An Nhược Thần cưỡi Chiến Cổ chạy chậm cùng Long Đại hai vòng, bỗng nãy ra một ý, nói: “Tướng quân, chi bằng huynh dẫn tôi chạy trong thành một lúc đi, bây giờ đêm khuya vắng người, trên đường không có ai, chạy cũng dễ hơn. Không phải như thế sẽ tập cưỡi ngựa tốt hơn ở giáo trường ư?”
Long Đại quay đầu nhìn nàng, An Nhược Thần vội nở nụ cười lấy lòng, chỉ còn thiếu nước vẫy đuôi mà thôi. Đi đi đi mà, chúng ta ra ngoài đi.
“Được.” Long Đại dẫn An Nhược Thần cưỡi ngựa ra khỏi lầu Tử Vân, đi quanh trong thành. Dọc đường đi để An Nhược Thần dẫn đường, nàng chọn đại lộ thẳng mà cưỡi ngựa chạy, khá là vui sướng. Tiếng vó ngựa lộc cộc kèm theo tiếng cười của tướng quân, ánh trăng sáng tỏ, đèn lồng hai bên đường chiếu rọi, hệt như mộng cảnh.
An Nhược Thần mỉm cười, cưỡi ngựa chậm lại, ngoảnh đầu nhìn Long Đại.
Nàng đi chậm Long Đại cũng đi chậm, hoàn toàn phối hợp với tốc độ của nàng.
“Thích lắm hả?” Long Đại hỏi nàng.
An Nhược Thần gật đầu.
“Nên điều quan trọng không phải là đi đạp thanh đúng không?” Long Đại nói, chờ nàng hỏi “vậy quan trọng là gì“. Lúc ấy hắn sẽ trả lời nàng rằng...
“Tướng quân, huynh nhìn xem, vì sao không có chuông nữa?”
Long Đại sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh Đình Tùng ở đằng xa kia, quả thật không còn chuông ở bốn góc nữa rồi.
Long Đại khẽ cau mày, thúc vào bụng ngựa, nói với An Nhược Thần: “Đi xem thế nào.”
An Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá rồi, xoắn xuýt một ngày không biết nên nói chuyện chuông bị người ta lấy đi với tướng quân thế nào, vì nàng không cách gì giải thích được vì sao lại biết được chuyện ấy. Giờ tự tướng quân phát hiện, vậy thì dễ làm rồi.
Long Đại đến đình Đỉnh Tùng, đi một vòng thì phát hiện ra trong góc có người mai phục. Một bộ khoái trong đó thấy là Long Đại liền bước ra hành lễ trả lời. Long Đại nghe nguyên nhân xong liền để bọn họ tiếp tục theo dõi, còn mình đưa An Nhược Thần đến phủ thái thú.
Thái thú dc thấy Long Đại đến thăm như vậy thì giật mình. Sau khi nói rõ nguyên do sự việc với Long Đại thì đến lượt Long Đại giật mình. Là Lý Minh Vũ ư?
“Đúng là ta có dặn hắn đến lấy văn thư hồ sơ. Nhưng lúc tối khi hắn giao cho ta lại không nhắc gì đến chuyện đại nhân mời ta gặp mặt.”
dc nói: “Nha sai dưới quyền ta nhìn thấy rất rõ, nói đúng là Lý Minh Vũ. Lý đại nhân thường xuyên qua lại nhà môn ta, nha sai kia biết hắn.”
Long Đại trầm ngâm: “Có lẽ hắn cũng có cảnh giác. Hắn không dám báo chuyện đại nhân dặn dò, ắt sẽ nhanh chóng có hành động, nghĩ chỉ cần qua khoảng thời gian này là được.”
“Người của tướng quân, nên do tướng quân tra xét.”
Long Đại gật đầu: “Hẵng khoan bứt dây động rừng đã, ta sẽ phái người thầm điều tra kế hoạch và mục đích của hắn, phía đại nhân cứ tiếp tục theo dõi đình Đỉnh Tùng đi.”
Hai người cẩn thận bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng định xong kế hoạch. Sau đó Long Đại dẫn An Nhược Thần về lầu Tử Vân.
Trên đường đi An Nhược Thần có hỏi tình hình, Long Đại chỉ nói đã chọn được tình nghi nội gián, cần phải điều tra thêm. Còn những việc khác không nói nhiều. An Nhược Thần cũng không hỏi nhiều. Sau khi về lầu Tử Vân thì cứ như bình thường, chăm sóc Chiến Cổ rồi về phòng nghỉ ngơi.
Long Đại cũng làm như không có chuyện gì đi về phòng, qua một lúc lâu mới cho gọi Tạ Cương đến. Tạ Cương phái tâm phúc đi theo dõi Lý Minh Vũ, xác nhận hắn đã ngủ trong phòng, thế là Tạ Cương đích thân lặng lẽ vào thư phòng của Lý Minh Vũ kiểm tra, vừa kiểm tra thì thật đúng là sấm sét giữa trời quang, cấp tốc báo lại với Long Đại.
“Hắn vẽ bản đồ bố trí phòng ngự ở cổng thành đông vô cùng cẩn thận, còn cả danh sách các binh tướng trực ca nữa. Bên dưới tủ giấu bình đèn dầu. Địa hình địa thế mấy dặm ngoài thành cũng được vẽ kỹ. Xung quanh liễu đình được đánh dấu cẩn thận. Hắn cũng vẽ lại tuyến canh phòng ở cổng thành buổi trưa nữa. Mấy tờ giấy đó có dấu hiệu lật xem đi xem lại rất nhiều lần, cũng có không ít chỗ gạch xóa sửa đổi, rõ ràng là đã suy nghĩ kỹ lưỡng.”
“Vậy là hắn định hành động ở cổng thành đông ư?”
“Cổng thành canh phòng nghiêm ngặt, không xảy ra đại loạn được.” Tạ Cương nói.
“Có lẽ đối với hắn mà nói, chỉ cần chút rối ren là đã đủ.”
“Hắn định nhân lúc loạn để người nào đó chạy thoát ư?” Tạ Cương cảm thấy đây là khả năng lớn nhất.
Long Đại gật đầu, “Hôm nay chuông đã được tháo xuống, lại còn che giấu lệnh của thái thú... Có lẽ sự việc được định vào ngày mai chăng?”
“Không phải ngày mai thì cũng sẽ rất nhanh thôi.” Tạ Cương nói: “Thuộc hạ sẽ lập tức phái người đến cổng thành đông mai phục ngay.”
“Cũng phải bố trí người ở bốn cổng thành nữa, phòng ngừa đây chỉ là biện pháp che mắt của hắn, lặng lẽ mà làm, đừng phô trương. Còn nữa, phái hai người đáng tin cậy theo dõi hắn, nhớ căn dặn là trước khi thấy hắn có hành động ở cổng thành, thì bất kể hắn gặp ai, làm gì, cũng không được bại lộ, chúng ta phải bắt lớn.”
Tạ Cương nhận lệnh lui xuống.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, trong con hẻm cách lầu Tử Vân không xa, có hai bóng người gặp nhau. Một người vẫn đưa lưng về phía đầu hẻm, dậm chân một cái rồi vươn rộng tứ chi, giống như thư giãn sáng sớm bình thường vậy.
“Tại sao ngươi lại mạo hiểm như thế.”
“Một lần cuối thôi, hôm nay ta sẽ rời đi. Bên ngươi đã sắp xếp thỏa đáng chưa?”
“Rồi. Đêm qua Long Đại tìm Tạ Cương dặn dò rất lâu, thư phòng của Lý Minh Vũ bị tra xét. Bây giờ hắn vẫn còn đang ngủ, mọi người đều theo dõi hắn, không ai để ý đến ta.”
“Được. Chuyện của ta cũng đã giao phó xong rồi. Sẽ có người khác đến, hắn sẽ tìm ngươi, nói mình họ Giải, hỏi ngươi chuông có vang hay không, ngươi chỉ cần đáp hai chuông mới đủ vang là được rồi.”
“Biết rồi. Ngươi phải đến đâu thế?”
“Ta đến quận Mậu làm chuyện trước đã, sau đó quay về Nam Tần. Hy vọng sẽ có một ngày, chúng ta có thể gặp lại nhau ở Nam Tần.”
“Sẽ có. Đến cuối nghiệp lớn sẽ thành, lúc đó chúng ta phải uống ba trăm ly.”
Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, rồi tiếp đó không còn âm thanh gì nữa. Người đứng dựa ở đầu hẻm biết, Giải tiên sinh đã đi rồi. Lần từ biệt này, thật sự chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
“Ta họ Giải.”
“Một chiếc chuông là đủ vang rồi.”
Lúc đó hắn nghe giọng nói liền biết ngay là ai, cùng được huấn luyện cùng ăn chung ở chung, vì đại nghiệp mà mỗi người một ngả ẩn nấp kẻ sung sướng người cực khổ, cuối cùng gặp lại nhau ở trong thành. Nào ai ngờ, rốt cuộc vì một đứa con gái thương nhân bình thường mà lại biến thành tình carnh hôm nay.
Người nọ lại đứng một lúc lâu rồi mới quay về lầu Tử Vân.
Thật ra Lý Minh Vũ cả đêm ngủ không ngon, vừa mở mắt lại cảm thấy tim đập nhanh hơn. Hắn nhanh chóng thức dậy rửa mặt dùng cơm, tảng như mọi thứ đều bình thường. Nghe nói sáng sớm nay Long Đại đã đi doanh trại ngoài thành thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn xử lý xong mấy chuyện vặt vãnh rồi bàn giao nói là mình phải ra ngoài làm việc, sau đó đi ra ngoài.
Dọc đường đi đa nghi chú ý, không phát hiện có người theo dõi. Hắn đến đình Đỉnh Tùng, trong đình có mấy trưởng lão đang ngồi chơi đánh cờ, tốt lắm, hắn giả vờ đi đến nhìn cờ một lúc, sau đó ngồi xuống. Vừa làm như không có chuyện gì ngắm phong cảnh, vừa dùng ngón tay sờ mép ghế, bên này không có gì, lại nhìn cờ tiếp, đổi qua chỗ khác ngồi xuống. Lần này sờ thấy đồ, hắn bèn khom người sửa lại vạt áo cúi đầu nhìn, có một vật giống bọc giấy dầu bọc sách dính vào bên dưới ghế. Lý Minh Vũ nhanh chóng kéo bọc ra nhét vào trong ngực. Sửa lại vạt áo, nhìn bản thân hẳn không có gì khác thường, vậy là bèn đứng dậy rời đi.
Trong các vị lão đầu đánh cờ đó có một người là bổ khoái cải trang, lúc Lý Minh Vũ lại gần hắn rất căng thẳng. Cũng may Lý Minh Vũ không phát hiện ra điều gì. Muốn nhìn xem động tĩnh của Lý Minh Vũ nhưng lại sợ hắn phát hiện. Có điều khóe mắt liếc thấy hắn lấy được đồ từ phía dưới ghế. Lý Minh Vũ cầm đồ rồi rời đi. Bổ khoái ở sau lưng siết nắm đấm rồi thả ra, cứ liên tục mấy lần như vậy, đây chính là ám hiệu cho những người khác.
Hai bổ khoái khác lập tức đuổi theo, bám đuôi Lý Minh Vũ.
Bọn họ cũng đã nhận được chỉ thị, nếu Lý Minh Vũ gặp mặt ai thì chia nhau theo dõi, hắn gặp ai làm gì cũng không được bắt giữ, chỉ cần nhớ rõ chuyện hắn làm người hắn tiếp xúc là được.
Lý Minh Vũ rời đi một đoạn thì phát hiện có gì đó không đúng. Hắn nghi ngờ mình đang bị theo dõi.
Hắn điềm nhiên như không tiếp tục bước đi, nhưng khóe mắt lại luôn để ý xung quanh, càng lúc càng khẳng định, hắn đã bị người ta theo dõi. Hắn nhớ lại lời mật thám nói, tai mắt của An Nhược Thần rất đáng sợ.
Tim Lý Minh Vũ đập thình thịch, hắn vô cùng căng thẳng. Vốn kế hoạch là hắn về lầu Tử Vân trước, xem kỹ nửa chứng cứ này trước, nếu thật sự hữu dụng thì hắn sẽ xách đèn dầu đến cổng thành đông, tính buổi trưa làm một trận hỏa hoạn nhỏ, dẫn quân lính đi cứu hỏa, sau đó hắn chạy nhanh ra khỏi thành, lấy một nửa còn lại ở liễu đình. Còn nếu là vô dụng, hắn sẽ không đến cổng thành đông.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy không cần nhìn cũng biết bằng chứng này là thật, bởi vì có người muốn cản hắn lại. Tai mắt của An Nhược Thần thật đáng sợ. Thậm chí hắn còn không xác định được liệu mình có đem được nửa chứng cứ về lầu Tử Vân hay không.
Trước mặt là một khúc quanh, đột nhiên Lý Minh Vũ vắt chân chạy như điên.
Người đang theo dõi hắn sững sờ, có nên đuổi theo hay không? Nếu đuổi thì bại lộ, nhưng không đuổi thì sẽ mất dấu.
Hai bổ khoái đưa mắt nhìn nhau, đuổi!
Không chỉ bọn họ, mà cả những bổ khoái khác và trinh thám Tạ Cương bố trí cũng bắt đầu chạy đuổi theo.
Lý Minh Vũ dùng hết sức mà chạy, hắn phải về lầu Tử Vân, nhất định phải về được. Cho dù không lấy được tất cả thì có một nửa này cũng được. Phải vạch trần nội gián, phải để tướng quân biết được yêu nữ kia nguy hiểm đến mức nào. Đó là một mối họa, rắc họa lên Long tướng quân, rắc họa lên Đại Tiêu bọn họ.
“Ở đó!”
Một âm thanh hét to.
Lý Minh Vũ liếc thấy ở cuối hẻm có người nhảy đến. Hắn cắn răng, luống cuống chạy bậy bạ, rẽ vào một ngã rẽ rồi lại đi vào một khúc cua, gió lạnh vù vù tấp vào mặt hắn, trong tai như nghe thấy tiếng tim đập như trống. Dưới chân vấp phải hòn đá làm hắn suýt nữa ngã nhào xuống đất, không biết đùi phải cứa vào gì ở ven đường mà chân đau rát, có điều hắn cũng không màng nhìn. Hắn lao đi như điên, liều mạng xông về phía trước.
Lý Minh Vũ chạy ra đầu hẻm, nhưng thấy ở đầu đường có hai người lấm lét nhìn trái phải, rồi lao về phía hắn. Hắn vội vã xoay người tiếp tục chạy, chợt lúc này thấy ven đường có con ngựa. Lý Minh Vũ vui mừng khôn xiết, mau chóng tháo dây cương ra rồi nhảy phốc lên.
Ngựa hí một tiếng, tung bốn vó phi đi. Lý Minh Vũ nghe thấy có người hô to: “Nhanh lên, hắn lên ngựa rồi!” “Đừng để hắn chạy mất!” Tiếng hô càng lúc càng xa, đã bỏ rơi được bọn họ!
Lý Minh Vũ không nhịn được mỉm cười, hắn có thể về lầu Tử Vân, hắn có thể an toàn quay về!
Ở đối diện phía trước có chiếc xe ngựa đi đến, Lý Minh Vũ điềm tĩnh kéo dây cương, quay đầu rẽ vào một lối nhỏ. Hắn biết con đường này, đi phía bên này sẽ đến gần lầu Tử Vân hơn.
Mừng rỡ như điên xông lên trước, hắn có cảm giác như mình là anh hùng gan dạ. Bỗng lúc này trước mắt tối sầm, một bóng người từ trên trời hạ xuống, xông đến trước mặt hắn.
Lý Minh Vũ hét lớn theo bản năng!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó liền im bặt.
Nhưng đã có người nghe thấy, hắn lớn tiếng thét khiến mọi người đuổi về phía này. Có ba người đồng thời chạy đến, nhảy vào lối nhỏ, bỗng ngây người như phỗng.
Lý Minh Vũ đổ xuống từ thân ngựa, cổ kê trên một tảng đá lớn ở ven đường, đầu nghẹo một góc rất mất tự nhiên, hai mắt trợn trắng, tứ chi mềm nhũn, không còn nhúc nhích.
Hắn ngã gãy cổ! Đã chết rồi!
***
Một lần nữa Giải tiên sinh đứng bên ngoài cửa hậu viện ở am Tịnh Tâm. Đèn lồng nơi cây táo được đặt dưới vòm cây, vườn rau vẫn thưa thớt như thế, để mặc đá lởm chởm không chịu lát lại.
Đúng là một sư thái cố chấp.
Giải tiên sinh đi về phía tường viện lại gần chỗ cửa trước, am trước đóng chặt, dán thông báo am chủ ra ngoài hóa duyên không có ở đây. Giải tiên sinh không chút do dự tung người nhảy vào trong am. Hắn biết, trưa nay Tịnh Tâm sư thái sẽ không về.
Trong am vô cùng yên tĩnh, không có ai cả. Nhưng Giải tiên sinh vẫn bước đi nhè nhẹ, đi một vòng quanh hậu viện, hắn thấy ở hậu viện treo hai phúc đèn, ngẫm nghĩ một hồi.
Vừa quay đầu lại thì thấy trên mặt đất có vẽ ô vuông.
Lần này Giải tiên sinh hừ lạnh trong lòng. Trong những năm hắn tiếp xúc với Tịnh Duyên sư thái, nhưng cho đến bây giờ bà ta chưa từng vui đùa, chưa từng ăn Tết, cũng không thích đồ chơi, chứ đừng nói là để con của hương khách vẽ vời lung tung ở nơi hậu viện này.
Ni cô này không phải người đáng tin cậy. Hắn đã sớm có nghi ngờ trong lòng. Chắc chắn bà ta đã phản bội họ rồi. Hắn phải tìm được bằng chứng, để khi quay về Nam Tần cũng không phải là hai tay rỗng.
Giải tiên sinh ngó nhìn xung quanh, đi đến trước cửa sương phòng khẽ đẩy ra, cửa không cài then, vừa đẩy là mở ngay. Hắn đứng ở cửa nhìn một lúc, rất cẩn thận không bước vào ngay, hắn biết Tịnh Duyên sư thái rất thích bài trí cơ quan. Chỉ một cái nhìn cũng có thể thấy, trong phòng rất đơn giản, một bàn một giường, không có gì đáng để tìm tòi tra cứu.
Hắn lại đi thẳng một đường đến tiền viện, cẩn thận dò xét khắp nơi, thậm chí ngay đến cả đế Quan Âm ngồi cũng khám thử, nhưng không tìm được gì khác thường. Thế là hắn lại quay về hậu viện. Lần này hắn trông thấy tiểu trắc viện ở giữa hậu viện và tiền viện. Hắn lại gần nhìn, trên cửa có khóa xích, hắn kéo một cái, ổ khóa đã bị khóa rồi.
Tịnh Nhi ở trong phòng không có chuyện gì làm, đang mơ màng ngủ. Mỗi lần sư thái đi ra ngoài là cô bé lại bị giam trong phòng như thế này. Sư thái nói làm như vậy vì sự an toàn của nàng, mà trong lòng nàng còn cất chứa một bí mật, đương nhiên cũng cảm thấy như thế là an toàn.
Lúc này chợt nàng nghe thấy tiếng xích khóa bị kéo “lạch cạch”, giật mình choàng tỉnh.
Tịnh Nhi chợt ngồi dậy. Động tĩnh này, không giống do sư thái làm.
Một tiếng “cộp” nhỏ vang lên, giống như có người buông lỏng tay, ổ khóa đập vào cửa. Tịnh Nhi hấp tấp bò dậy, kéo y phục đặt ở trên chăn khoác lên người, nhanh chóng xuống giường. Phản ứng đầu tiên khi vừa đặt chân chạm đất là chui xuống gầm giường, nhưng vào rồi mới phát hiện gầm giường quá cao, không che không cản lại được, nếu có người mở cửa thì chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay.
Cô bé lại cuống quít bò ra. Nhớ lại cửa vẫn chưa cài then, bèn vội vã đi đến nhẹ nhàng cài then lại.
Lúc này lại nghe thấy hai tiếng “bịch” “bịch”, hình như có người leo tường nhảy vào.
Có kẻ gian!
Tịnh Nhi bụm chặt miệng, hoảng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không tìm được chỗ có thể ẩn thân trong căn phòng nho nhỏ này.
Ngoài nhà có tiếng bước chân, Tịnh Nhi nghe không rõ ràng lắm, nàng cũng không dám đến sát cửa nghe ngóng, sợ tạo ra tiếng động dẫn dắt sự chú ý của người ta. Nàng đứng sau cửa lưng dán vào tường, không dám cử động. Lúc này dù có muốn chui xuống gầm giường cũng không kịp nữa rồi.
Có lẽ người ở ngoài phòng đang kiểm tra viện tử, qua một lúc lâu sau mới bắt đầu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng này ra. Tịnh Nhi cắn môi, ngăn cản mình hét chói tai. Tim nàng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, nàng sợ tiếng tim đập lớn sẽ kinh động đến người ngoài nhà, nhưng càng sợ thì tim lại càng đập mạnh.