“Con nói đúng.” Đàm Thị nói với con gái, “Chuyện này mẹ sẽ xử lý. Không ai được phép bép xép miệng mồm cả. Bà già kia đã không thể ra ngoài được nữa rồi, gần đây lão gia lại cấm tất cả mọi người, cho dù bà ta có nghe được gì thì cũng làm thế nào đưa đến tai con tiện nhân An Nhược Thần kia được? Có lẽ là tìm người giúp thật.”
Đàm Thị nói xong, bảo a hoàn gọi quản sự An Bình đến, dặn hắn dẫn người đến phòng chứa củi xem xem bà già kia đã tắt thở chưa, trước xử lý bà ta cho sạch sẽ, kiếm một cỗ xe ngựa âm thầm đưa người đến bãi tha ma ở ngoại ô, đừng để người khác biết được. Rồi lại để An Bình để ý những thứ trong viện phòng lớn, người hầu các viện khác có gần gũi với bà vú hay không, nếu là có thì đuổi đi luôn. Hơn nữa hôm nay lão gia đã dặn không ai được phép bàn tán về chuyện này, ai mà dám nhiều lời một câu, cứ đánh cho chết. Dạy dỗ rõ rồi, tất những người khác sẽ nghe lời.
An Bình thưa vâng, lui xuống đi làm.
Đàm Thị lại cho gọi canh cổng đến, hỏi bọn họ bình thường có ai ra vào gì không, ai nói nhiều nhất với người hầu nội viện, nhất là thường tiếp xúc với bà vú. Đợi đến khi nghe người canh cổng nói xong, trong lòng đã có trù tính. Sau đó bảo người canh cổng canh cho tốt, sau này bất kể ai hỏi đến thì cứ nói tất cả bọn hạ nhân trong viện phòng lớn đã bị đuổi đi rồi, nếu có ai cố ý hỏi thăm bà vú, cứ nói bà ta hồi hương dưỡng lão. Ai hỏi thì ghi nhớ cho kỹ, báo lại cho bà ta biết.
Sáng sớm hôm nay canh cổng đã nghe được bóng gió lão gia giáo huấn, lại thấy đám người hầu ở phòng lớn bị đuổi đi cả, vốn đã hoảng sợ lắm rồi. Nghe Đàm Thị dặn dò thì lật đật tỏ vẻ trung thành, tất nhiên sẽ làm tốt việc, tuyệt đối không nói sai nửa câu.
Sau đó canh cổng lui ra. An Nhược Hi vẫn còn căng thẳng: “Mẹ, chỗ tam di nương ấy, mẹ nhất định cũng phải làm một trận mới được. Không thể để tam muội đi nói bậy khắp nơi được.”
Đàm Thị đang suy nghĩ chuyện, nghe An Nhược Hi lải nhải mãi không xong, vô cùng không vui, “Sợ cái gì chứ?! Cả ngày chỉ biết cuống cuồng, không làm được tí việc nào cả. Chuyện này mẹ hiểu rõ rồi, bên phòng ba mà dám nói nhiều một câu, mẹ sẽ dạy dỗ bọn họ như dạy dỗ bà già kia. Còn nữa, không có việc gì con đến phòng chứa củi làm gì, thấy gặp bà già kia làm gì, muốn dò cái gì, tự mình lén la lén lút, lại không có kiên nhẫn, chỉ giỏi gây họa. Con về lại phòng cho mẹ đi. Sau này mà còn dám tự ý nữa, để xem mẹ có chỉnh con không.”
An Nhược Hi giật mình hoảng hốt, không dám nhiều lời, chạy về phòng mình.
Ngày hôm sau, An Nhược Hi nghe a hoàn nói toàn bộ người hầu ở phòng lớn đã được đuổi đi sạch sẽ, cũng có hai a hoàn ở phòng ba và phòng bốn bị đuổi ra khỏi phủ, nói là xưa nay miệng rộng nói nhiều, sau khi đánh mấy gậy thì đuổi đi luôn. Bây giờ trong phủ người người đều tự lo cho thân mình, tuyệt đối không dám nói nhiều nữa.
An Nhược Hi không biết a hoàn ở phòng ba bị đuổi đi là bởi vì nàng giết gà dọa khỉ cảnh cáo mẹ con An Nhược Lan hay là a hoàn kia nhiều chuyện thật, tóm lại hôm đó lúc mấy phòng cùng nhau dùng bữa, mọi người hòa thuận, nói chuyện thời tiết y phục mới trang sức mới, cứ như chuyện ngày hôm qua không hề xảy ra. Nhưng An Nhược Hi luôn cảm thấy ánh mắt An Nhược Lan nhìn mình có vẻ kỳ lạ. Nàng ta lặng lẽ hỏi đại a hoàn bên người, a hoàn lại bảo không cảm thấy tam tiểu thư có gì bất ổn cả, vẫn cứ giống như trước.
An Nhược Hi cảm thấy không bình thường, nàng ta cứ thấy như có cây gai luôn đâm vào đầu mình. Đến buổi chiều, nàng ta cố ý đi tìm An Nhược Lan, mượn cớ muốn thắt kết chơi với con bé, An Nhược Lan không từ chối, quả nhiên cầm dây thắt cùng nàng ta. An Nhược Hi thắt một hồi, rồi như lơ đãng nói: “Hôm qua tỷ thấy Tống ma ma bị thương đáng thương quá, lúc ấy mới đem nước với thuốc đến xem sao. Đút cho bà ta chút nước mà thôi...”
Không đợi nàng ta nói xong, An Nhược Lan đã nói: “Không phải Tống ma ma về quê dưỡng lão rồi sao? Tỷ tỷ, tỷ hồ đồ đấy à? Ây da, muội thắt kết nàt nhìn đẹp quá, tỷ tỷ nói xem có đúng không?”
An Nhược Hi nghẹn họng, đành phải cười đáp “ừ“. Đảo mắt nhìn An Nhược Lan, con bé cười hớn hơ, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ khinh bỉ. Trong lòng An Nhược Hi lạnh đi, rất không thoải mái, cảm thấy mình rất oan ức, nhưng lại không phát tiết được. Nàng chịu không nổi nữa, ngồi không được lâu thì tìm cớ bỏ đi.
Ngày hôm đó Lục đại nương theo lệ dẫn người đến đưa rau cho An phủ, nàng ta cảm thấy không khí trong An phủ rất khác lạ. Người hầu kiểm nhận thức ăn ở phòng bếp không nói một lời, cắm đầu chọn xong rồi nhanh chóng rời đi. Canh cổng cũng không giúp như trước nữa, đứng cách rất xa, cứ như sợ người hầu phòng bếp nhích lại gần gây phiền toái vậy. Nhân lúc chờ trả tiền, Lục đại nương hỏi canh cổng đây là thế nào, cãi nhau với người hầu sao? Canh cổng nói không phải, chỉ là hôm qua chủ tử đã đuổi hết tất cả a hoàn trong viện đại tiểu thư đi hết rồi, còn cả mấy a hoàn viện khác nữa, bây giờ toàn phủ trên dưới đều rất cẩn thận, sợ chủ tử để ý, không thoải mái cũng bị đuổi đi.
Lục đại nương thất kinh, vội hỏi: “Trong viện đại tiểu thư đều bị đuổi đi ư? Vậy Tống ma ma đâu?”
Canh phòng ngẩn ra, giương mắt nhìn kỹ Lục đại nương, sau đó nghiêm túc đáp: “Tống ma ma về quê rồi. Nói là lúc trước đã có ý định này. Cho dù chủ tử không đuổi cả viện đi hết thì bà ấy cũng sẽ không ở lại, hôm qua đi cả rồi.”
Lục đại nương rất ngạc nhiên, lại hỏi hôm qua bà vú đi khi nào, ngồi xe ngựa rời đi rồi hay là vẫn còn tìm một chỗ trong thành?
Canh cổng nói: “Làm sao ta biết được. Hôm qua có rất nhiều người đi, ra ra vào vào, lại còn có cả bà tử môi giới đến dẫn người đi nữa. Xe ngựa xe lừa gì cũng có hết, mọi người đều không nói gì, cũng không biết là đã đi đâu.”
Lục đại nương lại hỏi thêm mấy câu, nhưng không hỏi được gì. Lấy được tiền thức ăn rồi liền đi.
Canh cổng đợi đám Lục đại nương đi xa, vội vã đóng chặt cửa lại, chạy vụt đi như khói vào báo tin cho Đàm Thị.
Suốt cả ngày nay, có không ít người hỏi thăm động tĩnh của An phủ, hỏi cái này hỏi cái kia hỏi ai cũng có cả, nhưng hỏi kỹ càng về bà vú nhất, cũng chỉ có mỗi Lục đại nương. Đàm Thị đợi một ngày, cuối cùng cũng xác nhận suy đoán trong lòng, bà ta gọi An Bình đến, để hắn phái người đi hỏi thăm động tĩnh của Lục đại nương, phụ nhân này có từng ra vào lầu Tử Vân không, liệu có từng liên lạc với An Nhược Thần hay không.
Ngày hôm sau, An Bình đã nghe ngóng được ở chỗ buôn rau. Đúng là Lục đại nương vừa có chân ở lầu Tử Vân, cứ hai ngày một lần là lại chón ít rau tươi đưa đến lầu Tử Vân. An Bình báo việc này lại cho An Chi Phủ, lửa giận An Chi Phủ bốc lên, muốn đổi Lục đại nương, không cần nàng ta nữa, cũng để cho An Bình thông báo đến những nhà trong thành có quan hệ thân thiết với ông ta, đều không mua bán vật phẩm cho Lục đại nương nữa. Đàm Thị nghe thế, bèn nói ra ý kiến khác, “Lão gia chớ làm vậy, Lục đại nương là một con cờ tốt, chúng ta dùng nàng ta, để nàng ta truyền tin cho tiện nhân An Nhược Thần, với chúng ta mà nói, không phải chuyện xấu gì.”
An Chi Phủ ngẩn ra, biết ý định của Đàm Thị, ông ta nhíu mày tính toán.
Đàm Thị lại nói: “Chuyện Lục đại nương tự mình làm có liên quan gì đến chúng ta đâu? Quan phủ không thể trách tội chúng ta được. Hơn nữa, cũng chẳng mưu hại gì nàng ta, có cắt đứt cũng sẽ không gây ra phiền phức gì. Chỉ là để lại đường lui, phòng thật sự có lúc cần dùng đến. Nay đã đuổi toàn bộ người hầu ở phòng lớn đi cả rồi, con tiện nhân An Nhược Thần kia cũng phô oai ra rồi, nghĩ có lẽ đã đến lúc gặp mặt. Cứ để Hi Nhi viết bái thiếp, xem tiện nhân kia có phản ứng gì, thế nào?”
An Chi Phủ suy nghĩ chút nữa, cuối cùng gật đầu. Lúc trước Tông tướng quân đã giúp bọn họ thuyết phúc, nói là An Nhược Thần không từ chối, lúc muốn gặp cứ đưa thiếp đến, tiến hành theo quy củ thông thường. Có hồi thiếp thì có thể vào lầu Tử Vân. Nếu có phiền toái gì thì cứ tìm hắn.
Đàm Thị âm thầm đắc ý, quay về gọi An Nhược Hi, nói chuyện này với nàng ta. “Nhất định Lục đại nương kia là người giúp An Nhược Thần, có nàng ta tương trợ, con đối phó với An Nhược Thần sẽ dễ hơn. Chuyện con nói với An Nhược Thần, chắc chắn An Nhược Thần cần tìm người chứng thực, chúng ta cứ đưa tin cho Lục đại nương, để nàng ta báo lại với An Nhược Thần, chắc hẳn tiện nhân kia sẽ tin là thật. Con xem, đây không phải là ông trời cũng giúp chúng ta hay sao. Con đừng sợ tiện nhân kia mắng con, cứ dùng cách mẹ dạy con ấy, lấy hôn sự với Tiền lão gia ra kể khổ với nó, nhất định nó sẽ cắn câu. Con tạm nhịn tức giận đi, sau này xử lý con tiện nhân kia, coi như đòi lại gấp bội lần bao uất ức.”
An Nhược Hi cắn môi, ngập ngừng đồng ý.
Ngày hôm sau, An Nhược Hi ra cửa một chuyến, nàng ta tách khỏi a hoàn, tính ở trên đường Lục đại nương đi mua hàng xong sẽ chặn nàng ta lại.
Lục đại nương thấy nàng ta thì vẫn hỏi thăm sức khỏe như thường, không nhìn ra khác lạ nào. An Nhược Hi do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Nàng ta nói có chuyện muốn nhờ Lục đại nương giúp, cần một nơi yên tĩnh để nói chuyện.
Lục đại nương vô cùng kinh ngạc, đang định từ chối thì lại bị An Nhược Hi kéo vào trong một con hẻm.
“Ngoài đại nương ra, giờ ta cũng không biết ai có thể giúp được mình, xin đại nương cẩn thận nghe ta nói. Ta tạm thời tách khỏi a hoàn, thời gian không có nhiều. Chuyện này liên quan đến Tống ma ma, xin đại nương giúp ta một tay.”
Lục đại nương sững sờ, lại có liên quan đến bà vú của An Nhược Thần ư? Hôm qua nàng nghe nói bà vú hồi hương dưỡng lão là đã thấy kỳ lạ rồi, trước đó không phải bà vú luôn miệng nói nhất định phải ở lại An phủ thăm dò tin tức cho An Nhược Thần sao, chính bà ta đổi ý, cũng nên đến báo cho nàng một tiếng. Cho dù không để lại lời gì với nàng, nhưng chẳng lẽ ngay đến lần cuối gặp An Nhược Thần cũng không muốn sao?
Lục đại nương đi hỏi thăm khắp nơi, cũng không nghe ngóng được tung tích gì của bà vú. Không ai từng gặp bà ấy, mà cũng không thấy bà vú đến tìm nàng. Lục đại nương cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, giờ nghe An Nhược Hi nói như thế, bèn hỏi: “Nhị cô nương có chuyện gì?”
An Nhược Hi căng thẳng nhìn ra ngoài hẻm, như sợ bị người khác thấy, rồi lại kéo Lục đại nương đi vào sâu trong hẻm, lúc này mới hạ giọng nhỏ tiếng nói: “Đại nương, Tống ma ma đi rồi. Bà ấy nghe lén cha mẹ ta nói chuyện, bị người ta phát hiện được, cha ta nổi giận đã phạt bà ấy. Tống ma ma lớn tuổi, không chịu nổi trận đòn, cứ vậy mà đi.”
Lục đại nương hoảng hốt thất sắc.
An Nhược Hi che giấu chuyện mìn trong đó, chỉ nói bà vú đã trải qua chuyện này, cha sợ trong phủ có người dò tin báo lại cho đại tỷ, thế là dứt khoát đuổi hết người hầu ở viện phòng lớn đi, lại sợ đại tỷ biết bà vú ra đi như vậy sẽ trả thù, thế là nhân lúc hỗn loạn chở thi thể bà vú ra ngoài, âm thầm vất ở bãi tha ma bên ngoài thành.
Lục đại nương trợn tròn mắt, sợ hãi trước độ ác độc của An Chi Phủ.
An Nhược Hi lại nhìn ra đầu hẻm lần nữa, nhanh chóng rút ra một túi tiền trong ngực, nhét vào tay Lục đại nương.
“Đại nương, dù Tống ma ma không có tình nghĩa gì với ta, nhưng dù sao cũng từng là một nhà ra vào, bà ấy gần như là người thân duy nhất trên đời này của đại tỷ, ta thật sự không đành lòng, vừa nghĩ đến bà ấy chết không có chỗ chôn, ta...”
An Nhược Hi nghẹn ngào rơi lệ, nàng ta nhìn Lục đại nương một cái, lau khô nước mắt rồi nói tiếp: “Hôm nay tất cả a hoàn người ở trong nhà đều không dám bàn đến chuyện này, chứ đừng nói gì đến chuyện nhận thi thể của Tống ma ma. Cha mẹ ta sợ lọt tin tức, đã trừng trị nặng mấy người hầu rồi, bây giờ ai lo thân người nấy, quả thật ta không biết có thể tìm ai nữa. Lúc trước ta nghe nói đại nương có chút giao tình với Tống ma ma, nên mới lấy hết can đảm đi cầu xin đại nương. Nhắc đến chuyện này đúng là khó mở miệng, nhưng chỗ này là tất cả tiền bạc ta có thể gom được. Xin đại nương nể mặt đại tỷ và Tống ma ma, cầm số tiền này thuê người ra bãi tha ma tìm xem, nhận thi thể Tống ma ma về, mua một ngôi mộ an táng cho bà ấy.”
Chân mày Lục đại nương nhíu chặt, trợn mắt nhìn túi tiền trong tay, vẫn còn chưa thoát khỏi khiếp sợ và tức giận.
An Nhược Hi nhìn nét mặt nàng ta, dùng sức nắm tay nàng ta lắc lắc: “Đại nương, cầu xin đại nương tốt bụng. Thật sự ta hết cách rồi. Không thể nhờ cậy được ai trong phủ, nếu mà cha mẹ biết được ta làm chuyện này, nhất định sẽ trách phạt ta. Xin đại nương giúp ta một tay, giúp Tống ma ma một tay, đây là chuyện cuối cùng chúng ta có thể làm cho bà ấy.”
Lục đại nương hít một hơi thật sâu, nói: “Ta sẽ đi hỏi thăm chuyện này.”