Lần này Lý Minh Vũ cảm thấy, hắn không cần phải nói gì với tướng quân nữa. Mật thám thần bí kia nói đúng, An Nhược Thần còn nguy hiểm hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, cố tình gây chuyện, còn đầu mày cuối mắt cùng tướng quân, âm thâm trêu đùa, cái kiểu sát chiêu tỉnh bơ này mới thực sự nguy hiểm.
Hắn quyết định mạo hiểm, hắn muốn lấy được chứng cứ. Hắn phải đặt chứng cứ trước mặt Long tướng quân, vạch trần bộ mặt thật của An Nhược Thần.
Dù bị mật thám kia lừa cũng không hề gì, để hắn ta chạy thoát cũng cùng kết quả với việc bây giờ mọi người không bắt hắn ta. Hắn không làm gì sai cả, lần này đáng để mạo hiểm.
Một lúc lâu sau, An Nhược Thần trốn trong vào trong chăn rồi mới dám mở phong thư ra đọc. Nhưng đây cũng không thể gọi là thư được, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Ăn ngon.
“Oa...” An Nhược Thần gào khóc, kéo chăn trùm đầu chôn mình lại.
Lý Minh Vũ ở đốt đèn đọc sách trong thư phòng, nghiêm túc nghiên cứu bố trí phòng ngự ở cổng thành đông. Sau khi thế lực của Lưu Tắc bị diệt trừ, cả thành ráo riết truy nã Mẫn công tử. Cũng tăng thêm người ở các cổng thành, ngoại trừ trạm gác cố định ra thì còn có thêm tuần tra nữa.
Trạm gác cổng thành không thuộc sự quản lý của hắn, nhưng hắn lại quen biết người làm ở vị trí này. Mà liễu đình lại cách cổng thành đông một dặm. Mật thám kia nói nếu hắn cảm thấy có gì sai thì sẽ không để lại chứng cứ, hắn dự định sau khi ra khỏi thành sẽ ở liễu đình xem tình hình cổng thành sao? Sợ hắn bố trí người lập tức đuổi bắt hắn ta ư?
Nếu hắn làm đúng hẹn thì nhất định sẽ mang đồ theo người. Vậy lời uy hiếp của hắn ta chỉ là sáo rỗng. Không, hắn ta sẽ không ngu ngốc đến mức đó, chắc chắn hắn ta còn có người giúp. Đợi hắn ta ra khỏi cổng thành, an toàn rời đi, trợ thủ của hắn mới có thể để lại chứng cứ ở trong liễu đình.
Là như thế đúng không?
Lý Minh Vũ suy tính hành động ở cổng thành đông, vừa muốn tạo hỗn loạn chốc lát để mật thám kia ra được khỏi thành, lại phải bắt giữ hắn ở ngoài thành, nếu đồ ở trên người hắn ta thì sau khi bắt là có thể lấy được, còn nếu không có thì đợi hắn đi xa rồi bắt giữ, đồng bọn của hắn ta cũng không biết, sẽ để lại chứng cứ.
Nên quan trọng là, kẻ theo dõi hắn ở cổng thành đông là ai, cũng đã bố trí xong người ở ngoài thành im lặng không tiếng động cản hắn lại.
Lý Minh Vũ suy nghĩ, nghiêm túc nghĩ suốt một đêm.
***
An Nhược Hi vừa về phủ thì lập tức tìm Đàm Thị nói chuyện thương bạc ti sẽ bị điều tra. Đàm Thị kinh hãi, đợi đến khi nhá nhem tối An Vinh Quý và An Chi Phủ từ cửa hàng về liền vội vã nói chuyện này ra.
An Vinh Quý nửa tin nửa ngờ, cảm thấy có khi An Nhược Thần nói lung tung cố ý hù dọa bọn họ. Nhưng An Chi Phủ lại khá căng thẳng.
Tuy hàng hóa ngọc thạch để ông ta kiếm được không ít, nhưng chuyện lấy hàng lúc đó đúng là cây kim đâm vào tim ông ta, cho rằng là một mầm đại tai họa. Huống hồ trước đó khi tửu lâu Chiêu Phúc bị điều tra, trên phố phường còn có lời đồn nói rằng thương bạc ti đã bị thái thú đại nhân theo dõi, mọi người có qua lại lui tới cũng nên cẩn thận. Còn khi tửu lâu Chiêu Phúc bị xử lý, các tửu lâu khác cũng lâm vào một phen nguy hiểm, vì có rất nhiều nguồn hàng thực phẩm xuất phát từ một nơi, cũng rất sợ dính vào tình nghi tư thông với địch phản quốc.
Còn An gia ông ta không chỉ có tửu lâu lọt vào tầm ngắm mà có cả tiệm đổi tiền nữa, quan trọng nhất là ngọc thạch của ông ta, những thứ khác nhà nhà nào cũng có, duy ngọc thạch là tài nguyên độc nhất mà ông ta hao tâm tốn sức có được. Ông ta đã sớm nghe thấy lời đồn nói rằng An gia không sạch sẽ, có cái này cái kia với Nam Tần. Công thêm việc hồi trước ông ta là hảo hữu với thương nhân mỏ ngọc thạch kia ở Nam Tần, qua lại liên lạc rất gần gũi, lại còn gióng trống khua chiêng hận không thể khiến tất cả mọi người đều biết. Thế nên ông ta rất sợ.
Hai ngày trước khi Tiền Bùi đến, An Chi Phủ còn cố ý hỏi Tiền Bùi chuyện này, nếu thương bạc ti bị điều tra, vậy chuyện hàng ngọc thạch có gặp phiền toái không.
Nhưng Tiền Bùi cứ phớt lờ không trả lời ông ta, chỉ lo trêu đùa ca nữ, uống rượu nghe khúc. Trong mắt An Chi Phủ, phản ứng lần này của Tiền Bùi chính là chột dạ.
An Chi Phủ càng cuống quít, vì bối cảnh quan hệ của Tiền Bùi rộng lớn chắc hơn ông ta nhiều. Người ta với thái thú đại nhân là quan hệ có thể gọi thẳng tên nhau, còn An Chi Phủ ông ta chỉ là một thương nhân, chỉ nhiều hơn người thường mấy đồng bạc mà thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn Tiền Bùi sẽ đem ông ta ra chịu tội thay.
An Chi Phủ cũng không có dũng khí đợi đến ngày hôm sau, ông ta để An Bình đến nha môn nghe ngóng ngay trong đêm.
An Bình đi một lúc lâu mới về, nói là đã đưa bạc rồi, cuối cùng cũng hỏi rõ được. Quả thật thương bạc ti bị điều tra rồi. Lúc này cả Lưu Đức Lợi và mấy quan viên quan trọng đều đã bị giam, tin tức không được tiết lộ vì còn có mấy án không rõ, sợ sau khi để lộ tin thì sẽ có người hủy chứng cứ hoặc chạy trốn. Nay ở chỗ thái thú đại nhân, chính tay bố trí người thay thế Lưu Đức Lợi và một lần nữa chỉnh đốn lại thương bạc ti. Nói là vụ án và người liên quan rất nhiều, hồ sơ ghi chép đầy bàn. Vì giờ đây có quan hệ với bên Nam Tần nên thái thú đại nhân định tạm thời bỏ qua mấy vụ án nhỏ, còn những đại án quan trọng liên quan đến nam Tần thì sẽ được nghiêm ngặt điều tra trước, không tha cho cái nào.
An Chi Phủ đổ đầy mồ hôi lạnh. An Bình còn nói tiếp, thật ra đã có mấy người bị thái thú đại nhân gọi đến hỏi, Tiền lão gia Tiền Bùi còn bị gọi đi một lần.
An Chi Phủ trợn mắt há mồm, vì sao không nghe Tiền Bùi nhắc đến chút gì cơ chứ, không những không nhắc đến mà còn cười nói với ông ta như không có chuyện gì. An Chi Phủ càng nghĩ càng sợ, thấy nhất định mình đã bị bán đứng bị hãm hại rồi, muốn đi chất vấn Tiền Bùi ngay, nhưng nghĩ một lúc lại chẳng dám. Trằn trọc cả đêm, mãi không ngủ được.
Mà tối nay An Nhược Thần cũng không ngủ ngon. Nàng ôm hai chữ “ăn ngon” vào lòng, dường như mơ thấy rất nhiều chuyện. Những giấc mơ vụn vặt, nàng chỉ nhớ được một ít.
Nàng mơ thấy mình cưỡi Chiến Cổ, chạy trên chiến trường. Trên chiến trường ngập tràn hoa tươi cỏ thơm, còn cả làn gió mang theo mùi hương nhè nhẹ. Nàng nghe thấy tiếng hét lớn đánh nhau, nhưng nàng không nhìn thấy mà cũng không sợ. Nàng biết nơi đây là chiến trường, nhưng bên cạnh nàng lại có yên lòng mỹ lệ.
Lúc tỉnh dậy An Nhược Thần còn có chút mơ hồ, đúng là giấc mơ kỳ quái. Hình như nàng còn nằm mơ thấy bí đạo tối om, rồi lại như thấy lầu cao, hình ảnh chợt lóe lên, điều nàng ghi nhớ rõ ràng nhất chính là chiến trường kia.
An Nhược Thần nghĩ ngợi, phát hiện mình đang cười. Rõ ràng nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng trong mơ nàng cưỡi Chiến Cổ rất oai phong. Rõ ràng chiến trường đáng sợ là thế, nhưng nàng lại thấy hoa tươi cỏ xanh. Vì sao chứ?
Vì tướng quâm. Nàng nhớ ra rồi, trong giấc mơ, nàng thấy tướng quân mỉm cười.
An Nhược Thần ngồi dậy, cất phong thư “ăn ngon” siết chặt trong tay. Nàng nhìn mình trong gương, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngủ không ngon, nhưng tinh thần rất sung mãn. Nàng quyết tâm phải tập cưỡi ngựa cho tốt, cảm giác lao vút đi trong mơ thật đẹp.
Ăn sáng xong, gặp quản sự bà tử ở các viện, xử lý giao phó công việc quản sự, sau đó tự mình đến phòng Long Đại dọn dẹp, thấy hộp điểm tâm đã trống rỗng, nàng vô cùng vui vẻ. Nghe ngóng được hình trình hôm nay của Long đại tướng quân, biết được hắn sẽ về dùng cơm tối, vậy là nàng bèn dặn phòng bếp tối nay nấu canh cá. Sau đó chạy đến trắc viện, đầu tiên là làm thân với Chiến Cổ đã, chải lông nó cho nó ăn, sau đó nhờ phu xe dạy nàng ngồi lên yên thế nào, cưỡi ngựa ra sao.
Phu xe không dám thờ ơ, nhưng cũng không dám giống tướng quân nâng An Nhược Thần lên lưng ngựa. Thế là An Nhược Thần luyện tập giẫm lên bục phóng người nhảy lên ngựa rất lâu. Sau đó bận chút việc vặt, xong việc thì luyện tập tiếp, lúc này nàng đã lên ngựa thành công, nhưng ngựa vẫn không đi. Phu xe lại giảng giải thêm, An Nhược Thần cố thử. Cuối cùng phải là Lư Chính và Điền Khánh ra tay, thế là một người cẩn thận cưỡi ngựa làm mẫu, một người chạy theo bên cạnh bảo vệ. Sau đó Tạ Cương về thấy thế, cũng gia nhập vào đội ngũ hướng dẫn, mà An Nhược Thần lại thật sự có thể cưỡi ngựa chạy.
An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm, Tạ Cương bảo cô tạm nghỉ đừng tập lâu quá, nếu không nhức eo đau lưng sẽ rất mệt. Nhưng An Nhược Thần lại không ngại, có điều lại làm phiền Lư Chính, Điền Khánh chạy theo ngựa mệt mỏi, nàng thấy không nỡ. Vậy là tạm thời tập đến đây.
“Đừng nói với tướng quân chuyện này.”
“Vì sao?”
“Muốn làm tướng quân ngạc nhiên.” An Nhược Thần cười tươi, chắp tay hành lễ cầu khẩn, thật là đáng yêu.
Mọi người cũng đồng ý.
An Nhược Thần thưởng bạc cho phu xe, buổi tối lại tăng thêm thức ăn cho Lư Chính và Điền Khánh, vậy là bọn họ cùng chia sẻ rượu thịt với các huynh đệ vệ binh. Lý Minh Vũ thấy thế liền hỏi nguyên nhân, Lư Chính và Điền Khánh nhìn nhau, nói hôm nay An quả sự tập võ có tiến triển nên thiết đãi bọn họ công cực khổ dạy dỗ.
Lý Minh Vũ không nói gì thêm, chỉ thầm nghĩ trong bụng, quả nhiên là một kẻ biết thu phục lòng người.
Ngày hôm sau Long Đại ra ngoài từ sớm, An Nhược Thần nhân cơ hội lại luyện tập lên ngựa. Trước khi Tạ Cương đi còn chỉ điểm cho nàng. Sau đó là Lư Chính, Điền Khánh giúp nàng tập trong suốt hành trình. Mà tuy cái tên Chiến Cổ nghe rất dũng mãnh, nhưng lại trung thành dễ bào, một ngày nay An Nhược Thần có tiến triển khá thần tốc, không cần người đi theo nữa, một mình chạy hai vòng, đại công cáo thành.
Điều này khiến An Nhược Thần sung sướng thưởng cho Chiến Cổ hai củ cà rốt: “Chiến Cổ à mày đúng là quá tuyệt vời, ăn nhiều chút nhé.”
Lư Chính đứng bên cạnh ngẩn người: “Nó tên Khiêu Vũ hay là Chiến Cổ thế?” Lúc trước khi hướng dẫn cưỡi ngựa hắn không nghe rõ, cứ tưởng là Khiêu Vũ chứ*.
(*Khiêu Vũ phát âm là tiàowǔ, còn Chiến Cổ phát âm là zhàn”gǔ.)
Điền Khánh nói: “Dĩ nhiên gọi là Khiêu Vũ rồi, nó là một cô nương mà.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhưng gọi là Khiêu Vũ cũng kỳ quái quá nhỉ?
An Nhược Thần: “...” Cho Chiến Cổ thêm hai củ cà rốt, gọi lớn tiếng rõ ràng: “Chiến Cổ, ăn nhiều một chút.”
Lư Chính và Điền Khánh lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, sờ mũi không nói gì.
“Ngựa của Long tướng quân tên là gì?” Đột nhiên An Nhược Thần hỏi.
“Như Phong.” Điền Khánh đáp.
An Nhược Thần dựa vào Chiến Cổ, sớm biết vậy thì Chiến Cổ nhà nàng nên gọi là “Như Vân” rồi.
Ban đêm, Long Đại đang định luyện quyền thì lư Chính chạy đến, nói An quản sự đang đợi hắn ở giáo trường trắc viện, có chuyện quan trọng muốn báo.
Long Đại đi sang, Bốn phía giáo trường điểm rất nhiều bó đuốc đèn lồng, sáng rực như ban ngày. Tạ Cương, Tưởng Tùng đều ở đây, An Nhược Thần dắt Chiến Cổ đứng ở đó, thấy Long Đại thì nhất thời lộ vẻ căng thẳng. Tưởng Tùng nhỏ giọng nói: “Đừng cứng ngắc, lúc lên ngựa nhớ mượn dùng lực eo.”
Tạ Cương đứng bên chê: “Không từng dạy cưỡi ngựa thì đừng có phát biểu nhận xét được không?”
Điền Khánh nói: “Đừng cứng người, cổ tay phải ổn định, lúc lên ngựa nhớ dùng lực eo.”
Tưởng Tùng kêu trách: “Không phải ta cũng nói giống thế ư. Vào những lúc thế này thì quân hàm thấp không được tranh biểu hiện tốt biết chưa hả? Bằng không phạt ngươi đi quét sân.”
Tạ Cương quân hàm cao nói: “Chân dùng sức, giữ thăng bằng tốt.” Nói xong còn nhìn Tưởng Tùng một cái, “Không lặp lại đấy.”
Tưởng Tùng lườm hắn.
Phương Nguyên đứng bên cạnh chỉ cười, không nói xen vào. Y nghe được tin nên đến góp vui, im lặng lúc xem náo nhiệt là phẩm chất tốt. Mà người có phẩm chất tốt này còn có trưởng sử Lý Minh Vũ, hắn cũng chỉ nhìn chứ không nói câu gì.
Lư Chính vừa chạy đến vừa hô: “Đừng cãi nhau nữa, bắt đầu rồi bắt đầu rồi.”
Long Đại nhìn nghi thức này mà bật cười, khoanh tay đứng giữa nhìn An Nhược Thần.
An Nhược Thần cắn môi, giữ bình tĩnh, bắt đầu lên ngựa.
Tưởng Tùng lại nói: “Ôi chao, chúng ta không nên đứng đây, nên có người đứng bên cạnh ngựa đi, ngộ nhỡ An quản sự lật mình bay qua bên kia té ngã thì cũng sẽ có người đỡ.”
“Mỏ quạ.”
“Im mồm.”
“Có thể không nói gì được không?”
“Đại nhân nói gì cũng đúng cả.” Đây là Điền Khánh quân hàm thấp sợ bị phạt đi quét sân nên nịnh nọt.
Tất cả mọi người trợn mắt với hắn.
Trong tiếng ồn ào huyên náo của mọi người, An Nhược Thần phóng mình lên ngựa, thành công. Nàng thở phào một hơi, kẹp lấy bụng ngựa, hất dây cương, Chiến Cổ bắt đầu chạy. An Nhược Thần khống chế tốc độ và phương hướng, cưỡi ngựa chạy quanh Long Đại, giống như hắn làm lúc trước vậy. Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Nàng biết cưỡi rồi! An Nhược Thần đắc ý, nàng thấy Long Đại đang cười, hắn toe toét miệng, đó là cái cười vang đầy cởi mở. Nàng bất giác cười theo, tiếng cười nhẹ tựa chuông, kèm tiếng vó ngựa lộc cộc vây quanh Long Đại.
Nàng đang chạy, nàng thấy tướng quân cười, thấy được hoa tươi cỏ xanh, cảm nhận được mùi hương hoa cỏ nhè nhẹ tản ra trong làn gió.
Long Đại không lên tiếng mà chỉ cười nhìn nàng. An Nhược Thần bị hắn nhìn, mặt càng đỏ hơn.
Mấy vị hán tử ở xa xa bỗng lúng túng.
“Vốn kế hoạch là muốn khoe chúng ta có công trong hai ngày dạy An quản sự cưỡi ngựa, đúng không?”
“Bây giờ nhìn lại tình hình có vẻ không ổn.”
“Hối hận vì đã dạy An quản sự cưỡi ngựa quá, chắc chắn tướng quân muốn đích thân dạy.”
“Ta không dạy, chuyện không liên quan đến ta.” Tưởng Tùng nói. Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn hắn.
Phương Nguyên mỉm cười, lặng lẽ rời đi. Lý Minh Vũ không cười, nhưng cũng rời đi.
Mấy hán tử kia nhìn hành động thông minh của hai người này, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đồng thời gật đầu rồi cùng chạy biến đi.
“Tướng quân.” An Nhược Thần ở đây không để ý đến động tĩnh bên kia.
“Ừ.” Long Đại vuốt cổ Chiến Cổ, đáp lại.
“Tôi biết cưỡi ngựa rồi.” An Nhược Thần nói. Hai mắt sáng lên, không khác gì nói mau khen tôi đi mau khen tôi đi.
Long Đại bật cười: “Cưỡi không tệ.”
An Nhược Thần không che giấu được đắc ý trên mặt.
“Viết một bản công hàm báo cáo, nói xem học được thế nào, ngày mai đưa đến trong phòng ta.”
An Nhược Thần: “...” Thật hay giả vậy?!
“Nếu viết không tệ, ta sẽ dẫn cô cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh Minh.”
An Nhược Thần: “!!!!!!” Thật hay giả thế?!
***
Hai ngày nay An Chi Phủ ủ ê mặt mày, ông ta đi tìm bằng hữu bàn chuyện thương bạc ti, nhưng không ai có ý kiến gì hay, nghe thấy tin ai ai đều tự lo cho mình. Muốn đến nha môn kiểm tra xem kết quả điều tra có những gì rồi, kết quả lại thất vọng chán nản đi về. Nói thái thú đại nhân rất coi trọng vụ án lần này, đích thân đốc thúc, nghiêm ngặt thẩm tra những chi tiết nhỏ, không ai dám báo tin tiết lộ về vụ án với người ngoài cả. An Chi Phủ hạ quyết tâm hay là đi tìm Tiền Bùi, kết quả mấy câu nói của Tiền Bùi đã đuổi hắn đi: “Nếu có chuyện gì, liệu ta có thể không báo với ông sao?”
An Chi Phủ tìm An Vinh Quý và Đàm Thị bàn bạc, bây giờ không có ý hay, Đàm Thị liền bảo hay cứ để An Nhược Hi đến tìm An Nhược Thần cố ý gợi chuyện, nếu nàng ta có lòng muốn hại nhà mình, nhất định sẽ đi hỏi xem liệu có điều tra đến án ngọc thạch không. An Chi Phủ giận dữ: “Nó mà biết thì phải làm thế nào hả, nếu đã rắp tâm muốn hại chúng ta thì dù không tra được, nó cũng sẽ chủ động nhét chuyện này vào. Chẳng lẽ chúng ta còn phải để Hi Nhi đi nhắc nhở nó sao?”
An Nhược Hi cảm thấy cơ hội thích hợp, liền nhỏ giọng thưa: “Nữ nhi, nữ nhi có chủ ý này.”
Mọi người quay đầu sang trừng nàng. An Nhược Hi suy tính trong lòng, nếu nàng có thể gỡ khó khăn cho nhà vì chuyện này, về sau ắt mọi người sẽ coi trọng ý kiến của nàng, vậy thì chuyện hôn sự cũng có thể nói.
“Chuyện là thế này, không bằng cha cáo trạng trước đi.” Nàng nói lại một lần những lời An Nhược Thần đã nói, cộng thêm phân tích dùng khuyến khích của chính mình.
An Nhược Phương ngẩn người, nghiền ngẫm.
Đàm Thị la lên: “Ý kiến này hay lắm. Thái thú đại nhân điều tra Lưu Đức Lợi, đang rầu không có nhân chứng tố cáo. Những người đó ai ai cũng sợ bị trách tội chuyện mình hối lộ nên toàn rụt đầu rụt cổ. Nhất định là thái thú đại nhân mong đợi có nhân chứng giúp đỡ, lúc ấy mới có danh mục nghiêm trị Lưu Đức Lợi, đưa viên quan mới mình đã bố trí lên.”
An Vinh Quý cũng nói, chi bằng cứ đến nha môn hỏi thăm xem có bao nhiêu người chịu ra mặt tố giác, thái thú đại nhân thấy chuyện này thế nào, nếu có lợi thì dù chịu thiệt thòi cũng không sao. Lại nói mình khi ấy là bị ép, cũng là người bị hại. Mà như thế cũng không dính dáng gì đến Tiền Bùi, sau này bất kể thế nào, cũng không đắc tội với hắn.
An Chi Phủ thấy có lý, liền phái An Bình đi một chuyến đến nha môn. Sau khi hỏi thăm thì được biết đúng là như vậy, không một thương nhân nào dám đi làm chứng Lưu Đức Lợi, lúc này thái thú đại nhân không thiếu vật chứng, nhưng nhân chứng chẳng có mấy ai. Chỉ là thái thú đại nhân cũng không sầu lắm, riêng vật chứng đã đủ định tội rồi, không ai trong đám người kia chạy thoát được cả.
An Chi Phủ nghe thấy thế, cuối cùng hạ quyết định. Lẫn trong đám người không chạy thoát được kia, thà chi bằng mạo hiểm giành chạy trước.
***
Hôm nay An Nhược Thần nhốt mình trong phòng rất lâu, đang viết công hàm báo cáo cho Long Đại. Tướng quân đại nhân thật đúng là làm quan lâu quá rồi, chuyện gì cũng không muốn trao đổi trực tiếp mà cứ thích xem văn thư. Mới đầu nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, không phải nói võ tướng đều nôn nóng sao, nghe quan văn do bên trên phái đến nói một đống lời dài dòng, nhất thời vỗ một chưởng sập quân trướng.
Được rồi, đó là chuyện do thuyết thư tiên sinh chế, nàng biết. Sau khi tự mình biên hai cuốn sách, nàng cũng thấy không có gì là khó. Chỉ là phải viết học cưỡi ngựa thế nào thì lại khá nan giải.
Cuối cùng An Nhược Thần viết thẳng ra, nhạt nhẽo viết lại quá trình. Thuận tiện cảm tạ chúng vị đại nhân đã hướng dẫn cho nàng. Viết xong lại nghĩ, công hàm báo cáo công vụ đều là hình thức, mặc kệ nó đi, tướng quân chỉ lấy nó để trêu nàng mà thôi. Sau đó nàng cầm công hàm báo cáo chuẩn bị đến phòng tướng quân giao thì dọc nửa đường lại gặp tướng quân, hắn đang nói chuyện với trưởng sử Lý Minh Vũ, dường như đang giao phó chuyện gì đấy. Lý Minh Vũ cung kính lắng nghe.
Theo bản năng, An Nhược Thần lắc mình trốn vào một rừng cây nhỏ lén nhìn, tướng quân thật điển trai, càng nhìn càng thấy đẹp mắt. Dáng vẻ hắn mặc quan phục thật quá uy nghiêm, không cần làm gì, chỉ đứng ở đằng kia thôi cũng đã đủ đẹp như bức họa rồi. An Nhược Thần thở dài trong lòng, cũng không biết cô nương đứng cạnh tướng quân phải thế nào mới hợp với vẻ oai hùng anh tuấn của hắn.
Bất tri bất giác An Nhược Thần nhìn lén Long Đại hồi lâu, đợi khi Long Đại và Lý Minh Vũ đi đến nơi đang đứng, nàng mới giật mình nghĩ mình đã bị lộ rồi.