An Nhược Thần mở rộng miệng, rõ ràng lúc Lý Minh Vũ đi tháo chuông là khi trời vừa tảng sáng, ánh sáng không đủ, trừ khi lại gần thì không thể nào thấy rõ tướng mạo được, nhưng nếu đến gần, lại còn nhìn đối mặt như thế, ắt hẳn Lý Minh Vũ sẽ phát hiện ra. An Nhược Thần ấp úng: “Tướng quân, nếu như, tôi nói là, nếu như Lý trưởng sử bị người ta hại thì sao?”
Long Đại nhìn nàng với vẻ hứng thú, ngồi thẳng dậy: “Nói thử xem nào.”
An Nhược Thần nghĩ một hồi: “Tôi cảm thấy những điều tướng quân nói có lý. Nếu y là mật thám thật, chuẩn bị chứng cứ để vu hại tôi như thế thì quả thật có phần qua loa rồi. Giải tiên sinh hay Mẫn công tử đều làm việc luôn cẩn trọng, huynh nhìn vụ án của Từ bà mối, Trần lão đầu mà xem, hắn đều không để lại chứng cứ gì để có thể truy ra hắn cả. Bao gồm cả việc lần này Lý trưởng sử ngã chết, cũng không để lại bất kỳ manh mối nào liên quan đến Giải tiên sinh hay Mẫn công tử cả. Chỉ có mỗi manh mối là Lý trưởng sử phạm án, không phải thế sao?”
Long Đại gật đầu: “Nếu thật sự là như thế thì chúng ta lại quay về điểm xuất phát rồi.”
“Không chỉ quay lại điểm xuất phát, mà còn hy sinh một nhân tài luôn trung thành tận tâm với tướng quân.”
Long Đại quay đầu sang nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như làn nước, mở miệng nói chuyện, âm thanh cũng đầy dịu dàng: “Cô biết là hắn ta không thích cô mà.”
“Thế thì có sao chứ.” An Nhược Thần càng nghĩ càng khổ sở, “Y trung thành với tướng quân là đủ rồi. Nói không chừng cũng vì không thích tôi nên mới bị mật thám lợi dụng. Có lẽ Lý trưởng sử muốn dốc sức bảo vệ tướng quân, thanh trừng yêu nghiệt bên người tướng quân.”
Long Đại cau mày: “Nếu là thế thì ta sai rồi. Hắn từng nói với ta cô không tốt, có nghi ngờ về cô, ta nghe mà tức giận, chỉ nói hắn lo lắng thừa thãi mà không giải thích trấn an kỹ.”
“Cũng không cần phải tức giận, rất nhiều người không thích tôi mà.” An Nhược Thần vặn ngón tay, “Lúc tôi ở nhà, gần như không có ai thích tôi.”
“Ta thích cô.”
An Nhược Thần sửng sốt. Quay đầu sang nhìn Long Đại.
“Ta thích cô.” Long Đại lặp lại gần nữa.
An Nhược Thần càng sửng sốt hơn.
“Dù đây không phải là thời cơ tốt, vào lúc này mà nói thế thì có vẻ không hợp tình với Lý trưởng sử lắm, nhưng ta thấy hình như chưa tìm được thời cơ tốt để nói.”
An Nhược Thần ngây ra như phỗng.
Long Đại đợi cả buổi, không nhịn được nhướn mày, có chút thẹn quá hóa giận: “Vẻ mặt này của cô là gì thế, ta nói như thế mà cô chỉ phản ứng vậy thôi à?”
Thật lâu sau An Nhược Thần mới thốt ra câu hỏi thành khẩn: “Bây giờ nói đến đâu rồi?”
“Nói đến chỗ bản tướng quân không muốn nói chuyện với cô nữa.” Long Đại giẫm đất đứng lên, xoay người rời đi.
An Nhược Thần sợ hãi nhảy cẫng lên, vội vã đi theo, “Tướng quân.”
Long Đại không đếm xỉa gì đến nàng, tháo dây cương của Như Phong, chuẩn bị trở về.
“Tướng quân.” An Nhược Thần cũng không biết nên dỗ tướng quân trước hay tháo dây Chiến Cổ trước, nếu không để tướng quân chưa được dỗ nhảy lên ngựa chạy đi mất thì dù nàng có tháo dây buộc Chiến Cổ cũng sẽ không kịp.
“Tướng quân.” Vẫn nên dỗ tướng quân trước đi.
Long Đại chợt xoay người lại, cúi đầu xuống, mũi nhằm vào mũi An Nhược Thần, hỏi nàng: “Vừa rồi ta đã nói gì?”
“Tướng quân không muốn nói chuyện với tôi.” An Nhược Thần biết điều thưa.
“Đúng thế, không muốn nói chuyện với cô nữa.” Long Đại phóng người lên ngựa, thúc vào bụng ngựa rời đi.
An Nhược Thần lại trợn tròn mắt, không phải chứ, giận thật đấy à? Vội vã tháo dây buộc Chiến Cổ, giục ngựa đuổi theo. Được rồi, cũng may tướng quân không vui nên không khó để đuổi theo lắm.
Sắc mặt Long Đại rất khó coi, An Nhược Thần len lén nhìn mấy lần, không dám bắt chuyện. Long Đại cũng chẳng nói gì, cho đến khi đi qua cổng thành đông, bỗng Long Đại bảo: “Chuyện của Lý trưởng sử còn phải điều tra thêm. Trước hết cô đừng để lộ điều gì, nếu hắn thật sự bị lợi dụng chịu tiếng oan thì phải để cho mật thám thật yên tâm đã, chúng tưởng rằng đã được như ý thì sẽ lơ là, khi ấy chúng ta mới có cơ hội.”
“Vâng vâng.” An Nhược Thần vội đáp. Nhắc đến chuyện điều tra án là lại đỡ hơn nhiều, đầu óc của nàng lại khôi phục bình thường.
Tối hôm đó, An Nhược Thần ngủ không ngon. Hễ nhắm mắt là lại nghe thấy Long Đại nói “ta thích cô”, nhắm mắt lần nữa lại nghe thấy Long Đại nói “ta không muốn nói chuyện với cô nữa“.
An Nhược Thần thở dài, còn không bằng nghĩ thật kỹ chuyện của Lý Minh Vũ, y là mật thám thật hay giả? Nằm nghĩ một hồi, nhắm mắt lại lại nghe thấy Long Đại nói “ta thích cô“. An Nhược Thần thầm gào khóc, kéo chăn qua đầu chôn mình lại, kết quả vẫn nghe thấy Long Đại nói “ta không muốn nói chuyện với cô nữa“.
An Nhược Thần tìm Lục đại nương xác nhận lại một lần, lúc Thôi cô nương thấy có người tháo chuông, với sắc trời ngày hôm ấy thì liệu đứng từ xa có thể thấy rõ ngũ quan diện mạo không? Lục đại nương đáp, sắc trời rất tốt, không thấy rõ được. An Nhược Thần bèn biết trong nha môn đã có người bị mua chuộc. Chí ít bây giờ có thể chắc chắn là nha sai bảo nhìn thấy dáng vẻ của Lý trưởng sử đó.
Sau đó An Nhược Thần lại phát hiện ra, nàng bị Long đại tướng quân ghẻ lạnh. À, không đúng, giữa nàng với tướng quân không nên dùng từ “ghẻ lạnh” được, tướng quân bận rộn, bình thường bọn họ cũng không gặp nhau là mấy, đây là chuyện rất bình thường. Lúc ấy tướng quân nói thích, có lẽ là muốn bày tỏ khen ngợi mà thôi. Vì nàng có thể hiểu được những điều tướng quân nghi ngờ với vụ án này.
An Nhược Thần quyết định âm thầm điều tra nha sai đó trước. Thế là nhân cơ hội tiễn Phương quản sự Phương Nguyên về phủ thái thú, nàng đến nha môn một chuyến, trùng hợp là gặp phải An Chi Phủ đang gõ trống báo án.
Hai cha con nàng đã lâu không gặp, nhưng gặp lại thì mắt lớn trừng mắt nhỏ. Trừng cả buổi, An Chi Phủ hừ lạnh một tiếng quay phắt đầu đi. An Nhược Thần có thể đoán được ông ta đánh trống là vì chuyện gì, thật muốn ở lại xem ông ta mất mặt, nhưng thấy An Nhược Hi bên cạnh thì lại thôi. Nếu sau này cho nàng một mối hôn sự thì vẫn nên giữ lại đường sống thì hơn.
An Nhược Thần liếc nhìn An Chi Phủ rồi rời đi.
Đàm Thị trợn mắt nhìn bóng lưng của nàng mà giậm chân, mắng vốn đôi câu rồi lại được An Nhược Hi khuyên can.
Lần này An Chi Phủ đến là để cáo trạng Lưu Đức Lợi của thương bạc ti chèn ép bách tính, vơ vét tài sản tiền bạc. Đây là kế hoạch mà ông ta dày công suy nghĩ, lại trải qua một phen bàn bạc với An Vinh Quý và Lưu Đức Lợi. Dù sao Lưu Đức Lợi đã mất thế mà vào ngục rồi, nếu bị hắn đâm thọc, nói là do bọn họ dụ dỗ hắn phạm luật để thả hàng thì chi bằng tố cáo hắn ức hiếp dân chúng trước.
Kết quả màn cáo trạng này lại “cực kỳ bi thảm”, Lưu Đức Lợi được gọi đến đối chất trực diện với An Chi Phủ. Lưu Đức Lợi phủ nhận toàn bộ, nói chưa từng thương lượng móc nối chuyện hàng hóa ngọc thạch của An Chi Phủ bao giờ. Hàng đã đến mà An Chi Phủ không lấy, đặt trong kho của thương bạc ti rất lâu mới chịu đến lấy. Tất cả đều dựa theo quy củ mà làm rõ ràng, nào có phạm luật?
An Chi Phủ lại không thể kéo Tiền Bùi vào, đành phải nói là lúc ấy đã cầu xin Lưu Đức Lợi nhiều lần, rồi cũng ăn mấy bữa cơm, tại sao không thừa nhận chứ. Kết quả thái thú kiểm tra hồ sơ, đúng là số hàng kia đã sớm đến từ trước khi ông ta hạ lệnh đóng cửa biên giới, đúng là nằm trong kho của thương bạc ti rất nhiều ngày, sau đó An Chi Phủ mới đến ký tên lấy đi. Trong danh sách Lưu Đức Lợi nhận hối lộ cũng không có khoản nào của An Chi Phủ.
Đây là vu cáo còn gì! Diêu Côn rất mất hứng, thẩm tra nửa ngày, lật xem rất nhiều hồ sơ, nhưng lại lãng phí từng ấy thời gian sức lực, tưởng ông ta rảnh lắm hay sao. Bình thường ắt hẳn thương bạc ti là miếng mỡ của thương nhân, nhưng An Chi Phủ lại muốn nhân cơ hội mà đánh một phát để hả giận, đúng là không ra thể thống gì cả. Có oan báo oan, có án thì tố, còn nếu không có mà đi gây sự, đánh! Nếu không sau này mọi người rảnh rỗi không có chuyện gì lại chạy đến tố cáo thì còn ra thể thống gì.
Vậy là An Chi Phủ bị đánh hai mươi gậy, ném ra khỏi nha môn.
Người An gia trợn mắt há mồm, như sấm giữa trời quang. Lấy số hàng này vốn không phải vi phạm luật gì, vậy mà trước đó Tiền Bùi lại nói cứ như sắp bị chém đầu đến nơi rồi. An Chi Phủ bị đưa về nhà thì nổi cơn tam bành, mắng chửi Tiền Bùi đã đào hố hại ông ta cùng An Nhược Thần cố tình bắn tin cho bọn họ suốt ba ngày ba đêm.
An Nhược Hi tức đến mức ngủ không ngon giấc, không dám xuất hiện trước mặt cha, lại còn bị mẫu thân dạy dỗ. Muốn đi tìm An Nhược Thần tính sổ, nhưng lại phát hiện chuyện này vốn không phải lỗi của người ta. Không phải chuyện phạm luật là do các người nói sao? Trách được ai đây!
An Nhược Thần nghe tin An Chi Phủ bị đánh mà lòng sung sướng gì đâu, nhưng sau đó lại bị sầu lo đè nén.
Không biết Giải tiên sinh là ai, chưa bắt được Mẫn công tử, chân tướng vụ án của Lý Minh Vũ không rõ ràng, sau khi Phương quản sự về phủ thái thú thì An quản sự nàng liền bận việc nhiều hơn, bây giờ còn phải cộng thêm vấn đề hóc búa là dỗ dành tướng quân.
Theo An Nhược Thần thấy, trước mắt mà dỗ tướng quân là khó nhất. Nếu không làm xong chuyện này thì những chuyện khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nàng không nghĩ ra được cách gì hay để dỗ tướng quân, lần nào tướng quân cũng đi sớm về trễ, không còn đến tìm nàng đi dạo hay cưỡi ngựa nữa, ngay đến cơ hội để nàng thử mấy biện pháp ngốc nghếch cũng chẳng có.
Nếu vào lúc này mà xảy ra thêm chuyện gì mà bảo nàng đi ôm chân tướng quân khóc kể lể thì... An Nhược Thần nghĩ đến đấy thì nổi một lớp da gà.
Nếu không thì phải có manh mối gì đó để nàng có thể nghiêm túc thảo luận “quốc gia đại sự” với tướng quân, ừm, cái này khá hữu hiệu. Trước kia bọn họ toàn như thế. Nhưng nàng cân nhắc và thu thập tin tức, ngoài biết nha sai ngụy tạo chứng cứ vu hại Lý Minh Vũ tên là Giang Mãn ra thì không biết thêm gì. Ít nhất nàng phải tìm được điểm có thể nói chuyện, mới có thể chỉ trích Giang Mãn, để các vị đại nhân đi kiểm tra.
Vẫn rầu rĩ lắm, thì ra muốn “dụ dỗ” tướng quân không phải là chuyện dễ dàng gì.
Sáng sớm ngày hôm đó, trời còn chưa sáng mà An Nhược Thần đã vội vã dậy, vờ đến chuồng ngựa bận chải lông Chiến Cổ rồi cho nó ăn, sau đó đợi Long Đại. “Dụ dỗ” không thành thì “tình cờ gặp mặt” vậy.
Thật đúng là “tình cờ gặp mặt“. Long Đại tới chuẩn bị ngựa để lập tức xuất phát, thấy An Nhược Thần cũng không nói gì, chỉ nhíu mày.
Trong lòng An Nhược Thần gào to - thế này là ý gì đây?
“Chào An quản sự buổi sáng.” Mấy vệ binh chào hỏi nàng.
Điều này đã nhắc nhở An Nhược Thần, nàng cũng vội nói: “Chào tướng quân buổi sáng.”
“Ừ.” Long Đại đúng là trầm tĩnh.
Trong chúng vệ binh người lên ngựa thì lên ngựa, người vuốt ve ngựa thì vuốt ve thân thiết. Phu xe đã sớm đưa Như Phong đến, Long Đại không nhìn An Nhược Thần nữa mà phóng người lên ngựa. An Nhược Thần thấy lòng mình rất tổn thương, Long Đại ngoái đầu lại nhìn nàng, nàng lại tràn đầy sức sống.
Kết quả Long Đại hỏi nàng: “Mới sáng sớm An quản sự đã đến đây, liệu có gì muốn nói với ta sao?”
An Nhược Thần há miệng, muốn nói “tướng quân à chúng ta hòa thuận lại đi”, nhưng không dám thốt thành lời, vô cùng lúng túng, như thể bọn họ đã “hòa thuận” lại vậy, còn nếu nói “tướng quân à huynh đang phát cáu gì thế chứ” thì liệu tướng quân có phát cáu hơn nữa không. Haiz, cho nên nếu có thể nói chuyện đàng hoàng thì tốt quá rồi. Bỗng An Nhược Thần nghĩ đến một chuyện, vội thưa: “Vẫn mãi không tìm được cơ hội nói với tướng quân, không phải tôi đang qua lại với muội muội sao, tôi đã đồng ý với muội ấy là sẽ tìm mấy hôn sự tốt ở quận ngoài cho muội ấy, không biết tướng quân có quan hệ mạng lưới gì với quận ngoài có thê giới thiệu cho tôi được hay không, tôi đi tìm mấy bà mai nói chuyện, rồi gặp vài vị công tử xem sao.”
Lời càng lúc càng nhỏ đi, bởi vì sắc mặt Long Đại càng ngày càng khó coi. An Nhược Thần lại muốn thở dài, quả nhiên lòng tướng quân như mò kim đáy bể, rõ ràng trước kia đã thông qua chuyện này với hắn rồi mà, chỉ là mãi không nghiêm túc thảo luận mà thôi.