<!---->Tiền Thế Tân quay đầu nhìn Tiền Bùi, Tiền Bùi mỉm cười với hắn, nói: “Nếu thích thì phải buộc chặt nó, nếu không nhỡ rớt thì sẽ không kêu vang nữa. Theo ta thấy, buộc ba nút là đủ rồi, nhưng nếu ngươi thích, buộc bốn nút cũng không sao.”
Tiền Thế Tân đứng ngẩn cả người, từ từ đi về lại, đứng trước mặt Tiền Bùi cách một lớp rào.
Tiền Bùi nói tiếp: “Lúc đầu, chỉ một chuông đã đủ vang rồi. Nhưng không khéo bị một cô nương phá hỏng, phải hai chuông mới vang. Nhưng nếu không buộc chặt thì chuông sẽ rớt.”
Tiền Thế Tân hít một hơi, quay đầu nhìn lao ngục, Tiền Thế Tân bị nhốt một mình một gian, cách mấy gian phòng giam với những người bị nhốt khác.
Tiền Bùi nói: “Hầu Vũ sắp xếp như thế, như vậy lúc hắn nói chuyện với ta cũng dễ dàng hơn.”
Tiền Thế Tân vẫn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ, hắn chỉ biết trợn to mắt nhìn Tiền Bùi.
Tiền Bùi lại nói: “Ta nghe nói trong nha môn có đại loạn, Hầu Vũ đã chết. Ta đoán chắc chắn ngươi sẽ gặp phiền toái. Dẫu gì thì những điều Hầu Vũ biết, còn nhiều hơn ngươi. Không có hắn, đúng là tổn thất lớn.”
Tiền Thế Tân vẫn chưa dám tin: “Là ông?”
“Ngay từ đầu đã là ta, nếu không ngươi cho là đám chuông yên ổn được thế nào. Có là rồng cũng không áp được rắn nhà, bọn họ là người ngoại lại, dù sao cũng phải tìm người biết gốc biết rễ có thể làm việc. Biển người mờ mịt, họ có thể tìm ai? Có ai đáng tin? Tự nhiên phải đến tìm ta rồi. Ta có thể bố trí chỗ ở cho bọn họ, thu xếp thân phận cho họ, chọn người đặc sắc giúp họ.”
“Ông đã đề cử ta?”
“Không. Lúc ta gặp mặt Huy vương, ngài ấy có nhắc chuyện này với ta nhưng ta đã từ chối. Ta đã chừng này tuổi rồi, được ngưỡng mộ đầy kẻ đợ bỡ, muốn làm gì thì làm, ta không hứng thú với quan chức, cũng không thiếu tiền, ta cần gì phải khổ cực phí sức khuấy nước đục như vậy. Ai làm hoàng đế hay có đánh nhau hay không, cũng có liên quan gì đến ta đâu.”
Tiền Thế Tân không nói câu nào.
Tiền Bùi nói tiếp: “Ta biết ngươi cảm thấy làm huyện lệnh là chôn vùi tài năng, ngươi muốn vị trí cao hơn. Ta cũng cảm thấy ngươi hẳn phải thế. Con trai của ta, vốn nên hô phong hoán vũ mới đúng. Ta sống thoải mái, thì con trai ta cũng phải được như ý. Ta luôn nhớ kỹ chuyện này, ta có biện pháp đối phó Diêu Côn, không cần dựa vào người khác. Hơn ba năm trước, khi danh vọng của ngươi dần cao, vây cánh đầy đủ, ta mắc sai lầm, ngươi trừng trị ta nghiêm khắc, ta và ngươi lật mặt chia nhà, được bách tính khen ngợi, người người tán dương, đây chính là thời cơ tốt. Ta chỉ cần để Diêu Côn cáo bệnh từ quan, đồng thời tiến cử ngươi với hoàng thượng, coi như chuyện xong xuôi. Nhưng bọn họ lại cứ tới nói với ta là đã bàn xong chuyện với ngươi rồi, ngươi sẽ giúp Mẫn Đông Bình hoạt động ở Bình Nam. Sau khi chuyện thành công, Bình Nam chính là của ngươi.”
Tiền Thế Tân nhếch môi, xem thường việc phụ thân tự bảo lo nghĩ vì tình thân ruột thịt. Nếu ông ta thật sự có lòng vì mình thì đã không hoang dâm vô độ rồi, làm liên lụy đến thanh danh của hắn, khiến hắn mất mặt trước bách tính, không ngóc đầu lên được giữa chúng đồng liêu. Phụ thân như thế, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân tùy hứng làm bậy, không chút liêm sỉ, vô đạo đức tham lam. Nếu không phải vì có phụ thân như thế, hắn cũng sẽ không cảm thấy cuộc đời này chỉ có thể làm đến huyện lệnh là cao nhất. Rõ ràng hắn có học thức uyên bác, cần chính yêu dân, tiền đồ vô lượng, nhưng hết lần này đến lần khác phụ thân lại làm nhiều chuyện ác, khiến hắn phải xấu hổ. Hắn từng muốn thuyên chuyển đến ngoài quận nhận chức khác, nhưng nhiều lần bị ngăn trở. Hắn cảm thấy cũng vì tiếng xấu bên ngoài của phụ thân liên lụy đến mình. Nếu không phải là như thế, việc gì hắn phải bí quá hóa liều, làm ra chuyện như thế.
“Tình hình thành ra như vậy rồi, giờ ông nói trước đây thế này thế nọ, thì có lợi gì. Dù ông có nói láo dễ nghe đến đâu thì có thể thế nào chứ? Lấy chuyện này uy hiếp ta thả ông, tuyệt đối không thể. Chẳng những ta không thả ông, mà ta còn muốn bắt ông về nhốt ở huyện Phúc An, càng xa càng xa càng tốt. Ngoài việc ông làm ta mất mặt, liên lụy đến ta thì còn có thể làm được gì!”
Tiền Bùi cười nói: “Ta có thể để Diêu Côn lên làm thái thú, cũng có thể để ngươi lên làm huyện lệnh, còn có thể để Diêu Côn dẫn ngươi đi khắp nơi, để toàn quan thương trong Bình Nam nịnh nọt lấy lòng ngươi.”
Tiền Thế Tân tính mở miệng thì Tiền Bùi đã khoát tay, nói tiếp: “Ngươi không cần phải vội phản bác, Diêu Côn có thể làm được thái thú là dựa vào ta, ngươi có thể làm được huyện lệnh cũng dựa vào ta. Trước đây ta định là cho ngươi trực tiếp lên làm thái thú, ta biết ngươi thích làm quan, có dã tâm. Nhưng lúc đó tuổi ngươi còn nhỏ, lý lịch không đủ. Nên ta mới giúp Diêu Côn, ta có thể khống chế hắn ta, nên trước hết để hắn giữ vị trí thay ngươi. Ngươi nói vì sao ngươi thăng chức ra khỏi quận thì luôn không thành? Là vì ngươi quá xuôi buồm thỏa mãn, nên ngươi cho rằng làm quan là chuyện đơn giản. Thực ra không phải vậy. Mỗi một quận đều có thế lực của mình, ngươi ở Bình Nam một bước lên mây, Diêu Côn dìu dắt ngươi tử tế, không phải vì ngươi tốt hơn người khác đến đâu, mà là vì ta đã dọn xong đường cho ngươi rồi. Ngươi không thể làm nên chuyện được ở ngoài quận, chính là bằng chứng. Ngoài quận không phải là địa bàn của ta, không có cách gì giúp được ngươi.”
Tiền Thế Tân hóa nghẹn, tức đến cắn răng: “Vậy thì đa tạ phụ thân.”
“Khỏi đa tạ ta, dù sao ngươi cũng không thật lòng.” Tiền Bùi nói: “Lúc còn trẻ ta cũng muốn làm một người tốt ngay thẳng, nhưng rồi sau đó mới phát hiện, người không ngay thẳng không tốt, thì mới có thể sống tốt được. Mà điều ấy, Diêu Côn lại rõ ràng nhất.”
Tiền Thế Tân nhíu mày, Diêu Côn là thế nào?
Tiền Bùi nhìn vẻ mặt của con trai, nói: “Đừng có gấp gáp, ta bảo ngươi tới chính là muốn nói với ngươi. Trong tay ngươi phải có át chủ bài, thì mới có thể hoàn thành được chuyện. Phiền toái nhất bây giờ, một là đồ tể, một là Long Đằng.”
Trong đầu Tiền Thế Tân xẹt qua mấy ý nghĩ, ngay cả đồ tể mà lão cũng biết, không lẽ lão ta thực sự là Giải tiên sinh thứ ba ư? “Ông còn chưa nói vì sao mình lại tham gia vào chuyện này.”
“Là vì ngươi đấy con trai.” Tiền Bùi nhìn vào mắt Tiền Thế Tân, nói: “Ta chỉ muốn đối tốt với người của mình, đáng tiếc sinh ra ngươi, là người khác thì ta có thể không cần ngó ngàng, nhưng ta không thể làm thế với cốt nhục của mình được. Có thể ngươi không tin, nhưng sự thật đúng là vậy. Ngươi cho rằng bọn họ thật sự nhìn trúng ngươi, muốn mượn mạng lưới của ngươi mở rộng nhân tài, dâng quận Bình Nam bằng hai tay lên trước mặt ngươi sao? Nói như thế, vì sao bọn họ không chọn Diêu Côn?”
Tiền Thế Tân mím chặt môi. Hắn từng nghĩ đến chuyện này, là hắn quả quyết hơn Diêu Côn, có dã tâm hơn Diêu Côn. Diêu Côn quá mức cưng chiều vợ con, lề mà lề mề, còn hắn không giống thế. Hắn vì tiền đồ nghiệp lớn, có thể vất bỏ gánh nặng gia đình.
“Là vì ta. Ta mới thực sự là người hữu dụng với bọn họ. Diêu Côn và ngươi đều có dã tâm, nhưng cũng không nhẫn tâm, các ngươi đều bị đạo đức lễ giáo gò bó, hễ làm chuyện là lại bị trói tay trói chân. Nếu bọn họ tìm đến Diêu Côn, ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng nếu ngươi đồng hành với họ, làm việc cho họ, thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tiền Bùi từ tốn nói: “Đấy cũng chính là nguyên nhân bọn họ mời chào ngươi.”
Tiền Bùi không đợi Tiền Thế Tân phản ứng mà nói tiếp: “Có ta thu xếp mọi thứ cho họ, giấu ngươi vào chỗ tối, thì ngươi mới có thể vững vàng, yên ổn đợi giành thắng lợi. Đáng tiếc ở giữa lại xảy ra chút không may…”
Tiền Thế Tân cười nhạt: “Là vì ông dâm loạn háo sắc trêu chọc An gia ư?”
Tiền Bùi không màng đến lời châm chọc của hắn, nói: “Đi đến bước này ngày hôm nay, rất nhanh thôi sẽ có kết quả. Hoàng đế Nam Tần chết trên đường thân chinh, tân đế Nam Tần lên ngôi, sẽ đàm phán hòa bình với Đại Tiêu chúng ta…”
Một lần nữa Tiền Thế Tân ngắt lời ông ta: “Long Đằng đại thắng Nam Tần, cũng đã đánh đến huyện Giang Sinh rồi, không biết giờ có công chiếm luôn thành Vũ An không. Chỗ dốc Thạch Linh bắt được gần mười ngàn quân Nam Tần với Đông Lăng. Nam Tần tính đổi đế đàm phán, chẳng lẽ phải đầu hàng?”
Tiền Bùi ngẩn người: “Quả nhiên là đại tướng của Long gia. Hai mươi năm trước như thế, bây giờ cũng như thế.” Lão nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy cũng không sao. Dù Long Đại có thắng trận cũng không ảnh hưởng gì, tiểu hoàng đế Nam Tần đó hẳn phải chết, kế hoạch cứ như cũ. Bây giờ điều quan trọng nhất, là ngươi phải tự để ý đến an nguy của bản thân, đồ tể cũng chém giết đến nha môn đúng không?”
“Bà ta đã cứu An Nhược Thần với Diêu Côn đi rồi.”
“Chắc chắn An Nhược Phương đang ở trong tay bà ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, bà ta không thù không oán với ta, vì sao lại ám sát ta, nhất định là vì An Nhược Phương.”
Tiền Thế Tân cau mày nhẫn nại, nghe chuyện như thế chỉ cảm thấy phụ thân buồn nôn.
“Vì tránh nạn nên ta mới trốn vào ngục.”
Tiền Thế Tân lại cau mày, Tiền Bùi lườm hắn: “Nếu không ngươi nghĩ ta sẽ ngu xuẩn thế ư?”
Tiền Thế Tân không đáp, quả thật hắn cảm thấy phụ thân vừa xấu xa lại ngu xuẩn.
“Đồ tể cứu An Nhược Thần đi, nhất định Lư Chính sẽ đi theo, có tin truyền đến không?”
Tiền Thế Tân nhẫn nhịn nói lại chuyện xảy ra sau đó, vì quả thật hắn cần phải biết nhiều nội tình hơn nữa, Hầu Vũ đã chết, chuyện này khá phiền toái.
“Không nên để Lư Chính đuổi theo An Nhược Thần. Bất kể sau đó các ngươi ngăn cản được bao nhiêu tin tức đến tiền tuyến, thì chuyện An Nhược Thần ngã bị thương đã đến tay Long Đằng rồi, nhất định Long Đằng sẽ đoán ra được thế cục trong thành, không nói gì khác, chỉ nội việc dám ép An Nhược Thần ngã bị thương tránh khai cung, rõ là không nể mặt Long Đằng rồi. An Nhược Thần làm gì thì làm, không phải là do Long Đằng bày mưu tính kế sao? Bạch Anh kia, quả nhiên là đồ cổ hủ, không mềm dẻo, trong đầu toàn kết một cục.”
“Không phải cũng vì thế, nên mới có thể để ông ta đến Trung Lan à.” Tiền Thế Tân chen lời.
Tiền Bùi nói: “Chuyện đã đến nước này, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần Lư Chính rơi vào tay Long Đằng đi. Trên đường đến tiền tuyến không chỉ có cửa ải do các ngươi bố trí, mà còn có quân đội. Long Đằng có thể bỏ không cần dịch binh, phái lính liên lạc lên đường sớm đợi tin đại thắng của hắn, báo tin nhanh như thế, chính là vì cảm thấy trong thành có điều lạ. Hắn muốn dùng tin tức đại thắng để bảo vệ An Nhược Thần. Hắn sẽ không chỉ làm mỗi một chuyện đó.”
Tiền Thế Tân nói: “Ta cũng cảm thấy thế, nên mới hy vọng có thể nhanh chóng bắt An Nhược Thần về.”
“Lư Chính rơi vào tay Long Đằng, sợ là sẽ có nhiều phiền toái.”
“Có gì mà phiền toái? Ông có nghi ngờ, ta có nghi ngờ, Bạch Anh có nghi ngờ, Lư Chính có nghi ngờ, Điền Khánh có nghi ngờ, Diêu Côn có nghi ngờ… Ở trong lòng An Nhược Thần, ai cũng đều nghi ngờ cả. Nếu An Nhược Thần bị bắt về, có nghĩa Lư Chính bình an vô sự, hắn vẫn có thể đến tiền tuyến báo với Long Đằng, rằng muốn bảo vệ An Nhược Thần đến tiền tuyến nhưng không biết sao mà nửa đường bị truy sát, nếu An Nhược Thần chưa chết, nàng ta sẽ nói với Long Đằng rằng tất cả mọi người đều có nghi ngờ, khi ấy không phải cũng chung hậu quả với việc Lư Chính đang bị bắt à?”
Tiền Bùi có phần giật mình trước sự ung dung của Tiền Thế Tân, lão cười phá lên: “Thì ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Quả nhiên con trai ta gan dạ sáng suốt.”
Tiền Thế Tân không lạ gì với lời khen của phụ thân, hắn nói: “Nên không cần phải lo đến Long Đằng, phía hắn tự có người xử lý, đây không phải là chuyện chuyện sắp xếp xong từ sớm rồi sao? Giờ ông nói thử xem, còn chuyện gì quan trọng nữa?” Theo như Tiền Bùi nói, hẳn lão là người biết nhiều nội tình nhất trong quận Bình Nam.
Tiền Bùi nói: “Cẩn thận đồ tể. Trước đây bà ta giúp Mẫn Đông Bình giết không ít người. Có lẽ Mẫn Đông Bình mất tích có liên quan đến bà ta. Bà ta đã mất khống chế. Ta đoán hẳn có liên quan đến An Nhược Phương.”
“Vì đứa con gái đã chết của bà ta sao?”
“Ngươi biết ư?” Tiền Bùi ngạc nhiên.
“Đường Hiên có nói qua với ta.”
Tiền Bùi cau mày: “Đúng là họ Đường này không đáng tin bằng Mẫn Đông Bình.”
“Y chết thế nào?”
“Là do ta xử lý.” Tiền Bùi nói: “Sớm muộn gì hắn cũng làm hỏng chuyện. Chỉ nội việc tiết lộ đồ tể với ngươi là đã đủ chứng minh rồi. Tóm lại ngươi cứ nhớ, con người đồ tể còn phiền phức hơn Long Đằng nhiều, bà ta giết người không chớp mắt, cũng bất chấp lý do hậu quả, mọi việc chỉ cần bà ta thích là được. Bà ta bị điên. Có lẽ Mẫn Đông Bình phát hiện được tung tích của An Nhược Phương, nên mới bị bà ta xuống tay. Bà ta đến giết ta, có lẽ cũng là như vậy. Ngươi trắng trợn lùng bắt An Nhược Phương trong thành, sẽ bị bà ta ghi hận. Bà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Trong lòng Tiền Thế Tân chấn động.
Tiền Bùi nói: “Bà ta cũng sẽ không bỏ qua ta.”
“Cho nên,” Tiền Thế Tân trầm ngâm: “Hành tung của An Nhược Phương không quan trọng, điều trước mắt phải làm, là để Long Đằng đối phó đồ tể?”
“Bà ta cũng là mật thám, lại còn giết rất nhiều người.” Tiền Bùi rất đồng ý với cách nghĩ của con trai, “Bà ta đi cứu An Nhược Thần, còn nói rất nhiều với nàng ta, nhất định An Nhược Thần sẽ có một đống câu hỏi, mà với tính tình của đồ tể, hoàn toàn sẽ không từ chối. Chẳng lẽ An Nhược Thần còn có thể đánh lại được bà ta? Nếu ngươi bắt An Nhược Thần về, thì để Lư Chính đi báo tin. Còn nếu không bắt được An Nhược Thần, thì chính An Nhược Thần sẽ tự đi báo tin với Long Đằng. Đồ tể là mật thám duy nhất thừa nhận tội ác với An Nhược Thần, Lư Chính tính là gì?”
Tiền Thế Tân không khỏi không thừa nhận quả thật rất có lý. Trong món nợ máu của đồ tể, lại có Hoắc Minh Thiện mà Long Đằng để ý nhất.
“Bây giờ, ta muốn nói với ngươi một điều, nếu Diêu Côn chưa chết thì phải làm thế nào để ông ta trở thành nội ứng của ngươi.”
Tiền Thế Tân giật mình, giương mắt nhìn Tiền Bùi. Có thể sao?
“Đó là chuyện mà hắn ta sợ nhất, nếu ngươi nắm chắc bảy phần, hắn tất sẽ nghe theo ngươi.”
***
Trước trà lâu cách không xa ở ngoài nha môn, có một thôn phụ trùm khăn che đầu cầm giỏ thức ăn, nghe người ta bàn luận chuyện của nha sai. Nghe nói khắp thành đang lùng bắt một bà tử họ Lục, còn cả một cô tử nữa, dẫn theo một tiểu cô nương mười hai tuổi. Tiểu cô nương kia rất đẹp, nghe nói chính là tứ cô nương đang mất tích của An gia.
Có người nói: “Không phải tứ cô nương chết rồi à?”
“Có khi nói sai đấy. Em vợ ta làm nha sai ở nha môn kìa. Hắn nói cấp trên lệnh họ lục soát người, nhưng không nói cụ thể. Tóm lại chỉ cần tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp là phải để ý. Thời gian này đừng ra ngoài, miễn để quan sai hiểu lầm, bắt về nhìn mới biết không phải, đến lúc đó chẳng phải sợ hãi thấp thỏm một phen à.”
Thôn cô đó nghe xong thì lặng lẽ đi ra. Bàn tay cầm giỏ nắm lại, tay ngứa mà trong lòng cũng khó chịu, thật sự muốn giết người.
***
An Nhược Thần ôm hông Long Đại, lòng ngập tràn vui sướng. Không, không nên nói là vui sướng, đó là tâm tình không thể hình dung nổi. Còn hơn vui sướng gấp trăm gấp ngàn lần.
“Tướng quân.” Nàng lại gọi một tiếng, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch thình thịch” của tướng quân.
Long Đại thúc vào bụng ngựa, đưa nàng đến một nơi không người cạnh đó.
“Để ta nhìn nàng nào.”
An Nhược Thần không ngẩng đầu, chỉ đưa tay phải ra: “Tướng quân có khăn không?”
Long Đại: “…”
An Nhược Thần chun mũi, lại nói: “Có lược cũng được.”
Long Đại nhìn trời rồi thở dài: “Được rồi, vậy thì nàng đừng ngẩng đầu nữa, nếu không cẩn thận nhìn phải, ta sẽ hối hận vì sao không mang theo khăn với lược.”
An Nhược Thần nắm lấy vạt áo của hắn ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt với hắn, đây là đang cười nhạo nàng hả? Vào thời điểm gặp lại sau khi trải qua kiếp nạn này, không phải nên nói câu gì dễ nghe sao?
Long Đại bị nàng trợn mắt thì tức cười, nhìn mặt nàng nói: “Đúng là rất bẩn rất rối.”
An Nhược Thần mở miệng. Nhưng lại thấy Long Đại cúi đầu hôn lên trán nàng, rồi lại hôn lên giữa hai hàng lông mày.
Nhất thời trong lòng An Nhược Thần được đổ đầy ấm áp, hốc mắt nóng lên. Nàng nghe thấy Long Đại nói: “Cô nương của ta xinh như thế, không cần khăn cũng chẳng cần lược.”
An Nhược Thần nhắm chặt hai mắt, không được khóc, quá mất mặt. Muốn chọc tướng quân, nói lời ngon ngọt bằng chất giọng này là không đúng, vì sao cứ như hạ lệnh với binh lính thế. Nhưng chưa mở miệng thì lại nghe thấy Long Đại nói tiếp: “Cô nương của ta còn rất dũng cảm, vô cùng cơ trí.”
Lập tức nước mắt An Nhược Thần trào ra, không khống chế được. An Nhược Thần vội nằm vào ngực Long Đại, mượn xiêm y lau đi nước mắt.
“Em không biết là chàng sẽ đến.” Nàng vừa khóc vừa nói.
Long Đại nhướn mày: “Tại sao ta nghe thấy nàng nói đang đợi tướng quân. Giọng rất lớn, đứng trong núi cũng có thể nghe được.”
“Chẳng qua là em hy vọng chàng sẽ đến.” Trong lòng nàng vẫn luôn ngóng trông.
Long Đại siết chặt nàng, kỳ thực trong lòng cũng nghĩ mà sợ, chỉ thiếu chút nữa, thật sự chỉ thiếu chút nữa mà thôi.
“Đêm qua em trốn trong núi, ngủ chập chờn mà lại nằm mơ. Mơ thấy tướng quân.”
Long Đại đau lòng, biết nhất định nàng đã chịu khổ nhiều lắm rồi. Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc nàng, gò má sượt qua đầu nàng, nghiêm túc nghe nàng nói.
“Em mơ thấy mình cứ bò trong lỗ chó, rất lạnh, trên đất toàn là máu, bò được một bước là trên tay lại dinh dính nhầy nhụa, em không bò dậy nổi, trên người cũng rất đau, thế nhưng cái lỗ đó lại như vô đáy, em rất sợ, cảm thấy không chịu nổi, nhất định là vô vọng. Nhưng vào lúc đó, em lại nghe thấy chàng gọi em.”
“Ta nói gì?” Long Đại hỏi, bóp nhẹ tay trái của An Nhược Thần, trong thư nàng nói tay trái bị thương nặng, vừa nãy nàng cũng chỉ dùng tay phải.
An Nhược Thần đau tới mức co rụt người lại, Long Đại nhíu mày, xem ra cánh tay này vẫn chưa lành.
An Nhược Thần đổi tư thế ngồi, không để Long Đại đụng vào tay nàng, kể tiếp: “Chàng nói, Thần Thần à, ta ở đây, nàng cố gắng lên, bò một lát nữa là có thể trông thấy ta.”
“Ta gọi nàng là Thần Thần? Rồi còn nói bằng giọng điệu ấy?” Chân mày Long Đại nhướn rất cao.
An Nhược Thần cũng nhướn mày: “Chính là vậy đó. Em nghe mà vui khôn xiết, liền đồng ý với chàng.”
“Ừ.” Long Đại buồn cười, rõ ràng trải qua biết bao nguy hiểm và đau khổ, sao nàng có thể buồn cười thế chứ, “Thần Thần à.” Hắn cố ý bắt chước giọng mà gọi nàng.
“Tướng quân cười nhạo em đấy à?” An Nhược Thần trưng ra vẻ nghiêm túc.
“Không hề.” Long Đại cũng nghiêm túc.
“Tướng quân chàng lại đây, em có lời muốn nói.” An Nhược Thần tiếp tục nghiêm túc.
Long Đại nhướn mày, Thần Thần à, nàng đúng là dữ dằn. Hắn nghe lời cúi đầu xuống, áp tai gần nàng.
An Nhược Thần nhanh chóng mổ một cái vào mặt hắn, rồi đỏ mặt nói: “Em rất vui vì chàng đã đến.”
Long Đại thật sự rất muốn ôm ngực, An cô nương Thần Thần cô nương nhà hắn lại biết dùng chiêu này rồi? Đang định hôn lại, bù quãng ngày tháng dài dẵng hắn đã bận tâm nhung nhớ, thì An Nhược Thần lại nói: “Em biết là ai giết Lý trưởng sử và Hoắc tiên sinh rồi.”
Long Đại: “…” Thì ra thật sự là có lời muốn nói, không phải dỗ hắn lại gần để hôn.