Trong lòng Đàm Thị rất không thoải mái, đúng là chuyện của phòng lớn rất phiền toái, nhất là hôm nay đã dạy dỗ bà vú của An Nhược Thần, tuy đã tạm thời phong tỏa tin tức, nhưng mãi lâu mà bà vú không về, sợ đám người hầu trong viện cũng sẽ đoán được nguyên nhân, ở viện kia toàn là người của An Nhược Thần. Nếu một lời nửa câu truyền ra ngoài, đến tai An Nhược Thần thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Nếu không phải có thể giúp Tiền lão gia trấn áp An Nhược Thần để tiện sau này làm việc, nhất định Tiền lão gia sẽ trách tội, cuộc sống của nhà mẹ nàng ta ở huyện Phúc An e cũng bị liên lụy.
Mà An Chi Phủ cũng rất bực, hễ không vừa ý là lại quát mắng, nếu thời gian này mà nàng ta không xử lý co khéo, bị mấy phòng khác chụp được thóp chỉnh một hồi, rồi lại quạt gió thổi lửa trước mặt An Chi Phủ, coi như nàng ta cách vị trí chủ mẫu càng thêm xa.
Bất kể là bên nào, Đàm Thị đều không muốn xảy ra.
Nàng ta nghĩ ngợi, rồi dứt khoát nói với An Chi Phủ ở trước mặt các phòng: “Lão gia, nói đến bên phòng lớn kia, đại cô nương rời nhà thoát tịch, đám người hầu ở viện đó không ai dạy dỗ cũng không có chuyện gì để làm, đều là ăn không ngồi rồi. Mấy ngày trước đó bận rộn nên thiếp không ngẫm nghĩ đến chuyện này, nay đúng lúc tam muội nhắc đến, không bằng như thế này, hôm nay đuổi hết đám người hầu phòng lớn đi đi. Từ nay An gia chúng ta sạch sẽ, không cần người thân cận của đại cô nương, cũng sẽ không gây ra những loại chuyện kiểu như bọn hạ nhân vi phạm quy củ thăm dò tin tức, mắt không thấy tâm không phiền, miễn cho hậu họa về sau.”
Đàm Thị vừa nói vừa đánh mắt với An Chi Phủ.
Hôm nay An Chi Phủ nghe chuyện bà vú nghe lén, tức không kiềm chế được mà tự mình ra tay lấy roi đánh một hồi, vốn định trói lên cây trước viện phòng lớn để thị chúng, sau được Đàm Thị nhắc nhở phải tiếp xúc với An Nhược Thần, mới dằn cơn giận lại, nhốt bà vú trong phòng củi, dự định bao giờ nghĩ xong sẽ lại trừng trị.
Giờ bắt gặp ánh mắt của Đàm Thị, lại nghe nàng ta nói như vậy, trong lòng cũng đã tỏ, bèn nói: “Thế cũng tốt, vậy nàng mau đi làm đi. Đuổi hết chúng đi đi, đỡ phiền toái.” Rồi ông ta lại quay sang nói với thiếp thất các phòng: “Các nàng cũng nghe rõ rồi đấy, quay về dạy bảo cho tốt, trong viện ai mà còn xảy ra chuyện thế nữa thì cả viện sẽ bị xử lý.”
Tiết Thị phòng ba và Liêu Thị phòng năm vội thưa vâng, chỉ có Đoàn Thị phòng bốn hơi hé mắt, rồi lại cúi đầu tiếp tục uống trà, giả như chuyện trong phòng này không liên quan đến nàng. An Chi Phủ nhìn sắc mặt nàng ta thì lại nổi giận, nhưng Đoàn Thị không có con gái, đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích của An Nhược Phương, chỉ cần Đoàn Thị không ồn ào không làm khó không gây chuyện, An Chi Phủ cũng chiều nàng ta.
Sau khi Đàm Thị quay về viện thì cho gọi quản sự ma ma đến, để nàng ta đưa tôi tớ a hoàn đến viện phòng lớn, quy tập toàn bộ người hầu lại, không cho phép ai rời khỏi viện, dọn đồ đạc xong thì chờ sắp xếp. Rồi lại gọi quản sự An Bình và tiên sinh phòng thu chi đến, đưa khế ước bán thân của bên phòng lớn đến cho xem từng cái, tính từng bạc. Mấy người bán mình theo năm thì cho ít bạc đuổi ra cửa, còn những người bán thân cả đời thì giao lại cho bà tử môi giới. Tóm lại hôm nay tất cả mọi người phải bị đuổi ra khỏi phủ, không chừa lại ai.
Chuyện này nhanh chóng được bàn bạc thỏa đáng. An Chi Phủ cũng đến hỏi, Đàm Thị thuật lại tình hình như tranh công, nói mình đã chuẩn bị chu đáo hết cả rồi. Người ở viện phòng lớn bị sa thải, nào ai biết bà già kia như thế nào. Bây giờ lão gia ngồi trên ghế nói với tất cả mọi người rằng người ở phòng lớn đã đuổi đi hết, cả phủ sẽ nhanh chóng biết được. Lúc đuổi người tất sẽ hỗn loạn, bà tử môi giới cũng sẽ đến dẫn người đi, đến lúc đó ra ra vào vào, sẽ không có ai để ý bọn họ đưa bà lão trọng thương kia đi.
“Bà ta lớn tuổi, làm gì chịu được mấy cú đánh kia. Tìm đại phu đến chữa, chữa không khỏi cũng sẽ bị nói ra nói vào, lãng phí tiền bạc, lại còn gây tai họa nữa. Không bằng trực tiếp cuốn chiếu đưa đến bãi tha ma trong núi đi, đỡ phiền toái. Chúng ta cứ nói với bên ngoài là đuổi hết người làm ở đại viện đi, còn bà vú cũng về quê rồi.”
An Chi Phủ nghe xong thì gật đầu liên tục, khen Đàm Thị thông minh, xử lý rất tốt. Đàm Thị đắc ý trong lòng, ôm An Chi Phủ dịu dàng nói: “Chuyện của lão gia chính là chuyện của thiếp, thiếp mà không lo liệu chuyện lão gia bận tâm thì còn ai nữa.”
An Nhược Hi cầm dĩa trái cây đứng ngoài cửa một hồi, nghe rõ mồn một đối thoại của bọn họ, nghe thấy kết quả của bà vú thì cắn môi, rồi cuối cùng lúc này mới dần dần tỉnh táo lại, bưng dĩa trái cây đi vào.
Đứng thêm lúc nữa, đợi An Chi Phủ đi, An Nhược Hi mới nói với Đàm Thị: “Mẹ à, con có ý này, không bằng thế này đi, tìm một chỗ bên ngoài cho bà vú ở, rồi con tìm đại phu chữa thương cho bà ta, sau đó lại thông báo để đại tỷ đón bà ta về. Như thế con cũng tiện ăn nói với đại tỷ, bà vú vi phạm gia quy nên bị cha phạt, con tốt bụng cứu bà ta. Nhất định đại tỷ sẽ cảm kích con, như thế cũng dễ nói chuyện với con hơn.”
Đàm Thị trợn mắt: “Cái đầu óc này của con, đúng là cả ngày toàn nghĩ bậy nghĩ bạ. Lòng dạ đại tỷ con thâm độc như thế, liệu còn cảm kích con ư? Con còn không xảo quyệt bằng nửa nó thì có thể làm được chuyện gì? Con cứ nghĩ đi, bà lão kia đã nghe được lời chúng ta nói rồi, lần này là như thế, còn không biết mấy lần trước thế nào. Đại tỷ con bỏ trốn liệu cũng phải do bà ta xúi giục không? Có lẽ do chính bà ta kiếm chuyện. Nếu không có ai giúp, làm sao đại tỷ con có thể chạy trốn ra ngoài được? Lúc trước đã không đánh một trận thẩm vấn nghiêm ngặt đám tiện nô kia thì thôi, giờ trái lại cũng không cần nữa. Con mà giả vờ người tốt đơn giản như thế, con đưa bà lão kia đến chỗ An Nhược Thần, còn không phải để bà ta thêm mắm dặm muối nói với An Nhược Thần à. Có bà lão đó ở bên cạnh đưa ra ác ý, không chừng An Nhược Thần sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với An gia chúng ta nữa. Không thể giữ bà lão này lại được. Con đừng nghĩ nhiều nữa. Đợi chuyện này xử lý sạch sẽ, qua hai ngày nữa, con hãy đi gặp An Nhược Thần, thăm dò ý nó xem sao, cũng tìm cách trấn áp nó, sau đó nghe theo lời dặn của Tiền lão gia.”
An Nhược Hi bị mắng một trận nên không dám nhiều lời nữa. Quay lại trong phòng, đứng ngồi không yên, cứ luôn cảm thấy chột dạ.
Lúc này An Nhược Thần đang bưng canh nấm tuyết đến viện Long Đại ở. Dọc đường đi cứ mải nghĩ ngợi.
Một ngày hôm nay của nàng khá bận, buổi sáng thì đi theo Phương quản sự học cách xử lý những chuyện vặt ở hậu viện, rồi lại đi gặp Lục đại nương một chuyến. Sau khi tự nàng có thể giải quyết tạp vụ thường ngày ở lầu Tử Vân, liền thương lượng với Phương quản sự dùng thức ăn mà Lục đại nương đưa. Nàng có ý đáp trả ơn giúp đỡ từ trước đến nay của Lục đại nương, mà Phương quản sự cũng đồng ý. An Nhược Thần hẹn Lục đại nương đến, một là nói chuyện này với nàng, hai là muốn xin Lục đại nương giúp chuyển lời đến chỗ bà vú, nói bên An phủ muốn để An Nhược Hi gặp mặt nàng, nàng có thể dò la được tin tức An phủ từ chỗ muội muội, không cần bà vú phải dò hỏi ở đó nữa. Bảo bà ấy chú ý an nguy bản thân hơn, đừng cuốn vào trong chuyện này nữa, mau mau rời đi, trở về quê dưỡng lão.
Lục đại nương đồng ý, bày tỏ đến An phủ đưa rau sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bà vú, khuyên bà ấy lần nữa.
Sau đó đến chiều An Nhược Thần lại ra cửa một chuyến, đến cửa hàng may mặc của Khương gia, lấy lý do sắp đến năm mới nên phải may y phục cho tướng quân và các vị đại nhân, mục đích để quan sát Lý Tú Nhi.
Mấy ngày nay nàng đã đến Ngũ gia trong danh sách, nhưng không phát hiện được gì khác lạ. Trước đó thái thú Diêu Côn lấy lý do điều tra lại vụ án Từ bà mối tử tự, phái nha sai hỏi thăm một lượt tất cả những nhà có a hoàn từng được Từ bà mối bán đi, nhưng không điều tra được gì không ổn. Long Đại lại cử trinh thám âm thầm quan sát, cũng không có tình báo gì khả quan.
Cửa hàng y phục Khương gia là căn nhà thứ sáu An Nhược Thần dò tìm. Vừa bước vào cửa, Lý Tú Nhi liền nhiệt tình mời chào. An Nhược Thần có thể nhìn ra, Lý Tú Nhi không nhận ra nàng. Sau khi nàng nói rõ thân phận ý đồ, nhất thời sắc mặt Lý Tú Nhi cứng lại. Sau đó nàng ta mượn cớ lui vào nội viện, để tướng công nàng ta là Khương lão bản tự mình tiếp An Nhược Thần.
An Nhược Thần tựa như đến để may y phục vậy, nghiêm túc chọn vải, hỏi mẫu, đưa ra yêu cầu may mặc cùng kích thước y phục to nhỏ. Khương lão bản dè dặt đối đáp, cuối cùng không nhịn được nói: “An cô nương, ngoài may y phục ra, cô nương còn chuyện gì khác không?”
An Nhược Thần nháy mắy: “Chỗ này của Khương lão bản ngoại trừ may vá ra, chẳng lẽ còn làm chuyện gì khác?”
Khương lão bản vội xua tay: “Không không. Xin cô nương chớ có hiểu lầm. Chỉ là ta nghe chút lời đồn, nha môn cũng đến hỏi qua mấy lần, nhưng Từ bà tử đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không phải tự tử sao? Nàng ta mai mối cho nhà ta, nhưng bọn ta không quen thân nàng ta, nàng ta làm gì cũng không liên quan đến bọn ta.”
“Chuyện Từ bà mối làm cũng không liên quan đến ta. Nàng làm mai cho ta, nhưng cuối cùng hôn sự lại không thành.” An Nhược Thần ra vẻ vô tội, “Chẳng lẽ bởi vì điều đó, nên Khương lão bản chê, không muốn làm ăn tiếp với ta?”
“Không không.” Khương lão bản liên tục khoát tay, “Ta cũng không thêu dệt đồn đãi gì về cô nương, cô nương thay tướng quân đến nơi này của ta may y phục, tiệm nhỏ được dịp rực rỡ, nào có dám chê.”
An Nhược Thần còn đợi nói gì đó thì nghe thấy có người bên cạnh cười “phì” một tiếng. An Nhược Thần quay đầu nhìn lại, nhất thời cảnh giác.
Triệu Giai Hoa. Lão bản nương của tửu lầu Chiêu Phúc.
Triệu Giai Hoa ôm một đứa bé khoảng hai tuổi, đang mệt mỏi dựa vào ngực Triệu Giai Hoa dụi mắt. An Nhược Thần đã xem qua trong hồ sơ, Triệu Giai Hoa và lão bản tửu lâu Chiêu Phúc là Lưu Tắc có một cô con gái Lưu Nhân hơn hai tuổi, nghĩ có lẽ chính là đứa bé này.
Lúc này Triệu Giai Hoa cười thẳng với Khương lão bản: “Khương lão bản, nghe ông giải thích một hồi như thế, chẳng khác gì là chột dạ nhỉ.”
Khương lão bản lại càng hoảng hốt mà xua tay: “Không, không, bọn ta không phải thế...”
Triệu Giai Hoa cười: “Ta chỉ đùa thôi, Khương lão bản chớ để bụng. Ta tới để lấy xiêm y.” Nàng ta đưa mắt ra hiệu, a hoàn bên cạnh vội đưa một tờ giấy ra, Khương lão bản cầm lấy xem, nói y phục đã may xong, hỏi Triệu Giai Hoa có muốn ra nhã thất đằng sau thử không.
An Nhược Thần âm thầm quan sát phản ứng của Triệu Giai Hoa.
Triệu Giai Hoa thong thả cười, nói mình đang ôm con, cũng không cần thử. Để a hoàn lấy xiêm y rồi sẽ đi. Thế là Khương lão bản liền sai người dẫn a hoàn đi lấy xiêm y. Đúng lúc lại có khách đến, Khương lão bản nhìn An Nhược Thần, An Nhược Thần cười bảo: “Khương lão bản cứ đi tiếp khách đi, ta muốn xem thêm một lúc nữa.”
Khương lão bản vội thi lễ rồi xoay người gọi người khác đi.
Lý Tú Nhi không ra lại nữa, Khương lão bản cũng như không để ý động tĩnh của Triệu Giai Hoa lắm. An Nhược Thần bắt chuyện với Triệu Giai Hoa: “Đứa bé này dễ thương quá, tên là gì vậy?”
Triệu Giai Hoa đáp: “Lưu Nhân.”
An Nhược Thần mỉm cười: “Nhân trong nhân quả sao?”
Triệu Giai Hoa ngẩn ra, rồi cũng nhanh chóng cười đáp: “Nhân trong ‘bích thảo như nhân’, cũng là chữ nhân trong ‘phiêu nhân đọa hỗn’.”
Lần này đến lượt An Nhược Thần ngẩn người.
Triệu Giai Hoa vốn là ca kỹ của lầu Phẩm Hương ở huyện Phong An, tên là Điền Nhân. An Nhược Thần hỏi có phải chữ “nhân” trong nhân quả không, là có ý muốn thăm dò nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta lại đáp bằng “Phiêu nhân đọa hỗn“.*
(*Chữ Nhân trong nhân quả và trong tên thật của Triệu Giai Hoa là 因, còn chữ Nhân trong tên con gái nàng ta là 茵, có nghĩa là lớp đệm.)
Bởi vì cơ duyên tình cờ mà có số mệnh giàu sang nghèo hèn khác nhau, cũng ám chỉ những cô gái sa đọa phong trần.*
(*Trích trong Lương Thư, quyển 48 phần Nho Lâm Truyện.)
Đây là Triệu Giai Hoa biết thân phận cũ của mình đã bị bại lộ, nên mới dứt khoát thừa nhận?
Không đợi An Nhược Thần đáp, Triệu Giai Hoa lại nói tiếp: “Nghe nói muội muội cô nương mất tích? Thế giờ đã có tin gì chưa?”
Lúc này An Nhược Thần cũng rất căng thẳng, nàng hỏi ngược lại: “Vị phu nhân này quen ta sao?”
Triệu Giai Hoa cười nói: “An cô nương danh tiếng lẫy lừng ở thành Trung Lan, có ai không biết? Tuy ta chưa từng thấy qua dung mạo của cô nương, nhưng vừa nãy Khương lão bản cứ luôn miệng gọi An cô nương, lại nói tướng quân này nọ, nên ta đoán được.”
Lời giải thích này nghe rất quả quyết, không chút khả nghi nào.
Triệu Giai Hoa lại hỏi lần nữa: “Đã tìm thấy muội muội của cô nương chưa?”
An Nhược Thần lắc đầu, lại hỏi ngược lại: “Mỗi ngày tửu lâu của phu nhân đều có khách đến khách đi, tin tức linh thông, liệu có từng nghe thấy tin của muội muội ta?”
Triệu Giai Hoa lắc đầu, cũng hỏi ngược lại: “An cô nương biết ta sao?”