phát hiện ở nhà cũ của Lục đại nương, là ai, khi nào và phát hiện ra sao?”

Diêu Côn nói: “Là hàng xóm bên cạnh của Lục đại nương, đêm qua nghe trong nhà Lục đại nương như có tiếng người nói chuyện, tưởng Lục đại nương đã về. Sáng sớm phát hiện dưới cửa nhà Lục đại nương có rớt cây trâm cài tóc, kết luận là do Lục đại nương làm rơi nên mới gõ cửa nhà Lục đại nương. Nhưng trong nhà không có ai đáp, nàng ta mới đi vào cửa viện vào trong xem. Cửa viện mở to chĩa thẳng ngay cửa phòng, cửa phòng không đóng, nàng ta thấy có đôi chân nữ nhân nằm ngang trân đất, giống như có người ngất đi. Người nọ tưởng lầm là Lục đại nương bị bệnh té xỉu nên vội đi gọi người. Nào ngờ đi vào thì mới phát hiện không phải Lục đại nương, mà lại là một thi thể phụ nhân xa lạ. Ngỗ tác đã nghiệm thi rồi, ước chừng Đoàn Thị chết vào đêm hôm qua. Còn cây trâm kia là đồ của Đoàn Thị, ắt hẳn bị rơi khi dọn thi thể vào phòng. An lão gia nói, hôm qua ông ấy hỉnh bài vị của mẫu thân An cô nương đi, còn Đoàn Thị lại mất tích chung với bài vị, chỉ sợ Đoàn Thị muốn lấy bài vị để dụ dỗ cô nương ra ngoài, lấy cớ mưu hại cô nương, không ngờ lại bị cô nương giết chết.”

An Nhược Thần nói: “Hôm qua dân nữ cũng có nghe nói chuyện bài vị mẫu thân bị bôi nhọ. Nên hôm nay mới để Lục ma ma và Điền đại nhân đến An phủ hỏi chuyện này.”

Bạch Anh lại nói: “Gây ra chuyện rồi giả vờ đi hỏi, mượn điều đó để che giấu bản thân tỏ ra mình không biết gì, đây cũng là thud doạn mà hung thủ tường dùng.” Hay nói cách khác, những lời An Nhược Thần vừa nói đó, trước khi ông ta điều tra rõ thì vẫn không thể loại bỏ hiềm nghi của An Nhược Thần được.

An Nhược Thần không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng: “Nửa đêm Đoàn Thị trộm bài vị, vậy liên lạc với dân nữ thế nào? An gia nói đêm qua bà ấy đã mất tích, hay nói cách khác, hành tung trong ban ngày là rất rõ ràng, bà ấy ở nhà cả ngày? Thế trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Các vị đại nhân định nghi ngờ lên dân nữ và người ở lầu Tử Vân, nhưng liệu có phải đã xem nhẹ phía An gia không? Lư hộ vệ hay Điền hộ vệ đều là tướng quân trong quân, một thân võ nghệ, nếu muốn giết người thì việc gì phải bóp cổ? Chỉ một chưởng đã có thể đập chết, chỉ một kiếm cũng có thể bay đầu. Xử lý thi thể cũng quá qua loa rồi, vì sao lại đặt trong nhà của Lục đại nương? Đưa về trong phòng tứ di nương ngụy trang thành treo cổ tự vẫn không phải là tốt hơn sao? Mà những điều đó thì cũng thôi đi, nhưng vì sao lại còn bất cẩn đánh rơi trâm cài tóc mà không biết, lại còn gây ra tiếng lớn như thế để hàng xóm nghe được.”

Tiền Thế Tân cụp mắt, trước đây nghe nói An Nhược Thần phản ứng rất nhanh miệng mồm lanh lợi, cũng từng bị nàng ta lấy chuyện Tiền Bùi ra mà chỉ trích, nhưng nếu nói chuyện liên quan đến vụ án thì đây vẫn là lần đầu tiên giao phong chính diện, quả nhiên suy nghĩ sắc bén. Thật ra trong chuyện này vẫn còn sơ hở rất nhiều, nhưng ở trước mặt Bạch Anh, áp lực to lớn cộng thêm việc bị nhốt, tình cảnh chật vật, vậy mà nàng ta vẫn có thể bình tĩnh như thường, thẳng thắn mà nói thì cũng coi như người lợi hại.

Diêu Côn không lên tiếng, ông ta đã quá quen thuộc với bản lĩnh này của An Nhược Thần rồi, trái lại ông ta tò mò không biết Bạch Anh sẽ ứng đối thế nào. Có điều ông ta thấy An Nhược Thần đã dùng sai cách rồi, nàng ta càng khoe khoang cơ trí, Bạch Anh sẽ càng không ưa nàng.

Quả nhiên Bạch Anh phản bác: “Không vỗ chết một chưởng chính là vì để che giấu hung thủ biết võ. Giấu xác trong phòng trống nhà rỗng, có lẽ cũng vì để che giấu sự thật Đoàn Thị đã chết, để người khác tưởng nàng ta bỏ nhà ra đi mất tích, lấy những điều đó để đạt được mục đích khác. Tuy làm rơi trâm có phần quá khinh thường, nhưng cũng là lẽ thường tình.” Bạch Anh dừng lại rồi nói: “An cô nương yên tâm, chân tướng sự thật thế nào, nhất định ta sẽ điều tra rõ. Không chỉ có vụ án này đâu, cô nương đừng quên, trước đó còn có một vụ án, chính là án Điền Khánh và Lục bà tử bị cuốn vào án mạng Quả phụ của Diệp Quần Phi đang ở trong thành Trung Lan, đang chờ bọn ta trả lại công bằng cho nàng ta. Vừa hay cũng đúng lúc, hai vụ án, đều có người liên quan giống nhau.”

An Nhược Thần không tiếp lời nổi, quả phụ Diệp Quần Phi gì đó, nàng không biết nhiều lắm, chuyện này cũng không thích hợp để nói nhiều, huống gì nàng đã nhận ra, giọng Bạch Anh có phần không tốt. Nàng nghĩ nàng lại phạm phải sai lầm mà tướng quân đã từng nhắc nhở nàng rồi, lúc nào nên giấu thông minh đi thì phải giấu. Nàng sai rồi. Nàng nên hiểu rõ phải đối đáp với Bạch Anh thế nào.

Bạch ANh nói tiếp: “Có vẻ cô nương bình phục đã kha khá, vậy ta sẽ chờ cô nương cố nhanh chóng nhớ lại chi tiết các vụ án nhận lệnh điều tra lúc trước, giúp ta làm rõ những manh mối này.”

An Nhược Thần cung kính đáp: “Nhất định dân nữ sẽ dốc toàn lực.”

“Diêu đại nhân.” Bạch Anh quay sang Diêu Côn: “Dặn dò a hoàn bà tử phải chăm sóc nhiều vào, đừng để An cô nương mệt mỏi, cũng đừng để nàng ta đập đụng đầu vào đâu nữa, bị thương sẽ không hay lắm.”

Diêu Côn nhìn An Nhược Thần với vẻ đầy thông cảm, nhìn đi, thật sự là bị Bạch đại nhân ghét rồi.

An Nhược Thần thầm thở dài, dù sao cũng đã thế rồi, vậy thì nói thêm mấy câu nữa đi. “Nhắc đến bị thương, không biết các người lớn có nghiệm tra xem có vết thương nào trên người trên tay trên mặt cha dân nữ không? Nếu ông ấy không có, vậy còn quản sự An gia là An Bình có có không? Trước khi tứ di nương bị bóp chết, có lẽ đã từng phản kháng lại.”

Bạch Anh sửng sốt, quay đầu nhìn Tiền Thế Tân. Tiền Thế Tân mới vội nói: “Hạ quan sẽ phái người đi kiểm tra chuyện này.”

Xuân Hiểu ở trong lầu Tử Vân sốt ruột chờ đợi, đến khi đêm khuya, An Nhược Thần và mấy người Lục đại nương, Điền Khánh không một ai quay về. Cổ Văn Đạt và Chu Quần đưa tin về, nói Bạch đại nhân giữ An cô nương lại nha phủ, gọi a hoàn bà tử chăm sóc, chắc mấy ngày nay sẽ không về, còn vụ án mà Lục đại nương và Lư Chính, Điền Khánh dính líu thì vẫn đang điều tra.

“Không sao đâu, điều tra rõ rồi thì sẽ về thôi.” Cổ Văn Đạt đã nói vậy. Chu Quần cũng cho là thế, dù sao cũng là người trong quân, Bạch Anh sẽ không dám tùy tiện kết luận, vẫn phải giao phó với Long tướng quân đã. Có điều nếu xử lý không tốt thì sẽ để lại phiền toái.

Xuân Hiểu hỏi: “Có thể đi thăm cô nương được không ạ? Cô nương vẫn chưa đem đi hết đồ, sợ nàng ở đó sẽ không thoải mái.”

“E là không được. Hôm nay bọn ta cũng không gặp được.” Chu Quần nói.

Lòng Xuân Hiểu trầm xuống.

Trong đêm đó, Xuân Hiểu tìm hai người làm, theo như An Nhược Thần đã dặn, để sáng sớm ngày mai bọn họ rời khỏi thành, đến quận Vũ An mua ít đặc sản đồ ngon về. Nhớ phải cưỡi khoái mã, nhanh đi chóng về. Nàng muốn để lúc cô nương về thì có thể ăn ngay.

Sau đó Xuân Hiểu đến nói với Chu Quần, nói nếu tạm thời cô nương chưa quay lại, trong lầu cũng không có chuyện quan trọng, nên nàng muốn nhân lúc mấy ngày nay về thăm nhà một lúc, ba bốn hôm sau sẽ về. Chu Quân cũng không có tâm tư lo chuyện nhà nàng thế nào, vào lúc này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nên đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Xuân Hiểu nhìn theo hai người làm kia lên đường. Nàng cũng không biết rằng khi người làm mới ra khỏi lầu Tử Vân, ở bên ngoài đang có người tức tốc chạy đến Tiền phủ báo tin. Không lâu sau, có mấy người cưỡi ngựa chiến lao ra, sau khi đến cổng thành nghe ngóng thì đuổi theo hướng của hai người làm kia.

Xuân Hiểu không dẫn theo bất cứ người nào, cũng không đem bọc y phục, cứ bình thường như ra ngoài làm việc mà chào hỏi các vệ binh canh cửa. Đến bên ngoài, cẩn thận quan sát một phen rồi thuận lợi đi đến Lưu phủ.

Dĩ nhiên Triệu Giai Hoa nhận ra Xuân Hiểu, nghe dụng ý của nàng xong thì sầm mặt: “An Nhược Thần coi ta là người giao hàng đấy à?” Tề Chinh bị nha sai đưa đi tra hỏi cả một đêm, sáng nay mới được thả về. An Nhược Thần này lại ném phiền toái đến cho nàng nữa.

Vào buổi trưa, một chiếc xe ngựa mua hàng không chút bắt mắt từ tửu lâu Chiêu Phúc đi ra khỏi thành, đi về phía quận Ngọc Quan.

Một đêm này An Nhược Thần ở quận phủ nha môn cũng không xảy ra chuyện đặc biệt nào. Sau khi Bạch Anh rời đi, Diêu Côn tìm đại phu đến khám bệnh cho nàng. An Nhược Thần giả bệnh giả đau đã nhiều năm, công phu thành thạo. Đại phu liền chẩn đoán chỉ sợ cô nương này bị thương đến xương cốt, vết rạn chưa lành, hao tổn khí huyết, hao phí thương âm, cần phải nghỉ ngơi yên tĩnh, vân vân. Kê toa với thuốc mỡ, An Nhược Thần thay thuốc uống thuốc thì ngủ khò khò.

Có người giám sát thì giám sát đi, nàng mệt chết rồi, ngủ đây!

Ngủ đến lúc trời đất mù mịt, bất tỉnh nhân sự. Bạch Anh nghe xong cũng chẳng buồn nói hiều. Chỉ dặn sáng mai đợi nàng ta tỉnh thì để văn thư tiên sinh đến viết lời khai.

Sáng sớm hôm sau văn thư tiên sinh đến thật, An Nhược Thần vừa ăn sáng vừa bị giám sát bắt cung khai. Thế là An Nhược Thần nói cả một canh giờ Tiền Bùi mưu hại nhà nàng thèm khát tứ muội nàng thế nào, trù tính thế nào bức bách tế nào, ở nhà nàng đã xảy ra chuyện gì, di nương các phòng đã phản ứng ra sao trước chuyện này, rồi mấy vị muội muội đã nói những gì.

Đỉnh đầu văn thư tiên sinh bóc khói xanh, mấy lần ngắt lời muốn bảo An Nhược Thần nói vào trọng điểm, nhưng An Nhược Thần chỉ nói những chuyện này đều là nguồn gốc sự việc, thứ Bạch đại nhân muốn chính là chi tiết, muốn tìm dấu vết từ trong chi tiết, nàng không biết đâu là hữu dụng, nên phải thuật lại kỹ từ đầu đến đuôi một lần. Xong rồi lại nói lại từ đầu lần nữa.

Sau đó thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt đến thăm An Nhược Thần, văn thư tiên sinh nhìn sang phu nhân với ánh mắt nhìn ân nhân cứu mạng, tìm được cơ hội rồi thì thành khẩn cáo lui.

Mục đích Mông Giai Nguyệt đến khá rõ. Đầu tiên là hỏi thăm một phen, nhìn xem An Nhược Thần thiếu những gì, sau đó nói đến chuyện vụ án. Bà bảo Diêu Côn nói, nghi ngờ trong vụ án này trùng trùng, sơ hở quá nhiều, chứng minh An Nhược Thần và đám người Lục đại nương vô tội chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Có điều Bạch đại nhân lại muốn nhân cơ hội mà giữ An Nhược Thần lại, nên dù tội danh có được rửa sạch, cũng chỉ sợ An Nhược Thần còn phải ở đây thêm một thời gian.

Trái lại An Nhược Thần hoàn toàn không gấp gáp nóng nảy, chỉ nói nàng ở đâu cũng như nhau cả, nhưng hy vọng thái thú đại nhân nể mặt tướng quân, có thể mau chứng minh mấy người Lục đại nương trong sạch, đừng để họ bị oan uất. Dù sao thì Điền Khánh, Lư Chính cũng là người trong quân, lấy cánh danh nghi phạm như vậy mà giam bọn họ thì danh dự của tướng quân sẽ bị tổn hại, uy danh của quân đội sẽ mất sạch, độ ảnh hưởng đủ lớn đủ nhỏ.

Mông Giai Nguyệt vội nói đã biết, đại nhân và Bạch đại nhân đã bàn rõ lợi thiệt trong đó rồi. Rồi lại nói với An Nhược Thần, Điền Chính, Lư Khánh và Lục đại nương không bị giam vào ngục, chỉ là nhốt trong viện khác chia phòng ở mà thôi, khá bình yên. Cậu thiếu niên Tề Chinh đó cũng được thả vào sáng sớm hôm nay rồi. Chuyện giải quyết rất nhanh. Bà hy vọng sau này An Nhược Thần gặp Long Đại, có thể nói đỡ hộ Diêu Côn. Dù sao chuyện lần này, Diêu Côn mạo hiểm chọc giận Bạch Anh, cố hết sức bào chữa cho mấy người An Nhược Thần, chú ý đến danh dự của Long tướng quân, thật sự đã tận tâm tận lực rồi.

An Nhược Thần tự biết ý đồ của bà ấy, bèn lên tiếng đáp. Mông Giai Nguyệt một lòng vì Diêu Côn, dĩ nhiên không muốn đắc tội với hai bên Bạch Anh và Long Đại, bất kể sau này thế sự thế nào, Diêu Côn đều không chịu thua thiệt. An Nhược Thần nhớ đến tình báo Tiết Tự Nhiên đưa nàng, không khỏi trầm tư.

Sau khi Mông Giai Nguyệt rời đi không lâu, Phương Nguyên liền đến.

An Nhược Thần thấy Phương quản sự thì mừng không thôi. Phương Nguyên đến là vội báo tin cho nàng. Y nói với An Nhược Thần là thấy không ít gương mặt lạ cải trang đi dạo trên hai con phố ở ngoài quận phủ nha môn và phủ thái thú. “Nơi này ta quá quen thuộc rồi, nhắm hai mắt cũng có thể biết cửa tiệm nào sạp hàng nào đội tuần tra nào, thậm chí trồng cây chỗ nào, kết quả ở đâu, ta đều biết cả. Hôm nay đúng là bất bình thường, dường như có không ít người đang canh chừng đầu đường cuối phố. Cô nương có phái người đến đây không vậy?”

An Nhược Thần giật mình: “Không phải người của ta.” Cổ Văn Đạt cũng sẽ không ngốc tới mức để người trong quân cải trang thành bình dân áo trăng bao vây nha phủ, đâu phải là muốn tạo phản.

Phương Nguyên nói: “Cũng không phải là người nha môn.”

Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được mối nghi và nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.