<!---->Lỗ Thăng và Tiền Thế Tân nhanh chóng bắt đầu thi hành kế sách.
Lời đồn nổi lên tứ phía, lòng dân bất bình. Đây là một cơ hội tốt. Tiền Thế Tân lôi ra án lục của mười bảy năm trước, lại thêm vào mấy giấu tờ Tiền Bùi luôn cất giữ kia, rồi đến thôn Thanh Hà huyện Ninh một tiếng, tìm được con trai của tạp dịch Vưu Hoài Sơn làm ở thư viện bị phán chém đầu trước kia.
Lúc đó người con trai chỉ mới bốn tuổi, Tiền Bùi phái người giao hắn cho một ông lão trong thôn nuôi dưỡng. Ông lão họ Lương, lẻ loi hiu quạnh, lại tự dưng được thêm một khoản tiền cùng một đứa trẻ, dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, không hỏi nhiều liền giữ đứa trẻ lại, đổi tên thành Lương Thanh Hà.
Giờ đây ông Lương đã sớm qua đời, chỉ còn lại Lương Thanh Hà sống một mình. Năm nay Lương Thanh Hà hai mươi mốt tuổi, gia cảnh bần túng, nghèo rớt mồng tơi, chỉ dựa vào việc đan đồ tre kiếm tiền sống qua ngày. Quá nghèo, cũng không có chú bác thân thích chăm sóc, nên không cưới được vợ. Nghe được nguyên nhân nha môn tìm đến nửa thì hoảng hốt.
Lương Thanh Hà mặc xiêm áo cũ nát, mang theo bọc y phục theo nha sai đến thành Trung Lan. Nghe Tiền Thế Tân nói oan tình của cha mình năm đó thì im lặng hồi lâu, do dự hỏi: “Ý của đại nhân là?”
Tiền Thế Tân nói: “Phụ thân ngươi bị gạt oan phải nhận cái chết, giờ đây chân tướng đã rõ, ngươi nên lấy lại công bằng cho ông ấy. Ngươi là người thân duy nhất còn lại trên đời của ông ấy, nên ngươi phải tự tay minh oan.”
Lương Thanh Hà nhíu mày, đáp: “Thảo dân, không có ấn tượng gì, với phụ thân cả. Thảo dân được Lương lão cha nuôi lớn. Báo quan đòi công bằng cái gì chứ, phí thời gian quá rồi. Hơn nữa, thảo dân cũng không nhớ rõ chuyện năm đó.” Ý trong câu nói, như ngại chuyện này liên lụy hắn tốn thì giờ tốn tinh lực.
Lần này đổi thành Tiền Thế Tân cau mày, hắn nói: “Ta biết từ nhỏ ngươi cũng đã nghe nói bóng gió, chịu oan ức không ít. Đấy cũng là vì vụ án oan trước kia của cha ngươi. Bây giờ ngươi có cơ hội, rửa sạch oan khuất cho ông ấy, thoát khỏi cái danh nhơ bẩn. Cũng có thể để mình đường đường chính chính sống qua ngày.”
Lương Thanh Hà như hoàn hồn lại, hắn chà xát hai tay, cười mỉa mai: “Thì đấy cũng là chuyện cũ mười mấy năm trước rồi, hồi đấy thảo dân còn là đứa trẻ, đúng là chịu không ít khổ cực thật. Đại nhân có thể quan tâm là tốt quá rồi. Cái này, thảo dân nói là, vụ án oan trước kia khiến thảo dân nhà tan cửa nát, vậy thảo dân có thể được bạc bồi thường không?”
Tiền Thế Tân sửng sốt, đang muốn rửa oan cho hắn mà lại dám đòi tiền quan phủ. Tiền Thế Tân nhìn Lương Thanh Hà, cảm thấy chán ghét với cái vẻ mặt tham lam kia, nhưng hắn cần khổ chủ này, hắn còn cần người làm chứng. Dù sao thì Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải không thể đi ra làm chứng cho Diêu Côn được rồi, mà chỉ dựa vào một tấm bản vẽ hàm chứa ý đồ mưu hại, hắn vẫn không đủ để định tội Diêu Côn. Huống hồ giấu diếm không báo cũng không phải tội gì, chỉ có thể nói người này vô đức, không định được tội. Nhưng nếu ám sát do Diêu Côn sắp đặt, sai Vưu Hoài Sơn ra tay, thì chuyện sẽ thành khác.
Lương Thanh Hà muốn bạc, là chuyện tốt.
Tiền Thế Tân nói: “Có thể cho ngươi bạc.”
Nhất thời trên mặt Lương Thanh Hà hiện lên vẻ ngạc nhiên hớn hở.
“Nhưng ngươi cần phải phối hợp, phải cáo quan minh oan.”
Lương Thanh Hà ra sức gật đầu: “Dĩ nhiên rồi. Cha thảo dân bị chết oan, dĩ nhiên phải minh oan rồi.”
Lúc này lại nhớ đến cha hắn rồi đấy. Tiền Thế Tân lại xem thường Lương Thanh Hà. “Muốn lật án cũng không dễ, dù sao trước kia cha ngươi không e dè khai hết tội, còn tự tay điểm chỉ. Cho nên, ngươi phải lấy ra bằng chứng cụ thể, lại có thể nói cho rành mạch, lúc này mới có thể làm chứng Diêu Côn được.”
Lương Thanh Hà cuống lên: “Sao còn phải lấy ra bằng chứng? Thảo dân làm gì có. Trước kia thảo dân còn nhỏ, không nhớ gì cả. Chỉ mơ hồ nhớ có người đến nhà thảo dân, cho thảo dân ăn ngon, nói cha thảo dân sẽ không quay về nữa. Sau đó dẫn thảo dân đến thôn Thanh Hà, giao cho Lương lão gia. Từ đó về sau, thảo dân vẫn luôn theo Lương lão cha sống qua ngày. Đúng là có nghe được lời đồn, nói gì mà có người ám sát thái thú, nhưng thảo dân vừa nhắc đến chuyện này là bị Lương lão cha vả miệng liền, bảo thảo dân chớ có nói nhiều, rước phải hậu họa. Sau đó thảo dân không hỏi nữa, cũng không nghe Lương lão cha đề cập đến.”
Tiền Thế Tân nghe mà sắc mặt khó coi, nói: “Ngươi nói vậy dĩ nhiên không được rồi, không thể cáo trạng được Diêu Côn. Không lật đổ được hắn, tức là cha ngươi không hề bị oan, như thế ngươi cũng không thể cầm bạc được.”
Lương Thanh Hà vội la lên: “Vậy phải làm sao cho phải đây? Đại nhân đại nhân, phải cần chứng cứ gì mới có thể kiện được ông ta vậy!”
Tiền Thế Tân nói: “Thế này đi, ta sẽ đưa đồ cho ngươi, ngươi làm theo lời ta nói, luyện tập cách nói vào. Luyện giỏi rồi thì ngươi hãy đến cổng chính nha môn đánh trống báo oan đi.”
Lương Thanh Hà nghe thế thì vội gật đầu: “Được được, đại nhân ngài nói sao thì thảo dân làm thế.” Rồi hắn dừng lại, lại nói: “Đại nhân, vậy thảo dân phải ở trong thành Trung Lan à? Trong thành này cái gì cũng đắt đỏ, không thể không có bạc được, mà trên người thảo dân lại chẳng có tiền…”
Tiền Thế Tân kiềm chế nói: “Dĩ nhiên sẽ thu xếp ổn thỏa cho ngươi rồi, sẽ không thiếu bạc của ngươi.” Vừa nói hắn vừa nháy mắt với thân tín Ngôn Dao đứng bên hầu, Ngôn Dao tiến lên, lấy ra hai xâu tiền đưa cho Lương Thanh Hà.
Lương Thanh Hà vui vẻ ra mặt, nhanh chóng nhận lấy tiền.
Tiền Thế Tân nói: “Ngươi tạm cầm trước số đó đi, sau khi chuyện thành công, sẽ cho ngươi thêm mười lượng bạc nữa.”
Lương Thanh Hà nghe thấy được mười lượng thì mắt như phát ra tia sáng. “Đại nhân, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của thảo dân, thảo dân hoàn toàn nghe theo ngài.”
***
An Nhược Thần nghe lời Long Đại, lúc ăn cơm, nổi cáu ngay trước mặt chúng người hầu. Lý do là sau khi đến thành Thông, nàng không hề rời khỏi viện tử. Lúc nào Long Đại cũng bận rộn, đến bóng lưng thôi cũng chẳng thể thấy được mấy dạo. Trước đó còn dỗ nàng cái gì mà đến đây chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nhất định lúc rảnh sẽ dẫn nàng đi dạo, mở mang kiên thức, toàn là lừa gạt nàng cả.
Long Đại bày ra vẻ mặt cưng chiều, dỗ nói đợi làm xong đợt này, chờ sứ thần Đông Lăng đến, nói rõ chuyện ra thì sẽ rảnh thôi. Đến lúc đó nất định sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi, tuyệt không nuốt lời.
An Nhược Thần im lặng không lên tiếng, trưng ra vẻ mặt mất hứng cúi đầu ăn cơm.
Sau chuyện đấy, lúc Long Đại và Lương Đức Hạo bàn công vụ, Lương Đức Hạo bèn nhắc đến chuyện này, ông ta nghe thấy đám người dưới nói chuyện, là Long tướng quân sợ vợ. Hỏi Long Đại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Long Đại chỉ giải thích mấy câu đơn giản. Lương Đức Hạo khá không đồng ý: “Vị phu nhân này của ngươi, xuất thân thấp hèn, thiếu hiểu biết, sao lại phải dẫn đi cùng? Ta có nghe nói chút chuyện về nàng ta rồi. Nàng ta trải qua mấy phen lận đận, khá là gan dạ, hình như cũng lập được vài công lao ở Trung Lan. Nếu ngươi thích thì nạp vào phòng là được rồi, nhưng cưới hỏi đàng hoàng thì chỉ sợ không ổn. Nhị phẩm phu nhân thì nên có dáng vẻ của nhị phẩm phu nhân, nàng ta hẹp hòi không hiểu quy củ như thế, gây ra chút chuyện nhỏ đấy để ngươi phải nhìn sắc mặt, không biết đạo lý thì sau này còn đến đâu được?”
Long Đại chắp tay: “Đã để đại nhân phải quan tâm rồi. Thần Thần có cái tốt của Thần Thần, trong lòng ta biết. Trước kia nàng phải chịu khổ, lại từng làm rất nhiều chuyện vì ta, dù sao cũng nên để nàng được sống tốt. Đại nhân chớ lo vì chuyện của ta lắm, ta tự biết rõ. Trái lại phía Đông Lăng, sứ thần mãi rì rì không đến, đại quân nghiêm thủ ở biên giới, điệu bộ kiêu căng, đại nhân thấy thế nào?”
“Đông Lăng là nước nhỏ, binh lực không đáng để nhắc tới. Trên tay ta có bốn mươi ngàn tinh binh, cộng thêm bốn mươi ngàn ở chỗ ngươi, còn thêm ba đội ngũ kho binh, tụ lại cũng gần hai trăm ngàn, đừng nói là Đông Lăng, mà cả Đông Lăng cộng thêm Nam Tần, cũng không phải là đối thủ của chúng ta.”
Long Đại cười: ” Lại thành ta không làm tốt rồi, tay chân nhanh quá, lỡ bắt quá nhiều tù binh, không để đại nhân có cơ hội càn quét sa trường. Nên để Sở Thanh chậm rãi dụ địch, đợi đại nhân xử lý xong chuyện ở quận Mậu thì sẽ tự mình dấy binh.”
Lương Đức Hạo lườm hắn: “Ngươi đang khoe khoang công lao của mình đấy hả? Trận đấy hay lắm, ngươi làm rất tốt. Được rồi, ta cũng khen ngươi rồi đấy, đừng có khoe nữa.”
Long Đại cười ha hả, nói: “Nếu binh lực đã chênh lệch lớn như thế, đại nhân không cảm thấy Đông Lăng làm mấy hành động kia quá ngu xuẩn sao? Khiêu khích Đại Tiêu ta, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự diệt vong. Lại còn đắc tội với Nam Tần, hành thích vua chuốc đại thù, tại sao bọn họ lại nghĩ thế chứ.”
Lương Đức Hạo gật đầu, bảo: “Chuyện giết Đức Chiêu đế của Nam Tần đúng là vừa sợ vừa bất ngờ. Bị biết tỏng, dưới tình thế cấp bách phải diệt khẩu. Nhưng rồi cũng bị vỡ lở. Nhắc đến chuyện đối phó Đại Tiêu ta, nếu không có người xúi giục, âm thầm ủng hộ, thì hẳn bọn họ sẽ không có lá gan này. Bọn du phỉ cướp bóc kia nói, hành động của chúng đều có nhân sĩ Đại Tiêu chỉ điểm. Thế nên lần nào chúng cũng có thể tìm được thời cơ tốt, còn có thể rút lui toàn thân. Vụ ám sát sứ thần kia, chính vì được chú tâm sắp đặt nên mới có thời giờ địa điểm rõ ràng. Ta đã điều tra Sử Bình Thanh rồi, ban đầu chính thái thú hắn giữ sứ thần lại, đón tiếp ca hát, lộ trình dừng chân, hắn đều rõ cả. Hắn nói là nhận được chỉ thị của La thừa tướng, để hắn lui tới với Đông Lăng phải khách khí vào, nhưng hắn chẳng ngờ là Đông Lăng lại có âm mưu đấy.”
“La thừa tướng cũng có thể nói ông ta không ngờ Đông Lăng lại có âm mưu đấy.”
“Đúng thế.” Lương Đức Hạo nói: “Tạm thời không có bằng chứng có thể chứng minh La thừa tướng đã làm gì trong chuyện này. Còn một chuyện khác, ngươi nói trinh thám ngươi bố trí ở Nam Tần bị giết là do trong triều có người tiết lộ bí mật. Ta đã phái người đi tra xét, Bành Kế Hổ từng vào kho mật trong quân. Thời gian khá khớp. Trên ghi chép của cấm vệ quân thủ kho có ghi, trước kia Bành Kế Hổ nói muốn tra danh sách tướng quân của kho binh Cố Sa, Hạ quốc có manh động, La thừa tướng khá lo lắng. Nhưng ta đã phái người vào trong kho xem xét rồi, phát hiện hộp mật lệnh của tổ phụ ngươi đã bị cạy. Những mật lệnh năm xưa ấy từ lâu đã bám đầy bụi đất, ai biết sẽ động vào.”
Long Đại có vẻ kích động: “Vì sao họ lại làm vậy?”
Lương Đức Hạo nói: “Ngươi nghỉ thử xem, Nam Tần có ý xâm chiếm, thế là ngươi lãnh binh đến. Trong quận Bình Nam có mật thám ẩn nấp, thậm chí trong quân của ngươi cũng có gian tế, tình cảnh của ngươi nguy hiểm thế nào. Không chỉ Bình Nam mà cả quận Mậu cũng vậy. Tướng của ngươi gặp phải giáp công trước sau, hao binh tổn tướng. La thừa tướng còn muốn phái Bành Kế Hổ đến đảm nhận chức tuần tra sứ, dù ngươi có đánh thắng hay thua, thì cũng có thể bắt được điểm yếu của ngươi. Phu nhân kia của ngươi là một, gian tế trong quân ngươi cũng là một…”
“Vậy nghĩa là, muốn mượn cơ hội đẩy Long gia ta vào chỗ chết?”
“Có lẽ là một trong số mục đích đấy. Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Kết quả xấu nhất, sợ là ông ta muốn cấu kết với ngoại địch, hủy hoại binh tướng Đại Tiêu ta, đến lúc đó Nam Tần cùng Đông Lăng xâm chiếm biên giới, Hạ quốc rục rịch, loạn trong giặc ngoài, là cơ hội tốt để ép cung soán vị.”
Long Đại nhướn mày: “Phỏng đoán này cũng khá to gan rồi.”
Lương Đức Hạo cười khổ lắc đầu.
“Nếu như là như vậy, thế thì hôm nay ông ta cũng đã gấp đến độ lửa cháy lông mày rồi. Nam Tần đổi chủ, nếu ông ta cấu kết với Huy vương, Huy vương đã được như mong muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đá văng ông ta. Đông Lăng vốn cùng diễn tuồng với Nam Tần, kết quả Đức Chiêu đế còn chưa đến biên giới thì đã nhìn thấu trò bịp của Đông Lăng. Bọn họ không thể không diệt khẩu Đức Chiêu đế. Nếu La thừa tướng muốn cấu kết cùng hai nước, thì phải là đồng ý sau này xưng đế sẽ cho bọn họ được lợi. Huy vương soán vị là một trong số lợi đó, còn Đông Lăng yếu thế, hoàng thượng vẫn luôn nghiêm khắc với họ, nếu La thừa tướng cam kết miễn cống nạp, cho nhiều tài nguyên thì cũng có khả năng lắm. Nhưng tiếc là Đông Lăng bị đại nhân điều tra được âm mưu sau lưng, Nam Tần lại phải giả vờ vô tội không thuận theo cũng không buông tha, chỉ sợ La thừa tướng không thể diễn tuồng tiếp được rồi.”
Lương Đức Hạo nghiêm túc suy nghĩ: “Ngươi nói thế, thật đúng là như vậy.” Ông ta trầm ngâm, “Nếu ngươi là ông ta thì ngươi sẽ làm thế nào?”
“Quan trọng nhất chính là đề phòng Nam Tần và Đông Lăng khai ra ta. Chỉ cần giữ được trong sạch, vẫn là trung thần ở trước mặt hoàng thượng, được hoàng thượng trụng dụng, thì sau này ắt sẽ còn cơ hội khác.”
Lương Đức Hạo nói: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp vạch trần ông ta mới được.”
“Phải thảo luận kỹ chuyện này hơn, đỡ phải dẫn lửa thiêu thân. Khiến hoàng thượng ngờ vực thì cả đại nhân và ta đều có rắc rối.” Long Đại nói.
Lương Đức Hạo gật đầu nói phải. Bàn bạc thêm chi tiết với Long Đại, đợi đến khi Long Đại ra khỏi cửa, lại thấy vệ binh của Long Đại đứng chờ ngoài cửa, mặt đầy sốt ruột.
“Sao thế?” Long Đại vội hỏi.
Vệ binh kia nói: “Tướng quân, phu nhân tự mình ra khỏi thành, phu nhân nói tướng quân không rảnh thì tự phu nhân đi dạo cũng được.”
Long Đại sầm mặt: “Càn quấy. Có phái người đi theo nàng không?”
“Có ạ.”
Long Đại thi lễ với Lương Đức Hạo: “Đã để đại nhân chê cười rồi. Ta đi xử lý chút chuyện nhà trước.” Nói rồi liền vội vã rời đi với vệ binh kia.
Lương Đức Hạo nhìn theo bóng lưng Long Đại, cho đến lúc khuất dáng mới xoay người vào phòng.
Long Đại dẫn vệ binh cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, xe ngựa của An Nhược Thần đang chờ hắn ở ven rừng. Thấy hắn tới nàng liền hỏi: “Sao rồi?”
Long Đại cười nói: “Đã nhọc phu nhân giả vờ làm oán phụ rồi. Quả thực ta ra vào bất tiện, cứ luôn bị theo dõi. Nếu là tìm vợ thì sẽ dễ dàng hơn.”
“Vậy tướng quân muốn làm gì?”
“Nàng dẫn bọn họ đi dạo khắp thành đi. Ta phải đến một nơi trước. Lúc về sẽ nói với nàng.”
An Nhược Thần nghe lời làm theo. Long Đại cưỡi ngựa một mình xuyên qua rừng cây, rẽ vào đại lộ, chạy thẳng đến một thôn. Phía đông thôn có một căn nhà, cửa sơn đỏ, hai cây đại thụ.
Có một người ngồi trên cây đang nhàm chán phe phẩy cành cây, thấy Long Đại thì vội nhảy tới, khuôn mặt trẻ con vô cùng xán lạn.
“Ôi chao, nhìn xem ai tới này? Đã lâu không gặp, tướng quân càng lúc càng anh tuấn tiêu sái được thời đắc ý đấy.”
Long Đại không rảnh để ý đến hắn, ném dây cương cho hắn rồi hỏi: “Người đâu?”
“Ở bên trong.” Tông Trạch Thanh cười hì hì, “Tướng quân à, thuộc hạ gặp mặt khen tướng quân như vậy, có phải theo lễ tướng quân cũng nên khen lại không?”
“Đã lâu không gặp, ngươi càng lúc càng nhàm chán nhiều chuyện được thời đắc ý đấy.” Long Đại không biến sắc nói một hơi, đẩy cửa vào nhà.
Trong nhà có binh sĩ mặc áo vải cải trang thành thôn dân canh chừng, thấy Long Đại đi vào thì vội thi lễ, dẫn hắn vào trong phòng.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, độc mỗi một chiếc ghế. Trên ghế trói một người, miệng bị nhét vải.
Tông Trạch Thanh theo sát Long Đại, nói: “Tướng quân, thuộc hạ biết tướng quân muốn tự mình động thủ, nên thuộc hạ không đánh hắn.”
Long Đại nhìn chằm chằm người trước mặt, gật đầu: “Ngươi nói rất phải.”
Người trên ghế thấy Long Đại thì mắt trợn trừng lộ vẻ kinh hoàng.
“Đã lâu không gặp, Tiền lão gia.” Long Đại bình tĩnh chào hỏi, rồi ngay sau đó vung quyền đánh thẳng vào mặt Tiền Bùi.