Mẫn công tử bình tĩnh nhìn thi thể Triệu giai Hoa ở trước mặt. Lưu Tắc âm u đứng bên cạnh.
“Ta đã tra hỏi những gì nàng ấy nói rồi. Nàng vốn có một tình lang, nàng muốn đi tìm hắn, nhưng biết ta sẽ không bỏ qua cho nàng. Chuyện của chúng ta, trước đó Từ bà mối đã để lộ một hai câu với nàng ấy, nhưng không rõ rốt cuộc nàng ấy đã biết những gì, chỉ nói ta có thủ đoạn làm xằng làm bậy. Sau khi Từ bà mối chết, nàng cảm thấy đây là một cơ hội. An Nhược Thần báo quan trốn nhà đã làm nàng ấy để ý, nàng muốn lợi dụng nàng ta. Thế nên mới cố ý lừa gạt, đưa đến sự chú ý của An Nhược Thần, muốn để An Nhược Thần đối phó ta. Như thế, nàng sẽ nhân lúc rối ren mà thoát thân.”
“Chính ngươi tự ra tay?” Mẫn công tử nhìn vết siết trên cổ Triệu Giai Hoa.
“Chỉ đành vậy.” Giọng của Lưu Tắc nghe có vẻ đau lòng, nhưng vẫn coi như là tỉnh táo, “Cũng không thể bị một tiện nhân làm liên lụy được.”
“Nàng ta đã nói gì với An Nhược Thần?”
“Không có gì, chỉ nói nàng bị ta và Từ bà mối ép gả đến đây, ám chỉ ta không lương thiện như bề ngoài. Nàng không có bằng chứng, nói không ai tin, nên cũng chỉ nói mấy lời đúng sai lẫn lộn, khơi mào sự chú ý của An Nhược Thần.”
“Vậy con gái đâu?”
“Nhắc tới mới nhớ, chính là ở chỗ nữ nhân độc ác này. Nàng nói nàng đã giết con gái, chỉ vì để giá họa cho ta. Vốn nàng không nói được ta đã làm chuyện ác gì, dù sao cũng phải nắm trong tay một hai chuyện. Thế là tự mình ra tay, ngụy tạo thành tai nạn. Nếu ta xảy ra chuyện, chẳng những nàng có thể thoát thân mà còn có thể lấy được gia sản của ta, đến lúc đó lại đi tìm tình lang.” Lưu Tắc quay đầu nhìn Giải tiên sinh, đầy căm phẫn nói: “Công tử nói xem, có phải nàng quá ác độc không. Chỉ hận trước đây ta không nhìn ra.”
“Thích một cô gái chốn lầu xanh, ngươi còn trông chờ nàng ta đơn thuần ngây thơ ư?”
Lời của Giải tiên sinh đập mạnh vào lòng Lưu Tắc, cho đến nay y chưa bao giờ nhắc đến với vị Mẫn công tử này Triệu Giai Hoa là gái lầu xanh ở ngoài quận.
“Công tử nói phải.” Lưu Tắc cúi đầu cung kính.
Lai lịch của Triệu Giai Hoa, chỉ có Từ bà mối biết. Từ bà mối có quá nhiều điểm yếu trong tay y, nên y đoán nàng ta sẽ không dám đi nói lung tung. Chỉ là hôm nay xem ra, nàng ta đã nói cho Mẫn công tử này rồi.
Lúc trước Mẫn công tử nói cần một bà tử đi khắp nơi trong thành biết bấu víu quan hệ với các hộ, y liền giới thiệu Từ bà mối. Nhưng cụ thể Từ bà mối làm gì, y không biết. Từ bà mối tham tiền thích đánh bạc, điểm này đã bị giữ chặt. Mẫn công tử không để y ra mặt, mà đích thân đi chiêu mộ Từ bà mối. Tuy xưa nay Lưu Tắc và Từ bà mối có qua lại, ép nàng ta làm chuyện giúp mình, nhưng chưa từng nghe Từ bà mối chắc đến Mẫn công tử nửa lời. Y cũng không tiện hỏi, bởi vì Mẫn công tử không cho phép.
Y đoán có lẽ Từ bà mối cũng không biết, hai người bọn họ đang làm việc cho cùng một người.
Giờ nghĩ lại có phần hối hận, y không nên vì sợ Từ bà mối tố cáo công tử y hỏi thăm mà không chịu nghe ngóng, vốn Từ bà mối đã tiết lộ tuốt luột tất cả mọi chuyện của y cho Mẫn công tử rồi, mà y thì chẳng hay biết gì. Điều này làm cho y rất không thoải mái. Y không phải do Mẫn công tử chiêu mộ. Y đồng ý hợp tác với người có quyền cao hơn kia, kết quả sau khi nghe theo dặn dò làm việc cho Mẫn công tử, y cảm thấy càng ngày mình càng không được coi trọng. Hở một tí là Mẫn công tử lại vênh mặt, gạt y rất nhiều chuyện. Đi đến ngày hôm nay, y cảm thấy khó mà nhẫn nhịn được nữa.
Nhưng Lưu Tắc vẫn giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục nói: “Sẽ đút lót phía quan phủ cho tốt. Nội tử ngủ trưa cùng con, không cẩn thận làm con chết ngạt, sợ ta trách cứ, nên mới ngụy tạo thành con bị bắt cóc, rồi làm ầm lên quan phủ. Sau khi từ nha môn về, nàng luôn áy náy tự trách, uất ức sinh bệnh, nói năng cũng bắt đầu điên điên. Cuối cùng đêm qua đã không chống lại nổi áy náy đau khổ mà tự vẫn chết. Trong di thư có nói rõ tất cả, có điều nàng cứ điên điên như thế, nhưng không hề nói giấu thi thể của con ở đâu.”
Mẫn công tử không nói gì, hắn nhìn thi thể của Triệu Giai Hoa.
Lưu Tắc lại nói: “Tửu lâu đóng cửa nửa tháng, ta phải làm tang sự cho nội tử. An Nhược Thần sẽ không nghe ngóng được gì. Dần dà thời gian qua đi, nàng sẽ đi điều tra nơi khác.”
Rốt cuộc lần này Mẫn công tử đã có phản ứng - hắn gật đầu.
“Công tử yên tâm, chuyện công tử dặn dò, tuyệt đối ta sẽ làm cho thỏa đáng. Ta cũng không phải là Từ bà tử. Chuyện công tử không để ta hỏi, cho đến nay ta không bao giờ nhiều lời. Đến lúc chết Từ bà mối cũng không biết chuyện ta và công tử có quen biết.” Thậm chí y cũng không hỏi Mẫn công tử rằng có phải cái chết của Từ bà môi có liên quan đến hắn không. Thật ra không cần hỏi cũng biết, y không ngốc.
“Ta yên tâm.” Mẫn công tử nói: “Vậy thì ngươi cứ xử lý hậu sự cho tốt. Tạm thời chúng ta không liên lạc.”
Lưu Tắc cung kính đáp. Ra ngoài cửa kiểm tra thấy không có ai, mới để Mẫn công tử lặng lẽ rời đi.
Lưu Tắc quay lại vào nhà, nhìn di dung ảm đạm của Triệu Giai Hoa, khẽ vuốt mặt nàng, “Nếu nàng an phận nghe lời, thì đâu đến nỗi này.”
Về phần Lục đại nương chạy đến An phủ, cầu kiến nhị cô nương An Nhược Hi. Nhận được câu trả lời là nhị tiểu thư đang ngủ trưa, không tiếp khách. Lục đại nương không gấp gáp, chỉ nói canh cửa thông báo lại lần nữa, bà là được An quản sự lầu Tử Vân nhờ chuyển lời đến An gia nhị cô nương, nếu nhị cô nương xác nhận không gặp, vậy thì để bà đi về báo lại.
Canh phòng càu nhàu, nhưng cũng không dám mạnh mồm, đành vào nhà thông báo lại.
Đúng là An Nhược Hi đang ngủ trưa, bị nha hoàn gọi dậy nghe chuyện này thì tức đến mức muốn hất cả giường. Tốt lắm, rất tốt! Tưởng An Nhược Hi nàng là trái hồng mềm muốn bóp lúc nào thì bóp sao. An Nhược Hi cấp tốc chải đầu thay y phục, lạnh lùng lại đoan trang ngồi trong phòng tiếp khách gặp Lục đại nương.
“Đại nương hôm nay được lắm, bám lấy đại tỷ rồi, làm chân chạy vặt.”
Lục đại nương cười một tiếng: “Cũng là nhờ phúc của nhị cô nương. Sáng nay đại cô nương kêu tôi đến, nhắc đến chuyện hôm qua gặp nhị cô nương. Biết nhị cô nương chú ý săn sóc tôi, nên bảo tôi có cơ hội thì cám ơn nhị cô nương.”
An Nhược Hi sầm mặt, bà ta tới để châm chọc nàng sao?
Lục đại nương nói tiếp: “Tôi mới bảo vậy để hôm nay tôi đến. Đúng lúc đại cô nương nói nhớ món điểm tâm phòng bếp trong nhà làm, vô cùng thèm ăn, nên giờ muốn được ăn. Nàng nói những món mà nàng thích ăn, cũng không biết nhị cô nương có biết không, muốn mời nhị cô nương chọn mấy món đưa qua cho nàng ấy. Nàng nói nha hoàn của nàng không biết ăn nói, hôm qua chuyển lời đã chọc giận nhị cô nương, vừa đúng lúc hôm nay tôi đến, nên nhắn lại lời giúp nàng ấy.”
An Nhược Hi siết chặt nắm đấm, đúng thế, hôm qua nha đầu kia không biết nói năng gì cả, cứ mở miệng là thật sự muốn tát nó mấy cái. Nhưng trái lại Lục đại nương thì biết, nhưng là trong bông có kim, cho dù có tát cũng không thể hả giận.
Hôm qua mới nói là không để nàng ta bưng trà rót nước, không sai khiến nàng ta như nha hoàn, vậy hôm nay chính là muốn bù vào sao?
An Nhược Hi cắn răng, nhẫn nhục không chửi ầm lên.
Lục đại nương lại nói vô cùng nhẹ nhàng: “Theo tôi thấy, chuyện nếm điểm tâm không phải là gì to tát, nếu nhị cô nương bận, không đưa được thì thôi. Chắc đại cô nương cũng sẽ không nói gì với cô nương đâu. Dẫu sao bây giờ không còn ở với nhau, có lẽ nàng ấy chỉ nhớ lại thởu nhỏ, nên buột miệng nói thế mà thôi. Tôi sẽ đi trả lời lại với nàng ấy, nói là nhị cô nương bị bệnh, không tiện đi lại, vậy có được không?”
Lại còn nguyền rủa nàng bị bệnh cơ đấy!
An Nhược Hi cắn răng nghiến lợi: “Ta đưa! Không phải chỉ là mấy miếng điểm tâm thôi sao. Thứ đại tỷ thích ăn, ta biết! Phiền đại nương báo lại với đại tỷ, bảo tỷ ta chờ!”
Bốn chữ cuối cùng rất vang rất có lực, giống như thứ nàng ta muốn đưa không phải là điểm tâm, mà là dao.
Lục đại nương cũng chẳng để ý, lên tiếng đáp rồi rời đi.
Cũng không đợi Lục đại nương đi xa có nghe thấy hay không, An Nhược Hi ở trong phòng nổi đóa mắng to đồ tiện nhân, tiện phụ này nọ, lại còn vỗ bàn đạp ghế. Lục đại nương chẳng màng đến nàng ta, rảo vội bước chân đi về lầu Tử Vân.
An Nhược Thần nghe nói Lục đại nương cầu kiến, nói là chuyển lời của An gia nhị cô nương, liền biết có chuyện gấp phát sinh. Chỉ là nàng không ngờ đó lại là tin tử của Triệu Giai Hoa.
An Nhược Thần bàng hoàng một hồi lâu mới tỉnh lại.
“Con gái nàng đâu?”
“Tôi cũng không biết.”
“Vậy còn Lưu lão bản?”
“Đang sắp xếp hậu sự. Thiết Trụ chỉ nói đông gia phu nhân qua đời, nếu Lưu lão bản cũng xảy ra chuyện, nhất định hắn sẽ nói. Hơn nữa công việc ở tửu lâu được sắp xếp trật tự đâu ra đấy, ta thấy chưởng quỹ không có vẻ gì là hoảng hốt, hẳn đông gia lão bản không sao.”
An Nhược Thần hoàn toàn không có manh mối gì. Bị điên nên tự vẫn? Chuyện này sao có thể chứ!
“Lục đại nương, đại nương đến chỗ Lý Tú Nhi xem, cẩn thận an toàn, đừng để người khác phát hiện đến đại nương. Cái chết của Triệu Giai Hoa không bình thường, nếu bị người ta diệt khẩu, vậy ắt Lý Tú Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cứ dùng cách ta đã nói với đại nương, cộng thêm tin tử của Triệu Giai Hoa dọa nàng ta, nhất định phải moi bằng được mọi lời khai ra.” An Nhược Thần lấy ít ngân lượng từ trong ngực ra, đây là số tiền trước đây nàng để Lục đại nương thuê phòng, bây giờ lại cho thêm Lục đại nương, “Dọa xong rồi thì cho ít tiền, nàng ta cần tiền, chắc chắn sẽ nói ra.”
Lục đại nương nhận lấy, hỏi: “Cô nương dự định thế nào?”
“Ta không thể động được, cứ làm như không biết gì. Nhất định mật thám sẽ theo dõi ta, ta sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra, ổn định chúng trước. Đại nương nghe xem Lý Tú Nhi nói như thế nào, nếu thật sự nàng ta biết được vài chuyện, thì nghĩ cách giấu nàng ta đến nơi an toàn trước đã.” Nàng nghĩ ngợi, rồi nói một địa điểm với Lục đại nương.
Lục đại nương nói: “Vậy cô nương cẩn thận. Tôi nghe nói, sòng bạc Tụ Bảo với Lưu lão bản là cùng một phe, còn có cả Từ bà mối nữa. Bọn họ từng cùng nhau giết một vị công tử. Không biết là thân phận gì. Vào hồi tháng tư, địa điểm là trong mật thất ở sòng bạc Tụ Bảo.”
“Mật thất?” Trong gian phòng thứ ba bên tay trái ở hậu viện sòng bạc. Đồ trang trí trong tủ là chốt mở. Tề Chinh từng lén đi xuống, nói bên trong có hành lang rất dài, còn có mấy căn phòng nữa.”
“Thi thể được xử lý thế nào?” Nếu có thể tìm được thi thể, là có thể có vật chứng.
“Nói là chặt thành khúc đặt trong thùng nước cam của tửu lâu Chiêu Phúc rồi vận chuyển ra ngoài thành. Tính vất vào núi để dã thú ăn sạch, không lưu lại dấu vết.”
An Nhược Thần nghe mà buồn nôn. Những kẻ này, lại độc ác đến thế.
“Còn nữa, tôi có nhắc đến với cô nương vị Dương đại ca bị thương trên chiến trường, bất đắc dĩ phải giữ cổng cho sòng bạc Tụ Bảo vì kế sinh nhai ấy...”
“Là vị bị bệnh chết kia ư? Sao thế?”
Lục đại nương từ từ, cố kiềm nén cảm xúc: “Thì ra ban đầu Dương đại ca đã phát hiện ra chuyện mật thám.” Rồi bà thuật lại chuyện Tề Chinh đã nói không sót câu nào.
An Nhược Thần phản ứng rất nhanh: “Ông ấy nghi ngờ mình trúng độc.”
Lục đại nương gật đầu: “Ông ấy không nói chuyện được, chỉ đành giữ lại thi thể của mình để làm chứng.”
An Nhược Thần khẽ cắn răng: “Nhưng cho dù chúng ta tìm được ngỗ tác để nghiệm thi, chứng minh ông ấy trúng độc chết, thì cũng không có bằng chứng chỉ ra ai đã hạ độc.”
Điều này đúng là hiện thực bất đắc dĩ. Lục đại nương cũng không biết làm sao cho phải, chỉ biết nên nhanh chóng xử lý chuyện trước mắt: “Tôi sẽ đi tìm hiểu trước sau rõ ràng, sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm Lý Tú Nhi. Có kết quả thì lại đến báo cho cô nương hay.”
Chân trước Lục đại nương vừa rời đi, chân sau An Nhược Hi đã đến. Nàng ta vẫn như hôm qua, dẫn theo mấy nha hoàn người hâu, hùng hùng hổ hổ đi đến. Gặp Lục đại nương ở cửa lầu Tử Vân, còn hung hăng trợn mắt nhìn bà.
Lục đại nương cao giọng nói: “Nhị cô nương yên tâm, cô nương bảo tôi chuyển lời gì, tôi đều đã nói hết với An quản sự rồi.”
An Nhược Hi tính quay sang nói đôi câu với bà ta, nhưng Lục đại nương dứt lời thì xoay đầu bước đi, hoàn toàn không cho nàng cơ hội.
An Nhược Hi lại đợi rất lâu mới gặp được An Nhược Thần.
An Nhược Hi không hòa nhã với An Nhược Thần mấy, đẩy mạnh hộp thức ăn đến trước mặt nàng, suýt nữa đã rơi xuống đất, “Đây, đồ tỷ muốn ăn.”
An Nhược Thần mở ra nhìn, nhớ đến thi thể bị chặt khúc mà Lục đại nương nói, liền vội đậy lại.
An Nhược Hi giận dữ: “Tỷ đừng có hà hiếp người quá đáng. Trưng ra cái vẻ buồn nôn đấy cho ai xem hả!”
“Đây không phải là thứ ta thích ăn.”
“Dù sao tỷ tỷ cũng đâu muốn ăn thật.” An Nhược Hi không nhịn được trợn tròn mắt. Ai thèm để tâm tỷ ta thích ăn gì, nàng chỉ chọn đại mấy món trong phòng bếp mà thôi. Mà quan trọng là không biết tỷ ta muốn điểm tâm gì. Nàng ta hỏi: “Rốt cuộc tỷ muốn gì, muốn làm nhục ta đến lúc nào nữa hả? Là muốn đợi ta không chịu nổi, tỷ lại cố ý moi móc lỗi của ta sao? Rồi lấy cớ không phải là không giúp ta, mà là ta không kiên nhẫn?”
“Đúng là.” An Nhược Thần thờ ơ đáp: “Có thế này mà muội đã không chịu nổi. Nếu thật sự đến thời điểm phải chống lại An gia tranh thủ hôn sự, thì muội lấy đâu ra kiên nhẫn với nghị lực đây? Đến lúc đó không chỉ ta uổng phí một trận mà còn bị muội làm liên lụy, ta là đồ ngốc sao?”
An Nhược Hi sững sốt: “Chẳng lẽ có manh mối về hôn sự rồi?”
“Dĩ nhiên không có.” An Nhược Thần lạnh lùng tạt chậu nước lạnh, “Không phải đã nói rồi sao, bây giờ muội không có kiên nhẫn không có nghị lực, làm sao dám giúp muội đây.”
An Nhược Hi cắn răng: “Hôm qua tỷ còn nói ta vô dụng.”
“Đúng quá còn gì. Ta nói lại lần nữa cũng vậy. Muội vừa vô dụng lại không có kiên nhẫn nghị lực, làm sao giúp muội?”
“Tỷ...”
An Nhược Thần lạnh lùng trợn mắt, lườm đáp lại câu măng chửi phía sau của An Nhược Hi.