Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 186: Chương 186




<!---->Hôm đó Lỗ Thăng thẩm vẫn Lư Chính rất lâu, sau khi ra ngoài thì không nói gì, chỉ dặn người trị thương cho Lư Chính thật tốt.

Sở Thanh chủ động hỏi: “Lư Chính này có nói ra manh mối hữu dụng nào không?”

Lỗ Thăng lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa dụ được gì, đợi vết thương của hắn khá lên rồi sẽ lại cẩn thận thẩm vấn.”

Sở Thanh hỏi thêm đôi câu, nhưng bị Lỗ Thăng gạt bỏ qua một bên, nói ngược lại: “Hình như Sở tướng quân không bận quân vụ lắm nhỉ, đừng có lười biếng.”

Sở Thanh không nói gì thêm nữa, liền lui ra ngoài. Đi được một đoạn, từ xa trông thấy một thiên tướng, thiên tướng kia gật đầu với Sở Thanh, Sở Thanh nhìn lại, rồi tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì.

Sau đó, Lỗ Thăng bắt đầu nghiêm ngặt kiểm tra quân kỷ. Bắt người từ các doanh các nơi đến vặn hỏi. Còn cho triệu toàn bộ sĩ quan tướng lĩnh đến khiển trách, bày tỏ trước đây lơ là quân kỷ mà phạm lỗi, tất cả phải tỉnh ngộ cải chính, đốc thúc lẫn nhau. Trên dưới toàn quân doanh ngập tràn bầu không khí nghiêm nghị, mọi người đều thận trọng dè dặt.

Ngay sau đó, từ phía thành Thông truyền đến tin Lương Đức Hạo mất tích, Lỗ Thăng ra chiều vô cùng tức giận. Liên tiếp phái khoái mã chạy đến thành Thông tìm hiểu kỹ cụ thể sự việc. Sở Thanh nói Long tướng quân đang ở thành Thông, có thể gửi tin cho Long tướng quân, nghe ý của Long tướng quân xem sao.

Rất nhanh, khoái kỵ binh chạy rượt gấp gáp không ngủ không nghỉ, mang về thông báo của các vị quan viên ở thành Thông.

Thái thú tạm thời của quận Mậu là Thôi Hạo chứng thực tin đó là thật. Lương Đức Hạo đại nhân bị sứ thần Đông Lăng uy hiếp, không rõ tung tích. Sứ thần Đông Lăng đưa ra mấy yêu cầu rất vô lý, bọn họ đã nghiêm chỉnh đàm phán với phía Đông Lăng rồi, yêu cầu Đông Lăng thả Lương đại nhân ra. Nhưng Đông Lăng từ chối không thừa nhận, cắn ngược một cái, tuyên bố từ sau khi sứ thần Đông Lăng đến Đại Tiêu thì bặt vô âm tín, chắc chắn đã bị Đại Tiêu bắt rồi. Yêu cầu Đại Tiêu giao người ra. Lại lần nữa tuyên bố Nam Tần và Đại Tiêu tố cáo là vu oan, có dã tâm khác. Nếu muốn dùng thủ đoạn này để xâm chiếm Đông Lăng, thì Đông Lăng tuyệt đối không đáp ứng, ắt sẽ chống cự tới cùng. Đông Lăng đã thông báo việc này đến các nước rồi, để người trong thiên hạ thấy rõ bộ mặt hiểm ác của Nam Tần và Đại Tiêu.

Lỗ Thăng đọc tin báo của Thôi Hạo xong thì tức giận vỗ bàn, mắng to Đông Lăng.

Lại xem trình báo của đại tướng Duẫn Minh do Lương Đức Hạo đưa đến quận Mậu cùng. Duẫn Minh nói đại quân của Đông Lăng đã sát ngay biên giới, hiển nhiên là sớm có âm mưu từ trước. Nước nhỏ binh yếu, lại dám khiêu khích như vậy, nhất định là có quỷ kế. Hắn đã sắp xếp trinh thám thăm dò quân tình rồi, nhất định phải cẩn thận với chuyện giao tranh.

Trình báo của Long Đại là ít chữ nhất, nhưng giọng lại đầy kiên quyết. Hắn nhấn mạnh, sự tình đầy khả nghi, chớ vọng động. Đúng là ở quận Bình Nam có mật thám Nam Tần, chưa chắc chuyện này không có phần của Nam Tần, muốn làm ngư ông đắc lợi. Đừng vội kết luận, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Đợi tra rõ chân tướng rồi bàn lại.

Mấy ngày liền Lỗ Thăng đều nhận được trình báo, nhưng ngày nào cũng chỉ toàn là tin không có tiến triển, thế là nổi điên lên. Ông ta tự mình dẫn binh đến huyện Thạch Linh, muốn xử chém phu binh Đông Lăng, đưa đầu người đến Đông Lăng, lấy đó làm uy.

Sở Thanh nhận được tin thì vội dẫn người chạy đến, “Đại nhân, lúc này mà giết tù binh thì chỉ khiến hai nước tranh chấp thêm thôi.”

Lỗ Thăng quát hỏi: “Tại sao bọn chúng lại bị bắt hả?!”

Sở Thanh không có cách nào đáp được. Vì những binh tướng này đã xâm phạm Đại Tiêu ta. Nếu đáp câu này, thì chính là thêm dầu vào lửa. “Xin đại nhân nghĩ lại.” Sở Thanh chỉ nói được vậy.

“Đã là bại tướng, nếu không hàng thì đáng lý phải xử trảm. Có phải thế không?” Lỗ Thăng hỏi lại.

Sở Thanh nhắm mắt đáp: “Còn phải xem xét thời thế, tình thế khác nhau thì có xử lý khác nhau.”

Lỗ Thăng cười nhạt hỏi lại: “Đông Lăng uy hiếp thái úy Đại Tiêu ta, tuần tra sứ ngự phong, ngay trên đất Đại Tiêu ta, nhưng chuyện đã trôi qua nhiều ngày mà mãi vẫn không có tin tức, nhất định Lương đại nhân đã bị hại rồi. Thời thế như thế, tình hình như thế, vô cùng nhục nhã, thù nước hận tộc, chẳng lẽ không nên báo thù? Sở tướng quân, ngươi nói ta nghe xử them, ngươi nói xử lý khác nhau, là xử lý như thế nào?”

“Lỗ đại nhân, vẫn nên chờ tin tức ở phía quận Mậu đã, rồi đến lúc đó hành động cũng không muộn.”

“Sở tướng quân chưa thấy tin từ quận Mậu ư? Binh mã Đông Lăng đã tiến đến biên giới Đại Tiêu ta rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xâm chiếm. Bọn chúng còn tung tin thất thiệt đến các nước, nói láo Đại Tiêu ta bắt nạt chúng. Nếu khong xử lý kịp thời, đợi đến khi các nước đều đã bị tác động, liên thủ tiêu diệt, thì Đại Tiêu ta sẽ lâm vào tình cảnh thế nào hả?”

Sở Thanh vội nói: “Long tướng quân đã nói rồi, đây cũng có thể là âm mưu của Nam Tần.”

“Nam Tần có âm mưu gì? Nhân lúc chúng ta giao chiến với Đông Lăng thì bọn họ xâm chiếm sao? Không phải chuyện này đã xảy ra rồi đó sao? Nam Tần và Đông Lăng liên thủ tấn công Đại Tiêu ta, không phải đã xảy ra rồi hả? Họ còn có âm mưu thì đánh tiếp, rốt cuộc chúng binh tướng trú đóng biên ải như chúng ta đây đang làm cái gì thế hả?”

“Đại nhân…”

“Sở Thanh!” Lỗ Thăng trợn mắt, quát lên: “Bản thân đã đến dốc Thạch Linh, bề ngoài ngươi vâng dạ thuận theo, nhưng thực chất cứ trì hoãn mọi chuyện, vì ta nể mặt Long tướng quân nên mới không so đo với ngươi. Ngươi coi nhẹ quân kỷ, không chuyên cần thao luyện, trước đây khi giao đấu với Nam Tần thì liên tục thất bại, đúng là hổ thẹn với cái danh Hổ Dũng tướng quân mà hoàng thượng phong cho ngươi. Nghiêm túc mà nói, bất cứ lúc nào cũng có thể dựa theo quân pháp mà xử phạt. Nay ta muốn xử chém binh tướng Đông Lăng, nhưng ngươi lại dùng mọi cách ngăn trở, là có ý đồ gì hả?”

“Đại nhân.” Sở Thanh cũng quát: “Đại nhân muốn thêm tội cho mạt tướng thì thiếu gì lời. Trước khi chưa rõ sinh tử của Lương đại nhân, không ro tình thế của Đông Lăng, đại nhân lại gấp gáp muốn sát hại, là có mưu đồ gì?”

“Người đâu!” Lỗ Thăng chỉ vào Sở Thanh, “Bắt Sở Thanh lại cho ta!”

Binh tướng xung quanh đều sợ hết hồn, theo trực giác giơ thương lên phòng bị, che chở cho Sở Thanh.

“Các ngươi muốn tạo phản hạ!” Lỗ Thăng gầm lên.

Sở Thanh khoát tay, cho chúng binh sĩ lui ra. Hắn quỳ xuống, nói với Lỗ Thăng: “Là mạt tướng đã thất lễ, nói năng đụng chạm, quả thật không nên. Xin đại nhân trách phạt.”

Sở Thanh hạ mình như thế, cũng khiến Lỗ Thăng không tiện phát tác. Ông ta hạ giọng, nói lại lần nữa: “Đưa Sở Thanh lui xuống, sẽ xử lý sau.”

Hai vệ binh Lỗ Thăng mang theo tiến lên, kéo ngược hai tay Sở Thanh trói ở sau lưng, áp giải rời đi. Chúng binh tướng đưa mắt nhìn nhau, vô cùng bất bình, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Lỗ Thăng xử lý xong Sở Thanh thì nhìn bốn phía, không còn ai có dị nghị gì nữa. Lỗ Thăng quát ra lệnh binh sĩ tiếp tục hành động, kéo binh tướng Đông Lăng ra ngoài, xếp thành hàng chém đầu.

Lúc Mã Vĩnh Thiện đi ra khỏi căn phòng tù ngục kia, mặt mũi vô cùng bình tĩnh, ánh mặt trời sáng rực bên ngoài khiến hắn khẽ nheo mắt. Rồi sau đó hắn nhanh chóng thích ứng được, nhìn mọi thứ xong quanh. Binh sĩ Đông Lăng xung quanh đều tôn kính hắn, đều nhìn về phía hắn. Mã Vĩnh Thiện gật đầu với họ, trong tiếng hò hét của binh sĩ Tiêu quốc, dẫn đầu tiến về phía trước.

Đi một lúc lâu, thấy một mảnh đất trống. Mã Vĩnh Thiện dừng lại. Hắn nhìn một hàng binh sĩ, đứng xếp hàng cách nhau cỡ ba người, cầm trong tay đại đao chém đầu.

Mã Vĩnh Thiện nghe thấy rất nhiều binh sĩ bên cạnh xì xào bàn tán, thậm chí còn có tiếng khóc. Mã Vĩnh Thiện tiếp tục đi lên phía trước, mỗi một bước đều rất nặng nề, vững vàng in dấu trên đất.

Có người kéo hắn từ phía sau, hắn nghe thấy binh sĩ của mình gọi: “Tướng quân.”

Mã Vĩnh Thiện quay đầu nhìn bọn họ, chỉ nói: “Đừng sợ. Hôm nay thời tiết cũng không tệ.”

Lỗ Thăng nhíu mày, quát tên: “Mã Vĩnh Thiện?”

Võ tướng mạnh nhất của Đông Lăng, đại danh vang dội. Cũng chính vì vậy, nên Nam Tần mứi chịu cầu Đông Lăng phái hắn đến trợ giúp. Vốn định một là có thể chống chọi với đội quân Long Thị kéo dài thêm thì giờ, hai là nếu Đông Lăng không có Mã Vĩnh Thiện thì chính là không có một cánh tay. Lấy hắn để kiềm chế quân đội Long Thị, hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch. Tiếp đến là tìm cơ hội tiêu diệt hắn, để Long Đại mất đi một cánh tay, quân lực giảm đi nhiều.

Bước đầu trong kế hoạch bị Long Đại phá hỏng, cũng may là, bước thứ hai vẫn thuận lợi.

Mã Vĩnh Thiện không biết Lỗ Thăng, chưa từng gặp qua ông ta. Nhưng nhìn quan phục và khí thế của ông ta, hơn nữa với bầu không khí xung quanh, thì cũng có thể đoán được địa vị thân phận của ông ta. Nhưng Mã Vĩnh Thiện không để ý đến ông ta. mtv đi đến trước trảm đao, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Lỗ Thăng.

Sau lưng bị đạp một phát, đá vào đúng chỗ sau đầu gối Mã Vĩnh Thiện. Mã Vĩnh Thiện rên lên một tiếng, bị đá quỳ sụp xuống đất. Hai tay hắn bị trói, nhưng Lỗ Thăng vẫn đề phòng hắn, đứng cách xa hắn, hỏi: “Là Mã Vĩnh Thiện?”

Đầu của Mã Vĩnh Thiện là phải giữ đặc biệt nất, phải đưa về cho Đông Lăng nhìn.

Mã Vĩnh Thiện cười khinh miệt với ông ta: “Ta cũng không có hỏi ông là ai. Dù sao thì, ông đi đời nhà ma rồi.”

Lỗ Thăng nhíu chặt chân mày, nghĩ ngợi một lúc rồi phất tay với binh sĩ, tỏ ỷ hành hình, quá nhiều người, lại phải giết một trận đây. Ông ta nhìn Mã Vĩnh Thiện chăm chú. Nhưng Mã Vĩnh Thiện chỉ nhìn lên khoảng trời không. Phía sau là tiếng lưỡi đao xé gió, bên tai có tiếng kêu khóc của huynh đệ trong quân. Cảnh tượng cuối cùng mà Mã Vĩnh Thiện trông thấy trong sinh mạng này, là trời xanh mây trắng.

Suy nghĩ cuối cùng của hắn, là nhớ lại lúc mình hỏi Long Đại: “Đổi lại ngươi, ngươi sẽ viết thư hàng ư?”

“Không biết.” Long Đại đã đáp như vậy.

Cũng coi như là tri kỷ.

Đầu của Mã Vĩnh Thiện, rơi xuống đất.

Lỗ Thăng phất tay, cho người đi qua nhặt đầu lên. Binh sĩ Đông Lăng tức giận quát mắng gào khóc, còn có người muốn xông lên liều chết, nhưng đều bị binh sĩ Tiêu quốc tiêu diệt. Lỗ Thăng cũng chẳng đoái hoài gì, ông ta dặn dò phải giữ kỹ đầu của Mã Vĩnh Thiện, rồi xoay người rời đi.

Hôm nay sắc trời khá tốt. Ông ta đã hoàn thành một chuyện lớn. Tiếp theo, chính là xử lý Long Đại.

Lỗ Thăng quay về doanh trướng, hỏi thuộc hạ tình hình của Sở Thanh. Thuộc hạ nói đã nhốt Sở Thanh trong doanh trướng của hắn. Hắn biết điều ngồi yên, không ồn ào kêu la. Cũng không có ai đi gây chuyện.

Lỗ Thăng hài lòng gật đầu. Ông ta ngẫm nghĩ, quyết định đi thăm Lư Chính. Từ sau hôm thẩm vấn hắn xong là bận bịu tới giờ, chưa gặp lại hắn, đây cũng cho Lư Chính thời gian ngẫm nghĩ lại thật kỹ.

Lỗ Thăng đi đến trong trướng Lư Chính, Lư Chính đã tỉnh, trông sắc mặt có vẻ khá hơn. Lư Chính thấy Lỗ Thăng thì thái độ đã khác, nghĩ đến mấy ngày qua được quân y chăm sóc rất tốt, ăn uống đều có cải thiện, hắn đã cảm nhận được cái lợi khi có Lỗ Thăng phối hợp.

Lỗ Thăng lại hỏi Lư Chính. Lư Chính đáp từng việc một. Lỗ Thăng kiên nhẫn lắng nghe, cũng hỏi lại Lư Chính mấy câu. Rồi sau đó ông ta dặn Lư Chính nghỉ ngơi cho khỏe, sớm dưỡng thương cho tốt, sau này còn có chỗ cần hắn. Đợi mọi thứ kết thúc, thì sẽ đưa hắn về Nam Tần.

Lỗ Thăng bước ra khỏi trướng giữ Lư Chính, có phần thất vọng. Những điều Lư Chính khai báo đều không quá hữu dụng với ông ta. Còn không bằng để An Chi Phủ cáo trạng Long Đại cưỡng ép dân nữ, chí ít cái tội danh này còn bắt mắt chán. Có điều An gia đã vô dụng rồi, ông ta không nghĩ nhiều nữa. Mà giá trị của Lư Chính là ở phía sau. Nếu ông ta có thể lung lạc được hắn, sau này ắt bảo hắn nói gì thì hắn sẽ nói đó. Đến lúc ấy Long Đại đã chết, không thể cãi lại được nữa.

Lỗ Thăng còn chưa về tới trướng của mình thì có thuộc hạ đến báo lại, nói lúc lục soát thôn xóm lân cận, thấy ở cửa thông có binh sĩ qua lại, hành tung nhìn khá khả nghi. Nhưng còn chưa đuổi kịp thì đã không thấy người đâu, mất dấu hoàn toàn. Chỉ trông thấy là binh phục, hẳn là người trong quân doanh này.

“Khả nghi thế nào.” Lỗ Thăng hỏi.

“Nếu là tuần tra thì nên xuất hành theo đội ngũ. Nhưng bọn họ chỉ có hai người. Hơn nữa lúc rời thôn còn lấm lét nhìn trái phải, trông khá cẩn thận. Chỉ đi đường có vật che lấp, dường như không muốn để người khác trông thấy. Cũng không biết bọn họ có phát hiện ra ai thất mình không mà đi rất nhanh, chỉ loáng cái đã không có bóng người. Nhìn hướng bọn họ chạy trốn, thì chính là về doanh trại này. Lúc chúng thuộc hạ đuổi tới gần doanh trại, thì tất cả đều mặc binh phục, không nhận ra ai là ai.”

Lỗ Thăng gọi trưởng sử trong quân đến, kiểm tra đội ngũ và thời gian của vệ binh tuần tra xung quanh. Suy nghĩ một chút, lại dặn hai thuộc hạ kia lặng lẽ vào thôn tra xét một phen, xem tình hình trong thôn đó thế nào. Có phải có binh sĩ làm chuyện gì đấy ở đó không.

Trong một căn nhà tại thôn Hưởng Trúc. Tào Nhất Hàm cẩn thận lau chùi bình tro cốt của Hoắc Minh Thiện, thắp cho ông một nén hương. Hắn nhìn Đức Chiêu đế ngồi bên cửa sổ, hô lên: “Công tử, tiểu nhân đã nấu cơm rồi.”

Đức Chiêu đế gật đầu, cúi đầu nhìn ngón tay mình, cảnh cáo bản thân phải nhẫn nại, nhất định y sẽ quay về Nam Tần, vạch trần bộ mặt thật của Huy vương, đoạt lại ngôi vị hoàng đế.

***

Xe ngựa của Tiết Tự Nhiên tăng hết tốc lực tiến về phía trước, chạy về phía dốc Thạch Linh. Dọc đường đến cửa ải trạm gác, là hắn lấy lệnh thông hành của quan phủ mà An Nhược Thần co hắn ra, xưng là đến từ quận phủ trong thành Trung Lan giao quyền, cho phép hắn đến thôn Hưởng Trung đón thân thích bệnh nặng vào thành khám bệnh.

Thôn Hưởng Trúc cách khá gần doanh trại ở dốc Thạch Linh, đúng là không phải người bình thường có thể ra vào. tt dựa vào thông hành lệnh, vượt qua kiểm tra trên đường. Hắn vừa căng thẳng lại hưng phấn, càng đến gần dốc Thạch Linh lại càng kích động. Làm một chuyện lớn như vậy, băng qua ngàn nguy hiểm, cảm thấy hào khí ngút trời!

Tiết Tự Nhiên và An Nhược Thần đã bàn xong tất cả mọi chuyện. Thậm chí hắn còn đưa ra đề nghị, còn cho An Nhược Thần giữ người lại. Nói là nếu An Nhược Thần có nguy nan gì, tuy thành Trung Lan xa, không thể cứu gấp được, nhưng dù sao có người báo tin giúp nàng thì sau này cũng dễ tiếp ứng. Những người khác hắn không biết, không dám tin.

An Nhược Thần cũng cho hắn người, giúp hắn dẫn dụ người theo dõi đi chỗ khác, ngăn trở hoài nghi, lo liệu thông quan cho hắn. Còn làm tiếp viện trong quân cho hắn. An Nhược Thần nói: “Đừng tưởng càng đến gần dốc Thạch Linh thì càng an toàn, giờ chỗ đó đã nằm trong tay Lỗ Thăng, vô cùng nguy hiểm. Ngươi làm việc cẩn thận đấy. Người kia rất quan trọng, nhất thiết không được để y rơi vào tay Lỗ Thăng. Nhất định phải bình an đưa y về lầu Tử Vân.”

An Nhược Thần nói mấy mật hiệu, có vài cái là dùng để liên lạc với người giúp trong quân. Có vài cái là để hắn sử dụng khi nhận thuốc giải.

Tiết Tự Nhiên chạy rượt một đường, lại không hề bị bệnh. Tùy tùng Hướng Vân Hào của hắn đi nhanh, nên đi trước một bước thăm dò. Trên đường có một vài trắc trở, nhưng cũng không quá nguy hiểm. Ngày hôm đó Tiết Tự Nhiên nghe thấy lời phu xe, vén màn lên nhìn.

Thôn Hưởng Trúc, ở ngay trước mắt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.