“Đại nhân.” Long Đại nói bằng giọng bình thản, “Có thể đại nhân đã từng nghĩ đến, nếu suy đoán của An cô nương là thật, thật sự có mật thám lợi dụng uy hiếp nàng mà bắt cóc muội muội nàng ta, tất những kẻ đó phải nắm rõ tình hình An phủ. Bọn chúng biết trong An phủ ai là người quan trọng với An đại cô nương, tình hình ra vào ở cửa phủ, lúc đó mới có thể đưa một cô nương đang ngủ say trong phòng rời khỏi phủ mà không bị ai phát hiện. Có bản lĩnh như thế, sao bọn chúng lại không biết tối nay An cô nương trốn nhà, chạy đến nha môn báo quan đây. Sau khi báo quan liền có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà lên kiệu hoa ư? Nhưng đằng đó là mật thám, được huấn luyện bài bản, tâm tư kín đáo, như vậy nếu còn không nghi ngờ trong chuyện này có quỷ thì đúng thật là có quỷ rồi.” Nói đến đây, hắn nhìn An Nhược Thần một cái.
An Nhược Thần đang quỳ cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.
“Đại nhân.” Long Đại lại nói: “Giả sử An cô nương nói là thật, chuyện nàng đến nha môn báo quan đã làm bọn mật thám cảnh giác rồi. Sau khi nàng ta gả vào Tiền phủ, cho dù có người đến liên lạc với nàng ta, uy hiếp ép nàng ta làm việc, vậy nhất định đã có đối sách đối phó với quan phủ. Không làm được, bọn chúng sẽ bày kế bày cạm bẫy, trái lại đưa chúng ta vào tròng. Đến lúc đó, không một câu nói không một chuyện nào là thật, liệu đại nhân phân biệt thế nào đây?”
Diêu Côn á khẩu không trả lời được. Ông ta mắc nghẹn cả nửa buổi, không khỏi thừa nhận lời Long Đại nói rất có lý. Trong lòng ông ta khá không cam lòng, lãng phí nhiều người và tinh lực như thế, cuối cùng lại bị đối phương dạy dỗ, chuyện này vẫn là mình biết trước, ông ta không muốn làm cái loại việc tiêu tiền lắm này.
Long Đại lạnh lùng nói lại: “Còn nữa, đối phương có thể giết Từ bà mối, thì giết tỷ muội An Thị cũng không có gì khó khăn. An cô nương âm thầm báo quan, không ai biết cũng không sao, hôm nay nửa đêm canh ba đánh trống, ồn ào làm mọi người đều biết, cha nàng còn dẫn người đứng đợi bên ngoài cửa nha môn, vậy nhất định An phủ cũng ầm ĩ. Bất kể thế nào tin tức này cũng không che giấu được, nếu mật thám thật sự bắt người định uy hiếp An cô nương, gặp phải điều không ngờ này, vì để mình được bảo toàn, rất có thể sẽ sát hại hai vị cô nương An gia. An tứ cô nương thì lại càng không nói, giờ còn không biết đang ở đâu. Còn phía An đại cô nương, đại nhân để nàng ta hồi phủ, sợ là kiệu hoa chỉ có thể nhận được thi thể.”
Hắn còn chưa dứt lời, An Nhược Thần đã nằm sấp xuống kêu la: “Tướng quân, đại nhân, cầu xin chúng đại nhân mau cứu tỷ muội dân nữ.”
Long Đại không để ý đến nàng, chỉ nói tiếp với Diêu Côn: “Lời ta vừa suy đoán đó là trong trường hợp nếu nàng ta nói thật, còn nếu nói dối, thì lại là tình huống khác. Ta cần phải giữ nàng ta lại, cẩn thận kiểm tra thẩm vấn. Dù có gả vào Tiền gia để dụ địch thì cũng vô dụng, không bằng thẩm án cho tốt để nghĩ kỹ đối sách. Vô cùng bất ngờ, đối phương không đoán được kết quả chúng ta làm gì, trái lại lại là chuyện tốt.”
Diêu Côn nhíu mày, cảm thấy làm khó quá: “Tướng quân, An cô nương là nhân chứng quan trọng, điều này ta biết. Cũng chính vì vậy, để tránh rút dây động rừng làm lộ tin tức ra ngoài phá hỏng đại sự, ta mới không tiện xét xử công khai. Chuyện tối nay An cô nương thuật lại, trừ người trong phòng này ra, không còn ai có thể biết được. Có lẽ sự tình không bết bát đến mức đó, chúng ta có thể xử một vụ án khác không liên quan, tuy phía mật thám sẽ nghi ngờ, nhưng cũng không thể xác định được. Chúng ta làm việc cẩn thận hơn, không để bọn họ phát hiện là được. An cô nương cứ gả vào Tiền phủ như đã định, tất mọi chuyện cũng không khác thường, qua thời gian lâu, đám mật thám cũng sẽ xem thường. Có lẽ kế dụ địch vẫn có thể dùng được. Mà cho dù không thể, chúng ta vẫn còn đầu mối là Từ bà mối kia, trong tay mật thám còn có An tứ cô nương, bọn chúng tất phải có hành động...”
Nói đên đây, Diêu Côn dừng lại, tự biết đối sách này cũng không vững chắc, vậy là thở dài, “Ta biết điều tướng quân băn khoăn cũng có đạo lý của nó, nhưng An cô nương là người đã có hôn ước, cưới hỏi đàng hoàng, lễ nghi thỏa đáng. Ngài và ta đều là mệnh quan triều đình, nên giải sầu vì bách tính, chứ không phải hủy nhân duyên của họ. Chuyện này mà không xử lý thỏa đáng, hai nhà An, Tiền làm ầm lên, chỉ sợ không khắc phục hậu họa được.”
Long Đại cứng nhắc nói: “Với ta mà nói, an nguy quốc gia, chiến sự biên giới mới là điều cấp bách nhất. Nếu lần này ta sơ sót, để mật thám tùy ý làm bậy dưới mí mắt chúng ta, tiêu diệt oai phhong nước ta, phía Nam Tần cười trộm, đừng nói gần đây bọn chúng có gây chiến hay không, chỉ là dò la rõ trong ngoài cái quận Bình Nam này, lại dụ dỗ chúng bách tính như Từ bà mối An cô nương đây thăm dò tình báo cho chúng là cũng ghê gớm lắm rồi. Không chỉ mỗi quận Bình Nam, mà còn cưới xin, mua bán đến các quận ngoài, đến lúc đó, một đường dọc đến kinh thành...” Long Đại kéo dài âm cuối, rồi chợt nhấn mạnh: “Diêu đại nhân, ta không rảnh để ý đến người của hai nhà này ầm ĩ thế nào, ta lo sắc mặt của hoàng thượng và bá quan văn võ triều đình cũng đủ lắm rồi. Đại nhân không nghĩ đến nơi xa như kinh thành, chỉ nghĩ đến điều trước mắt, vụ án gì mà nửa đêm phải gọi một tân nương sắp lên kiệu hoa đến hỏi đây? Đại nhân cứ tự mình nghĩ kỹ đi. Rốt cuộc mật thám là ai ẩn thân ở đâu, chúng ta còn chưa biết được, liệu sau khi về nhà An cô nương sẽ không nguy hiểm tính mạng ư? Nếu nàng ta gặp điều bất trắc, người nhà nàng ta với Tiền phủ sẽ không làm ầm lên? Ta không quen bọn họ, cũng không biết nhau. Đại nhân cứ nghĩ đối sách trước đi. Còn sau này ta hồi kinh báo lại công việc, hoàng thượng hỏi đến chuyện này, ta cũng chỉ có thể y theo sự thật mà đáp.”
Những lời này đã đánh trúng chỗ yếu của Diêu Côn, dân chúng chỉ trích và hoàng thượng trách tội, ông ta kham nổi bên nào không kham nổi bên nào, dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ. Diêu Côn cố tình ra vẻ khó nghĩ một lúc, rồi nói: “Tướng quân nói có lý. Trong chuyện này có vô vàn khả nghie, An cô nương cứ thế mà về chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy đi, tướng quân muốn giữ lại An cô nương vấn hỏi thì cứ giữ, ngày cưới kéo dài cũng được.”
“Đại nhân.” An Nhược Thần lẳng lặng nghe hết lời Long Đại và Diêu Côn nói, lúc này nằm sấp xuống sàn thưa: “Dân nữ không có quá nhiều bản lĩnh, thế nhưng tặc tử đã bắt đi muội muội thân nhất của dân nữ, dân nữ không thể bàng quan được, dân nữ nguyện ý vì chúng đại nhân dụ địch.”
Diêu Côn nhìn Long Đại, rồi làm bộ khó xử: “Long tướng quân, ngài nhìn chuyện này xem, giờ cô nương người ta lại xin được xuất giá như thường...”
“Đại nhân.” An Nhược Thần vẫn quỳ sấp trên sàn, cố ngắt lời Diêu Côn: “Đại nhân, cũng không phải dân nữ xin gả đi. Những câu tướng quân nói ban nãy rất có lý, một khi dân nữ gả đi, sống hay chết cũng không biết được. Dân nữ nửa đêm đánh trống báo quan, sợ là đã khiến bọn chúng nghi ngờ rồi.”
Diêu Côn tức giận: “Vậy ngươi dụ địch cái gì?”
“Đại nhân, dân nữ cả gan, cầu xin đại nhân ân chuẩn, giải trừ hôn ước của dân nữ với Tiền lão gia, dân nữ nguyện ý vào quân dụ địch.”
“...” Không chỉ có Diêu Côn, mà tất cả người trong phòng đều ngạc nhiên ra mặt.
An Nhược Thần quỳ phục trên nền, mọi người không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, chỉ nghe thấy nàng nói tiếp: “Lời đại nhân vừa nói có lý, nửa đêm dân nữ đánh trống báo quan, sau đó lại làm như không có gì mà lên kiệu hoa như thường, ắt hẳn đối phương sẽ biết đây là cạm bẫy. Hoặc là bọn chúng giết muội muội dân nữ, không tìm dân nữ nữa, giả như chưa từng gây ra chuyện này, hoặc là để tránh hậu họa về sau mà giết luôn dân nữ. Nếu không, bọn chúng vờ trúng kế liên lạc với dân nữ, nhất định là mưu mô khác. Mà mưu mô này, sợ sẽ là huyện Phúc An.”
Diêu Côn cau mày. Huyện Phúc An là huyện lớn nhất ở quận Bình Nam, gần kề quận phủ thành Trung Lan. Về giao thông, là con đường chủ yếu thông từ ngoài quận đến kinh thành, về dân sinh, huyện Phúc An là huyện sản xuất lương thực lớn của quận Bình Nam, cũng là hậu phương tiếp tế quan trọng nhất chuẩn bị cho lúc có chiến tranh. Rút quân lui dân, vận chuyển vật liệu các thứ, huyện Phúc An là đường đi nhanh gọn gần thành Trung Lan nhất. Người An Nhược Thần phải gả chính là phụ thân huyện lệnh huyện Phúc An, nàng sẽ trở thành mẹ kế của huyện lệnh Tiền Thế Tân...
“Đại nhân, dân nữ đã lạc mất muội muội rồi, lại sợ mạng sống của bản thân, vạn bất đắc dĩ mới có thể nghĩ ra hạ sách này để trốn nhà báo quan. Hành động này đã khiến kế bắt giặc của đại nhân và tướng quân không được thực hiện trót lọt, dân nữ quả thực rất sợ. Nhưng bất kể thế nào, dân nữ vẫn muốn tìm muội muội. Dân nữ muốn trở thành mồi nhử, phải trở thành miếng mồi có sức hấp dẫn hơn có được tình báo huyện Phúc An mới thành.”
“Vậy thì là cái gì?!” Diêu Côn kinh hãi hỏi. Có sức hút hơn tình báo huyện Phúc An hẳn phải là tình báo quận phủ Bình Nam hắn mới phải, đây cũng không phải là chuyện đem ra chơi được.
“Đại nhân.” An Nhược Thần ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu, tiều tụy suy nhược: “Đại nhân vừa nói đấy thôi, Từ bà mối là manh mối. Dân nữ đoán chúng đại nhân sẽ nghiêm ngặt điều tra những cô nương mà nàng ta mai mối rồi buôn bán a hoàn. Đại nhân, dân nữ chính là cô nương như thế, suýt nữa dân nữ đã bị Từ bà mối khống chế, sau khi nàng ta chết, dân nữ cảm giác như được giải thoát, lại không có ai uy hiếp mình, nếu lúc này có quan sai tới cửa hỏi chuyện, đương nhiên dân nữ sẽ không thừa nhận. Những cô nương kia, có lẽ cũng có suy nghĩ ấy. Đại nhân không bằng không chứng, dĩ nhiên không thể bắt các nàng ấy đến dụng hình tra tấn ép cung được. Cho nên dân nữ nghĩ, tướng quân và đại nhân cần một người, có thể chân chính nói chuyện với những cô nương đó, như vậy mới có thể thăm dò tin tức được.”
An Nhược Thần nhìn Diêu Côn, lại nói tiếp: “Đại nhân, nếu dân nữ gả đến huyện Phúc An, thành phụ nhân có chồng, coi như là không tiện đi lại khắp nơi, cũng không thể đến thành Trung Lan săn tin được, như vậy cũng rất dễ làm người ta nghi ngờ. Chỉ khi dân nữ bị từ hôn, bị bắt vào trong quân, có thân phận mới làm được.”
Diêu Côn trợn mắt há mồm: “Chớ có nói bừa, nào có đạo lý nữ tử nhập quân chứ. Lại nói, ngươi bị Long tướng quân đưa về trong quân, nếu ngươi đi hỏi chuyện, những cô nương kia có thể tin ngươi ư?”
“Hôn sự của dân nữ là là mâm hôn sự lớn cuối cùng Từ bà mối lo, người trong thành Trung Lan, quận Bình Nam có ai không biết? Những cô nương kia là người từng trải, ắt sẽ tin quan hệ của dân nữ với Từ bà mối. Còn về phần vì sao dân nữ đang ở trong quân nhưng lại dám liên lạc với các nàng, đây dĩ nhiên là do tướng quân bảo dân nữ đi hỏi để tra án rồi. Nhưng dân nữ sẽ nói với các nàng biết, đây là dân nữ đã thành công hoàn thành bước đầu tiên mà bề trên giao phó cho.”
Chân mày Long Đại càng nhướn cao lên.
Diêu Côn vẫn còn khiếp sợ: “Bề trên giao phó cho ngươi cái gì?”
“Mượn cái chết của Từ bà mối, báo lên quan phủ, sau khi lấy được tin tưởng liền dò hỏi tin tức trong quan phủ, thay thế vị trí nàng ta, tiếp tục nắm những cô nương kia trong tay để thám thính tin tức.”
Diêu Côn ngẩn người.
Tạ Cương phản ứng rất nhanh: “Như vậy không những cô có thể nghe ngóng từ các nàng ai làm việc cho Từ bà mối, đã làm chuyện gì, sau đó cô còn có thể dụ các nàng ta thám thính chuyện mật thám cho chúng ta.”
An Nhược Thần cắn môi, làm ra vẻ chần chừ sợ sệt: “Chuyện này có vẻ hơi khó làm, nhưng dân nữ nguyện ý liều chết thử một lần. Dân nữ nói cho các nàng ấy biết, nếu dân nữ muốn tiếp tục lấy được tin tưởng của tướng quân đại nhân, thì cần phải có tin tức báo về mới được. Chắc các nàng ấy cũng sẽ tin dân nữ, sẽ nói cho dân nữ biết chuyện.”
Diêu Côn nói: “Sau khi Từ bà mối chết, chẳng lẽ không còn ai khác liên lạc với những cô nương này ư? Có phần của ngươi?”
Lúc này Long Đại lên tiếng: “Dưới tình hình bình thường, mật thám ẩn nấp trong thành ở nông thôn đều là tuyến liên lạc đơn lẻ, để tránh một người gặp nạn dẫn đến tiêu hủy toàn ổ. Nếu không có tình hình khẩn cấp thì sẽ không phạm án liên hoàn, cũng không thường xuyên liên lạc, tránh bị người khác truy xét. Quả thật nguy hiểm mà đại nhân nói cũng có, có lẽ khi An cô nương tiết lộ những lời đó, đối phương liền biết An cô nương nói dối. Nhưng cơ hội vẫn phải có. Nếu đối phương không biết gì, chúng ta cứ việ tiếp tục. Nếu đối phương đã phát hiện ra, ắt sẽ báo lại cho thủ lĩnh mật thám thật sự, chúng ta tìm hiểu ngọn nguồn, cũng có thể truy ra đầu mối. Mà An cô nương ở trong lầu Tử Vân, có cơ hội tiếp xúc với các cấp tướng quân trong quân, cũng có thể lại gần văn thư quân sự. Đối với mật thám mà nói thì đây là một cám dỗ vô cùng lớn, nếu quả thực trên tay chúng có An tứ cô nương, vậy đó hẳn là lúc để lợi dụng rồi.”
“Nhất định chúng sẽ đoán ra An cô nương dốc sức làm việc cho tướng quân.” Diêu Côn nói.
“Nên ắt hẳn bọn chúng sẽ rất cẩn thận, nhưng cũng muốn đánh cược một lần. Đây là cơ hội để chúng gần với đội quân Long gia nhất.” Long Đại nhàn nhạt đáp, “Còn về phần liệu có người thật sự nhân cái chết của Từ bà mối trà trộn vào làm mật thám không, nhất định ta cũng sẽ điều tra nghiêm ngặt.” Vừa nói, hắn vừa nhìn An Nhược Thần chằm chằm, hiển nhiên là vẫn nghi ngờ lời khai của nàng.
An Nhược Thần nằm sấp xuống đất dập đầu: “Xin đại nhân minh xét, tướng quân minh xét, mỗi câu dân nữ nói đều là thật. Dân nữ chỉ muốn cứu muội muội về, dân nữ nguyện cả đời không lấy chồng, chỉ mong bắt được thủ phạm thật sự đứng sau những chuyện này. Cầu xin đại nhân, cầu xin tướng quân thành toàn.”
“Lại nói lung tung gì đấy.” Long Đại hờ hững nói, “Vào lầu Tử Vân cũng không phải là ra khỏi nhà, có ai bắt cô cả đời không lấy chồng đâu.”
“...” An Nhược Thần không biết phải tiếp câu này thế nào.
Mặt Tông Trạch Thanh như nứt ra, tướng quân huynh lại bất ngờ cợt nhả như thế nữa rồi, tất xấu này không thích hợp vào lúc này đâu.
Diêu Côn không cảm thấy Long Đại có gì không đứng đắn cả, ông ta thấy lời này không sai, không ai quy định cả đời này An cô nương không được lấy chồng cả, chỉ là lần này xóa bỏ hôn sự, nàng lại dốc sức vì triều đình, nhất định về sau hôn sự sẽ khó thành. Mà đồng thời ông ta cũng khó xử. Phải nói sao với An Chi Phủ và Tiền Bùi đây?
Diêu Côn sai người dẫn An Nhược Thần đi, lại rỉ tai với chủ bạc Giang Hồng Thanh một hồi, rồi một mình bàn bạc bí mật với Long Đại.
“Có thể tướng quân nên nghĩ lại. Xưa nay trong quân không có nữ tử. Liệu triệu nữ tử vào quân có vi phạm quân pháp không?”
Long Đại khẽ cười đáp: “Đại nhân nói lời này, vậy La tướng quân của tiền triều đánh lui Bắc Sở là nam hay nữ?”
Diêu Côn nổi giận. Đấy không phải là chuyện tiền triều ư, cũng chỉ có một vị nữ tướng quân chứ có nhiều gì đâu. Có điều người ta là tướng quân, có thể lĩnh binh đánh giặc, An Nhược Thần có thể so được với người ta ư? Dù sao ông ta cũng cảnh cáo trước rồi, đến lúc đó phải gánh trách nhiệm thì đừng có tìm ông ta. Diêu Côn nói: “Tướng quân có chủ ý là được rồi. Phải biết rằng, chuyện trong quân này, đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện không may, dù ta có muốn chia sẻ với tướng quân thì cũng hữu tâm vô lực.”
Long Đại lại cười lần nữa, nụ cười kia ấm áp, tôn lên gương mặt anh tuấn thêm mấy phần, giọng điệu cũng khá dịu dàng: “Thái thú đại nhân lo lắng thay ta, Long mỗ thật sự cảm động.”
Lúc này Diêu Côn mới phát giác thái độ Long Đại có thay đổi, như lớp ngụy trang giá băng đó đã hòa tan trong khoảnh khắc chỉ có hai người họ.
Diêu Côn ngẩn cười, thần chí hoảng hốt, suýt nữa cho là mình bị đùa bỡn. Vội lấy lại bình tĩnh, ông ta lại nghe Long Đại thấp giọng nói: “Đại nhân, dưới tình hình hiện nay, ông và ta đang cưỡi chung một thuyền. Chưa gỡ được mối nguy Nam Tần, quận Bình Nam cũng khó yên ổn. Tuy ta là võ tướng, nhưng cũng không muốn thấy chiến sự xảy ra. Một khi có chiến sự, binh tướng thủ hạ ta sẽ đổ máu liều mình, con dân trong quận đại nhân không được bình an, liệu đại nhân và ta có thể sống tốt được ư? Nếu có thể bắt được mật thám, ngăn cản chiến sự, vậy là ta không cần ra chiến trường lấy mạng nhau nữa, đại nhân cũng yên ổn trông coi quận Bình Nam, há chẳng phải tốt sao? Sau này lên triều, ta cũng sẽ báo lại công của đại nhân. Chỉ là sự tình bây giờ, cần đại nhân đồng tâm với ta, mới có thể làm được việc.”
Giọng Long Đại như rượu nồng độ thấp, nói câu nào câu nấy đều rót cả vào lòng Diêu Côn, Diêu Côn càng nghe càng cảm thấy êm tai có lý. Hai người cứ như thế như thế như thế, nhanh chóng bàn bạc được thỏa đáng.
Diêu Côn để chủ bạc Giang Hồng Thanh thu xếp đám người An Chi Phủ trước cho tốt, rồi lại phái người cưỡi ngựa đến huyện Phúc An, mời Tiền Bùi đến đây, Giang Hồng Thanh hỏi kỹ kết quả, Diêu Côn nói ông ta phải ra mặt chuyện cưới gả, cũng bảo An Nhược Thần thoát tịch An gia, tiện nhập quân dốc sức.
Giang Hồng Thanh vội nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại nhân, lúc trước không phải chúng ta đã bàn xong rồi ư, để chuyện này cho Long tướng quân làm. Hắn ta muốn triệu người làm việc, đương nhiên phải do hắn xử lý vấn đề thân phận chứ. Điều này hợp tình hợp lý, đương nhiên hắn không đùn đầy được. Đại nhân chớ quên, An Chi Phủ thì không sao, chứ bên Tiền Bùi không dễ xử lý đâu.”
Diêu Côn cau mày, khá là mất hứng: “Không lẽ ta không biết chuyện nặng chuyện nhẹ ư? Ngươi cứ nhanh đi làm là được.”
Giang Hồng Thanh đi rồi. Diêu Côn ngồi im trong phòng chờ đợi, chờ rồi lại đợi, lại cảm thấy hơi hối hận. Lúc trước đã nghĩ đâu vào đấy, nhưng nói chuyện với Long Đại một hồi xong lại thay đổi chủ ý, có cảm giác hồ đồ bị đẩy vào vũng bùn. Nhưng chuyện đã đến nước này, khhoong còn cách nào lật lọng được nữa.
Long Đại với Tạ Cương, Tông Trạch Thanh ở trong một gian phòng khác, cũng dặn dò sắp xếp một phen, rồi hai người theo lệnh mà hành sự.
An Chi Phủ bị dẫn vào trong nha môn, hoang mang bất an, lén nhét ngân lượng cho Giang Hồng Thanh, hỏi hắn ta rốt cuộc là có chuyện gì. Giang Hồng Thanh mặt không đổi sắc thu bạc vào trong tay áo, mời An Chi Phủ ngồi rồi nghiêm mặt nói: “An lão gia, chuyện này ấy, cũng coi như là chuyện tốt, nhưng cũng có đôi chỗ phiền toán. Tùy ông nhìn thế nào thì nhìn.”
An Chi Phủ vội bảo: “Mời đại nhân nói rõ.”
“Đại cô nương nhà ngươi thông minh lanh lợi, được Long tướng quân nhìn trúng, muốn thu nhập nàng ta làm bộ hạ ra sức vì tổ quốc. Đây là chuyện tốt đúng không? Nhưng mà, muốn đi theo tướng quân làm việc, thì hôn sự hôm nay không thể diễn ra.”
An Chi Phủ sửng sốt, mỗi một câu chữ đều nghe hiểu, nhưng lại không hiểu mô tê gì. Cô con gái kia của hắn, hám của ngu dốt si mê có gan mà không dám làm, cả ngày chr biết khóc lóc khiến người ta chán ghét, liệu còn có thể vào quân ra sức vì tổ quốc? An Chi Phủ nghĩ ngợi hồi lâu, nhìn quanh một vòng, dè dặt thấp giọng hỏi: “Đại nhân, ngài và tôi quen biết nhau nhiều năm, cũng thường xuyên qua lại, ở đây cũng không có người ngoài, có lời gì thì cứ nói thẳng đừng ngại, có phải là, tướng quân coi trọng tiểu nữ...”
“Nghĩ bậy bạ gì đấy!” Giang Hồng Thanh tức giận, “Ngươi nói xem, đại cô nương nhà ngươi là hoa nhường nguyệt thẹn hay nghiêng nước nghiêng thành? Tướng quân là người ở đâu, là từ kinh thành đến đấy! Tuổi còn trẻ lại là quan nhị phẩm, trong Đại Tiêu ta có người thứ hai hả? Bao nhiêu quan to muốn với cửa hôn nhà hắn, bao nhiêu nhà muốn đẩy cô nương vào trong ngực hắn, có kiểu mỹ nhân gì là hắn chưa từng thấy? Chuyện của hắn lan truyền trên phố không ít, ngươi có từng nghe lời ong tiếng ve nói hắn tham sắc háo dâm chưa? Hắn đến đây làm gì, là chống địch đánh giặc! Có thì giờ rảnh bị cô nương nhà ngươi quyến rũ sao? Hơn nữa lại nói, nếu có thể trêu chọc được Long tướng quân, liệu đến lượt cô nương nhà ngươi ư?”
An Chi Phủ á khẩu không trả lời mà cũng không phản bác được.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện này là quân sự khẩn cấp, liên quan đến Nam Tần, liên quan đến chuyện phản quốc, ta không thể nói nhiều với ngươi được, ngươi chỉ cần biết, thái thú đại nhân khá coi trọng là được rồi. Đại cô nương nhà người hữu dụng là chuyện tốt. Còn về hôn sự này, đại nhân cũng sẽ không làm khó ngươi, đã mời Tiền lão gia đến rồi, mọi người cứ ba mặt một lời mà nói rõ. Ngươi đợi tiếp đi.”
Nói rồi, Giang Hồng Thanh để lại An Chi Phủ mà đi. An Chi Phủ vô cùng hoảng loạn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan đến số ngọc thạch bên Nam Tần của ông ta, vô cùng hối hận vì sao ban đầu không hỏi rõ Tiền Bùi đã dùng thủ đoạn gì mà lấy được số hàng kia. Nếu thật sự là tội lớn phản quốc, thì ông ta làm sao gánh nổi?
An Chi Phủ gọi An Bình vả, hỏi gã chuyện đã làm được đến đâu rồi. ab đáp đã phái người cưỡi khoái mã đến báo tin cho Tiền lão gia, ắt có thể đuổi trước đội ngũ quan phủ. Lúc Tiền lão gia làm chuyện kia chắc trong lòng đã rõ, ắt có cách đối phó. Tóm lại lão gia cứ khăng khăng bảo không biết đã xảy ra chuyện gì là được rồi.
An Chi Phủ phùng mang trợn mắt, thì đúng ông ta có biết cái gì đâu!
Hai người chủ tớ bàn bạc trong phòng một phen, không hề để ý có người đang nghe lén ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Cương đã có được tin tức, Long Đại cũng nhận được tin - mối buôn bán ngọc thạch của An Chi Phủ có mờ ám, hình như chuyện này do Tiền Bùi làm.
Một đêm này nhanh chóng trôi qua, nơi chân trời nhô lên màu xanh thẳm, trời sắp sáng rồi.
Diêu Côn đi tới đi lui trong phòng, càng đợi càng nôn nóng. Giang Hồng Thanh quay về báo: “Tiền lão gia sắp đến rồi, khoái mã đi trước báo tin đã về, nói xe ngựa của Tiền lão gia đang đi cuối.”
Diêu Côn gật đầu, hỏi: “Bên Long tướng quân thế nào rồi?”
“Có đến phòng An cô nương hỏi chuyện một lần, cũng đi ra rất nhanh. Không có gì khác lạ. Sau đó ở miết trong phòng đàm luận với Tạ đại nhân và Tông tướng quân. Hạ quan có sai người lấy danh nghĩa dâng trà để vào nghe ngóng mấy lần, đều là đang bàn đối sách bắt mật thám.”
“Ừ ừ.” Diêu Côn yên lòng. Cố ý để nhóm Long Đại nghỉ ngơi ở trạch phòng khác, chính là muốn xem bọn họ có tâm tư gì khác không, lúc không có người mới có thể nói ra. Giờ xem ra, ắt cũng không có vấn đề gì.
Lại chờ một lúc, Tiền Bùi đến.
Tiền Bùi nghênh ngang đi vào phòng, tuy đây là trọng địa của nha môn quận phủ, đối mặt với thái thú đại nhân, nhưng lão không hề che giấu chút tức giận trên mặt mình.
“Diêu Côn.” Lão không ngừng gọi tên Diêu Côn, hỏi: “Ầm ĩ chuyện gì thế? Hôm nay là ngày tốt của ta đấy.”
Diêu Côn nhíu mày, kiềm chế nõi bất mãn trong lòng, thuật chuyện lại một lần cho lão ta nghe. Nói Từ bà mối làm mai cho lão là mật thám, ngoài nàng ta ra, trong thành còn ẩn nấp những kẻ khác đang thăm dò tình hình thành Trung Lan cho Nam Tần, không may An Nhược Thần bị kéo vào chuyện này, bây giờ quan phủ cần nàng ta trợ giúp quân đội dụ bắt mật thám, phải hủy bỏ hôn sự. Hy vọng Tiền Bùi có thể lấy đại cụ làm trọng, từ hôn với An gia. Như vậy mọi người cũng đơn giản được chút.
Tiền Bùi sầm mặt nghe Diêu Côn nói hết, rồi hừ lạnh một tiếng: “Không cần biết là lý do gì, An Nhược Thần là thê tử ta đưa qua cửa, tam môi lục sính* tất cả đều chu toàn, ngươi đường đường là thái thú, Long Đại đường đường là hộ quốc đại tướng quân, lại dám cướp người đi trước khi nàng ta lên kiệu hoa, còn ép ta từ hôn, cái này còn vương pháp không? Trên cái đời này, là Diêu Côn ngươi hay Long Đại hắn nói là có thể định đoạt ư?”
(*Đây là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.)
Giọng Tiền Bùi ngang ngược, chọc hỏa khí Diêu Côn bốc lên.
“Tiền Bùi, những chuyện này vốn là quân cơ quan trọng, không được nói với người ngoài, nhưng thấy là ông nên ta mới đích thân giải thích. Ta cũng từng nghĩ đến biện pháp, nàng cứ gả bình thường cho ông, sau đó đợi thực thi kế dụ địch, nhưng cẩn thận bàn bạc, lại thật bất tiện. Những tên mật thám kia đều là người khôn khéo, sau khi nàng gả vào huyện Phúc An thì sẽ thi triển thế nào, làm việc hễ không hợp lý một chút là lại khiến mật thám nghi ngờ, còn nguy hiểm đến tính mạng nàng ta, chẳng lẽ cuộc sống của ông có thể tốt hơn ư? Đây cũng là vì tốt cho ông thôi. Để cho ông tìm lý do chủ động từ hôn, một là bảo đảm ông không bị mất mặt, hai là cũng thuận lợi an bài việc sau này, ba là bảo vệ trị an Tiền gia của ông. Đạo lày này rất rõ, ông chỉ có chỗ tốt, nào có chỗ xấu?”
“Ha!” Tiền Bùi cười nhạt, “Ta chỉ có chỗ tốt? Ta kiếm đâu ra chỗ tốt hả! Diêu Côn, ngươi càng ngày càng biết nói chuyện đấy. Đen cũng có thể xóa thành trắng được.” Lão ta trợn mắt nhìn Diêu Côn, nghĩ ngợi một lúc, bỗng nói: “Hay thế này đi, với giao tình của ta và ngươi, ta đương nhiên sẽ không làm khó ngươi, ta giúp ngươi đã nhiều lần, cũng sẽ không thiếu lần này. Nhưng ta lấy vợ là đại sự, hôm nay vô duyên vô cớ, ta lấy lý do gì để từ hôn đây? Cứ để hôm nay An Nhược Thần thành thân với ta như thường, ba ngày sau, ta đuổi nàng về lại An gia là được. Lúc đó bỏ vợ, cũng dễ tìm nhiều lý do hơn.”
Diêu Côn trầm mặt, cơn giận đã lên đến cùng cực. Những năm qua, Tiền Bùi tham sắc hám lợi, nhất là trong những chuyện như thế gây ra không ít tội lỗi, nhưng lần nào lão ta cũng ép chuyện xuống, bản thân Diêu Côn cũng nhắm một mắt mở một mắt, nhưng thật ra trong lòng vô cùng chán ghét. Bây giờ, Tiền Bùi lại nói ra yêu cầu này ngay trước mặt ông ta. Nói trắng ra là, chính lão muốn đem cô nương người ta cưới về làm nhục ba ngày, sau đó vất đi như tấm giẻ rách, sau đó quan phủ các ngươi muốn dùng người cũng được, không cần người cũng được, tất cả đều không liên quan đến lão.
Diêu Côn nhớ lại An Nhược Thần bị đánh thương tích đầy mình, trong lòng cũng biết cô nương người ta rất không muốn gả cho Tiền Bùi, thà lấy thân mạo hiểm sung quân dốc sức chứ cũng không muốn gả đi. Hơn nữa An Nhược Thần trải qua bao khó khăn mới tới nha môn này của ông ta để báo án, nhưng không hề hé lời oan ức nói mình ở nhà bị đánh tàn nhẫn, không hề nói những lời bôi xấu Tiền Bùi. Còn Tiền Bùi lại không thèm để ý đến mặt mũi thái thú ông ta, cũng không để ý đến đại cục, chỉ nói ra những lời bực mình chán ghét.
Diêu Côn không nhịn được nữa, quát lên: “Tiền Bùi, ông đừng có quá đáng. Hôn sự này của ông, có người nào xem vui vẻ không hả, ông cho đó là chuyện vẻ vang lắm sao? Tuổi tác của ông, lớn hơn An Chi Phủ kia bao nhiêu, ông cưới nữ nhi của người ta liệu có hợp không? Ông không nghĩ cho mình, không nghĩ cho cô nương người ta, thì ông cũng phải nghĩ cho Tiền huyện lệnh một chút chứ, nhất cử nhất động của ông, mọi người đều đổ hết lên đầu Tiền huyện lệnh, ông đừng có gây phiền toái cho con trai ông nữa.”
Tiền Bùi cười nhạt: “Đại nhân muốn hù dọa ta đấy à? Đừng có đem con trai ta ra nói chuyện. Cứ nói chuyện đại nhân đi. Diêu Côn, không có Tiền Bùi ta, ngươi có thể làm được thái thú quận Bình Nam này sao? Ngươi leo lên vị trí này thế nào, ngươi biết ta biết. Hôm nay cũng sắp hai mươi năm, ngươi làm thái thú oai phong quá nhỉ, quên hết việc rồi ư? Hôn sự này của ta không có thể diện, vậy của ngươi thì vẻ vang ư. Ngươi bỏ rơi vợ cả, đuổi người ta về quê, sau đó lừa gạt con gái thái thú lấy làm vợ. Ngươi tưởng những năm qua giả vờ tình sâu nghĩa nặng, đạo mạo nghiêm trang, là có thể xóa bỏ chuyện trước đó sao? Những chuyện xấu kia của ngươi...”
“Tiền Bùi!” Diêu Côn vỗ bàn, lửa giận ngút trời hét ngăn lão ta nói tiếp. Nín nhịn, qua một lúc lâu mới cắn răng nói: “Cái đồ hồ đồ nhà ông!”
Tiền Bùi híp mắt nhìn ông ta chăm chú, không có chút dáng vẻ khuất phục nghe theo.
Diêu Côn trợn mắt nhìn lão ta, rồi nói: “Ta đã nói rõ với ông rồi, xử lý thế nào, tự ông nghĩ cho kỹ vào.” Dứt lời, liền phất tay áo rời đi.
Cửa phòng đóng cái “sầm”, mặt Tiền Bùi xanh mét, tay siết chặt thành đấm.