Tông Trạch Thanh vẫn còn lải nhải: “Cô chẳng nghĩ cho vết thương ở chân mình gì cả, lúc trước cô quỳ cảm tạ Tạ Cương cũng nhanh như thế đấy...”
“Kéo ta vào làm gì!” Tạ Cương ngắt lời hắn.
“Đã nói chuyện của ngươi đâu.” Tông Trạch Thanh bắt bẻ lại, “Đang nói chân của An cô nương mà.”
“Im mồm.” Tạ Cương lại ngắt lời hắn lần nữa.
“Con người ngươi, chẳng thân thiện gì cả.” Tông Trạch Thanh phê bình hắn, rồi quay đầu sang nói với An Nhược Thần: “Đừng nhìn hắn ta như thế, thật ra hắn ta tốt lắm.”
Tạ Cương không muốn nghe gì cả, cũng nghiêng đầu bước đi.
“Sau này cô sẽ biết. Bọn họ chỉ hơi nghiêm túc, chứ thật ra không ai xấu đâu. Mặt dữ tim tốt, miệng treo đao lòng đậu phụ, mấy câu này là dùng để nói họ đấy.” Tông Trạch Thanh đỡ An Nhược Thần chầm chậm bước đi, lải nhải rất vui vẻ.
Đi một lúc, đột nhiên An Nhược Thần hỏi: “Tông tướng quân, cha tôi còn ở đây không? Tôi có thể gặp ông ấy chút được không?”
“Gặp ông ta làm gì?” Tông Trạch Thanh vừa nói xong, liền thấy Long Đại đi đằng trước ngoảnh lại nói với An Nhược Thần: “Cô đến chờ trước chỗ xe ngựa đi.” Sau đó quay đầu gọi vệ binh đến, bảo hắn đi tìm An Chi Phủ tới.
Tông Trạch Thanh rỉ tai An Nhược Thần: “Tai Long tướng quân nhọn quá nhỉ?”
An Nhược Thần lúng túng không biết phải đáp thế nào.
“Sao thế, đừng sợ. Tai thính mắt sáng không phải nói xấu đâu, mà là đang khen tướng quân đấy.” Tông Trạch Thanh đắc chí, mong mỏi An Nhược Thần tiếp lời.
Long Đại nghiêm túc đáp thay An Nhược Thần: “Nàng ấy không sợ, chẳng qua là nàng nghe lời ngươi khuyên nhủ, đang thận trọng.”
“...” Mặt An Nhược Thần đỏ bừng.
“...” Tông Trạch Thanh đang nghĩ thái độ thiếu đứng đắn từ đâu phát tác này của tướng quânlà đùa bỡn hắn hay đùa bỡn An cô nương? Nghĩ chắc là đùa hắn rồi, An cô nương là nữ, tướng quân không biết đùa giỡn.
“Vậy rốt cuộc cô muốn gặp cha cô làm gì?” Tông Trạch Thanh quyết định lờ đi sự không đứng đắn của Long tướng quân, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước đã.
An Nhược Thần đứng thẳng lưng, thành thật đáp: “Dù sao cũng là phụ thân ruột thịt, dù gì cũng phải gặp mặt cáo biệt.”
Chỉ chốc lát sau, An Chi Phủ đã đến. Gặp con gái ngay trước mắt Long Đại, cũng không biết nên nói gì nữa. Muốn hỏi lại không thể hỏi, muốn mắng mà mắng không được, muốn đánh lại không dám đánh. Trái lại An Nhược Thần khập khiễng đi đến, đứng trước mặt An Chi Phủ, dịu dàng thưa: “Cha, nữ nhi bất hiếu, nữ nhi đi đây.”
Tông Trạch Thanh thở dài, cảm thấy An Nhược Thần mềm yếu quá rồi. An Chi Phủ đối xử với nàng như thế, nàng lại còn bận tâm mình bất hiếu.
“Sau này cha muốn đánh nữ nhi cũng không được rồi.” An Nhược Thần tiếp tục đằm thắm nói, “Cha có giận không? Nếu giận thì giận đi, giận rồi mau mau chết đi. Cha đừng quên cha đối đãi với mẹ thế nào, con cũng chỉ mong cha có thể trải qua những khổ sở như bà đã từng. Nhưng cha đâu có lương tâm, nhưng người vô lương tâm thì làm sao biết cảm nhận những đau khổ kia chứ. Nhưng không sao, nữ nhi bất hiếu, tất nữ nhi sẽ tìm cách để cha khổ cực.”
Suýt nữa Tông Trạch Thanh đã sặc nước bọt. Mà mặt An Chi Phủ đen như than, tức đến mức thở ra khí. Tuy cơn giận đã đến cực điểm, nhưng ông ta vẫn chưa mất lý trí, còn nhớ mà lén nhìn trộm Long đại tướng quân.
Long Đại đứng cách không xa sau lưng An Nhược Thần, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã bình tĩnh nhìn ông ta, tỏ ý là chỗ dựa cho An Nhược Thần.
An Nhược Thần vừa tức mà vừa sợ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông ta thật sự không cam lòng, thấp giọng buông lời độc ác: “Ngươi đừng có đắc ý, nói gì thì nói, ngươi cũng là con gái ta, tóm lại phải trở về. Ngươi cứ chờ đấy.”
An Nhược Thần vẫn nhỏ giọng nhỏ nhẹ: “Đợi con quay về để An lão gia chỉnh con sao? An lão gia cũng cứ chờ đó đi. Chúng ta nói rồi đấy.”
An Nhược Thần nhìn thẳng vào mắt An Chi Phủ, nhìn thấy thịn nộ, không cam lòng cùng nghi ngờ của ông ta. Nàng mỉm cười, bước lùi về sau một bước, cất giọng nói: “Tướng quân, tôi đã tạm biệt cha xong rồi.”
“Đi thôi.” Long Đại lời ít ý nhiều.
Có vệ binh đi đến đỡ An Nhược Thần lên xe ngựa. Đám người Long Đại lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
An Chi Phủ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ, suýt nữa tức phun cả máu.
Đứng một hồi, cũng không biết nên đi hay ở. Trời đã sáng rồi, ông ta vừa mệt lại vừa đói. ght nói tạm thời ông ta sẽ không có chuyện gì, nhưng trong phòng An Chi Phủ lại không nỡ.
An Chi Phủ đi loanh quanh bên ngoài nha môn, An Bình dẫn đầy tớ đến đón ông ta, “Lão gia, Tiền lão gia đã về phủ trạch của ông ấy ở Trung Lan rồi. Nghe nói nổi giận đùng đùng, đập vỡ không ít đồ tốt.”
An Chi Phủ sợ hãi run lên, thế là nhà cũng không dám về, chạy đến Tiền phủ ở thành Trung lan trước.
Đến bên ngoài phủ Tiền Bùi, An Chi Phủ bị từ chối không cho vào nhà.
Gác cổng đi vào bẩm báo rồi nhanh chóng đi ra, nói lão gia ngủ rồi, không tiếp khách.
Tức đến mức đó thì sao có thể ngủ nhanh như vậy được, trong lòng An Chi Phủ biết nhất định Tiền Bùi giận ông ta chuyện từ hôn. Nhưng ông ta không từ không được. Không phải cấp tấp đến nhận lỗi đây sao. An Chi Phủ lại xin gặp quản sự, nói bao lời ngon ngọt với quản sự, nhờ gã chuyển lời đến Tiền Bùi, cũng nói chiều sẽ quay lại viếng thăm.
Dây dưa một hồi, An Chi Phủ về đến nhà. Các phòng đều không ngủ được, nghe báo An Chi Phủ về thì tất cả đều muốn đến hỏi thăm, nhưng lại bị Đàm Thị đuổi về viện. Một mình Đàm Thị đã chuẩn bị quần áo hầu hạ An Chi Phủ dùng cơm đi ngủ, rồi nhân cơ hội hỏi thăm một phen Nghe được nguyên do sự việc thì cả kinh thất sắc.
An Chi Phủ cũng không nói kỹ được chi tiết ngọn nguồn, chỉ biết phía nha môn có dặn, chuyện của An Nhược Thần không thể rêu rao lung tung, tránh trở ngại tướng quân bắt giặc. Ông ta bảo Đàm Thị chuẩn bị lễ, còn cả lễ sính từ hôn kia nữa, để Đàm Thị gọi bà mối tới lo liệu kỹ, nhất định phải làm cho chu toàn.
Đàm Thị vội về trong viện cho mời bà mối a hoàn đến, bận rộn một phen. Cầm tờ khai nhà kho chọn lễ, sai người đi mời bà mối, lại sai người lập tức thúc ngựa đến báo tin cho nhà mẹ nàng ta ở huyện Phúc An, nhờ nhà mẹ để ý giùm động tĩnh của Tiền phủ.
Chiều nay An Nhược Hi cũng không ngủ nổi, nghe cha quay lại thì vội vã ngồi dậy, thấy mẫu thân bận rộn liền ở bên cạnh coi ngó, cẩn thận nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho đến lúc Đàm Thị lo liệu gần xong, lúc này mới rãnh rỗi nói rõ với con gái.
An Nhược Hi nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh cả người: “Hôn sự của đại tỷ đã từ rồi? Vậy tứ muội thì sao?”
“Cũng không biết giờ Phương Nhi đang ở chỗ nào nữa. Cha con nói, lấy lý do là trong nhà xảy ra chuyện nên không thể làm chậm trễ Tiền lão gia mà viết trên đơn từ hôn. Dĩ nhiên là cùng nhau từ rồi. Nhưng sợ đắc tội với Tiền lão gia, nên sau này sẽ lại bàn bạc chuyện hôn sự, cũng coi như là giữ lại đường sống.”
Sắc mặt An Nhược Hi ảm đạm, giữ lại đường sống, đường sống của ai?
“Mẹ, sẽ không phải kết hôn lần nữa, để con gả qua đó chứ?”
Đàm Thị dừng lại, không trả lời ngay.
An Nhược Hi cuống quít chụp lấy hai tay Đàm Thị: “Mẹ, không phải vì để Tiền lão gia bớt giận mà gả con đi thật chứ? Tiền lão gia kia bị đại tỷ giở trò, tứ muội lại không thấy đâu, nhất định là tức lắm, nếu con gả qua đó, chắc chắn lão ta sẽ trút giận lên người con, lúc đó con làm gì có mạng mà sống nữa!”
Cho dù có mạng sống, cũng chỉ e sống không bằng chết. Nàng không muốn gả cho lão già họ Tiền kia, có chết cũng không cần!”
“Nói hồ đồ gì thế.” Đàm Thị vỗ lên tay con gái, “Cha con còn chưa gặp mặt Tiền lão gia mà, chưa có nói gì cả, cũng chưa nói để con gả qua. Hơn nữa, cha con không ngốc. Chuyện thành ra thế này, làm gì có đạo lý đổi nữ nhi để kết thân, không phải muốn để người ta chê cười cho à.”
Tim An Nhược Hi đập nhanh hơn, hơi không tin lắm. Đúng là sẽ bị người ta cười nhạo, nhưng cha đâu có sợ bị người ta cười, cha chỉ sợ đắc tội quý nhân, sau này sẽ không xin được mối tốt.
An Nhược Hi còn định nói thêm gì đó, lại bị Đàm Thị nghiêm mặt đuổi đi. An Nhược Hi quay về phòng, càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng sợ, nhào lên giường gào khóc.
An Nhược Thần ngồi trên xe ngựa, lắc lư theo xe, nàng nghĩ đến tứ muội, nếu ban đầu nàng không để tứ muội trốn, vậy bây giờ sẽ ra sao? Nàng phải tìm được muội ấy, nàng đã đồng ý với tứ muội rồi, chỉ cần nàng còn sống thì nhất định sẽ gặp nhau.
An Nhược Thần nhắm mắt, nghĩ đến nhớ đến mà ngẩn ngơ, tự như mơ lại chẳng phải mơ, dường như đã quay trở lại ngày chia tay tứ muội, nàng chọc lỗ nhỏ trên cửa sổ, thấy ánh mắt tứ muội rưng rưng...
Đang nói chuyện với em gái, chợt thấy núi rung đất chuyển... “Bốp”, trán An Nhược Thần đau nhức, hoàn hồn lại.
Nàng ngã xuống rồi.
An Nhược Thần chớp mắt, đau đến mức muốn xỉ vả, không muốn nhúc nhích, nhưng rồi chợt phản ứng lại, ngẩng đầu lên, thấy cửa xe ngựa đang mở, Long Đại đứng bên ngoài nhìn nàng.
Còn nàng, đang nằm quỳ trong xe ngựa.
“Tôi, tôi vừa vô tình, ngủ quên.” Hai chữ cuối nhỏ như tiếng muỗi kêu, An Nhược Thần lúng túng đỏ mặt. Giải thích xong mặt càng đỏ hơn.
“Tư thế ngủ của cô nương khá là cực nhọc đấy.” Long Đại nghiêm túc nói.
“Rõ ràng là té ngã còn gì.” Cũng không biết Tông Trạch Thanh từ đâu bay đến, “Nào, xuống xe đi.” Vừa nói vừa đưa tay ra đỡ An Nhược Thần. Hắn tự cảm thấy trong tất cả mọi người, hắn và An Nhược Thần là quen thân nhất, hắn mà không phối hợp thì còn ai phối hợp đây.
Quả nhiên, Long Đại lại khoanh tay xoay người rời đi. Tông Trạch Thanh cười an ủi An Nhược Thần, đỡ nàng xuống xe ngựa.
Quản sự Phương Nguyên đã sớm nhận được bẩm báo của vệ binh, đã sắp xếp phòng cho An Nhược Thần xong. Lúc này đang đứng đợi để dẫn nàng qua. Tông Trạch Thanh đi sau cùng, dặn dò rằng An Nhược Thần đã chữa vết thương ở nha môn, nhưng vẫn để đại phu đến xem có cần đổi thuốc gì không, toa thuốc của đại phu bên nha môn đưa cũng phải nhìn xem, không vấn đề gì thì đi lấy thuốc. Nàng vẫn chưa ăn sáng, ăn sáng rồi thì có thể ngủ một lúc, vừa nãy còn mệt đến mức ngủ quỳ trên xe ngựa...
An Nhược Thần lén nhìn trái nhìn phải, Long Đại đi đầu ở đằng xa, còn Tạ Cương thì không thấy bóng dáng đâu. Làm sao không có ai để miệng của Tông tướng quân nghỉ ngơi vậy chứ, cái gì gọi là nàng ngủ quỳ hả. An Nhược Thần không nhịn được mà thở dài.
Tông Trạch Thanh nghe nàng than thở, vội an ủi: “Đừng buồn, tuy xa nhà, nhưng ở chỗ này không ai đánh cô mắng cô đâu, có thể làm việc cho tướng quân sẽ khổ chút, nhưng dù gì cũng hơn là gả cho Tiền Bùi. À, có phải cô chân đau đi không được không?” Rồi lại hấp tấp đỡ nàng lên, “Cô xem, nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng không tiện cõng cô, tướng quân cũng đi bộ ở đây, đương nhiên không thể sai người nâng cô được rồi. Chỗ này của chúng ta lại không có kiệu mềm...”
Lời còn chưa nói xong, cả Phương Nguyên lẫn Long Đại đồng thời dừng bước.
Xoay người lại, Phương Nguyên lặng im đưa một cây gậy cho An Nhược Thần.
Tông Trạch Thanh sững sờ, lợi hại lắm, không hổ là Phương quản sự, có thể biến từ đâu ra không biết. Chẳng lẽ người hầu vừa chạy đến là đưa cái này? Còn cả tướng quân đại nhân nữa, huynh chắp tay sau lưng nghiêm túc như thế là ý gì? An cô nương đi không nhanh, thật sự không thể trách nàng ấy được.
Long Đại xụ mặt hỏi: “Đau chân không?”
Tông Trạch Thanh vội ném ánh mắt dỗ dành sang An Nhược Thần, không cần phải sợ, xưa nay khi hỏi tướng quân đều dùng giọng điệu này.
An Nhược Thần bất giác đứng thẳng lưng, cũng nghiêm túc đáp: “Bẩm tướng quân, không đau.”
“Đau tai không?”
An Nhược Thần ngây ra, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: “Không đau.”
Long Đại nhướn mày, dường như không hài lòng với câu trả lời của nàng.
Tông Trạch Thanh ở bên cạnh bênh vực chỉ dạy cho An Nhược Thần: “Phải nói thật với tướng quân, chân bị thương thành ra như thế, làm gì có lý không đau. Tai có đau không...” Đợi đã, hắn cũng kịp phản ứng lại, là nói hắn ồn ào sao?
Long Đại bất động thanh sắc nhìn hắn, sau đó xoay người đi tiếp.
Mặt Tông Trạch Thanh nứt ra. Tướng quân! Huynh nhạo báng đại tướng thủ hạ đắc lực như thế có hay ho gì không? Lại còn ở ngay trước mặt An cô nương! Như vậy về sau hắn còn lập uy thế nào được nữa, dạy bảo An cô nương thế nào được nữa?
Tông Trạch Thanh hắng giọng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà giải thích: “Long đại tướng quân pha trò đấy. Thật ra tính tình huynh ấy khá là hoạt bát, chỉ là che giấu hơi sâu mà thôi.”
Phương Nguyên đi trước chợt ho khan mấy tiếng, giống như bị sặc. An Nhược Thần bật cười. Tông tướng quân mới là hoạt bát đấy.
Chỗ ở của An Nhược Thần là một tiểu viện độc lập, chỉ có ba gian. Phương Nguyện gọi hai a hoàn đến chăm sóc cho nàng. An Nhược Thần đi vào trong phòng, thấy trên bàn xếp ba chồng hồ sơ cao ngất.
Long Đại dặn dò: “Mấy ngày nay, cô ăn cơm ngủ nghỉ dưỡng thương, thuận tiện xem hết đống hồ sơ này đi.”
Nhiệm vụ rất nặng.
“Đây là tất cả tài liệu của Từ bà mối và những người được nàng ta lo liệu cưới gả mua bán mà chúng ta điều tra được.” Tạ Cương nói: “Sau khi đọc hết, cô hãy chọn người cô cảm thấy khả nghi trong số này ra.”
An Nhược Thần vội gật đầu đáp vâng.
“Tạ Cương sẽ dạy cô đối đáp các kiểu tình hình thế nào, phân biệt tình thế ra sao, nhìn sắc mặt người thế nào, làm sao để thăm dò tin tức. Sau đó ta sẽ khảo sát cô, nếu cảm thấy cô có thể gánh vác được, lúc đó sẽ cho cô ra ngoài phá án.”
Nếu cảm thấy nàng không được thì sẽ như thế nào? An Nhược Thần không dám hỏi.
Long Đại dặn dò khá đơn giản, cũng dứt khoát rời đi. Tạ Cương ở lại giao chuyện, sau khi nói rõ cũng không nán lại lâu. Tông Trạch Thanh thì lề mề chưa đi, đợi an ủi mấy câu. Chợt An Nhược Thần nhớ đến bà vú già, phải phiền hắn truyền lời giúp rồi.
“Bà vú của tôi họ Tống, vốn là vú của mẹ tôi, theo từ nhà mẹ tôi đến đây. Bà ấy cũng không ký khế ước bán thân với An phủ, không lấy nguyệt ngân của An phủ, nếu theo luật thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Bà ấy từng nói đợi tôi gả đi thì sẽ về quê dưỡng láo. Nếu hai ngày nay Tông tướng quân có cơ hội đến An phủ, làm phiền tướng quân nói với bà vú, tôi không sao, bà ấy cứ yên tâm mà về. Lúc này chắc cha tôi đang lo lắng nghĩ làm thế nào để Tiền Bùi bớt giận, sẽ không để ý đến chuyện trong nhà, bảo bà vú đi mau lên, đừng để bị giận lây.”
Tông Trạch Thanh nhận lời ngay.
Đúng là An Chi Phủ một lòng chỉ nghĩ để Tiền Bùi bớt giận, ngay đến về nhà ngủ bù cũng không ổn định. Sau khi dậy lại gấp rút gọi An Bình, Đàm Thị và An Vinh Quý đến, hỏi chuyện làm được đến đâu rồi.
An Bình, Đàm Thị mở lời. Chuyện từ hôn đã sắp xếp thỏa đang, danh mục sính kim với các kiểu lễ nghi cùng bà mối đã xong xuôi đâu vào đâu. Hôm nay sẽ sắp xếp cho người đưa đến An phủ. Quà xin lỗi Tiền Bùi cũng đã được chuẩn bị xong, chỉ là không biết phía Tiền Bùi sẽ phản ứng thế nào.
An Vinh Quý cũng đến, hắn cũng đã biết chuyện, hiện tại buôn bán của cửa hàng ngọc thạch đã ổn định, hai rương hàng kia có thể chống đỡ một lúc. Dù sao quan mậu giữa Nam Tần và Đại Tiêu cũng bị phong bế, không cần phải cầu thân bên phía Tiền Bùi. Nên vẫn còn thời gian từ từ kéo quan hệ về lại.
An Chi Phủ nghĩ về chuyện này, lại hận An Nhược Thần. “Chỉ không biết rốt cuộc con nha đầu kia đã nói gì trong nha môn. Lại có thể để thái thú đại nhân và tướng quân giúp nó. Nó chết thì chết quách đi, đừng có làm chúng ta liên lụy mới phải. Chuyện lấy lại hàng, không biết Tiền lão gia dùng thủ đoạn gì, chỉ sợ nha đầu kia nói lung tung, lại kéo chuyện này vào.”