Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 197: Chương 197




<!---->Nhá nhem tối, Thôi Hạo làm xong sự vụ của một ngày thì đi tìm An Nhược Thần. Hắn nói với An Nhược Thần rằng mình đã nghĩ kỹ, có thể hợp tác cùng An Nhược Thần. Nếu hắn biết được tin tức nào muốn đối phó với Long tướng quân hay An Nhược Thần, thì sẽ thông báo trước cho nàng một tiếng.

“Vào lúc này thì có một tin. Lương đại nhân hy vọng để phu nhân chuyển đến chỗ này.” Thôi Hạo lấy tờ giấy ghi địa chỉ ra, đưa cho An Nhược Thần, “Bọn họ muốn để phu nhân ra khỏi phạm vi phủ nha, như thế sẽ dễ động thủ hơn.”

An Nhược Thần cầm tờ giấy lên nhìn kỹ, nói: “Bút tích này không phải là của Lương đại nhân, cũng không phải của Thôi đại nhân.” Nàng gấp giấy lại, cất vào ngực áo.

Thôi Hạo ngẩn người, An Nhược Thần cũng biết bút tích của cả hai người bọn họ sao? Hắn nói: “Trọng điểm là, nếu chỗ kia do Lương đại nhân chỉ định thì chắc hẳn xung quanh có người mai phục. Ta đã hỏi qua rồi, là một viện tử dùng để nhốt người, khá yên tĩnh, nếu nói là nhà riêng cũng không sai, nhưng chỗ đó không so được với nha phủ, vệ binh sẽ không tiện ăn ở canh gác. Bên cạnh phu nhân cũng không dẫn a hoàn bà tử theo, nhưng ta có thể sắp xếp được việc này, sẽ để a hoàn bà tử theo Cố phu nhân qua đây ngay hôm nay. Chẳng qua chuyện vệ binh khá là phiền toái.”

“Không phiền.” An Nhược Thần nói, “Ta không có ý định dọn đi.”

Thôi Hạo ngẩn người tiếp: “Phu nhân, như vậy không thích hợp lắm.”

“Sao mà không thích hợp. Đại nhân có đạo lý để ta rời đi, thì ta có lý do để không chuyển đi. Hơn nữa lý do này Thôi đại nhân đã giúp ta phân tích rồi đấy thôi. Vệ binh của ta không có chỗ ở, không tiện trực phòng vệ, ta không chuyển.”

Thôi Hạo nhíu mày: “Nếu vậy thì ta ăn nói với Lương đại nhân thế nào đây? Ngay cả chuyện này mà ta cũng không làm xong, vậy thì kế hoạch đối phó với Long tướng quân thế nào, đối phó với phu nhân ra sao, ngài ấy cũng sẽ không nói với ta.”

An Nhược Thần lắc đầu: “Đại nhân tìm cớ này cũng không tốt. Nay đại nhân đã là thái thú quận Mậu, trên dưới toàn quận, cần phải nghe theo đại nhân sai sử. Lương đại nhân náu mình trong tối, không tiện hành sự, vẫn phải dựa vào đại nhân. Đại nhân lấy cớ ta không rời đi, bảo rằng Lương đại nhân không tín nhiệm mình, chuyện này ta cũng không tin. Đại nhân luôn miệng nói bằng lòng phối hợp với ta, nhưng chưa gì một đã muốn đuổi ta ra khỏi đất che chở, hai là giấu diếm chuyện, rồi sau này lại bảo với ta rằng, Lương đại nhân sẽ không đưa tin cho đại nhân. Đại nhân à, đại nhân tưởng ta là kẻ ngốc sao? Đại nhân nói sẵn sàng phối hợp với ta, chẳng qua là muốn lừa ta tiết lộ tình báo về nhân chứng quan trọng kia mà thôi.”

Thôi Hạo lúng túng vì bị vạch trần, căm phẫn nói: “Sao ta lại kiếm cớ được. Phu nhân tự cho là thông minh, lại khoe khoang đã trải qua rất nhiều chuyện ở Bình Nam, chẳng lẽ phu nhân không nghĩ đến, trong thành này Lương đại nhân cũng cho mai phục nội gián sao? Nhất cử nhất động của ta, đều đang bị bọn họ giám sát. Trong thành này, không chừng còn có người là người của bọn họ. Những người này ta cũng không biết, phu nhân nói xem, Lương đại nhân có thể tin tưởng được ta chừng nào?!”

“Nội gián?” An Nhược Thần nâng cao âm điệu: “Có cả nội gián mà đại nhân không biết sao?”

Mặt Thôi Hạo đỏ lên, tự thấy mất hết mặt mũi.

“Làm sao đại nhân biết được có nội gián?” An Nhược Thần thấp giọng, mặt đầy căng thẳng.

Thôi Hạo không đáp, chỉ nói: “Phu nhân phải tin ta, khi ấy mới có thể yên ổn qua được cửa ải này. Nếu ta đã đồng ý với phu nhân, thì sẽ dốc hết sức bảo vệ phu nhân bình an.”

“Đại nhân cũng phải tin ta, chúng ta mới có thể trợ giúp lẫn nhau được. Đến lúc đó nhân chứng của ta chính là nhân chứng của đại nhân, đại nhân có thể tự vệ.”

Lời này đã đâm vào lòng Thôi Hạo. Hắn rất để tâm đến nhân chứng mà An Nhược Thần nói kia, lại tiết lộ chuyện này với Trịnh Hằng, cũng chính vì nguyên nhân này. Nếu có nhân chứng thật, vậy thì hắn có thêm một lá bùa hộ mạng rồi.

“Nếu phu nhân có thể biết, vậy ta cũng không sợ nói nhiều với phu nhân. Ta không biết Lương đại nhân đang ẩn náu ở đâu, nhưng ta có cách liên lạc với ngài ấy. Hôm đó sau khi nói chuyện với phu nhân, ta liền đưa tin ngay, muốn gặp mặt Lương đại nhân nói chuyện. Nhưng không ngờ rằng, lại có một người khác đến.” Thôi Hạo nói ra chuyện Trình Hằng xuất hiện. Cũng khai báo lai lịch bối cảnh của Trịnh Hằng, hắn nói nếu đã có Trịnh Hằng, vậy nhất định sẽ còn có người khác. Trịnh Hằng ở trong thành này đã mấy năm, không thể nào chỉ để mắt tới một mình hắn, nhất định cũng phát triển thế lực nhân mạch khác.

An Nhược Thần không lên tiếng, cẩn thận nghe Thôi Hạo thẳng thắn nói. Dĩ nhiên nàng không cần phải nói mình biết rõ những lắt léo này đến đâu, con đường mật thám trong thành Thông này, giống hệt ở thành Trung Lan.

Thôi Hạo nói xong, An Nhược Thần im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Đại nhân đúng là cẩn thận cảnh giác, nhanh nhẹn mẫn tiệp. Vừa muốn được chỗ tốt từ Lương đại nhân, lại vừa muốn có được hộ thân pháp bảo từ chỗ ta. Báo tin tức cho hai phía, nhận được tín nhiệm từ hai phía, cuối cùng nhìn xem phía nào có phần thắng thì đứng về phía ấy. Bất kể là Lương dại nhân hay Long tướng quân thắng, đại nhân đều không thua thiệt.”

Thôi Hạo nói: “Phu nhân nói sai rồi. Phu nhân không hiểu nổi tranh đấu nơi quan trường và nguy hiểm trong âm mưu mật thám đâu. Nếu không phải ta có thể tự vệ, thì sao bảo vệ được phu nhân? Tâm tư của Lương đại nhân kín đáo, bố trí cẩn thận, ta trò chuyện với phu nhân hai lần, nếu không nói lại với ngài ấy thì chắc chắn ngài ấy sẽ nghi ngờ. Phu nhân nhìn Trịnh Hằng đi, hắn ta ngày ngày đều ở cạnh ta, ý đồ giám thị. Ta nói ra chuyện có nhân chứng là cũng vì tốt cho phu nhân, bọn họ có phần kiêng dè, dĩ nhiên không dám ra tay bừa bãi. Ta đưa ra manh mối quan trọng thì mới có thể lấy được sự tin tưởng của họ, bọn họ tin ta, chúng ta mới có thể tiến hành được bước tiếp theo.”

An Nhược Thần nói: “Thôi đại nhân coi trọng an nguy của bản thân, âu là chuyện tốt. Nếu đã vậy, đại nhân giúp ta một chuyện đi.”

“Ta còn đang nghĩ xem nên nói chuyện phu nhân không muốn chuyển ra ngoài thế nào đây. Bọn họ đưa ra yêu cầu này, nhất định là có kế hoạch động thủ.”

“Chuyện ta muốn nhờ đại nhân, cũng không phải chuyện này.”

Thôi Hạo nói: “Phu nhân đổi ý, chịu chuyển ra rồi?”

“Không, ta không chuyển. Đại nhân nói rất đúng, nhất định bọn họ có kế hoạch, ta không chuyển thì mới trì hoãn kế hoạch đó được, và đại nhân cũng có thời gian tiếp tục điều tra thêm. Ngoài Thôi Hạo ra, còn có ai là nội gián nữa? Lương đại nhân đang ẩn náu ở đâu? Bọn họ định mưu hại Long tướng quân thế nào? Hoàng đế Nam Tần còn sống, bọn họ có đối sách gì, có liên lạc với triều đình hay Huy vương không, có thủ đoạn gì?”

Thôi Hạo nghe mà sững sờ, phải mất một lúc sau hắn mới kịp phản ứng lại, nhảy cẫng lên nói: “Không phải phu nhân nói, chỉ cần báo tin trước cho phu nhân khi bọn họ muốn đối phó là được rồi sao. Điều tra Lương đại nhân? Ta điên rồi chắc?!”

“Lúc ấy đại nhân chưa biết nhiều, dĩ nhiên chỉ có thể báo tin. Nhưng giờ thì khác rồi, không phải đại nhân tìm ra nội gián rồi sao?”

Tìm ra nội gián? Thôi Hạo há miệng: “Ta…” Thật sự là nghẹn lời chẳng biết nên nói gì cho đúng. Hắn có tìm đâu! Người ta tự ra mặt đấy chứ! “Ta không thể làm những chuyện này được! Ta không đồng ý! Phu nhân đừng nghĩ nữa!” Hắn cũng không muốn tự tìm cái chết.

“Nếu đại nhân không hợp tác nghiêm túc với ta, vậy ta đàn phải phái người bắt Trịnh Hằng kia lại, thẩm tra hắn khốc liệt, tra hỏi tung tích của Lương đại nhân cùng danh sách nội gián khác, sẽ nói là Thôi đại nhân tố giác hắn là mật thám Đông Lăng.”

Thôi Hạo trợn mắt nhìn vẻ mặt ung dung của An Nhược Thần, quát lên: “Ngươi tưởng ngươi là ai àm có thể bắt người tra hỏi ở quận Mậu này của ta?!”

“Không thể à?” An Nhược Thần bình tĩnh nói, “Vậy đến lúc đó ta trả lại hắn cho đại nhân là được rồi. Có điều dù có trả cho đại nhân, thì mọi người cũng đều sẽ biết, đại nhân bán đứng Lương đại nhân.”

Thôi Hạo trợn mắt há mồm.

“Chẳng những bán đứng Lương đại nhân, mà còn có thể là cùng phe mật thám Đông Lăng. Không phải mật thám Đông Lăng thì là mật thám Nam Tần. Dù sao cũng dính đến gian tế. Lương đại nhân mượn lối thoát, đẩy hết mọi hình phạt lên người đại nhân, mọi chuyện về lại đúng như những gì chúng ta đã suy đoán. Đại nhân làm kẻ chết thay, khỏi cần phải lo sau đó ta và Lương đại nhân giao thủ thế nào nữa.”

Thôi Hạo hít sâu một hơi, chỉ vào An Nhược Thần mắng: “Đồ yêu phụ nhà ngươi!”

An Nhược Thần nói tiếp: “Đại nhân cũng không cần tốn công báo tin cho Trịnh Hằng để hắn ẩn nấp đâu, ta không bắt được hắn thì bắt người khác. Dù sao Trịnh Hằng cũng là người nha môn, trong nha môn ai cũng biết hắn, ta chỉ cần bắt đại một người, tùy tiện hỏi xem Trịnh Hằng có gì khả nghi không? Thái thú đại nhân của các ngươi nói rồi đấy, hắn là mật thám.” An Nhược Thần xòe tay, nói: “Đại nhân nhìn xem, không thể ngăn nổi tin tức được.”

Thôi Hạo tức đến mức thất khiếu bốc khói, bước lên trước hai bước, ép lại gần An Nhược Thần, hung ác nói: “Bây giờ ta sẽ xử lý phu nhân ngay lập tức! Nói là phu nhânràng buộc tướng quân, ngăn không cho ra tiền tuyến, ta khuyên can phu nhân, nhưng phu nhân…”

Trước đó Thôi Hạo cũng không chuẩn bị, nhất thời bị tắc, không bịa thêm được.

“Ta thế nào? Ta nhớ tướng quân quá nên hóa điên? Rồi tự vẫn?” An Nhược Thần cười.

Thôi Hạo tức nói: “Phu nhân nhất thời tâm loạn, xảy ra bất trắc, ai có thể nói được gì!”

“Đại nhân bịa chuyện không ổn tí nào, đại nhân nghe ta nói thử xem. Ta chỉ cần la lớn, xé áo vò tóc, hét to rằng đồ cầm thú nhà ngươi dừng tay, sau đó đập đầu vào tường để bị thương, rồi lăn một vòng trốn ra cửa, tất tả chạy ra ngoài, vệ binh của ta sẽ xông lên bắt đại nhân lại. Ta không nói gì hết, chỉ việc khóc lớn là đủ. Ngay lập tức đại nhân sẽ bị trói vào xe tù, người đeo trọng tội, áp giải lên kinh thành.” An Nhược Thần sầm mặt, nói tiếp: “Đại nhân biết rõ nội tình âm mưu của Lương đại nhân, sao trong tay có thể không có bằng chứng được. Đại nhân ở trong tay ta, đang trên đường lên kinh thành, đại nhân nói xem Lương đại nhân có thể kiêng dè gì nữa không? Đại nhân hỏi ta nhân chứng có thể làm chứng Lương đại nhân là ai sao? Chính là đại nhân đấy.”

Bỗng Thôi Hạo nhận ra, hắn trúng bẫy rồi, hắn hoàn toàn bị yêu phụ này đùa bỡn xoay mòng mòng. Ngay cả danh tiết danh dự của mình mà nàng ta cũng có thể đem ra để kiềm hãm hắn, thì nào có khát vọng muốn hưởng vinh hoa phú quý ở kinh thành.

Thôi Hạo cắn răng, tiến lên một bước nữa, hung tợn nói: “Chuyện phu nhân mang thai cũng là giả đúng không, phu nhân cố ý nói những lời kia, để ta tưởng rằng phu nhân vì để có sau này mà hạ mình cầu sinh tồn…” Còn chưa dứt lời thì hắn đã đứng lại. Hắn tấy An Nhược Thần cầm đao găm trong tay, mũi nhọn lộ ra ngoài, chĩa thẳng vào hắn.

“Đại nhân đừng đứng gần ta quá, ta dễ căng thẳng đấy. Mà ta đã căng thẳng thì sẽ lấy mạng đổi mạng đấy. Đại nhân không đề phòng ta nổi điên, nhưng ta đề phòng đại nhân muốn đồng quy vu tận với ta.”

Thôi Hạo sợ hãi tái mặt đi, vô thức bước lùi ra sau hai bước.

An Nhược Thần nói: “Bất kể đại nhân làm hại ta thế nào, hay là có ý coi thường, thì thân phận phụ nữ mang thai vẫn có tác dụng, nếu làm con tin, phân lượng có thể nặng hơn mấy phần, còn nếu để xử phạt, nhân lúc tướng quân chống địch vì nước, lại làm hại phu nhân tướng quân mất đứa bé, người thần căm phẫn, là ai xử án thì cũng phải xử nặng nhỉ?”

Thôi Hạo nói không ra lời, hắn lùi hai bước nữa, phờ phác bất động.

An Nhược Thần nhẹ nhàng nói: “Đại nhân à, quân bài quan trọng trong tay ta, còn hơn đại nhân nghe nhìn tưởng tượng rất nhiều. Phía Long tướng quân, cũng có người hữu dụng hơn hoàng đế Nam Tần, còn có đồng minh quyền thế làm núi dựa. Lương đại nhân khó thoát khỏi xử phạt, đại nhân chớ đi theo ông ta mà cùng bị diệt. Nếu đại nhân đã nghĩ thông suốt rồi thì ngồi xuống đi. Chúng ta bàn bạc đối sách thật tốt, cùng đối phó với quỷ kế của Lương đại nhân.”

Thôi Hạo đứng một lúc lâu, sau đó ngồi xuống.

An Nhược Thần khẽ mỉm cười, nói: “Lần này, ta nói với đại nhân những gì, đại nhân đừng tiết lộ nửa câu ra bên ngoài nữa.”

Gương mặt trắng bệch của Thôi Hạo nghiêm lại, rồi hắn gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.