An Nhược Hi cũng giả như vô tình gặp phải, nói: “Vừa đến lầu Tử Vân gặp đại tỷ, không ngờ lại đúng lúc gặp Tiền lão gia như thế.”
“Đúng là đúng lúc thật.” Tiền Bùi cười, “An đại cô nương có khỏe không.”
“Đại tỷ rất khỏe. Bây giờ làm quản sự lầu Tử Vân, ra vào đều có a hoàn người hầu phục vụ, không thể kém hơn ở nhà được.”
“Đã trò chuyện những gì với đại cô nương?”
“Chỉ là tâm sự trò chuyện thôi, chẳng lẽ còn có gì nữa sao.” An Nhược Hi trả lời cẩn thận, cân nhắc từng chữ.
“Xem ra đại cô nương và nhị cô nương hòa thuận đấy nhỉ.”
An Nhược Hi nghĩ một chút rồi mới đáp: “Đã để Tiền lão gia chê cười rồi. Đại tỷ nhân dịp ấy châm biếm khiển trách tôi một phen, chỉ là nghe cha mẹ dặn dò, nói bao nhiêu cẩn thận bấy nhiêu, lấy lòng không ít, cuối cùng cũng coi như là giữ được tình nghĩa chị em.”
Tiền Bùi cười: “Vậy thì đúng là đã để nhị cô nương oan ức rồi.”
“Không oan gì cả, là điều tôi nên làm.”
Tiền Bùi lại nói: “Nhị cô nương có thể nghĩ như vậy là tốt. Sau này tỷ muội với nhau thường xuyên qua lại, âu cũng là chuyện tốt.”
An Nhược Hi gật đầu, sau đó làm ra vẻ khổ sở, thở dài nói: “Chỉ là tỷ tỷ tôi giận dai quá, muốn để tỷ ấy vui vẻ cũng không dễ gì.”
Tiền Bùi cười: “Nếu nhị cô nương có gì khó xử thì có thể nói thẳng với ta. Ta và đại cô nương có duyên phận, suýt nữa đã kết làm phu thê rồi. Đại cô nương không thích ta, nhưng ta luôn nhớ đến nàng. Sau này e là còn phải phiền nhị cô nương nói tốt nhiều hơn, giúp ta một tay.”
An Nhược Hi nói: “Đương nhiên là được rồi, Tiền lão gia có dặn dò gì thì cứ nói với tôi, nhất định tôi sẽ làm hết sức mình. Chỉ là...” An Nhược Hi dừng lại, cẩn thận nhìn Tiền Bùi, “Chỉ là tôi nghe có người đồn, cha sợ Tiền lão gia ghi hận chuyện đại tỷ đào hôn, nên muốn kết thân lần nữa với Tiền lão gia, để bồi thường lại Tiền lão gia. Lệnh của cha mẹ, đương nhiên tôi phải nghe theo, chỉ là nếu tôi lại có hứa hôn gì với Tiền lão gia, sợ là khó mà nói với đại tỷ được. Đến lúc đó tỷ ấy cũng sẽ không gặp tôi, muốn tôi giúp Tiền lão gia, sợ cũng hữu tâm vô lực.”
Tiền Bùi bật cười ha hả. Cười đến mức làm An Nhược Hi kinh hãi run sợ.
Tiền Bùi cười xong thì nói: “Đúng thậ là nữ nhi An gia người này thú vị hơn người kia, trước đó ta không nhìn ra đấy. Nhị cô nương thanh khiết thông minh, đúng là làm người khác yêu thích.”
An Nhược Hi căng thẳng nuốt nước bọt.
Tiền Bùi nói: “Nhị cô nương cứ yên tâm, An lão gia chỉ nói đùa thôi, ta không để trong lòng. Nhị cô nương yên tâm làm việc cho ta, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi nhị cô nương.”
An Nhược Hi mỉm cười: “Tiền lão gia khách khí rồi. Trước nay đại tỷ không thức thời, khiến An gia phải mất mặt, Tiền lão gia không ghi hận, thận là rộng lòng.”
“Vậy hôm nay đại cô nương có nhắc đến tin về tứ cô nương với nhị cô nương không?”
An Nhược Hi vội đáp: “Đại tỷ không biết tung tích của tứ muội, tỷ ấy vẫn chưa từ bỏ, sẽ còn tìm tiếp. Nếu sau này có tin tức, nhất định ta sẽ nói với Tiền lão gia.”
“Được.” Tiền Bùi hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi: “Nghe nói An lão gia đã đuổi hết người trong viện đại cô nương đi cả rồi, vậy không phải trong phủ không còn ai để đại cô nương lưu ý sao. Hôm nay đại cô nương đã hỏi đến ai?”
An Nhược Hi nghĩ một lúc rồi đáp: “Lục đại nương đưa rau đến An phủ chúng ta, là người giúp đại tỷ.”
***
An Nhược Thần lặng lẽ đặt cuốn “Long tướng quân tân truyện” lên bàn trong phòng Long Đại. Long Đại không ở đây, nàng cố ý chọn lúc này để đến. Đặt xuống liền đi ngay, không hiểu sao mặt lại nóng.
Quay về trong viện mình, xử lý chút việc vặt, dò sổ sách Phương quản sự giao phó rõ ràng, sau đó không còn bận rộn gì nữa. Hễ rảnh rỗi là lại nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, sinh ra kích động muốn lấy cuốn “Long tướng quân tân truyện” về.
Lúc viết “Long tướng quân liệt truyện”, chỉ vì nàng bày ra dáng vẻ say đắm trước mặt An Chi Phủ, nên mới biên soạn lung tung, hoàn toàn không tắc nghẽn. Nhưng lần này lúc viết tân truyện lại nghiêm túc tốn tâm tư, cẩn thận nhớ lại những sự tích về Long tướng quân mà thuyết thư tiên sinh từng kể, còn cả mấy chiến tích của tướng quân nghe từ chỗ Tông Trạch Thanh, Lư Chính, Điền Khánh nữa, đổi chữ đặt câu, lại thêm vào những từ ca ngợi khoa trương. Nếu đã nịnh nọt thì nịnh cho trót, chính tướng quân muốn xem, vậy để hắn xem đủ luôn.
Viết xong thì rất là vui, cứ như đã hoàn thành đại sự vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, có phải nàng đã khen quá đà rồi không? Anh minh thần dũng không tính đi, lại còn cơ trí thông minh, dí dỏm đáng yêu.
An Nhược Thần nhớ đến từ cuối cùng, suýt nữa đã đập đầu xuống bàn. Tại sao lại mất trí mà viết tướng quân đáng yêu chứ, lúc nàng viết ra đã nghĩ thế nào vậy? Nhưng nói thật, câu chuyện đầu tiên đó, tướng quân đang đi trên đường thì gặp được mấy đứa trẻ thất lạc người nhà vì chiến loạn, hắn nghiêm túc dỗ dành, lại luôn miệng quan tâm, trong bụng muốn dỗ đám trẻ không sợ không buồn nữa. Gặp phải quân địch, hắn dẫn thuộc hạ che chở bọn nhỏ phá vòng vây chạy đến thôn làng an toàn, cuối cùng giúp chúng tìm được người nhà. Lúc An Nhược Thần viết nó, trong đầu đều là dáng vẻ tướng quân khiển trách nàng, mặt lạnh nhưng đầy quan tâm, trong nghiêm túc có ấm áp. Giống như cố ý lén cất chứa trái tim mềm mại dưới lớp khôi giáp lạnh như băng.
Tướng quân thật là đáng yêu!
An Nhược Thần viết vô cùng sung sướng, cảm thấy viết tốt đến mức không thể tốt hơn được.
Kết quả bây giờ đặt sách lên bàn tướng quân, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Không được, lát nữa tướng quân mà về, hắn sẽ thấy cuốn sách kia.
An Nhược Thần thở dài. Muốn lấy lại cũng không kịp rồi, vệ binh đã thấy nàng cầm sách đi vào phòng tướng quân, nếu tướng quân biết nàng nhân lúc hắn chưa về mà đến lấy lại, vậy thì quá mất mặt.
An Nhược Thần che mắt, điều này còn mất mặt hơn là viết tướng quân đáng yêu nữa.
An Nhược Thần quyết định đi ra ngoài một lát, đến cửa hàng y phục Khương gia thăm dò Lý Tú Nhi, để xem xem nàng ta có phản ứng gì? Triệu Giai Hoa sẽ xuất hiện lần nữa sao?
Đúng thế, vào thời điểm này lấy chuyện chính nghiêm túc để trấn an mình là hữu hiệu nhất.
Cửa hàng y phục Khương gia khách khứa tấp nập, An Nhược Thần đợi một lúc mới đến lượt Lý Tú Nhi để ý đến mình.
Lý Tú Nhi đến chào, nói là đã hẹn An Nhược Thần ngày khác tới lấy xiêm y rồi, chứ hiện tại xiêm y vẫn chưa may xong, cuối năm khách lại đông đúc, quả thật không giúp được, vẫn phải để ngày khác đến lấy.
An Nhược Thần cười nói chẳng qua là thuận đường đi dạo mà thôi, không nhớ nhầm ngày lấy đồ. Nàng hỏi có loại vải mới nhập không, rồi tán gẫu đôi câu cuối năm mua bán thế nào ra sao. Lý Tú Nhi đáp nhất nhất từng lời. Sau đó có khách nhân gọi, Lý Tú Nhi vội vàng đi.
An Nhược Thần nhân cơ hội xem vải mà nán lại rất lâu. Nàng để ý thấy Lý Tú Nhi cứ lén lút nhìn nàng, lui tới giữa đại sảnh với hậu viện. An Nhược Thần nghĩ thầm, không biết An Nhược Thần có đi báo tin cho Triệu Giai Hoa hay không. Quả nhiên Lý Tú Nhi đến hỏi nàng bận gì không, mời nàng đến nhã gian uống trà nghỉ chân.
An Nhược Thần vui vẻ đồng ý.
Trong nhã gian có vài vị khách đang uống trà chờ thử y phục, An Nhược Thần đều không quen một ai. Nghe các nàng bàn luận chuyện nhà này nhà nọ, An Nhược Thần càng khẳng định đây đúng là nơi tốt để thu thập tin tức. Nàng đã uống mấy ly trà đợi rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy Triệu Giai Hoa đến, trong bụng có chút thất vọng. Chỉ là Lý Tú Nhi cứ nhân lúc rảnh rỗi là lại đến mời điểm tâm uống trà, để nàng phải ngồi nữa, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Kết quả lại chẳng có gì.
Cuối cùng An Nhược Thần quyết định rời đi. Nàng không biết Lý Tú Nhi cố làm ra vẻ huyền bí hay Triệu Giai Hoa trêu ngươi nàng, nhưng nàng cảm thấy đã chờ đủ rồi, hôm nay đến được đây là khá lắm rồi, cũng không thể quá bị động được.
Trên đường đi, An Nhược Thần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Quả thật Lý Tú Nhi và Triệu Giai Hoa ở cùng một phe, giữa các nàng có liên lạc.
Triệu Giai Hoa thì mạnh hơn, có cảm giác Lý Tú Nhi bị nàng ta sai khiến, giống như ban đầu bị Từ bà mối sai khiến vậy.
Không biết Triệu Giai Hoa ở vị trí nào trong tổ chức của Giải tiên sinh, có phải nàng ta vốn còn cao hơn cả Từ bà mối không, cho nên Giải tiên sinh mới yên tâm để nàng ta đến khiêu khích?
Thậm chí An Nhược Thần còn to gan suy đoán, có khả năng nào cấp bậc của Triệu Giai Hoa còn cao hơn cả Giải tiên sinh không, tất cả mọi thứ đều chỉ là che chở. Cái gì mà bị Từ bà mối không chế, cái gì mà đưa về từ lầu xanh ở quận ngoài...
An Nhược Thần đứng lại.
Nàng thấy ven đường có một cô nhóc khoảng hai tuổi, mi thanh mục tú thật đáng yêu, không biết cầm trong tay thứ gì, đứng một mình trơ trọi.
An Nhược Thần nhận ra đứa bé này.
Lưu Nhân - con gái Triệu Giai Hoa.
Lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn của Lưu Nhân có vẻ hốt hoảng, nhìn như khóc mà không dám khóc, lấm lét nhìn trái phải.
An Nhược Thần cũng nhìn xung quanh, không thấy Triệu Giai Hoa đâu, cũng không thấy ai có vẻ là nô tỳ người hầu bà tử.
Chỉ có mỗi Tiểu Lưu Nhân, giống như bị bỏ rơi, oan ức đáng thương đứng ở bên đường.
Đây là miếng mồi câu.
Trong lòng An Nhược Thần biết.
Nàng nhìn Lưu Nhân, nhớ lại tứ muội An Nhược Phương.
Lúc tứ muội năm tuổi bị di nương lừa nói thật, làm hại di vật của mẫu thân nàng bị cướp đi, nàng bị đánh dữ dội. Sau khi An Nhược Phương biết chân tướng thì vô cùng kinh hãi, áy náy khóc lóc, đến nay An Nhược Thần vẫn còn nhớ.
Nàng đã từng một lần rất ghét tứ muội, nàng đề phòng muội ấy, nhưng tứ muội rất thích quấn lấy nàng, dùng tất cả mọi biện pháp ngây thơ cô bé có thể nghĩ ra để lấy lòng đền bù cho nàng.
Nàng cố ý làm khó chế giễu tứ muội, lúc đó trên gương mặt nhỏ của tứ muội cùng là vẻ mặt như Lưu Nhân, hốt hoảng, như khóc mà không dám khóc.
An Nhược Thần đi về phía Lưu Nhân.
Đây là một mồi câu, nàng tự nhủ.
Nàng quyết định chiếm lấy miếng mồi này.
Trước đó còn cảm thấy kỳ lạ vì sao Lý Tú Nhi cố ý giữ nàng lại mà Triệu Giai Hoa không xuất hiện.
Thì ra là thế.
Nàng ta xuất hiện rồi.
Chỉ là đổi thành phương thức khác.
An Nhược Thần không rõ dụng ý lắm. Nhưng nàng sẽ biết rõ.
An Nhược Thần bước đi chầm chậm, vừa đi vừa nhìn vào một góc ở đầu đường. Lư Chính đang đứng ở đó, gật đầu với nàng. Điều này bày tỏ cạnh Lưu Nhân không có nguy hiểm, nàng có thể đến.
“Nhân Nhi.” An Nhược Thần ngồi xuống trước mặt Lưu Nhân.
Lưu Nhân chớp mắt nhìn nàng, hiển nhiên không nhận ra nàng là ai. Tính mở miệng nói chuyện, nhưng vật trong tay trái đã rơi xuống đất.
An Nhược Thần cúi đầu nhìn, đó là kẹo táo ngọt.
Lưu Nhân cũng nhìn theo. Nhìn viên trên đất, lại nhìn viên bên tay phải. Trên tay đã gặm một nửa, còn viên rớt xuống đất chưa kịp ăn.
Lúc ngẩng đầu lên thì trong mắt Lưu Nhân ầng ậc nước, dẩu môi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể òa khóc.
An Nhược Thần bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé chọc cười, nàng để Xuân Hiểu đến cửa hàng phía trước mua thêm một túi kẹo táo ngọt nữa, sau đó nói với Lưu Nhân: “Nhân Nhi, mẹ con đâu?”
Lưu Nhân lắc đầu, rồi lại cúi đầu nhìn kẹo táo rơi trên đất, do dự một lúc, cúi người xuống tính nhặt lên.
An Nhược Thần ngăn cô bé lại. Lôi khăn tay ra lau tay cho cô bé, hỏi lại: “Ai đưa con ra ngoài? Vì sao con lại ở đây?”
Lưu Nhân nghe thế thì nhìn quanh bốn phía như tìm người, hồi lâu sau mới nói: “Không thấy.”
“Không thấy mẹ con sao?”
Lưu Nhân lắc đầu: “Bình Nhi.”
An Nhược Thần đoán đó là tên a hoàn.
“Là Bình Nhi đưa con ra ngoài sao?”
Lưu Nhân gật đầu: “Còn cả Trần bà bà nữa.”
“Bình Nhi và Trần bà bà đi đâu rồi?”
“Không biết.” Lưu Nhân lắc đầu, “Đi đâu không thấy.”
“Mẹ con đâu?”
“Không đến ạ.”
Lại có thể yên tâm để hai người hầu đưa con ra ngoài ư? An Nhược Thần mỉm cười với Lưu Nhân: “Nhân Nhi nhớ a di không? A di là bạn của mẹ con, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở cửa hàng y phục rồi.”
Lưu Nhân nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá An Nhược Thần.
Xuân Hiểu đem kẹo đã mua quay về. An Nhược Thần mở túi giấy ra.
Lưu Nhân giương mắt nhìn, trả lời một câu: “Nhớ.”
An Nhược Thần bật cười, đứa bé này, muốn ăn kẹo nên mới nói nhớ. Nàng lấy một viên đưa cho Lưu Nhân: “Không nhớ cũng không sao. Nào, ăn đi. Viên kia bẩn rồi chúng ta không cần nữa. Một túi này cho Nhân Nhi cả đấy.”
Lưu Nhân nhận được đồ ăn ngon, mắt nhìn thấy cả một túi kẹo ngọt, thế là mỉm cười.
An Nhược Thần đút cho cô bé ăn hai viên, rồi đưa túi giấy cho Xuân Hiểu cầm, còn mình bế Lưu Nhân lên: “Để a di đưa con về nhà tìm mẹ, được không?”
Lưu Nhân thèm thuồng nhìn túi giấy, Xuân Hiểu vội đưa cho cô bé một viên kẹo táo nữa, lúc này Lưu Nhân mới gật đầu, bập bẹ nói: “Được.”
Đúng là mèo nhỏ thèm ăn, An Nhược Thần cọ lên mặt cô bé, ôm cô bé đi về phía tửu lâu Chiêu Phúc.