Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 150: Chương 150




<!---->Ngày cưới của Long Đại và An Nhược Thần được định ngay trong đêm hôm ấy. Thần tốc như thế, làm An Nhược Thần giật mình.

Long Đại nói: “Vốn hôm qua nên nói với nàng tối nay sẽ cử hành hôn lễ, để nàng có thời gian chuẩn bị, kết quả nàng lại ngủ hai ngày.”

Ngủ tận hai ngày! An Nhược Thần càng giật mình hơn! Rồi ngẫm nghĩ lại, không khỏi vui mừng vì mình dậy đúng lúc, nếu không có lẽ tình cảnh sẽ biến thành Long Đại đánh thức nàng nói: “Dậy đi nào, dậy ra bái đường thôi.”

Long Đại lấy hai bộ đồ cưới từ trong rương ra, một bộ của hắn, một bộ của An Nhược Thần.

Rõ ràng đồ cưới đều được chuẩn bị gấp rút, từ chất vải mà đoán ra, hình thêu cũng đơn giản, không có mũ tân nương, chỉ có xiêm y cùng khăn voan màu đỏ trùm đầu mà thôi. Nhưng An Nhược Thần lại coi đó như bảo bối, cẩn thận sờ, rồi ngẩng đầu lên, cười ngốc nghếch: “Lúc trước, em luôn mơ sau này sẽ gả cho phu quân thế nào.” Là người bình thường, trung thực hiền lành, bọn họ sẽ hòa thuận bình an sống hết cả đời. Những món đồ cưới trong tưởng tượng khi ấy, cũng không khác gì bây giờ là bao. Không hoa lệ, không giàu sang, nhưng lại đậm tình.

“Từng mơ qua sao? Là kiểu thế nào?” Long Đại hỏi.

An Nhược Thần chớp mắt, không thể nói chuyện này với hắn được. Đang định nói lảng sang chuyện khác thì Long Đại lại nói: “Do dự gì đấy, cứ miêu tả lại một lần theo hình dáng của ta không phải là xong à?”

An Nhược Thần phá lên cười.

Long Đại nghiêm mặt: “Có cơ hội nịnh phu quân tốt thế mà nàng không nắm chắc, vậy sao có thể trông cậy vào nàng làm thành đại sự gì được!”

Thiếu chút nữa An Nhược Thần cười ngã vật ra, Long Đại đỡ nàng, thuận tay kéo nàng vào lòng, “Ta nói không đúng ư? Không đúng chỗ nào?”

“Đúng, tướng quân nói đúng! Tướng quân nói gì cũng đúng hết!” Nhìn xem, nàng biết nắm bắt cơ hội nịnh nọt rồi này. An Nhược Thần nghĩ đến đây liền bật cười. Chỉ trong vòng ít ngày ngắn ngủi gặp tướng quân, nàng còn cười nhiều hơn cả lúc một mình ở thành Trung Lan hơn một tháng.

“Tướng quân.” An Nhược Thần nhớ đến thành Trung Lan, lập tức thôi cười: “Thành thân thì cần làm gì?”

“Nghiêm túc mà nói thì vẫn có rất nhiều chuyện phải làm, đợi đến khi chúng ta hồi kinh, sẽ lại lần nữa tổ chức tiệc rượu. Hôm nay chỉ tổ chức lễ trước mặt chúng binh tướng, để bọn họ làm chứng chúng ta nên duyên phu thê, sau đó mọi người cùng ăn nhậu vui vẻ thôi. Cha mẹ ta đều đã mất, mẫu thân nàng đã qua đời, khỏi nhắc đến phụ thân cũng được, trước đây thái thú đại nhân và phu nhân đã chuẩn bị xong lễ vật hôn thú cho chúng ta rồi, tính ra cũng đủ lễ cả. Nàng cảm thấy thế nào, còn thiếu gì không?”

“Như vậy à.” An Nhược Thần cảm thấy tốt rồi, nàng vốn không phải là người cứng ngắc tuân theo lễ, chẳng qua nàng có một chuyện muốn làm, “Tướng quân, để em chuẩn bị chút trước đã.”

Long Đại cho phép nàng. Tân nương sắp gả mà, có một số chuyện, hắn cảm thấy đã phải để nàng chịu uất ức, thế nhưng nàng lại không hề oán hận một câu.

Long Đại cho người dọn thùng lớn vào, nấu rất nhiều nước nóng, rồi lại để An Nhược Thần chuẩn bị đậu tắm khăn vải các thứ. Trong quân doanh vốn không quá chú trọng những chi tiết này, thế nên đồ dùng khá thô ráp, nhưng An Nhược Thần không ngại. Nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y, chải gọn đầu, sau đó mài mực trải giấy, trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu nghĩ từ khi nàng rời nhà, từng chuyện một ùa về, nàng viết ra ra giấy hết cái tên này đến cái tên khác.

Viết xong, hong khô mực, nàng trịnh trọng gập giấy lại, nhét vào ngực, đặt sát trong lòng. Sau đó nàng vén một góc màn cửa lên, dè dặt nhìn quanh, vệ binh thủ vệ ở gần đó vội chạy tới, An Nhược Thần nhờ hắn chuyển lời đến Long tướng quân, nàng đã chuẩn bị xong.

Lúc Long Đại đến thì đã mặc hỉ phục, thần thái hào hứng, cao lớn anh tuấn. Hắn nhìn xoáy vào An Nhược Thần hồi lâu, rồi không nhịn được cúi đầu hôn nàng. “Ta đã từng khen nàng đẹp bao giờ chưa?”

An Nhược Thần bật cười, “Có phải tướng quân cảm thấy, không thể chuẩn bị phấn son trang sức thượng hạng cho em, nên mới phải dùng khen ngợi đền bù không?”

Long Đại nắm tay lại đặt trước ngực, thề thốt: “Đây là lời thật lòng thật. Lần đầu gặp không cảm thấy thế, nhưng không biết vì sao, từ sau đó trở đi, càng nhìn càng thấy đẹp.”

An Nhược Thần đỏ mặt.

“Lúc đỏ mặt càng đẹp hơn.” Long Đại lại còn bổ sung thêm câu nữa.

Mặt An Nhược Thần đỏ hơn.

Long Đại lại nhìn thêm nàng lần nữa, cúi đầu hôn một cái, rồi ôm chặt nàng vào lòng: “Ta lúc nào cũng luôn nhớ nàng, luôn cảm thấy rất có lỗi, luôn cảm thấy đã quá tùy tiện với nàng, luôn cảm thấy thời cơ quá tệ, luôn sợ nàng sẽ cho là ta hư tình giả ý, cũng luôn sợ chẳng qua nàng chỉ đang trả ân ta. Nhưng ta thật sự, thật sự rất thích nàng, rất muốn mau chóng cưới nàng làm vợ.”

An Nhược Thần ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Sao tướng quân nói nhiều vậy, bị cái gì nhập à?”

Long Đại phải tạm thời bỏ thể diện đi để nói ra những câu đấy, vừa nghe thế liền xấu hổ chọc xuống trán nàng: “Biết ngay nàng là đồ không có lương tâm mà. Thiếu nàng quá nhiều, hôn lễ lại chẳng hoàn chỉnh, nếu không nói mấy lời dễ nghe, nói cho nàng biết tâm ý của ta, thì chính là không tốt với nàng.”

“Vâng.” An Nhược Thần gật đầu.

Long Đại đợi, đợi cả buổi không thấy nàng tiếp lời, thế là lại chọc nàng: “Vào lúc này nàng cũng nên nói lại gì đi chứ, nói mấy câu xuôi tai ấy.”

An Nhược Thần thành khẩn hỏi: “Tướng quân, em đã từng khen chàng đẹp, thông minh và anh dũng chưa?”

Long Đại: “…”

“Lần đầu gặp không cảm thấy thế, nhưng không biết vì sao, từ sau đó trở đi, càng nhìn càng thấy chính là như vậy.”

“An Nhược Thần cô nương à, nàng có thể tự nghĩ ra từ được không?”

“Nhưng em nhiều hơn tướng quân hai chữ lận.”

Long Đại trưng ra vẻ mặt phật ý. An Nhược Thần không nhịn được lại bật cười.

Long Đại hôn lên giữa hai hàng lông mày nàng, nói: “Ta biết, lúc nàng tinh nghịch là tinh nghịch thật.”

Hắn lại hôn lên chóp mũi nàng: “Trước đây nàng lại không thể bộc phát vẻ tinh nghịch đấy, nghĩ mà đau lòng.”

Hắn lại hôn môi nàng, “Tuy thời cơ không tính là tốt, hôn lễ cũng đơn sơ, còn có rất nhiều phiền toái đang chờ chúng ta, lại không biết có nguy hiểm trắc trở nào, nhưng ta bảo đảm với nàng, ta luôn toàn tâm toàn ý với nàng. Lúc trước ta đã nói với nàng, an nguy của quận Bình Nam, an nguy của Đại Tiêu, nếu so với mạng của nàng, thì những thứ ấy đều đứng trước. Nay điều ấy vẫn không đổi, nhưng ta muốn nói cho nàng biết, mạng của nàng, xếp trước cả ta.”

An Nhược Thần vùi đầu vào lòng Long Đại, nói: “Tướng quân, chàng gọi em một tiếng Long An Thị đi.”

“Long An Thị.”

“Vâng!” An Nhược Thần đáp rất vang, kéo thật dài giọng. Đáp xong liền ngẩng đầu lên, nàng cười với Long Đại: “Tướng quân, có bùi tai không?” Hắn muốn nghe lời êm tai, câu ấy có tính không?

“Có.” Long Đại ôm chặt nàng, “Đợi đánh giặc xong, về kinh thành, ta sẽ đưa nàng đi bái lạy liệt tổ liệt tông Long gia, để bọn họ nhìn nàng. Tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân của ta, nhất định sẽ không ngờ nương tử của ta lại như thế.”

“Tướng quân, phải thêm một chữ ‘tốt’ vào.”

“Được rồi, nhất định bọn họ sẽ không ngờ nương tử của ta lại tốt như thế.”

Hai người nhìn nhau cười, vô cùng quý trọng thời gian trước mắt.

Long Đại tự tay trùm khăn voan đỏ cho An Nhược Thần. Nắm tay nàng định đi ra ngoài, nhưng chợt nhớ ra cánh tay nàng vẫn chưa buộc thanh kẹp, thế là lại tự tay buộc giúp nàng. An Nhược Thần bối rối. Quả nhiên tướng quân có lỗi với nàng, trong hôn lễ nàng không đẹp cũng không sao, vậy mà còn phải giả vờ bị bệnh xương cốt chưa lành.

Đi ra ngoài, chúng binh tướng đã sớm chờ ở giáo trường. Sở Thanh còn cho người tìm một cỗ kiệu, dùng vải đỏ quấn lên coi như là hỉ kiệu. Các binh sĩ đưa An Nhược Thần đi vòng doanh trại một vòng, kỳ lệnh binh vẫy cờ, trống đánh hợp tấu, chúng binh sĩ hét lớn, gõ thiết giáp binh khí, âm thanh vang vọng chân trời.

An Nhược Thần ngồi trong kiệu không thấy gì, cũng không biết Long Đại ở đâu, nhưng nàng không hoảng hốt, tự nhủ với mẫu thân: “Mẹ ơi, con đã gả cho người con muốn gả nhất rồi, tân khách trong hôn lễ nhiều tới mức mẹ không tưởng tượng nổi đâu, sau khi con trốn đi, con đã sống cuộc sống mà mình mong muốn.”

***

Trong thành Trung Lan, An Nhược Hi đang thêu chăn hỉ cùng hỉ nương. Hôm nay nàng đã gặp được Tiết Tự Nhiên, trong lòng rất vui. Lúc trước nàng dựa theo lời dặn của Tiết Tự Nhiên, đến Hỉ Tú đường nói mình muốn kiểu trâm Hỉ Thước đứng trên cành mai. Chưởng quỹ đáp dặn nàng ngày hôm sau đến. Hôm sau An Nhược Hi lại đến, chưởng quỹ lại nói đang làm trâm, nên không đưa hàng ra được. Nhưng đúng lúc công tử đang ở đây. An Nhược Hi vui vẻ gặp Tiết Tự Nhiên ở nhã thất.

“Tiết công tử bảo chưởng quỹ nói với ta, huynh cũng nhớ ta hả?”

“Không, ý của ta là, những chuyện lộn xộn khác cô đừng quản, chỉ cần nhớ ta là đủ rồi.” Tiết Tự Nhiên vừa chê ra mặt, vừa hỏi nàng có chuyện gì không. An Nhược Hi vội thuật lại mọi chuyện khi Tiền Thế Tân vào nhà nàng nói. Giờ đây trong nhà có thêm người của Tiền Thế Tân, luôn cảm thấy không thoải mái.

“Điều ta dặn cô có làm được không?”

“Dĩ nhiên rồi.” An Nhược Hi bày ra dáng vẻ khôn khéo, “Ta không để ý đến bọn họ, chỉ hoạt động trong viện tử của mình. Bọn họ có làm gì, ta cũng không hỏi thăm.”

“Gần gũi với mẹ cô nhiều chút, có chuyện gì, bà ấy sẽ nói với cô. Cũng không thể cái gì cũng không biết được, nếu không đến khi bị người ta hại chết lại chẳng biết chết thế nào.”

An Nhược Hi cau mày bĩu môi, sắp thành thân rồi mà nói gì xui xẻo thế.

Tiết Tự Nhiên cũng biết lỡ lời, có điều xưa nay hắn nói chuyện đều như thế, nhất thời không để ý, vậy là nói: “Đây là do ngày cưới sắp đến, trong thành Trung Lan lại loạn quá, lo cô xảy ra bất trắc.”

“Lo cho ta ư?”

“Đúng thế đúng thế, là lo cho cô.” Tiết Tự Nhiên cả tiếng, cảm thấy mình đây là bị ép mới nói ra.

An Nhược Hi hớn hở ra mặt, lúc này đang thêu chăn hỉ, bỗng nghĩ đến vẻ mặt lúc đó của Tiết Tự Nhiên thì lại không nhịn được phì cười.

Có điều Tiền Thế Tân không cười nổi, ngay cả giả vờ cũng không giả vờ được. Giờ hắn đang đứng trước mặt Tưởng Tùng và Cổ Văn Đạt.

Cổ Văn Đạt cung kính đứng sau lưng Tưởng Tùng, cúi thấp nửa đầu, không lên tiếng. Tiền Thế Tân không coi y là gì. Với hắn mà nói, Tưởng Tùng mới là kẻ phiền phức. Hắn ta nóng tính, không dễ dọa dẫm, quan chức còn không thấp. Hôm nay hắn ta lại còn về thành Trung Lan giương oai, chứng tỏ thế cục của tiền tuyến rất ổn định.

Tưởng Tùng đến là để đưa quân hàm chính thức. Tiền tuyến đã thắng trận, bất kể là sông Tứ Hạ hay dốc Thạch Linh, phía Nam Tần đều không dám đánh bậy nữa. Chẳng những không dám đánh bậy, mà còn định đàm phán với Đại Tiêu, dẫu sao gần mười ngàn người đang nằm trong tay Đại Tiêu, Nam Tần và Đông Lăng không cuống mới là lạ.

Nhưng với Tiền Thế Tân mà nói thì không tính là hỏng chuyện, hắn bình tĩnh hỏi: “Tin báo trước đó nói hoàng đế Nam Tần ngự giá thân chính, có phải là đích thân ngài ấy đến đàm phán không?”

“Chuyện này thì không rõ lắm.” Tưởng Tùng nói: “Tướng quân chỉ nói sẽ nói chuyện đàm phán với Nam Tần Đông Lăng, còn các việc liên quan khác đã đi báo tin cho Lương đại nhân. Ngoài ra, tướng quân đã bắt được mật thám Nam Tân nằm trong quân đội ta, chính là Lư Chính luôn ở bên An cô nương.” Nói đến đây, Tưởng Tùng nghiến răng nghiến lợi. Lư Chính là do ắn chọn. Người này là mật thám, chẳng khác gì tát mạnh một cái vào mặt hắn cả. Hắn mù mắt hỏng đầu, lại không nhìn ra chút nào, lại còn cất nhắc hắn ta đến vị trí doanh úy nữa chứ.

Tiền Thế Tân đang định giả vờ ngạc nhiên nói hắn không biết, trái lại hắn còn luôn nghi ngờ An Nhược Thần, dù sao Bạch đại nhân đã nói như thế, hơn nữa nàng ta và Diêu Côn lại cùng nhau bỏ chạy. Nhưng Tưởng Tùng không hề cho hắn cơ hội nói ra, mau chóng tiếp lời: “Long tướng quân bảo ta hỏi đại nhân, lính liên lạc ngài ấy phái về báo tin tiền tuyến thắng lớn, là người bị đại nhân cản ngoài cửa ấy, giờ ở đâu rồi?”

Tiền Thế Tân tiếp tục giả vờ ngạc nhiên: “Chuyện này thì ta không biết. Ta đã để nha đầu Hầu đại nhân dẫn hắn xuống nghỉ ngơi rồi. Sau đó ta vào phòng, định chờ Bạch đại nhân và Diêu Côn bàn chuyện xong thì sẽ báo tin, không ngờ Giang Hồng Thanh lại hành thích Bạch đại nhân. Bạch đại nhân bị thương nặng bỏ mạng, quả thật làm người ta đau buồn.”

Tưởng Tủng chẳng hề để ý đến đau buồn của hắn, chỉ nói: “Long tướng quân có chỉ thị, Bạch đại nhân bị đâm, có lẽ là âm mưu của mật thám. Phàm có liên quan đến mật thám thì chính là án do quân đội thẩm tra, những hồ sơ án lục có liên quan, phải chuyển giao cho quân đội.”

Tiền Thế Tân nói: “Trước khi chết Giang Hồng Thanh đã nói rõ, đây là chỉ thị của Diêu Côn, Diêu Côn chính là chủ án. Bị bắt tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều có cả.”

“Diêu Côn đã bị tướng quân bắt về doanh trại, thẩm án thế nào, sẽ tự Long tướng quân định đoạt.”

Tiền Thế Tân nhất thời nghẹn họng, nhưng hắn vẫn nói: “Tất cả các vụ án, ta đã đưa cho Lương đại nhân rồi. Bạch đại nhân ở dưới trướng Lương đại nhân, ắt sẽ giao phó với Lương đại nhân.”

“Long tướng quân sẽ tự giao phó.” Tưởng Tùng vẫn còn đang tức chuyện Lư Chính, nói tới nói lui mà nổi giận, “Hay là Tiền đại nhân cảm thấy mình không cần thưa với tướng quân, chỉ muốn thưa riêng với Lương đại nhân?”

Tiền Thế Tân hít mấy hơi, nói: “Dĩ nhiên không phải. Chẳng qua Bạch đại nhân nghi ngờ An Nhược Thần quá nặng, hôm đó nghi ngờ này cũng đã được kiểm chứng. An Nhược Thần và Diêu Côn cấu kết cùng nhau, bọn họ cùng chạy trốn, còn được sát thủ mật thám trợ giúp. Tưởng tướng quân cũng vừa nói Lư Chính là mật thám, như thế hành động của Lư Chính có phải do được An Nhược Thần bày mưu đặt kế hay không, rốt cuộc trong này có âm mưu gì, trong quân tướng quân có mật thám mai phục, tướng quân lại không hay biết, gây thành đại họa, chỉ sợ tướng quân tự tra sẽ không ổn, vẫn là để Lương đại nhân xử lý thì hay hơn.”

Những lời này chính là rưới dầu vào lửa, Tưởng Tùng càng nổi điên, “Báo hàm tướng quân gửi nha môn, Tiền đại nhân nhìn kỹ lại đi. Tiền đại nhân nói An cô nương, không, nói phu nhân tướng quân có nghi ngờ lớn, thế nhưng có bằng chứng không? Phu nhân tướng quân vì vụ án của tứ phu nhân Đoàn Thị An phủ mà bị thẩm vấn, không biết nha môn có bằng chứng không, không có bằng chứng lại tự tiện bắt giam, khiến phu nhân tướng quân suýt nữa nộp mạng, không thể không mạo hiểm chạy thoát thân, không biết trách nhiệm này do Bạch đại nhân chịu hay Diêu đại nhân chịu, hay là Tiền đại nhân ngươi đến chịu?”

Phu nhân tướng quân? Tiền Thế Tân siết chặt thư, đúng là hắn vẫn chưa đọc, do thấy cái tên Long Đằng nên không thèm ngó ngàng, không ngờ nhanh như thế đã cho An Nhược Thần một thân phận rồi sao? Hơn nữa An Nhược Thần mới chạy có mấy ngày, Long Đằng đón về còn chưa ngồi nóng ghế kia mà, dù có thành thân, thì nào có chuyện tin tức truyền về nhanh như vậy Lại chơi chiêu chưa làm xong chuyện đã cho người báo tin rồi ư?

Phu nhân tướng quân! Tiền Thế Tân hừ lạnh trong lòng! Tướng quân sắp hết cách tự vệ rồi, huống gì là phu nhân hắn!

Trong quân doanh ở dốc Thạch Linh, Long Đại và An Nhược Thần mới làm xong lễ, uống rượu giao bôi, chúng binh tướng lớn tiếng hoan hô, nâng cốc cùng uống. Có người đùa rằng cả đời này chỉ sợ đây là lần duy nhất có thể chứng kiến hôn lễ ở nơi chiến trường, thật sự muốn được gặp tân nương một lần, muốn được hành lễ ngay trước mặt phu nhân.

Bên cạnh có đám đông mắng to. Có người nói không biết phép tắc, có người bảo là đồ nịnh nọt. Cũng có người cẩn thận phụ họa. Mọi người mồm năm miệng bảy. Long Đại nắm lấy tay An Nhược Thần, An Nhược Thần dùng sức nắm lại hắn, ý bảo mình cũng không sợ.

“Được rồi, nàng nói mấy câu với mọi người đi.”

Giọng Long Đại không lớn, nhưng nhất thời mọi người đều im lặng, mắt lăm đăm nhìn An Nhược Thần. An Nhược Thần cắn môi, rồi cũng gật đầu.

Long Đại vén khăn voan của tân nương lên thay nàng. Nàng mỉm cười với Long Đại.

Long Đại cũng cười, nói: “Nàng bảo mình không căng thẳng, thì ra là giả.”

Mọi người cười ầm lên, có người hét to: “Chào phu nhân.”

Vừa rộn lên là An Nhược Thần lại căng thẳng hơn. Long Đại khoát tay, mọi người im lặng. An Nhược Thần hít sâu, nói: “Ta, ừm, cám ơn mọi người, đã vào sinh ra tử cùng tướng quân.”

Mọi người đều nhìn nàng. Đầu óc An Nhược Thần trống rỗng, không nói tiếp được nữa. Long Đại hỏi: “Chỉ một câu đó thôi à?”

An Nhược Thần quẫn bách, mọi người bật cười. An Nhược Thần nhìn từng gương mặt cương quyết hán tử kia, đột nhiên cảm thấy rất muốn nói gì đó nữa. Nàng lấy tờ giấy kia ra, nói: “Lần đầu ta và tướng quân gặp mặt, là vào hôm tướng quân lãnh binh vào thành. Tướng quân đến đây, là vì âm mưu xâm phạm của Nam Tần. Sau đó chúng ta quen biết nhau, cũng là vì chuyện gian tế. Vì những chuyện này mà có rất nhiều người đã chết. Những người đó, có người là mật thám Nam Tần, có người là gian tế Đại tiêu ta, có người là dân chúng vô tội, có người ta không quen, có người chưa từng gặp bao giờ, còn có cả người vì cứu ta mà chết. Ta rất may vì có thể gả cho tướng quân, nhưng ta không thể quên được bọn họ. Những chân tướng công bằng kia, ta còn nợ bọn họ. Hôm nay là ngày vui của ta và tướng quân, lúc ở trong trướng, ta đã viết ra tên của bọn họ.”

An Nhược Thần cắn môi, bắt đầu lớn tiếng đọc tên.

Những cái tên này, đương nhiên đều xa lạ với chúng binh sĩ, nhưng trong lòng họ cũng có những cái tên khác. Thế là một người nói ra một tên, tên này tiếp nối tên kia, đều là những huynh đệ đã chết trận của họ. Những cái tên đó còn nhiều hơn trong danh sách của An Nhược Thần, An Nhược Thần cũng không biết bọn họ, thế nhưng nàng lại rơi nước mắt.

Chân tướng và công bằng, phải trả rõ.

An Nhược Thần nắm chặt tay Long Đại.

***

Ở bên này, Tưởng Tùng vẫn còn đang nói với Tiền Thế Tân: “Nếu đã không có bằng chứng, lại không có manh mối mới, vậy mời Tiền đại nhân gỡ lệnh truy nã quản sự Lục ma ma của phủ nha tướng quân ta. Tiền tuyến đại thắng, là việc trọng đại của Đại Tiêu ta, mời đại nhân tức tốc phát cáo thị, trấn định lòng dân. Trận hỗn chiến trong quận phủ nha môn đó, nguyên do hậu quả, có liên quan gì đến mật thám, Long tướng quân cần được biết. Đang lùng bắt ai trong thành, bắt thế nào, Long tướng quân cũng cần được biết. Còn việc quản chế giam giữ điều tra thái thú, sẽ do quân đội bọn ta tiếp nhận.”

Tiền Thế Tân không dám tin vào tai mình, Long Đại không hề để Lương Đức Hạo vào mắt tí nào ư? Chuyện tuần tra sứ sắp xếp, hắn phái người đến nói đá là đá đi được sao?

“Tưởng tướng quân.” Tiền Thế Tân lấy lại bình tĩnh, nói: “Có rất nhiều chuyện đều do Bạch đại nhân dặn dò khi còn sống, không chỉ có ta, mà cả chúc quan của ngài ấy đều tuân lệnh, tra khám quân đội, canh chừng phủ thái thú cũng nằm trong án Bạch đại nhân bị đâm. Tưởng tướng quân luôn ở doanh trại, hẳn không biết tình hình trong thành.”

Tưởng Tùng ngắt lời hắn: “Nên hôm nay ta mới đến tiếp nhận, tình hình ta chưa biết, xin các vị đại nhân cung cấp giùm. Lúc Bạch đại nhân còn sống đã dặn dò gì, ta nghĩ Long tướng quân cũng muốn biết. Bạch đại nhân vừa qua đời, trong thành không thể một ngày không có chủ được. Nghe nói Bạch đại nhân đã để Tiền đại nhân tạm quản lý chức thái thú, tướng quân cảm thấy trước đây Diêu Côn và Tiền đại nhân qua lại quá mức gần gũi, chỉ sợ chuyện Bạch đại nhân cũng liên quan đến Tiền đại nhân, Bạch đại nhân sắp xếp như thế cũng không ổn.”

Sắc mặt Tiền Thế Tân thoắt xanh, đây là cắn ngược lại đấy hả?

Tưởng Tùng cứng rắn nói: “Long tướng quân có dặn, nếu có dị nghị gì với sắp xếp của ngài ấy thì cũng có thể thương lượng lại. Giờ đây ngài ấy đã có thì giờ rảnh.”

Tiền Thế Tân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.