Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 26: Chương 26




Tạ Cương lại hỏi: “Vậy Lý Tú Nhi này thì có thể có lợi ích gì?”

“Tay nghề của Khương lão bản rất tốt, sinh ý của cửa hàng quần áo luôn phát đạt. Rất nhiều quan phu nhân, nữ quyến nhà giàu đều đến đó may y phục. Trong cửa hàng có nhã gian để thử đồ, có bánh có trà, thỉnh thoảng có người tự tập cũng sẽ tán gẫu đủ chuyện. Con người Khương lão bản keo kiệt, không muốn mời tiểu nhị, chế y phục thì có phu nhân hắn làm rồi, còn Lý Tú Nhi phối hợp giúp trông nom cửa tiệm, tiếp đãi các vị phu nhân. Muốn hỏi thăm điều gì, muốn kết giao với ai, cũng không phải là không thể.”

Tạ Cương cười một tiếng, trong bụng khẽ tán thưởng An Nhược Thần, “Những người cô chọn ra đó chẳng qua là cô thấy có thể, vậy cô có xác định được ai không?”

“Có.” An Nhược Thần rút ra một tập, đẩy đến trước mặt Tạ Cương, “Lão bản nương của tửu lâu Chiêu Phúc, Triệu Giai Hoa.”

Tạ Cương cúi đầu nhìn tập hồ sơ kia, ánh mắt lóe lên, cười hỏi: “Vì sao?”

“Cũng không có suy đoán đặc biệt gì. Chỉ là tướng quân đã nhắc qua trước đó rồi.”

“Long tướng quân? Từng nhắc với cô ư?” Tạ Cương cảm thấy cần phải nói chuyện lại với tướng quân đại nhân mới được, một bên dặn hắn phải chỉ bảo khảo nghiệm An Nhược Thần cho tốt, một bên lại tự mình lén chỉ điểm trước, thế là không được.

An Nhược Thần gật đầu: “Sau đại hội thề chúng, vì án của Tạ Kim mà thái thú đại nhân đã từng triệu tôi đến nha môn tra án. Lúc tôi đi ra có đi ngang qua tửu lâu Chiêu Phúc, Long tướng quân và Tông tướng quân đang ở đó. Tông tướng quân tách quản sự An Bình nhà tôi ra, để tôi gặp Long tướng quân, tôi vốn chỉ cho rằng Long tướng quân chọn đại chỗ đó để gặp mặt, nhưng sau khi xem xong đống hồ sơ này, tôi phát hiện lão bản nương của tưu lâu đó cũng từng được Từ bà mối làm mai cho. Long tướng quân từng nói, nếu tôi rời khỏi thành Trung Lan, tướng quân sẽ sắp xếp tin tức cho mật thám, để mật thám tưởng tội bị tướng quân giấu ở chỗ nào đó ngoài thành, lấy đó để dụ mật thám cắn câu. Tôi đón, tướng quân cần truyền tin, lại còn muốn để mật thám cảm thấy có thể tin tưởng, vậy ắt hẳn phải cố tình ẩn nấp nhưng lại vô tình tiết lộ phải. Trước khi tôi mất tích đã từng lén gặp tướng quân, nếu chuyện này bị người có lòng phát hiện ra, chắc chắn tin tức sẽ thành thật.”

“...” Tạ Cương cảm thấy mình không còn gì để nói, cũng không cần phải nói chuyện với tướng quân nữa.

“Tửu lâu Chiêu Phúc nằm cách quận phủ nha môn không xa, bài trí tao nhã đầy phong thái, thức ăn hạng nhất, lại có rất nhiều nhã thất, là nơi tốt để đàm luận. Nhất định sẽ có không ít quan viên ra vào. Con đường sau tửu lâu Chiêu Phúc chính là sòng bạc Tụ Bảo. Trong hồ sơ của Từ bà mối có viết, nàng ta vốn là khách quen của sòng bạc Tụ Bảo. Nói như thế, nếu nàng ta muốn che giấu tai mắt âm thầm ra vào tửu lâu Chiếu Phúc thì cũng không phải việc khó khăn gì. Hơn nữa tướng quân còn cố ý gặp tôi ở đó, tôi dám suy đoán, tửu lâu Chiêu Phúc này đáng ngờ hơn những nơi khác rất nhiều.”

An Nhược Thần vừa nói vừa nhìn Tạ Cương: “Tôi muốn thỉnh giáo đại nhân, chỉ từ tài liệu và địa điểm làm việc mà xem, Triệu Giai Hoa không có khác biệt gì lớn với những cô nương khác, nhưng vì sao chúng đại nhân lại ấn định là nàng ta? Vì sao tướng quân lại chọn tửu lâu Chiêu Phúc?”

Tạ Cương gãi mũi, hắng giọng. Vì thân phận của Triệu Giai Hoa từng được sửa đổi che giấu, lúc Từ bà mối làm mai cho nàng ta đã nói dối với Lưu lão bản của tửu lâu Chiêu Phúc, thêu dệt thân phận mới cho Triệu Giai Hoa.

Phần tư liệu này là Long Đại dặn hắn rút bỏ đi. Nên dưới cái nhìn của An Nhược Thần, Triệu Giai Hoa mới không có quá nhiều khác biệt với những cô nương khác. Nhưng lúc này mà thừa nhận thì hơi có chút lúng túng bị vạch trần.

Long Đại vừa tuần tra về từ sông Tứ Hạ, nghe thấy Tạ Cương thuật lại thì chỉ cười một tiếng, hỏi: “Vết thương của nàng đã đỡ hơn chưa?”

“Ngụy đại phu nói đã khôi phục kha khá rồi, uống thuốc thay thuốc cũng rất phối hợp, chưa bao giờ kêu đau. Là một cô nương kiên cường. Đoán có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi hơn nửa tháng là có thể hết bệnh. Chỉ là sẹo trên người nàng ấy nặng quá, e sau này cũng không có cách nào xóa bỏ hoàn toàn được. Ông ấy nói có vẻ An cô nương không để ý lắm, chưa từng hỏi ông ấy về chuyện này, ông ấy cũng không dám nói, sợ làm nàng ấy đau lòng.”

Long Đại lại hỏi: “Mấy ngày nay ngoài xem hồ sơ ra, còn có chuyện gì nữa không?”

“An cô nương lo cho tứ muội của mình. Nàng nói tứ muội nàng khá nhanh trí, mặc dù ít gặp chuyện nhưng có chính kiến riêng, nếu dọc đường đến cửa thành phía nam có gì bất ngờ, cũng biết nên để lại manh mối. Nhưng cả An phủ lẫn nha môn, cộng thêm quân đội chúng ta đã kiểm tra, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Hôm đó trên đường không ai thấy cướp giật, cũng không thấy tiểu cô nương nào đi lạc giãy dụa gào thét. Bây giờ đã bảy ngày trôi qua, cũng không coa ai phát hiện thi thể mà báo quan. An cô nương nghi ngờ tứ muội nàng ấy thật sự đã bị mật thám bắt đi rồi. Dù gì sau khi Từ bà mối chết, Tạ tiên sinh đúng là có ý đồ ra tay với nàng ấy. Có lẽ đối phương luôn canh chừng giám thị An phủ, thấy tứ muội nàng trốn nhà liền cướp đi, trói lại làm con tin để còn có đường xoay sở.”

Long Đại lắc đầu: “Điều này không giống tác phong của Tạ tiên sinh kia. Trói người sống nghĩa là vẫn phải nuôi, biến số rất lớn. Hắn ta sẽ không mạo hiểm như thế. Quan trọng hơn, lúc An Nhược Phương trốn nhà, tỷ muội các nàng đều sắp gả vào Tiền phủ, Tạ tiên sinh cũng sẽ không biết trước rằng An Nhược Thần có thể vào đến lầu Tử Vân, trừ khi...” Nói đến đây thì hắn dừng lại.

“Trừ khi bọn chúng thật sự muốn để An Nhược Thần thăm dò tin tức huyện Phúc An thay chúng?”

“Trừ khi bọn chúng trói An Nhược Phương, tương kế tựu kế, dùng An Nhược Phương uy hiếp An Nhược Thần, cũng giúp nàng ta trốn nhà, để nàng nửa đêm đến nha môn đánh trống báo quan, lẻn vào quận phủ hoặc lầu Tử Vân, thăm dò những tin tức có giá trị hơn huyện Phúc An.”

“...” Tạ Cương ngây ra, có vẻ kinh hãi, “Chẳng lẽ tướng quân cũng không tin An cô nương?”

“Ngươi cảm thấy nàng ta có thể tin được?” Long Đại hỏi ngược lại.

Tạ Cương nghẹn lời. Mắt An Nhược Thần trong suốt, thái độ khẩn khoản, đàng hoàng đúng mực, có lý có chứng, lại nặng nghĩa với muội muội. Nhưng bị Long Đại hỏi như thế, hắn lại có chút do dự.

Biểu hiện của An Nhược Thần quá mức thông minh, những lời nói ở nha môn đó cũng đã hù dọa thái thú đại nhân một phen. Mà nàng lại bị thương thành ra như thế, cơ hội thành công chạy trốn ra ngoài quả thật rất mong manh, nhưng nàng lại làm được.

Tạ Cương nhíu mày. Nếu An Nhược Phương bị bắt cóc, An Nhược Thần đã bị mật thám khống chế, vậy nàng ta đi bước cờ này cho đến bây giờ, chính là có người chỉ điểm giúp. Nàng ta diễn kịch trước mặt thái thú đái nhân, đương nhiên cũng có thể diễn được trước mặt bọn họ.

Bất kể là gì, bây giờ nàng ta đã thành công vào được lầu Tử Vân một cách vô cùng tự nhiên, tiến vào đội ngũ cốt lõi nhất đuổi bắt mật thám của bọn họ. Thậm chí nàng ta cũng chọn ra người khả nghi, cố ý nhắc đến bọn họ đã chuẩn bị sẵn để đối phó với Triệu Giai Hoa, nếu bọn họ nói cặn kẽ kế hoạch cho nàng ta thì...

Long Đại nhìn vẻ mặt của Tạ Cương, nói: “Nên ngươi đã dạy nàng ấy chưa, đừng có khea khoang quá, lúc nên cất giữ thông minh thì cứ cất đi, nếu không rất dễ bị phản đòn, làm người ta hiểu lầm.”

Lúc này Tạ Cương mới vỡ lé, hóa ra vừa rồi đại tướng quân dùng kế ly gián, suýt nữa hắn đã trúng chiêu rồi. Tạ Cương tỉnh táo lại, nói: “Chưa dạy nàng ấy điều này, trước nay An cô nương đều ở chốn thâm khuê, không quá hiểu chuyện. Hôm nay ta chỉ mới những thủ đoạn mà mật thám quen dùng và vỏ bọc ngụy trang để chuyển giao tin tức.”

Long Đại gật đầu: “Như vậy, ta chỉ điểm nàng một hai điểm cũng được. Cũng không thể để ngươi mệt mỏi.”

Tạ Cương cố gắng lắm mới khống chế được biểu cảm trên mặt, câu này nghe sao mà giống như đang mượn cớ để đi gặp cô nương vậy. Tướng quân à, ở đây huynh là lớn nhất, muốn gặp ai thì cứ gặp, mượn cớ làm gì?!

Tạ Cương hắng giọng, nghiêm túc nói: “Không bằng ngày mai tướng quân hẵng đến. Hôm nay An cô nương rất bận.”

Long Đại sững sốt, nheo mắt lại nhìn hắn. Hắn đi gặp An Nhược Thần mà còn phải xếp hàng? Là ý này ư?

Tạ Cương sung sướng nói: “Ngày nào Tông tướng quân cũng đến thăm An cô nương, chắc hẳn lúc này còn đang ở chỗ nàng ấy.”

Long Đại nhướn mày.

À chu! Tông Trạch Thanh hắt xì một cái rõ to. Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, hắn cũng không thấy lạnh, vậy mà lại hắt xì. Hắn xoa xoa cánh mũi, dẫn An Nhược Thần tiếp tục đi về phòng khách tiếp khách ở tiền viện.

Mấy ngày qua An Chi Phủ không có nhà, hắn không tìm được lý do vào An phủ viếng thăm, An phủ lại đóng chặt cửa, nghiêm cấm người hầu ra ngoài, sắc mặt của mấy gã canh cửa rất nặng, toàn bộ phủ đều sợ bóng sợ gió, người người nói năng cẩn trọng, lúc nói cũng nhỏ giọng đi.

Tông Trạch Thanh quay về nói với An Nhược Thần, An Nhược Thần nghĩ ngợi, lại xin Tông Trạch Thanh thay nàng mời Lục đại nương. Lục đại nương đều đưa rau mỗi ngày, ắt hẳn có cơ hội vào An phủ nói mấy câu với bà vú già.

Chuyện này đối với Tông Trạch Thanh mà nói thì rất dễ.

Bây giờ Lục đại nương đang chờ trong phòng khách nhỏ.

Tông Trạch Thanh cùng An Nhược Thần đi qua, thấy An Nhược Thần chống gậy đi bộ đã vững vàng hơn, sắc mặt cũng đã khá hơn, bèn không khỏi hỏi nhiều mấy câu về vết thương của nàng, trong lúc đang nói chuyện thì chợt nghe có người ho nhẹ, Tông Trạch Thanh nhìn xem, là Tạ Cương và Long Đại.

“Tướng quân về rồi ư?” Tông Trạch Thanh vội hô.

An Nhược Thần khom người thi lễ: “Xin ra mắt tướng quân.”

Long Đại nhíu mày: “An cô nương bận rộn nhỉ.”

“Tàm tạm thôi, ta đang dẫn An cô nương đi gặp Lục đại nương.” Tông Trạch Thanh nhiệt tình đáp lời hộ An Nhược Thần, lại còn kể nguyên nhân mời Lục đại nương đến, sau đó hỏi: “Tướng quân có gì sai bảo sao?”

“Không có gì.” Long Đại đáp.

“Vậy bọn ta đi trước.” Nói rồi Tông Trạch Thanh nhìn sang Tạ Cương: “Huynh đệ, ánh mắt ngươi sao thế?”

“Không có gì.” Tạ Cương mỉm cười với hắn.

Ừ, không có gì là được rồi. Tông Trạch Thanh dẫn An Nhược Thần rời đi.

Long Đại làm như không có chuyện gì cũng đi về hướng tiền viện, lại còn có thể bàn bạc tình hình ý đồ bài binh của Nam Tần và kế sách của mật thám nữa chứ.

Vào đến phòng khách tiếp khách ở tiền viện, An Nhược Thần và Lục đại nương nói chuyện riêng, Tông Trạch Thanh không tiện đứng bên nghe lén, bèn ra ngoài nhà đi dạo. Nhưng mới đi được một lúc thì lại thấy mơ hồ, tại sao tướng quân và Tạ Cương cũng đi dạo ở đây.

Tông Trạch Thanh lững thững did dến, “Tướng quân.”

“Ừ.”

“Rảnh thế à?” Tông Trạch Thanh nở nụ cười chói lóa.

Tạ Cương lại ho khan một trận.

Trong phòng, An Nhược Thần và Lục đại nương hàn huyên hỏi thăm mấy câu, sau đó nói mình cần ở lại lầu Tử Vân một thời gian, đã hủy bỏ hôn ước với Tiền phủ rồi. Bây giờ nàng không sao, đã không còn ràng buộc gì với An phủ, chỉ có mỗi bà vú già là khiến nàng không yên lòng nổi.

Nàng muốn Lục đại nương giúp nàng âm thầm chuyển lời cho bà vú. Nói nàng rất tốt, bảo bà vú không cần quan tâm nàng nữa, cứ làm như kế hoạch từ trước, cầm tiền dưỡng lão mà mẫu thân cho nàng về quê đi.

An Nhược Thần nói xong, móc ra một miếng bạc nhỏ từ trong tay áo, đặt lên bàn đẩy về phía Lục đại nương, “Nay cha đã hận ta, ta không thể tự mình về đó nói những lời này với vú được, nếu không sẽ khiến bà ấy gặp phải phiền phức. Quả thật ta không thể giao phó chuyện này cho người khác được, chỉ có thể kính nhờ đại nương.”

Lục đại nương không nhận bạc, nhưng nhìn một chút ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: “Trừ chuyện này ra, cô nương còn cần ta giúp gì khác nữa không?”

An Nhược Thần vội nói: “Đại nương yên tâm, chỉ có mỗi chuyện này thôi. Chỉ cần nói với vú là đại nương đã tận mắt gặp ta, ta đang sống rất tốt, bảo vú yên tâm, khuyên vú ấy tìm cơ hội rời khỏi An phủ.”

Lục đại nương không để ý đến lời An Nhược Thần nói, tự ý nói tiếp: “Ta nghe nói lúc cô nương trốn nhà rất khổ sở, trước khi trốn luôn bị nhốt trong phòng, vì chuyện mất tích của tứ cô nương mà phòng của cô nương bị lục soát triệt để, đồ trang sức này nọ đều đã bị lấy đi, chứ đừng nhắc đến có tài vật gì để lại. Giờ nghe cô nương nói như thế, đến ngay cả bà vú thân cận với cô nương nhất cũng không biết kế hoạch chạy trốn của cô nương, vậy số tiền kia của cô nương...”

“Là tiền công ta trả trước.” An Nhược Thần quan sát sắc mặt Lục đại nương, hình như nàng cũng không có ác ý gì, nhưng trong lòng An Nhược Thần có chút bất an.

Nàng tin Lục đại nương, ban đầu chọn nàng ta thuê phòng giúp nàng, cũng là quan sát kỹ càng mới quyết định mạo hiểm. Sau đó Lục đại nương làm việc thỏa đáng, kín miệng không nói nhiều, có tình huống gì cũng chủ động báo tin, để nàng cảm thấy mình không chọn nhầm người. Chuyện lần trước nàng nhờ cậy Lục đại nương còn phiền phức hơn nhiều, đã đưa bạc rồi, nàng ta cũng cẩn trọng làm việc. Nay chỉ là một chuyện chuyển lời nho nhỏ, vậy mà Lục đại nương lại băn khoăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.