Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 67: Chương 67




Tịnh Duyên sư thái nhìn cửa trắc viện, rồi xoay người đi về tiền viện. Tôi muộn cùng ngày, sau khi Tịnh Duyên sư thái tiễn hương khách cuối cùng đi thì đến cây táo cạnh vườn rau lấy thư trong lồng đèn, trong thư viết tên người và thời gian, đây là nhiệm vụ giao cho bà.

Tịnh Duyên ngồi trong phòng nhìn thư rất lâu, cảm nhận rõ từng chút mùi vị trong lòng. Hình như đã lâu lắm rồi chưa giết người, bà cảm thấy không được thoải mái cho lắm, khó chịu khó nói ra. Bà ta đốt thư đi, rồi cầm kiếm ra cẩn thận lau chùi.

Chỉ là sau khi giết người, lại có cảm giác khó chịu khác.

An Nhược Hi chạm mặt An Nhược Thần tại tửu lâu Chiêu Phúc. Đây là lần đầu tiên hay người gặp nhau từ sau sóng gió ở Lưu phủ.

An Nhược Hi nhìn có vẻ căng thẳng, An Nhược Thần nhìn nàng ta, đầy ung dung thản nhiên. Đối với muội muội này, nàng không thể thả lỏng được. Nhưng nàng lại lợi dụng muội muội, sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, nàng vẫn sẵn lòng giúp muội ta. Không thể nói là tỷ muội tình thâm được, nhưng có lẽ do có ít áy náy.

“Muội vẫn muốn gả đến quận ngoài phải không?” An Nhược Thần hỏi.

An Nhược Hi gật đầu, lại còn nói câu giận dỗi, “Nhờ tỷ ban tặng, danh tiếng của ta ở trong thành Trung Lan đã lớn hơn chút rồi.”

An Nhược Thần ngấp ngụm trà, thật sự không muốn so đo cùng nàng ta. Nàng nói: “Chuyện lão bản nương tửu lâu Chiêu Phúc này, muội có nghe nói gì không?”

“Chuyện tướng công nàng ta là mật thám ư? Dư luận xôn xao khắp cả thành, sao lại không nghe được gì chứ.”

“Chính nàng ta là được gả đến quận ngoài, kết quả xảy ra chuyện, gọi trời trời không đáp, kêu đất đất không thưa, đây là mật thám, quan phủ có thể xét xử nghiêm ngặt, nhưng nếu chỉ là chút chuyện nhỏ không phạm luật, ví dụ như thường xuyên đánh mắng làm nhục, không có người nhà mẹ đẻ phối hợp thì liệu phải làm thế nào cho phải?”

An Nhược Hi nhíu mày, lửa giận lại bốc lên: “Tỷ tỷ không muốn giúp ta phải không? Thấy ta không có gì đáng để dùng đúng không?”

“Không có gì đáng để dùng là nói thật, gả đến quận ngoài không tốt cũng là nói thật. Muội cứ thử nghĩ đến mẹ ta đi, nhà mẹ ta ở quận ngoài, hễ xảy ra chuyện là không thể dựa dẫm được, còn mẹ muội vốn ở quận huyện lân cận, thường xuyên đi đi lại lại về nhà mẹ, không phải rất tốt sao.” An Nhược Thần chẳng nghĩ gì nhiều, trù tính mấy cửa hôn sự mà chính mắt nàng thấy thì đúng thật là như vậy.

Nhưng An Nhược Hi lại sốt ruột: “Cái gì mà mẹ tỷ mẹ ta chứ, ý chỉ mắng chuyện mẹ ta hồi trước ức hiếp tỷ đúng không? Nhắc đến nhà mẹ là chuyện gì chứ? Mẹ tỷ thì hay ho gì, ai cũng không thích bà ta cả. Mẹ ta có thế nào đi nữa thì cũng giúp đỡ cả nhà chúng ta không ít, nên chúng ta mới có thể có ngày hôm nay, mẹ ta bỏ ra không ít sức đâu. Các ngươi chỉ biết nói mát, chỉ biết mang lòng oán hận, liệu có từng nghĩ đến tình cảnh của người khác không? Tại sao ta lại muốn gả ra quận ngoài, không phải tỷ rõ nhất sao? Hai ngày trước Tiền lão gia lại đến, lại lặp lại những lời đó, cái gì mà hôn sự, cái gì mà tỷ của cô nương thế nào, ta gả đi rồi, không phải tỷ bớt lo việc này sao?”

An Nhược Thần cau mày: “Muội nói chuyện nghiêm chỉnh lại đi.”

“Ta nói gì mà không nghiêm chỉnh hả. Tỷ chê ta vô dụng còn gì. Ta nói cho tỷ biết, ta không hề vô dụng tí nào. Tứ di nương muốn bảo ta hạ độc tỷ, báo thù huyết hận cho tứ muội, nhưng ta có ra tay không? Nếu không phải có ta thì không chừng Tứ di nương dã tìm người khác ra tay thật rồi, hoặc là muốn tự mình tìm cách đến hại tỷ. Ta còn tốt bụng báo tin cho tỷ, tốt bụng không hại tỷ thật.”

“Không hại ta là coi như tốt bụng sao?” An Nhược Thần trợn mắt nhìn nàng ta, “Tiêu chuẩn tốt bụng của nhà muội sao lại thấp thế chứ.”

“Chí ít là tốt hơn so với tỷ nịnh bợ thấy ta vô dụng liền đá văng đi.”

“Ta có đá muội ư? Không phải do thấy mấy cô nương gả đi phải chịu khổ nên ta mới nhắc nhở muội trước sao. Bản thân muội nghĩ thông là được, đừng có quên, sau khi gả đi sẽ chẳng có ai có thể giúp được muội đâu. Cho dù phu gia có chặt chân muội, hành hạ muội, thì đó cũng chỉ là chuyện nhà.”

“Cũng không thể chọn trước điều tốt được.” An Nhược Hi lớn giọng.

“Người ta ở quận ngoài thế nào ai mà biết, ai biết liệu có được hay không. Muội nhìn Lưu lão bản của tửu lâu Chiêu Phúc này xem có được không, nhưng kết quả thì sao?”

An Nhược Hi ngẫm nghĩ, nhất thời kiêu ngạo xẹp xuống, “Thế, tóm lại đều phải gả. Mệnh của nữ tử chúng ta chính là như vậy. Ở nhà bị cha mẹ định đoạt, gả cho người ta thì bị phu gia định đoạt. Cha mẹ không thể chọn, chỉ mong chọn được phu gia tốt chút.” An Nhược Hi bĩu môi, “Dù sao cũng phải thử chút. Ta đã nói với tỷ rồi, ta thật sự tốt bụng. Tiền lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định, lão ta quen thân với mọi nhà trong quận này, ta gả đến đâu lão cũng sẽ đến cửa bảo ta tìm tỷ trò chuyện gì đó, không phải chính tỷ cũng phiền lòng sao. Cả tứ di nương cũng tìm đến cửa nói, hôm nay đã mua độc mới rồi, cô nương đưa cho tỷ tỷ để nàng ta nếm thử chút xem.”

An Nhược Thần: “...”

“Tỷ không chê phiền nhưng ta thì có.”

An Nhược Thần thở dài: “Ta chỉ muốn nhắc muội lần nữa. Nếu muội đã quyết xong thì đưa bát tự* cho ta. Ta sẽ nghĩ cách lo liệu giúp muội.”

(*Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự“.)

Mắt An Nhược Thần sáng lên: “Thật không?” Rồi vội vã đọc bát tự.

An Nhược Thần ghi lại rồi nói với nàng ta: “Thái độ của mẹ muội ra sao, xem chừng muội đã chuẩn bị cả rồi. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, dù có là tướng quân cũng chưa chắc đã trôi chảy. Ta có thể tìm ba mai ở quận ngoài để ý đến nhà tốt cho muội, nhưng rốt cuộc hôn sự có được hay không, còn phải nhìn ý cha và mẹ muội. Phía cha cả hai chúng ta đều hiểu, muội cứ lôi kéo mẹ muội cho tốt, dụ được bà ấy giúp muội thì chuyện này mới nắm được phần thắng.”

An Nhược Hi gật đầu: “Điều này ta biết, ta sẽ nói với mẹ.” An Nhược Thần vừa đáp vừa nghĩ đến mẫu thân thiên vị đệ đệ, một lòng chỉ muốn nắm chắc An gia, không kiềm chế được mím chặt môi. Đối với mẫu thân mà nói, nhi tử mới có thể trông cậy.

An Nhược Thần lại nói: “Còn nữa, để muội cảnh tỉnh đây, thái thú đại nhân muốn xử lý thương bạc ti. Mấy ngày nay sẽ hành động, nói là cuối năm thiết yến tỏ uy ăn mừng. Lần này vì chuyện của tửu lâu Chiêu Phúc và sòng bạc Tụ Bảo mà nắm được chứng cớ bên kia. Không phải số hàng của cha không sạch sẽ sao, ắt hẳn ông ta sẽ vội vã nghĩ cách. Đến lúc đó bị dính líu, ta sợ hôn sự của muội càng không dễ làm.”

An Nhược Hi giật mình: “Chuyện này là thật ư?”

“Đương nhiên là thật. Không phải cha đút lót quan hệ trong nha môn nhiều lắm sao, bảo ông ta đi hỏi thăm là biết.”

An Nhược Hi nhăn mày.

An Nhược Thần lại nói: “Nếu là ta thì ta sẽ ra tay trước, cáo trạng thương bạc ti hà hiếp bách tính, ép bách tính giao tiền bảo vệ hàng. Rõ ràng thái thú đại nhân đã ra lệnh phong tỏa biên giới, nhưng thương bạc ti lại nói chỉ cần trả tiền thì có thể để hàng đi qua. Làm ăn mua bán ấy, phải bỏ ra bao nhiêu tài sản tính mạng mồ hôi nước mắt, tự nhiên bị dắt mũi dẫn đi, đầu óc nóng lên nên làm chuyện hồ đồ, lúc đó đã đút tiền hối lộ rồi. Âu cũng là bất đắc dĩ, lại sao sau chuyện này giận mà không dám nói gì, nhưng nay nghe thấy thái thú đại nhân nguyện vì dân làm chủ, nên mới tố cáo, tố giác tội của thương bạc ti, cầu xin đại nhân lấy lại lẽ phải. Như thế, tuy có thể phải bồi thường chút ngân lượng tiền phạt, nhưng sẽ không dính líu vào vụ án này, bị vấy nước bẩn là tư thông với địch phản quốc.”

An Nhược Hi nghi ngờ nhìn nàng: “Tỷ mà lại hảo tâm thế ư?”

An Nhược Thần lắc đầu: “Ta không hảo tâm đến thế. Chỉ là ta không thể nào rời khỏi thành Trung Lan được, có người muội muội luôn đến tìm ta khóc lóc nói muốn gả cho người tốt, nàng ta không chê phiền nhưng ta thì có.”

An Nhược Hi bị chặn họng, hậm hực rời đi.

An Nhược Thần lại đặt một hộp điểm tâm, lại hàn huyên đôi chút với Triệu Giai Hoa, lúc này mới ôm hộp điểm tâm rời đi. Mới đi ra khỏi cửa chưa được mấy bước thì lại cảm thấy như có ánh mắt theo dõi, Lư Chính, Điền Khánh thường đi theo nàng âm thầm bảo vệ, sẽ không để nàng nảy sinh cảm giác này, vậy là nàng bình tĩnh lặng lẽ nhìn xem, lại thấy trưởng sử Lý Minh Vũ đứng trong một cửa tiệm ngoài tửu lâu nhìn chăm chú. Thấy An Nhược Thần nhìn sang, hắn vờ như không có chuyện gì quay đầu sang cầm hàng hóa lên nói chuyện với chưởng quỹ.

An Nhược Thần cau mày, ngoái đầu tìm bóng người Lư Chính, hôm nay hắn theo mình đi ra cửa. Lư Chính ngồi uống trà trong một sạp trà, thấy nàng đưa mắt đến hỏi thì nhún vai ý bảo không biết. An Nhược Thần thầm lắc đầu, cũng chẳng để trong lòng. Nàng chỉ nhớ điểm tâm, tính lúc về nhất định phải trực tiếp đặt điểm tâm vào phòng tướng quân. Sau lần học cưỡi ngựa bị phạt đứng lần trước, nàng quên béng mất tiêu chuyện điểm tâm, đợi đến lúc nhớ ra liền đến chuồng ngựa tìm, nhưng phu xe nói chiếc hộp kia cứ để ở đó mãi, không biết là của ai nên bọn họ đã chia nhau ăn rồi.

An Nhược Thần đau lòng, nhất định lần này không được quên, phải cho tướng quân ăn.

Lý Minh Vũ thấy An Nhược Thần đi xa, rồi lại thấy Lư Chính cũng rời đi, thế là lập tức đặt vật trong tay xuống, tiếp tục bám đuôi từ xa. Hắn đã hỏi Lư Chính và Điền Khánh rồi, An Nhược Thần không thích đưa a hoàn bà tử theo, nàng lui tới tự do trong lầu Tử Vân, không ai giám sát đi theo, bọn họ chỉ bảo vệ an nguy của nàng lúc nàng ra ngoài. Mà nàng ta ra ngoài tiếp xúc với người khác, trong mắt Lý Minh Vũ là rất khả nghi. Nhưng tướng quân lại tin tưởng nàng ta, Lý Minh Vũ cảm thấy vô cùng không thỏa đáng.

Bỗng An Nhược Thần dừng lại, nàng đang nhìn sạp bán đồ chơi ven đường. Lý Minh Vũ lách người trốn vào trong hẻm. Đang định thò đầu ra nhìn xem động tĩnh của An Nhược Thần, chợt có một âm thanh xa lạ vang lên sau lưng hắn: “An Nhược Thần là mật thám.”

Lý Minh Vũ sợ hết hồn, theo bản năng tính quay đầu lại, nhưng giọng kia lại nói: “Đừng ngoái đầu, nếu không ta sẽ rời đi ngay, ngươi không có cơ hội bắt nàng ta nữa đâu.”

“Ngươi là ai?”

“Người biết lai lịch nàng ta.”

“Mật thám?” Tim Lý Minh Vũ đập mạnh, “Ngươi là Giải tiên sinh sao?”

“Thật sự có Giải tiên sinh ư?” Người nọ hỏi ngược lại.

Nhất thời cả người Lý Minh Vũ lạnh toát.

“Ai đã gặp Giải tiên sinh? Ai nghe qua cái tên này? Chỉ có mỗi An Nhược Thần đúng không?”

Lý Minh Vũ dốc sức lục tìm trong đầu, đúng thế, chỉ có An Nhược Thần. Hắn đã xem qua tất cả hồ sơ ghi chép về vụ án, người nhắc đến cái tên này đều là An Nhược Thần. Là nàng ta nói nghe lén được Từ bà mối và Giải tiên sinh bí mật mưu đồ, là nàng ta nói dùng tên Giải tiên sinh đe dọa Từ bà mối ép tự thú với Long tướng quân, vẫn luôn là An Nhược Thần. Mà bắt giữ những nhân chứng hoặc người có liên quan khác thì tất cả chỉ biết đến Mẫn công tử.

“Người truy nã sau cùng của các ngươi, không phải là Mẫn công tử sao?” Người nọ như có thuật đọc tâm, nói ra nghi ngờ của Lý Minh Vũ.

Lý Minh Vũ cố bình tĩnh, không dám ngoái đầu lại, chỉ hỏi: “Ngươi là ai? Mẫn công tử ư?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, An Nhược Thần còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của các ngươi. Tại sao nàng ta có thể thuận lợi vào lầu Tử Vân? Nàng ta chỉ là con gái của một thương nhân, ở chốn khuê phòng, không có chút hiểu biết nào, dựa vào đâu mà điều tra được mật thám? Từ bà mối chết thế nào, tự tử ư? Hay bị Giải tiên sinh giết? Nhưng không ai trông thấy Giải tiên sinh cả, nhưng An Nhược Thần lại cứ đi lại khắp thành. Tại sao nàng ta biết Long tướng quân? Làm sao để Long tướng quân có hứng thú với nàng, làm sao cảm thấy nàng có thể giúp một tay trong chuyện bắt mật thám?”

Lý Minh Vũ từng nghe ngóng, lúc trước không để ý, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe lời ra lời vào, thế là dứt khoát hỏi thăm rõ ràng. Quen biết thế nào? Là trùng hợp quá đúng mức. Làm sao lại có hứng thú? Vì nàng nghe trộm được Giải tiên sinh và Từ bà mối bí mật lập mưu. Vì sao vào lầu Tử Vân? Vì Từ bà mối chết, muội muội mất tích, nàng ta nói mật thám sẽ đối phó mình.

Lý Minh Vũ nhắm hai mắt, là Giải tiên sinh thật sự đẩy An Nhược Thần đến bên người Long tướng quân. Nhưng ngoài nàng ta, quả thật không thấy ai nhắc đến Giải tiên sinh cả. Nay đã phá giải tổ chức mật thám, cũng chỉ biết kẻ thủ lĩnh liên lạc là Mẫn công tử. Người này nói đúng, ở đâu ra Giải công tử chứ? Mà bất cứ lúc nào An Nhược Thần này cũng nghĩ cách lấy lòng nịnh nọt tướng quân, cả ngày cứ quanh quẩn bên tướng quân.

“Dựa vào một nữ tử yếu đuối như nàng ta, một người một ngựa, làm sao đánh bại được Lưu Tắc?” Người kia vẫn đang kích động nỗi nghi ngờ của Lý Minh Vũ.

“Ngươi muốn thế nào?” Lý Minh Vũ hỏi.

“Nàng ta bất nhân, đương nhiên ta sẽ bất nghĩa. Nàng ta muốn leo lên cao rồi đá văng ta ra, để ta phải chịu oan ức, quả thật rất không được. Nàng ta lập công lớn, che giấu các vị đại nhân, tự cho là bình yên, dù sao nên có người vạch trần nàng ta.”

Lý Minh Vũ có chút kích động, cảm giác máu sối lên: “Vạch trần thế nào?”

“Ngươi đừng vội, ta có điều kiện đây. Trên tay ta có bằng chứng An Nhược Thần và An gia tư thông với địch bán nước...”

“An gia.” Lý Minh Vũ chợt cảm thấy rõ ràng, thảo nào, lúc An Nhược Thần phá tan đội ngũ của Lưu Tắc ấy, chính là đang liên lạc với An gia.

“Không sai, không chỉ An gia mà còn những nhà quyền quý khác giúp nàng ta nữa. Trong kế hoạch, nàng ta vào lầu Tử Vân, mê muội Long tướng quân, nắm lấy tình báo. Ta đều có bằng chững những thứ này trong tay đây. Nhưng ta có một điều kiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.