Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 19: Chương 19




Đợi đến chiều khi bà tử mở khóa vào thay thuốc cho nàng, nàng vờ như lơ đễnh hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Đã giờ Thân rồi.” Bà tử đáp.

Đúng lúc này có một tiểu a hoàn thở hồng hộc lao vào, hét lớn tiếng: “Đại tiểu thư, tứ tiểu thư có từng đến tìm tiểu thư không?”

Tim An Nhược Thần đập mạnh, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Không có, ta ngủ suốt buổi, cửa sổ cũng khóa, sao con bé đến tìm ta được. Đã có chuyện gì thế?”

“Người trong viện của tứ tiểu thư nói lại, chưa tới giữa trưa thì tứ tiểu thư có bảo là muốn đi ngủ sớm nên vào phòng ngủ. Bà tử a hoàn đều làm việc ở ngoài phòng, sau đó đi nghỉ ngơi. Cũng không ai để ý tứ tiểu thư rời nhà lúc nào cả. Bây giờ người không thấy đâu, tất cả mọi người đang đi tìm khắp nơi. Sợ là tứ tiểu thư lo cho thương thế của tiểu thư, nên mới sai a hoàn đến hỏi xem tứ tiểu thư có từng tới đây không.”

An Nhược Thần thầm vui mừng, tứ muội đã trốn đi rồi, quả thật đã trốn đi rồi.

“Chưa từng đến.” Nàng đáp.

A hoàn nghe xong lại cuống cuồng chạy đi.

Không lâu sau, trong gian phòng của An Nhược Thần ồn ào hẳn. Đàm Thị phòng nhì đến, Đoàn Thị phòng bốn đến, bà tử đến, a hoàn đến, An Bình cũng đến.

Từng người từng người đều đến tra hỏi nàng về tung tích của An Nhược Phương. Nhưng An Nhược Thần trước sau đều khẳng định không biết.

“Trên người ta bị thương chỉ có thể nằm, cửa sổ lại khóa, ta lại chưa từng đi ra ngoài, làm sao biết được tung tích của Phương Nhi? Có lẽ muội ấy cũng giống lần trước núp đâu đó trong phủ thôi, đi tìm kỹ lại đi, nhất định có thể tìm được.”

Nhưng đã lật tung toàn bộ trên dưới phủ rồi mà vẫn không tìm được. Thế là mọi người lại lần nữa quay về phòng An Nhược Thần vặn hỏi.

An Chi Phủ và An Vinh Quý nhận được tin thì gấp gáp chạy về nhà. An Chi Phủ nghe An Bình bẩm báo lại chuyện, lập tức nổi cơn thịnh nộ, đi thẳng vào viện của An Nhược Thần, lật tung sân nhà nàng lên.

An Nhược Thần bị thương phải quỳ xuống nền nhà, nhưng vẫn chỉ có câu nói kia: nàng không biết! Sao nàng có thể biết được chứ?!

An Chi Phủ sai người xuất phủ, tìm kiếm khắp thành. Lúc này Đàm Thị phòng nhì phát hiện ra cửa sổ phòng An Nhược Thần bị phá thủng, bèn gọi bà tử đến hỏi. Bà tử run rẩy nói, cửa sổ trong khuê phòng của đại tiểu thư vẫn tốt, trước đó cũng không phát hiện bị thủng.

Đàm Thị phòng nhì cười nhạt, nói vẻ mỉa mai: “Nhìn cái khung cửa giấy này là biết ngay có người phá, đại tiểu thư bị thương nặng, không thể nào bò xuống đi chọc thủng cửa sổ đấy chứ?”

An Nhược Thần phụ họa: “Đúng là không thể nào.”

An Chi Phủ ở bên cạnh đã hiểu được lời của Đàm Thị, ông ta gầm lên: “Có phải Phương Nhi đã đến tìm ngươi không? Nó đã nói gì với ngươi, ngươi cũng đã nói gì với nó? Giờ nó đang ở đâu?”

An Nhược Thần bình tĩnh nhìn cha nàng, lại trả lời lần nữa, tứ muội không đến, nàng cũng không biết gì.

An Chi Phủ hung dữ trợn lớn mắt nhìn nàng.

Màn đêm buông xuống, bọn gia nô hộ vệ đi ra ngoài tìm người quay về báo, không tìm được tứ tiểu thư. An Chi Phủ lại tức giận quát tháo bảo bọn họ tiếp tục đi tìm. Sau đó ông ta lại cầm lấy roi, lại tàn nhẫn đánh đập An Nhược Thần.

Lần này An Nhược Thần bị đánh còn thảm hơn trước, nàng gần như thoi thóp chút hơi tàn, chỉ nói một câu: “Không biết.”

An Chi Phủ không có bằng chừng, nhưng trong bụng đã nghi ngờ con gái lớn. Chỉ có thể là nó, chỉ có thể là nó. An Nhược Phương còn nhỏ tuổi, sao có thể tự mình chạy trốn được. Chắc chắn tất cả chủ ý đều từ An Nhược Thần mà ra, chuyện này là do nó làm, chỉ có thể là nó.

An Chi Phủ sai người ném An Nhược Thần vào phòng chứa củi, không cho phép nàng được ăn uống, cho đến lúc nàng chịu nói thật mơi thôi.

Đêm hôm đó, An Nhược Thần nằm trên vũng bùn bẩn thỉu, xuyên qua ô cửa cao cao nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến muội muội bé bỏng lanh lợi của nàng đã chạy trốn thành công, có người phối hợp, ắt hôm nayđã ngồi trên xe ngựa chạy đến một cuộc sống mới, Tiền Bùi không đụng được cô bé, cha cũng không bán được muội ấy. An Nhược Thần mỉm cười. Vết thương nhức nhối vô cùng, nàng vừa khát vừa đói lại khó chịu, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà cười.

Sáng sớm hôm sau, An Chi Phủ đến phòng chứa cửi, lạnh lùng nhìn con gái lớn, lại hỏi nàng An Nhược Phương đi đâu.

An Nhược Thần đổ bệnh đến mức không mở mắt ra nổi, đầu ngón tay cũng không cử động được, nàng biết mình lại lên cơn sốt rồi. Nàng lấy hết sức cũng chỉ nặn ra được mỗi một câu nói: “Cha, nữ nhi không muốn chết, nữ nhi không biết gì hết thật.”

An Chi Phủ phất tay áo rời đi.

Đến trưa, có bà tử đến đưa An Nhược Thần về phòng, mời đại phu nhanh đến khám bệnh cho nàng. Bà nói lão gia đã hạ lệnh, không để đại tiểu thư chết được.

Sau đó Đoàn Thị phòng bốn đến, hai mắt nàng ta sưng vù lên vì khóc, khẩn cầu An Nhược Thần cho nàng ta biết tung tích của con gái.

An Nhược Thần vẫn khăng khăng nói nàng không biết, còn hỏi Đoàn Thị: “Tứ di nương, nếu muội muội về, có phải di nương sẽ liều chết ngăn cha gả muội ấy vào Tiền gia không? Muội ấy còn nhỏ như thế, xứng đáng gả cho tấm chồng tốt hơn.”

Đoàn Thị trợn mắt nhìn nàng như nhìn quái vật, trợn mắt nhìn một hồi rồi nghiêng đầu rời đi.

Buổi tối, Đàn Thị phòng nhì đến, nàng ta dùng sức tát An Nhược Thần đang nằm trên giường cái chát: “Ngươi đúng là đồ độc ác, muốn phá hủy cửa hôn sự này. Ngươi nói Tiền lão gia nhìn trúng Phương Nhi, dọa Phương Nhi trốn cửa hôn này thì thôi đi, nhưng ngươi tưởng ngươi có thể làm đại tiểu thư ăn uống chùa trong phủ tiếp nữa sao? Ngươi mơ tưởng quá rồi đấy. Lão gia đã bàn bạc xong với Tiền lão gia rồi, mua hai đứa tiểu a hoàn đến cho Tiền lão gia, còn ngươi, vẫn sẽ gả đến Tiền phủ. Vì phát sinh biến cố nên ngày cưới sẽ được đẩy lên, ngươi cứ chờ đi.”

An Nhược Thần nhắm chặt hai mắt, đến nhìn nàng ta cũng không muốn. Lại muốn mua hai tiểu a hoàn đưa qua sao? Lại muốn hại chết hai tiểu a hoàn!

Nàng căm phẫn, nhưng không giúp được.

Vào ngày thứ ba sau lần Long Đại gặp An Nhược Thần ở tửu lâu, hắn đã rời khỏi thành Trung Lan. Diêu Côn cho rằng có lẽ Tạ Kim là mật thám Nam Tần, nhưng khổ là không có bằng chứng, đành phải lấy tội đạo tặc lừa gạt mà kết án. Hắn đã bàn bạc với Long Đại, cần phải tố vụ án lần này sang Nam Tần, cảnh cáo rằng mật thám của đối phương đã bị Đại Tiêu tiêu diệt, để Nam Tần yên phận, triệu hồi mật thám về nước, đừng có ý nghĩ khiêu khích xâm chiếm, nếu không thì kết quả của Tạ Kim chính là kết quả của Nam Tần bọn họ.

Long Đại đồng ý với ý kiến Diêu Côn, thế nên sau khi Diêu Côn đưa văn thư đến Nam Tần, Long Đại đã tự mình lãnh binh ra biên giới, theo như tình báo của trinh thám dò la, đánh thẳng vào sào huyệt của bọn du phỉ, tiêu diệt hai đội phỉ tặc, tất cả đều là người của nước Nam Tần. Long Đại sai người đưa thi thể đến Nam Tần, cũng cách sông giao tranh với lính phòng ngự biên giới của Nam Tần mấy ngày.

Dù hai nước chưa khai chiến, nhưng Long Đại vẫn triển khai dàn quân, đã hoàn tất dò la khảo sát địa thế đường núi đường sông đầy hiểm trở ở biên ải, mỗi một nơi đều được vẽ ra bản đồ. Đồng thời cũng đã điều tra tình hình binh tướng với tướng lĩnh của Nam Tần, tin tức của trinh thám lần lượt gửi về.

Long Đại xử lý xong những chuyện này thì đã là mười bảy tháng mười. Hắn trở lại lều trại ở doanh binh, đầu tiên lànghe báo cáo quân tình, sau đó cho người lui, nhưng Tạ Cương không đi mà còn báo cáo với hắn: “Sau khi Tưởng thúc ra khỏi thành có gửi tin báo về, nói chuyện mà huynh sắp xếp, cũng không có người đến.”

Long Đại sửng sốt. Không có người đến?

“Sao thế? Người nào muốn đến à?” Tông Trạch Thanh mặt đầy tò mò, bị Long Đại đá ra khỏi lều.

Không đuổi kịp sao? Long Đại không tin. Cô nương kia thông manh giảo hoạt, làm sao mà không làm được?!

“Đã gặp chuyện gì rồi?”

“Vào ngày mười lăm hôm đó, gia nô hộ vệ ở An phủ ra ra vào vào, dáng vẻ hoảng hốt, có vẻ như đang tìm người, nhưng lại không báo quan. Hôm đó có đại phu ra vào An phủ, nói là chữa phong hàn cho nhị di nãi nãi. Trinh thám không vào An phủ, sợ quấy rối An gia không hành sự được. Hai ngày qua, ngay đến đám đầy tớ hay lắm mồm ở các phòng giờ im thin thít, không dám nhiều lời. Không hề thấy nhân vật khả nghi xa lạ nào lẻn vào. Cũng không thấy An đại cô nương rời đi.”

Long Đại cau mày, hốt hoảng tìm người nhưng không báo quan, có phải ý nói An Nhược Thần đã tránh tai mắt xuất phủ rồi không? Nhưng nàng ta không đuổi kịp đoàn xe của lão Trương? Hay là, nửa đường nàng ta đã bị cướp đi rồi?

Tạ Cương lại nói: “Trong thành không có gì khác thường. Chỗ thái thú đại nhân vẫn như thường.” Tạ Cương biết Long Đại nghie ngờ, lại nói tiếp: “Đại phu kia chỉ dẫn đệ tử theo, không phải người lạ mắt. Gần đây An phủ cũng không mua người hầu mới nào. Vào ngày tướng quân rời khỏi Trung Lan, ở An phủ có một tiểu a hoàn ngã chết, nói với người ngoài là làm bể vật quý, sợ quá nên tự tử. Trinh thám nghe ngóng được, a hoàn kia còn chưa vào phủ chưa lâu, là a hoàn trong viện của An Vinh Quý, không liên quan gì đến An đại cô nương.”

Long Đại hỏi: “Bên Tiền phủ thì sao? Hôn sự hai nhà An Tiền có thay đổi gì không?” Nếu tân nương mất tích, nhất định An Chi Phủ không dám lừa Tiền Bùi.

“Chuyện này thì không nghe nói được gì.” Tạ Cương suy nghĩ rồi nói, “Để ta sai người đi dò hỏi kỹ lại.” Chuyện này liên quan đến bày bố của Long Đại, không phải là chuyện nhỏ.

Một ngày này, Long Đại ở lại doanh trai xử lý quân vụ, ngày hôm sau quay về lầu Tử Vân trong thành. Tạ Cương đã dò hỏi xong, quay về bẩm báo. Hôn sự hai nhà An Tiền có chút biến cố, nhưng không phải là ở phía An Nhược Thần, trước đó không lâu An Chi Phủ đã đồng ý để An tứ cô nương An Nhược Phương và An Nhược Thần xuất giá cùng ngày, cùng gả cho Tiền Bùi. Nhưng hai ngày trước An gia đã đưa hai a hoàn đến cho Tiền Bùi, An tứ cô nương không vào cửa, còn ngày cưới của An đại cô nương được định sớm hơn, là vào ngày mai.

Long Đại sững sốt. Ngày mai? Chỉ có năm ngày thôi, định sớm hơn là có ý gì? Trừ khi đối phương sợ sẽ gặp chuyện nữa. Nhất định An phủ đã mất người, nhưng không phải là An Nhược Thần, mà là tứ muội An Nhược Phương của nàng. Vậy là tăng thêm một mối hôn sự, nhiều hơn một tân nương...

Long Đại nhíu mày, nhớ lại trước đây khi vừa vào thành, Tông Trạch Thanh đã điều tra được lời đồn ở khắp các phủ, Tiền Bùi có ý gì, hôm nay gây ra chuyện này, trong lòng hắn hiểu rõ.

“Chỉ sợ đại phu kia là khám bệnh cho An Nhược Thần.” Hắn nói.

Tạ Cương không đáp, không thể bứt dây động rừng, nên trinh thám mới không dám tìm hiểu sâu, mọi người ở An phủ và đại phu kín miệng như bưng, trinh thám không truy hỏi đến cùng, tránh bị người khác nghi ngờ. Chuyện này chỉ có chút thời gian để thăm dò mà thôi. Hôm nay đại tiểu thư An gia ra nông nỗi đó, hắn không dám tự tiện kết luận, “Tướng quân, chỉ sợ kế hoạch trước đó phát sinh biến cố rồi.”

“Chắc chắn phải có biến cố. An Nhược Thần mà không mất tích thì vở chèo này cũng không hát nổi nữa.”

“Vậy có cần đợi nàng ta gả vào Tiền gia...”

“Không.” Long Đại kiên quyết nói, “Nàng vào cửa Tiền gia là coi như chuyện không nằm trong tay ta được nữa.”

“Đúng là Tiền Bùi khó đối phó hơn so với An Chi Phủ.” Tạ Cương nói. Phải chu toàn với Tiền Bùi nên sẽ rất khó khăn, nếu muốn để An Nhược Thần làm việc cho họ, sợ Tiền Bùi sẽ không đồng ý và phối hợp. Hơn nữa lão ta là cha của huyện lệnh huyện Phúc An, thân phận thôi cũng đã khó lo liệu rồi.

Long Đại lắc đầu.

Tạ Cương không rõ Long Đại lắc đầu là có ý gì. Là cảm thấy hắn nói không đúng, Tiền Bùi không khó dây dưa, hay là cảm thấy chuyện khó giải quyết, không nghĩ được ý gì hay? Hắn cứ thế chờ, nhưng Long Đại mãi vẫn không lên tiếng. Tạ Cương không nhịn được hỏi: “Tướng quân, giờ phải làm thế nào bây giờ?” Ngày mai An Nhược Thần sẽ phải lên kiệu hoa, nên nếu có quyết định gì thì phải đưa ra sớm.

“Tạm thời không nghĩ ra có cách gì có thể không bứt dây động rừng mà lại có thể cướp được tân nương cả.”Long Đại đáp.

Gương mặt nghiêm túc của Tạ Cương xụ xuống, tướng quân đại nhân huynh nói những câu này mà có thể bình tĩnh thản nhiên đến thế hả? Không phải ngăn chặn quân địch, mà là uy hiếp tân nương nhà thường dân, là ý này sao?

“Gọi Trạch Thanh đến đây.”

Tạ Cương sờ mũi, để Tông Trạch Thanh cướp hôn cũng không hợp đấy chứ? Nhưng hắn vẫn nghe lệnh ra ngoài bảo vệ binh đi gọi người đến. Một lát sau, Tông Trạch Thanh đã có mặt.

Nhìn tình hình bên trong phòng, Long Đại vẫn như cũ, nhưng vẻ mặt của Tạ Cương thì không đúng cho lắm. Bỗng Tông Trạch Thanh cảm thấy vui vẻ, Tạ Cương mất tự nhiên à, nhất định là có tin lớn để hóng rồi.

“Tướng quân tìm ta có chuyện gì?” Tông Trạch Thanh hưng phấn.

Long Đại không đáp, trông như đang suy tư.

Tạ Cương cố ý nói: “Tìm ngươi cướp hôn.”

“Hả?!” Tông Trạch Thanh há to miệng, “ Cướp về rồi có thể gả dâu cho ta được không?”

“...” Tạ Cương không nói, quả nhiên da mặt người này không phải bình thường.

“Cướp về cho làm dâu của Tạ Cương.” Long Đại nói một cách đứng đắn.

Tông Trạch Thanh bật cười ha hả, chỉ vào Tạ Cương cười đến gập người.

“...” Tạ Cương cứng mặt. “Mau đi đi.” Hắn nghiêm túc nói, “Xin kính nhờ huynh đệ.”

Nụ cười của Tông Trạch Thanh cứng lại, ngón tay giơ giữa không trung, qua một lúc lâu mới dè dặt hỏi: “Thật hay giả thế?”

“Giả.” Cả Long Đại và Tạ Cương đồng thời nghiêm túc đáp.

Tối muộn hôm đó, Tông Trạch Thanh đến An phủ một chuyến. Trinh thám không tiện vào phủ hỏi thăm một cách đường hoàng, nhưng hắn lại có. Có điều đi một chuyến quay về, cũng không có được tin tốt nào. “An lão gia vẫn khá nhiệt tình, nhưng rõ ràng là trong lòng có chuyên. Nhận lễ vật của ta, còn nói ngày khác sẽ mời ta đến lầu xanh chơi, nhưng không nói sẽ mời ta uống rượu mừng, cũng không giữ ta lại dùng cơm. Mấy lần trước đều ước gì gọi cả nhà đến trước mặt cho ta để ý, lần này lại khiêm tốn trầm tĩnh, cả mấy cô nương cũng không xuất hiện. An lão gia trò chuyện cũng cẩn thận nên ta không tiện hỏi nhiều. Trong phủ im lặng, không có ai rảnh rỗi đi qua đi lại. Khắp nơi trong phủ đều dán chữ hỷ treo lụa đỏ, nom có vẻ muốn vờ như có chuyện vui.”

Long Đại rũ mắt nghĩ suy, sau đó nói: “Trạch Thanh, ngươi dẫn theo hai đội vệ binh, sau đêm khuya hãy lặng lẽ bao vây An phủ. Giờ Tý vừa đến là lập tức vào trong lục soát. Đừng làm lớn chuyện, nói với An lão gia là có mật thám lẻn vào, ngươi chỉ cần lục soát phủ là được.”

Tông Trạch Thanh gật đầu, lần trước Long Đại dã nói rõ bố trí sắp xếp với hắn, đương nhiên hắn tự biết nặng nhẹ, “Chắc chắn An lão gia kia không dám ngăn ta, nhưng ta lục soát tìm được An đại cô nương rồi thì sao nữa? Ngày mai nàng ta phải lên kiệu hoa, nhất định có cả a hoàn ba tử, lúc lục soát phòng, tất An lão gia cũng sẽ đi theo, ta cũng không thể cướp người đi được thật.”

“Nàng gặp ngươi rồi, nếu cần ngươi giúp ắt sẽ nói gì đó. Ngươi cứ tùy cơ ứng biến theo lời nàng ta là được.” Long Đại nói.

“Nếu nàng thấy ta rồi khóc nức nở, hét ầm lên nói Tông tướng quân ơi tôi không muốn gả đi, cha tôi đánh tôi. Vậy ta phải làm gì đây?” Tông Trạch Thanh nghiêm túc hỏi.

Tạ Cương đứng bên không nhịn được: “Lúc hoàng thượng ban cho ngươi cái tên Hổ Uy tướng quân, có biết ngươi ngu như thế không?”

Tông Trạch Thanh xoay người tung quyền: “Mụ nội nhà ngươi, là dí dỏm đấy, ngươi có dì dỏm không mà nói ta? Không phải ta đây đang chọc cười điều chỉnh bầu không khí sao?”

Tạ Cương đưa tay đẩy quyền ra, “Đúng là rất buồn cười, ha ha.”

Tông Trạch Thanh lại đạp một phát, “Đồ trinh thám thối tha, cười như thế không thật chút nào.”

“Đừng làm ồn nữa.” Giọng Long Đại không lớn, nhưng hữu hiệu ngăn cản trò đùa bỡn của Tông Trạch Thanh và Tạ Cương. Long Đại nói: “Nàng thông minh lanh trí, ắt sẽ ám chỉ cho ngươi biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu có cơ hội, nàng sẽ yêu cầu gặp ta. Ngươi không tìm được mật thám lẻn vào An phủ, tất phải báo cáo lại với ta.”

Tông Trạch Thanh gãi đầu, nói đến cuối chính là mượn cớ để đại tướng quân gặp mặt cô nương nhà người ta? “Nhưng bất kể thế nào, sáng sớm ngày mai nàng vẫn phải lên kiệu hoa. Huống hồ mật thám lẻn vào An phủ thế nào, vì sao lại vào đó, chúng ta làm sao mà biết được, làm sao chắc chắn đó là mật thám. Những chuyện này tất thái thú đại nhân sẽ vặn hỏi tỉ mỉ. Rồi nếu sau đó không dàn xếp được thì tướng quân cũng sẽ gặp phiền phức.”

Nhất định phải có tình báo chính xác, nhất định phải truy nã được mật thám, chứ nếu là bọn trộm cắp bình thường thì đã thuộc về quản lý của thái thú đại nhân rồi, quân đội bọn họ giấu thái thú tự ý làm việc, như thế rất không ổn. Nhưng nếu thông báo trước cho thái thú, sợ ngay đến cơ hội hành sự cũng mất.

Long Đại thong thả nói: “Đợi ta gặp được An Nhược Thần thì những vấn đề ngươi nói sẽ được giải quyết?”

Thế sao? Chỉ cần gặp là được?

Tông Trạch Thanh cũng không chắc chắn, nhưng tướng quân nói cái gì thì chính là cái đó.

Tông Trạch Thanh dẫn người đi bố trí sắp xếp, trong bóng đêm, hai đội ngũ âm thầm vây kín An phủ. Tông Trạch Thanh vừa chờ thời điểm vừa suy đoán, cũng không biết khi gặp An đại cô nương thì nàng sẽ nói thế nào, chẳng lẽ thật sự lau nước mắt nước mũi hô cứu mạng?

Trong lầu Tử Vân, Long Đại đợi đến mức phiền não, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, cho dù kế hoạch có sinh biến cố thì cũng sẽ có cách ứng biến. Nhưng hắn lại vô cùng bất an. Giống như khi đại địch đã tràn đến nơi, mà hắn lại không nghĩ ra con đường giành chiến thắng nào. Thật ra cho dù An Nhược Thần không trốn được, thật sự gả vào Tiền phủ thì cũng có sao. Hắn tiếc nuối thay nàng, nhưng hắn đã cho nàng cơ hội rồi, không có gì để áy náy cả. Có điều rõ ràng nàng thông minh đầy nghị lực, cả gan làm loạn sẽ không phải là thiếu nữ như thế. Tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng, nàng chỉ cần đến đúng giờ là có thể được như ý rồi, nhưng nay chuyện lại không thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Long Đại nghĩ ngợi, rồi sai người chuẩn bị ngựa, không kịp đợi Tông Trạch Thanh phát người về mời hắn đến. Hắn dẫn theo hai vệ binh, chạy thẳng vào màn đêm, hướng đến An phủ.

Trên con phố tối đen tĩnh lặng, chỉ có ánh sao cùng đèn lòng treo ngoài hàng quán là chiếu rọi con đường. Từ xa xa, Long Đại nhìn thấy An phủ, cách một bức tường vẫn có thể thấy ánh sáng chói lóa từ đèn lồng. Long Đại cau mày, còn chưa đến giờ Tý, vì sao Tông Trạch Thanh lại hành động trước thời gian?

Còn đang nghi ngờ thì có một người giục ngựa đi ra từ chỗ tối trên đường, chính là Tông Trạch Thanh.

“Tướng quân.” Tông Trạch Thanh chạy nhanh đến gần, thấp giọng nói: “Đột nhiên trong An phủ đốt đèn bốn phía, có tiếng người gào thét, hình như đã gặp chuyện rồi. Ta đang định lấy lý do tuần đêm đi ngang qua để vào phủ lục soát. Lần này cũng đỡ được lý do có người mật báo mật thám.”

“Đợi đã.” Long Đại cản lại. Dù trong bụng biết Tông Trạch Thanh nói đúng, chuyện này bất ngờ xuất hiện rất đúng dịp, kịp thời tháo gỡ chỗ khó xử cho bọn họ. Nhưng trực giác của hắn lại phát hiện điều không ổn, “Đợi đã.”

“Đợi cái gì? Đợi đến lúc nào?” Đối với tiền tuyến, thời cơ là quan trọng nhất, nên Tông Trạch Thanh muốn hỏi cho rõ.

Long Đại lại nhìn An phủ, ánh sáng bên trong càng lúc càng nhiều, hình như động tĩnh càng lúc càng lớn.

“Đợi ta quay lại.” Long Đại kéo dây cương, thúc ngựa chạy đến An phủ.

Long Đại không vào An phủ mà đi vòng vòng quanh tường. Hắn cho ngựa đi chậm lại, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài An phủ, lắng nghe động tĩnh bên trong tường. Đến khi đi vòng qua tường sau An phủ, hắn dừng lại.

Trước mắt là cảnh khiến người ta giật mình.

Một thân ảnh nhỏ nhắn vất vả bò ra từ lỗ chó.

Minh nguyệt nhô ra khỏi tầng mây, soi sáng một vùng ở tường sau. Long Đại thấy rõ mồn một: cô nương ấy, tóc tai rối bù, trên người như có vết máu, khổ sở không chịu nổi. Nàng bò ra khỏi lỗ chó, không đứng thẳng được, hình như trên đùi cũng bị thương. Ngực nàng nhấp nhô phập phồng, đang kinh hoàng thở dốc, quay phải quay trái nhìn khắp nơi, thấy cách đó không xa có bóng đen ngồi trên lưng ngựa, nhất thời cứng đờ.

Long Đại không nhúc nhích, cô nương kia cũng không động đậy, cứ thế đối mặt với nhau. Sau đó hắn thấy cô nương kia kinh ngạc trơn to mắt, hình như nhận ra hắn rồi. Nàng mở miệng, im lặng gọi một tiếng “tướng quân“.

Sau hậu viện có người lớn tiếng hò hét. “Ở đây cũng không có, nhất định là tiểu thư đã chạy đi rồi.” “Trốn thế nào chứ, tiểu thư có thể mọc cánh được sao?” “Ra ngoài nhìn xem sao, chắc chắn tiểu thư chưa chạy xa đâu.”

Long Đại thúc vào bụng ngựa, vội vàng phóng nhanh đến bên người An Nhược Thần, cúi người đưa tay ra, nắm chặt bên eo nàng, ôm nàng lên lưng ngựa.

“Tướng quân.” Lúc này hắn nghe được giọng của nàng, yếu ớt vô lực, nhưng có ngạc nhiên mừng rỡ.

Tất cả mọi vấn đề, đợi đến lúc gặp nàng là liền biết nên làm thế nào.

Long Đại giũ áo choàng, che chắn kín kẽ cho cô nương đang ôm trước ngực, rồi hai người cùng cưỡi một ngựa nhanh chóng chạy vào con phố đêm đen.

Tông Trạch Thanh kiên nhẫn chờ Long Đại quay về hạ lệnh, không ngờ lại thấy Long Đại giục ngựa lao đến, trước ngực còn che một người. Lúc đi ngang qua bên người hắn cũng không dừng lại, chỉ khẽ quát một tiếng: “Rút lui!”

Sau đó liền phóng mấy tăm ngay trong chớp mắt.

Tông Trạch Thanh ngẩn người!

Mụ nội nó chứ! Tướng quân tự mình cướp người?! Cướp hay trộm thế?! Lại làm ra loại chuyện này!! Cũng không nói trước một tiếng!!!

Rút lui rút lui rút lui, nhanh! Chuyện này còn kích thích hơn so với vào phủ lục soát, à không, là phiền toái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.