Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 162: Chương 162




<!---->Tiết Tự Nhiên và An Nhược Phương quy ước với nhau ba chuyện. Thứ nhất, nàng có thể về nhà, nhưng phải đợi năm ngày sau, khi hắn và An Nhược Hi đã thành hôn, thì nàng mới được về. Thứ hai, tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu về chuyện nàng trốn ở chỗ hắn, cũng không được nhắc tới Diêu công tử. Thứ ba, sau khi nàng về nhà, có khó khăn gì thì có thể đến tìm nhị tỷ mình, hắn xem như là nhị tỷ phu, dĩ nhiên sẽ nghĩ cách giúp nàng, còn nàng dù là ở An gia hay đâu, hễ hỏi thăm được chuyện gì bất lợi với Tiết gia, bất lợi với An Nhược Hi, cũng phải đến nói cho hắn biết.

An Nhược Phương đồng ý.

Tiết Tự Nhiên nhìn dáng vẻ già dặn hiểu chuyện của nàng, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Muội đã nghĩ rõ rồi? Không đợi tin của đại tỷ muội sao? Bên phía nhà muội, bây giờ đã khác lúc muội rời nhà rồi. Tiền Thế Tân con trai Tiền Bùi, nay tạm giữ chức thái thú, hắn ta phái người vào ở nhà muội, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có ý tốt gì. Muội muốn về thật à?”

An Nhược Phương nghĩ đến mẹ, lập tức gật đầu.

Tiết Tự Nhiên nói: “Thế thì cứ vậy đi, vào ngày ta và nhị tỷ muội thành thân, sẽ có người đến đưa muội về con phố An phủ, tự muội sẽ về. Hôm đó nhất địn An phủ sẽ rối loạn, không ai để ý muội về thế nào. Muội cũng dễ nói. Ta sẽ không quay lại, đỡ người ta chú ý. Bản thân muội phải cẩn thận đấy.”

An Nhược Phương gật đầu, cám ơn Tiết Tự Nhiên.

Tiết Tự Nhiên vừa lẩm bẩm không biết nợ An Nhược Hi cái gì, vừa sai người vào hẻm dẫn Diêu Văn Hải đến. Dù sao cũng đến rồi, cứ nói rõ ra luôn.

Diêu Văn Hải tới, thấy An Nhược Phương bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Tiết Tự Nhiên vẫn tay để An Nhược Phương về viện tử trước, còn một mình hắn nói chuyện với Diêu Văn Hải.

Tiết Tự Nhiên không nói lời thừa với Diêu Văn Hải, đi thẳng vào trọng tâm: “Ta không có ý đồ gì với cậu cả, chỉ là vào chuyện người khác để ý, vô tình thấy cậu gặp nạn nên mới cứu. Khỏi cần cậu tri ân báo đáp, chỉ cần không gây phiền phức cho ta là được rồi. Đừng cố dò la ta là ai, cũng đừng nói với người khác là được ta cứu.”

Diêu Văn Hải vội vã gật đầu.

Tiết Tự Nhiên lại nói: “Cha cậu được Long tướng quân đưa về thành, hiện tại đang ở trong lầu Tử Vân.”

Hai mắt Diêu Văn Hải sáng lên, đang định mở miệng thì Tiết Tự Nhiên khoát tay, cướp lời nói: “Nhưng ta vẫn chưa biết rõ tình hình, không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Không thấy nhà cậu có vẻ vui mừng, mẫu thân cậu đi ra ngoài nom cũng lo âu sầu khổ. Ta sẽ hỏi thăm thêm, nếu không phải đại sự nguy hiểm thì sẽ để cậu về.”

Diêu Văn Hải vội nói: “Ta sẽ nói hôm đó có người cướp xe, ta được hộ vệ liều mạng cứu, lật đật rời khỏi đó, ở… ở…” Nhất thời không nghĩ ra chỗ bình yên ẩn nấp trong mấy ngày nay.

Tiết Tự Nhiên nói: “Ta sẽ tìm lời thay cậu, cậu ẩn thân ở đâu, ăn uống ra sao, tại sao lại hỏi thăm được tin mà quyết định về nhà, đợi ta sắp xếp xong xuôi thì sẽ cho người đến nói với cậu.”

Diêu Văn Hải vội cám ơn.

Tiết Tự Nhiên lại bảo: “Cậu cứ yên tâm mà chờ, để đảm bảo an toàn, ta sẽ không đến nữa. Cậu chưa từng gặp ta, cũng chưa từng gặp tiểu cô nương trong viện tử đó, nhớ chưa?”

Diêu Văn Hải gật đầu.

Tiết Tự Nhiên thở phào: “Thế là được rồi, cứ vậy đi.” Một phen dày vò, hắn cảm thấy thật mệt. Đứng dậy đi ra ngoài, kiệu của hắn đã ở ngoài chờ sẵn.

Diêu Văn Hải nhìn bóng lưng của hắn, bỗng hô lên: “Huynh yên tâm. Ta không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, sẽ không làm liên lụy đến các huynh đâu. Nhưng nếu có một ngày, chúng ta có duyên gặp lại, ơn cứu mạng này ta tất sẽ trả.”

Tiết Tự Nhiên dừng bước, xoay người lại nói: “Đương nhiên phải trả rồi. Nếu sau này khi cậu hết rắc rối, trở thành quý nhân, ta sẽ chủ động đến tìm cậu đòi lại. Cậu phải hào phóng như ta đấy.”

Diêu Văn Hải: “…” Sớm biết người này như vậy, cậu đã không kích động bày tỏ quyết tâm thế rồi.

Tiết Tự Nhiên ngồi kiệu rời đi, cố ý để kiệu phu đi vòng đường xa, lúc đến cửa hàng chốc lại đến tửu lâu, sau đấy mới gắng gượng khó chịu quay về phủ. Nhưng dù là vậy, nguy hiểm mà hắn lo lắng vẫn xảy ra.

Trinh thám Cổ Văn Đạt phái đi báo tin về, báo lại nhất cử nhất động của Tiết Tự Nhiên khi ra cửa. Cổ Văn Đạt và Lục đại nương tính toán một hồi, dường như không có gì khả nghi, nhưng lại cũng có khả nghi. Nhất là ở phố An Thủy, ở đó có một thiện đường.

Lúc này Cổ Văn Đạt phái người đi thăm dò. Không tìm được gì ở trong thiện đường, gần đây cũng không thu nhận tiểu cô nương nào chừng mười hai tuổi, cũng không có ai nghe qua tin tức này.

Lúc trinh thám của Cổ Văn Đạt đi điều tra dốc An Thủy, thì có một người trong quận phủ nha môn đến.

Tiền Thế Tân đích thân đến cửa lớn nghênh đón, lòng như tháo gỡ được gánh nặng: “Lỗ đại nhân!”

Lỗ Thăng, là quan viên quan trọng bên cạnh Lương Đức Hạo, cũng giống Bạch Anh, có thể gọi là phụ tá đắc lực của Lương Đức Hạo. Người quen của họ đều biết, hai người này luôn đấu đầu nhau, luôn có quan điểm khác nhau trong rất nhiều chuyện, minh tranh ám đấu, nhưng có câu cùng giỏi cùng hợp, hai người họ bày mưu tính kế vì Lương Đức Hạo rất nhiều, làm không ít đại sự.

Trước đó Lương Đức Hạo đưa Lỗ Thăng đến quận Mậu phá án, bài bố việc binh nghiêm phòng Đông Lăng, chỉnh lý lại biên quận. Còn Bạch Anh thì phái đến Bình Nam. Nay Bạch Anh qua đời, mà chuyện ở quận Mậu cũng tương đối ổn, thế nên Lỗ Thăng đến đây.

“Đại nhân đến còn nhanh hơn hạ quan dự liệu.” Tiền Thế Tân nói.

“Ngươi gặp phiền toái, dĩ nhiên ta phải thúc ngựa cấp tốc đến rồi.” Lỗ Thăng cau mày, “Dọc đường cứ một dặm là một trạm, toàn treo cờ chữ “Long”, Long Đại định tạo phản hả?”

Tiền Thế Tân biết bây giờ Long tướng quân đã phái người, tất cả quan đạo đều đã bị khống chế, người của hắn muốn đưa tin cũng phải cẩn thận, “Long tướng quân để Tưởng tướng quân chưởng quản quận Bình Nam.”

“Ta đã đọc thư của ngươi rồi.” Lỗ Thăng khá tức giận: “Ngươi nói rõ với ta đi, hắn ta còn làm gì nữa? Bạch Anh chết, không để lại điểm sơ hở gì chứ? Diêu Côn kia đâu rồi?”

“Diêu Côn còn sống, vừa về Trung Lan rồi.” Tiền Thế Tân vội thuật lại tỉ mỉ một lần tất cả những chuyện xảy ra gần đây. Lỗ Thăng nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng đặt câu hỏi. Hai người nói đến cuối, Tiền Thế Tân nói: “Chuyện khác thì ổn, chủ yếu rắc rối là Tưởng Tùng kia. Hôm nay hắn ta đến tìm hạ quan, còn ra lệnh này nọ với hạ quan. Còn nữa, hắn ta đã lấy lại tất cả lệnh quyền của kho lương cỏ ngựa, hạ quan vốn định làm khó bọn họ trong chuyện cung cấp lương thảo, kết quả chuyện đầu tiên mà hắn làm, chính là kiểm soát những thứ này.”

Lỗ Thăng cười khì: “Ngươi không đánh giặc, dĩ nhiên không có kinh nghiệm bằng hắn rồi. Thứ họ coi trọng nhất chính là lương thảo binh mã. Long Đại đề phòng ngươi, thì dĩ nhiên chuyện đầu tiên khi Tưởng Tùng đến là chuyện này rồi.”

Tiền Thế Tân vội nói: “Đúng là hạ quan sơ sót. Hạ quan vốn nghĩ, gần mười nghìn tù binh kia, áp giải càng lâu thì càng dễ xảy ra tình huống, chúng ta không cung cấp lương thảo, để Long tướng quân nhức đầu cũng tốt.”

Lỗ Thăng nhìn Tiền Thế Tân, cái nhìn ấy mang theo vẻ xem thường, làm trong bụng Tiền Thế Tân rất không thoải mái. Lỗ Thăng nói: “Dĩ nhiên lương thảo ở Bình Nam không đủ cho bọn tù binh kia dùng. Người của Long Đại đã trực tiếp đòi lương thực với Nam Tần Đông Lăng. Hoặc là cung cấp lương thực hoặc chết đói, Nam Tần phải ngoan ngoãn cho thôi. Vì chuyện này mà ở biên giới còn đánh mấy trận, Đông Lăng cũng làm loạn ở quận Mậu. Giết một đội ngũ, ắt đối phương phải phục. Ngươi đừng tưởng Long Đại là Long Đại ở trên triều, cũng không phải, đến triều đình ngươi còn chưa thấy nữa là.”

Tiền Thế Tân nén giận, đang cười hắn ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ ở biên quận phải không?

“Ngươi đừng xem Long Đại là Long Đại trong thành Trung Lan. Ra đến chiến trường, hắn ta chính là một sát tinh vô cùng hung ác. Bọn ta gọi hắn là Long Đại không phải vì giễu cợt coi trường, người Long gia bọn họ, dù không làm quan nhưng cũng có máu mặt ở kinh thành. Ba huynh đệ bàn về vai lứa thì mấy người còn gọi một tiếng gia đấy. Long Nhị kia chỉ làm buôn bán thôi mà cũng có thể đi dạo trong hoàng cung. Nên trước kia ta đã dặn ngươi rồi, Long Đại đến, các ngươi đừng xem nhẹ hắn, nhất thiết phải ứng đối. Kết quả vừa hay, các ngươi lại còn tranh giành.”

Tiền Thế Tân thẹn ra mặt, bị dạy không phục, nhưng không phản bác được.

Lỗ Thăng nhìn sắc mặt hắn, lại nói: “Ta biết không trách ngươi, những chuyện trước kia làm không được hay không làm tốt, đều dựa vào ngươi chống đỡ đến bây giờ. Tưởng Tùng mà ngươi nói đúng là rắc rối. Ngươi cũng phải cẩn thận vào. Hắn phụ trách phòng vệ trong quân Long Đại, tuy tính khí cộc cằn nhưng rất đáng tin. Lúc khai chiến, Long Đại để hắn ở lại tổng doanh trại đằng sau, không phải hắn không có tài, mà vì đó là đạo phòng tuyến cuối cùng. Lư Chính bị vạch trần đã tát mạnh vào mặt Tưởng Tùng, nay dĩ nhiên sẽ muốn lập công chuộc tội.”

“Hắn nhúng tay vào đủ chuyện. Hạ quan vốn định lấy chuyện nhỏ làm phiền hắn, nhưng hắn vẫn cứ xía vào vụ án, công hàm hạ quan phê, ngày nào hắn cũng đến hỏi thăm.” Trước mắt Tiền Thế Tân lo lắng nhất là chuyện lưu đày tù binh.

“Bọn võ tướng đều là phường cậy mạnh, không thể lấy đá chọi đá được. Ta đã nói với ngươi rồi, tìm một kẻ nói gì nghe nấy có thể làm việc, sắp xếp tội danh quân đội bọn họ hà hiếp bách tính.”

“Có rồi.”

“Ngươi nói An gia? Là nhà mẹ của phu nhân Long Đại hắn?”

“Đúng thế. Lão gia nhà đó rất hợp, lại đúng lúc bị hạ quan phát hiện giết người, con trai cũng nghe theo hạ quan sai bảo. Cha con bọn chúng hoặc chết hoặc nghe lời, hạ quan đây nắm chắc. Hơn nữa không cần phải sắp xếp tội danh, cướp đoạt dân nữ là có thật. Vả lại, còn có nhân chứng, Diêu Côn còn sống.”

“Diêu Côn chịu làm chứng cho Long Đại?”

“Hạ quan cũng có điểm yếu của ông ta. Không chỉ làm chứng Long Đại cướp đoạt dân nữ, mà cả chuyện xúi giục chủ bạc giết người giá họa thái thú, cũng có thể bàn bạc.”

Lỗ Thăng suy nghĩ: “Được, vậy xử lý Tưởng Tùng trước đã. Ngươi nói ta xem những ai có thể dùng, nhất là An gia kia, tình hình thế nào.”

***

Gia chủ của thiện đường phố An Thủy là Lưu tiên sinh bình tĩnh đối phó với trinh thám, đến ngày hôm sau, cẩn thận né tránh tai mắt đi đến Tiết phủ, nói với Tiết Tự Nhiên có người đến cửa điều tra. Tiết Tự Nhiên cau mày: “Là ai đến điều tra?”

“Đối phương che giấu thân phận, chỉ nói tìm một cậu bé sáu tuổi, được tỷ tỷ đưa đi nhưng lại bị lạc.”

Tiết Tự Nhiên trầm ngâm, cũng cơ trí đấy, vòng vo lắm, nhưng hắn vừa đi gặp hai đứa nhóc kia thì có người tìm đến hỏi thăm, ắt hẳn có liên quan. Chỉ không biết là người của phe nào, tìm An Nhược Phương hay Diêu Văn Hải.

Tiết Tự Nhiên ngẫm nghĩ, rồi dặn dò Lưu tiên sinh: “Dọn dẹp lại từ đường bỏ hoang ở sau thiện đường, chất ít mền cũ và bánh bao dưa muối, giả như ăn còn dư lại. Nhân lúc không có ai thì đưa Diêu Văn Hải đến chỗ đó tránh, làm quen một chút. Nói với cậu ta là sau khi cậu ta thoát chết từ đường tơ kẽ tóc, trốn dọc theo góc phố hẻm nhỏ, bất giác chạy đến đó. Không dám gặp ai, trộm chăn với đồ ăn ở hiện đường âm thầm trốn. Sau đó tìm được cơ hội về nhà.”

Lưu tiên sinh đã rõ, vội thưa vâng.

“Đến lúc đó nhớ sửa sang lại cả xiêm y tóc tai của cậu ta, giả như lưu lạc mấy ngày. Còn nữa, phải tìm trước đường từ thiện đường đến phủ thái thú đi thế nào. Nếu ta chưa gửi tin khác cho ngươi thì tối mai để cậu ta nhân lúc đêm đen mà về. Nói với cậu ta về nhà thì chớ oang oang, cũng đừng đi ra ngoài, sẽ có người bảo vệ cậu ta trong tối, đến lúc đó dẫn đến cửa hậu, cậu ta sẽ lặng lẽ đi tìm mẫu thân mình.”

Hôm qua trong nha môn lại có một vị quan đến, nghe nói Tiền Thế Tân khá ân cần, xem ra sẽ lại có thay đổi đây. Trước mắt phải gấp gáp đưa củ khoai nóng này đi đã. Sau đó chỉ che chở một mình em vợ sẽ dễ hơn.

Tiết Tự Nhiên dặn kỹ thuộc hạ, mệt vô cùng, bèn nằm trên giường nghỉ ngơi. Hắn cảm thấy mình sắp bị bệnh tiếp rồi, phiền thật đấy, hắn ghét uống thuốc, nếu bị bệnh thật thì đều là do đồ ngốc An Nhược Hi kia làm liên lụy hắn. Đợi lấy về rồi, nhất định hắn sẽ dạy dỗ một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.