Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 80: Chương 80




Trên núi, tại am Tịnh Tâm, An Nhược Phương cũng thả một ngọn đèn nho nhỏ. Không thể đến bờ sông, nàng chỉ có thể đặt vào trong chậu nước. Nguyện vọng phúc đăng là nàng nhờ sư thái viết giùm.

Mong cho mẹ được vui vẻ an khang.

“Tại sao lại là điều này?” Tịnh Duyên hỏi nàng.

“Ở trong nhà con, muốn vui vẻ an khang phải cần vận may.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhược Phương là sự hiểu biết không tương xứng với tuổi.

Tịnh Duyên không nói gì. Chỉ cùng nàng ngồi nhìn ngọn đèn nho nhỏ bập bềnh trong chậu nước.

“Sư thái, sư thái không cầu nguyện gì sao?” An Nhược Phương quay đầu sang nhìn bà.

“Ta không có nguyện vọng.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói.

An Nhược Phương nhìn bà ta, sau đó quay đầu đi nhìn đèn của mình, ai mà biết được, mỗi một người cũng nên có nguyện vọng chứ nhỉ?

Chợt lúc này Tịnh Duyên nói: “Cầm đèn của ngươi đi, mau quay về tiểu viện.”

Giọng Tịnh Duyên vô cùng nghiêm túc, An Nhược Phương hốt hoảng, lật đật nghe lời cầm đèn lên chạy như bay về trắc viện, khép cửa lại, thổi tắt đèn đi, núp ở sau cửa nhìn.

Không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy được gì. Nhưng An Nhược Phương biết, nhất định đã có chuyện xảy ra rồi.

Tịnh Duyên hắt đổ chậu nước rồi dựng chậu dựa vào tường, sau đó mở cửa hậu viện ra, đứng ở cửa.

Một người đàn ông đang bước đến từ vườn rau. Dưới ánh trăng, gã dễ dàng cất bước, thấy phiến đá nằm chênh thì nâng chân bước qua. Gã chẳng màng đến Tịnh Duyên đang đứng ở cửa mà đi tới dưới gốc cây táo, cầm lồng đèn màu đỏ kia lên nhìn kỹ. Sau khi cất lại lồng đèn mới xoay người, quan sát Tịnh Duyên một hồi, rồi khẽ cười với bà ta.

Tịnh Duyên không cười. Bà ta cũng quan sát gã nam nhân này một phen, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, chiều cao trung bình, mặt tròn. Bà ta không quen.

“Sư thái.” Người nọ cất tiếng trước.

“Ngươi là ai?”

“Ta họ Giải.”

Mặt Tịnh Duyên sư thái không cảm xúc, cũng không tiếp lời.

Người nọ nói nữa: “Sư thái có thích chuông không?”

“Không thích.”

Người nọ cười rộ lên: “Quả nhiên sư thái giống hệt như hắn nói. Sư thái cảm thấy phải bao nhiêu chuông mới đủ vang?”

“Hai.” Tịnh Duyên sư thái nhìn người này, phiến đá nằm chếch, đèn lồng dưới bóng cây, người này lần đầu tiên tới nhưng lại không hề xa lạ với những thứ này.

“Muốn hỏi sư thái một câu hỏi.” Giải tiên sinh số hai nói.

“Ta chỉ quan tâm đến giết người, không trả lời gì cả.”

Giải tiên sinh lại cười: “Ta biết, nhưng câu hỏi này rất quan trọng.” Gã dừng lại, nhìn chằm chặp Tịnh Duyên sư thái, “Ta có một huynh đệ cùng họ, đáng lý mấy ngày trước vốn nên gặp ta rồi. Nhưng huynh ấy lại không hề đến.”

Tịnh Duyên sư thái vẫn cứ lạnh mặt.

Giải tiên sinh nhìn sư thái, lúc này mới nói tiếp: “Lần cuối sư thái thấy huynh ấy là khi nào, huynh ấy có nói gì không?”

“Ngày hai mươi tháng mười hai đặt giấy trong đèn lồng, bảo ta ngày hôm sau đến cổng thành đông giết người.”

“Đó là để lại tin tức, vậy có thấy mặt không?”

“Không.”

“Lần cuối gặp mặt là lúc nào?”

“Ngày mười sáu tháng mười hai, hắn đến dặn ta để ý người sẽ bị giết, phải chuẩn bị, đợi hắn thông báo.”

Giải tiên sinh gật đầu, bởi vì mục tiêu là người trong lầu Tử Vân, lại rất quan trọng, nên cần phải để ý quan sát trước. Điều này gã biết. Cuối cùng mục tiêu được giết chết thành công, không để lại chút sơ hở nào, gã cũng biết. “Lần cuối sư thái thấy huynh ấy, huynh ấy có nói gì không?”

“Nhiều hơn một câu hỏi rồi đấy.” Tịnh Duyên sư thái nói.

Giải tiên sinh ngẩn người một lúc mới kịp nhận ra Tịnh Duyên sư thái đang oán hận. Gã cười một tiếng nói: “Được rồi, đây quả thật là một câu hỏi cuối cùng. Khi huynh ây mất tích, sư thái có manh mối gì về tung tích của huynh ấy không?”

“Không có.”

Tịnh Duyên sư thái đáp rất dứt khoát.

Ánh trăng chiếu vào mặt bà ta, nét mặt kia bình tĩnh không chút gợn sóng. Giải tiên sinh nhìn bà ta một hồi, cuối cùng cáo từ.

Trong đêm khuya, trên sông Tứ Hạ, mặt sông lập lòe ánh nến, tựa như những vì tinh tú đầy diễm lệ.

Từng ngọn phúc đăng dần trôi nổi trên mặt nước, tại sóng nước dập dềnh lóe lên ánh nến ấm áp, làm tăng thêm mấy phần cát tường yên tĩnh.

Trên đài phòng ngự cao cao, vệ binh canh gác nhìn những ngọn phúc đăng mà không khỏi mỉm cười, dân Đại Tiêu đều biết, trong phúc đăng kia đều chứa đựng những tâm nguyện tốt đẹp.

Chợt lúc này, một tiếng trống “tùng” vang lên, có mấy người gọi to: “Mau nhìn xem!”

Tiễn binh bắn ra mũi tên lửa, chiếu sáng cả một vùng trời.

Rất nhiều vệ binh đều trông thấy, có một chiếc thuyền đang từ bờ bên kia của Nam Tần tiến lại gần, lập tức triển khai trạng thái phòng bị, người bắn cung đồng loạt xếp hàng trên đài đê, kéo căng dây cung chuẩn bị.

Thế nhưng thuyền chèo đến nơi đó liền dừng lại. Rồi không lâu sau, trên thuyền ném một chiếc thùng gỗ lớn xuống. Trên thùng gỗ cắm cờ lớn hai mặt đen tuyền, một mặt viết chữ “chết” màu trắng, một mặt lại viết ba chữ “Long thân khải“.

Thùng gỗ trôi nổi theo dòng nước, còn chiếc thuyền kia đã nhanh chóng chèo đi, rút lui về phía Nam Tần.

Chữ “chết” trắng tinh rất chói mắt, nhất là khi bên cạnh nó còn có những ngọn phúc đăng chúc nguyện.

Bên Đại Tiêu nhìn chăm chú mặt sông, xác nhận không có bất cứ điều gì khác thường, sau đó mấy binh sĩ phụng mệnh ngồi thuyền nhỏ, vớt chiếc thùng gỗ kỳ quái đó lên.

Trong đêm đen, một dịch binh đang cưỡi chiến ngựa tức tốc từ quận Mậu chạy về quận Bình Nam, hắn mang theo một tin tức xấu khiến người người bất an.

Khi thái thú Diêu Côn nhận được cấp báo từ quận Mậu thì đã là mồng hai năm mới.

Ông ta đọc nội dung xong mà kinh ngạc trợn mắt há mồm, vội sai người nhanh chóng đến tổng doanh trại ở ngoài thành mời Long tướng quân quay về!

Sai dịch cưỡi ngựa suýt nữa gãy chân ngựa, chạy nhanh đi đi về về, thở hổn hển lại báo, vào ngày mồng một Long đại tướng quân nhận được quân báo khẩn cấp, đã đến doanh trại ở sông Tứ Hạ, không ở trong tổng doanh trại.

Trái tim Diêu Côn rớt xuống, quân báo khẩn cấp?! Đúng dịp như thế ư, toàn bộ chuyện đều kéo đến cùng nhau?!

Trong doanh trướng sông Tứ Hạ, Long Đại nhìn thùng gỗ trên bàn không chớp mắt. Trong thùng gỗ đựng ba đầu người - một nam một nữ một đứa trẻ.

Tả tướng quân Chu Sùng Hải ở ngay bên cạnh, bẩm báo kỹ càng quá trình nhận được thùng gỗ. Lá cờ hai mặt ấy cũng được đặt trên bàn, nhức mắt nhói tim.

“Cũng không biết thân phận ba người này là như thế nào nữa.” Chu Sùng Hải nói, “Nhưng ý đồ khiêu khích tuyên chiến của Nam Tần đã khá rõ. Sau khi quẳng thùng gỗ xuống sông, bọn chúng lên bờ dùng mũi tên lửa bắn cháy phúc đăng trên sông.”

Ở Đại Tiêu phúc đăng đại diện cho điều gì, không phải Nam Tần không biết. Tiêu hủy câu chúc mừng năm mới của người Đại Tiêu, lại vào ngày tết đưa đầu của một nhà ba người đến, hành động diệt môn này đã quá mức ác độc.

Long Đại im lặng nhìn đầu ba người kia, qua một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Là mật thám mai phục ở Nam Tần của chúng ta.”

Chu Sùng Hải giật mình.

Long Đại không nói nhiều, cuối cùng hắn nhìn đầu của Miêu Khang, rồi đưa tay đậy nắp thùng gỗ lại.

Hai mươi năm trước Nam Tần từng khiêu chiến với Đại Tiêu, khi đó tổ phụ của Long Đại là Long Dật nắm giữ ấn soái ứng chiến. Đích thân ông ấy lựa chọn ba thiếu niên lẻn vào ranh giới địch thăm dò tình báo, chỉ có một người sống sót. Mật thám đó chính là Miêu Khang.

Năm đó khi miêu Khang nhận lệnh vào Nam Tần chỉ mới mười lăm tuổi. Người anh hùng còn trẻ,vì Đại Tiêu mà thám thính được không ít tình báo. Sau khi hai nước hòa đàm, Long Dật lệnh cho Miêu Khang ẩn nấp tại Nam Tần, do thám tình hình và ý đồ thực sự của Nam Tần. Sau đó Miêu Khang ở lại luôn nam Tần, cung cấp tình báo Nam Tần cho Đại Tiêu. Là mật thám Đại Tiêu cắm rễ sâu nhất ở Nam Tần, cũng là người hữu dụng nhất.

Long Đại chỉ mới gặp qua Miêu Khang bốn lần. Lần đầu gặp là lúc đi theo phụ thân. Khi ấy Long Đại còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn nhớ biểu cảm đau buồn nước mắt dâng trào như suối của Miêu Khang khi nghe tin tổ phụ Long Dật chết trận. Lúc ấy phụ thân Long Thắng đã nói với Miêu Khang rằng, có rất ít người biết thân phận của hắn, nhưng công lao của hắn, Long Dật nhớ, Long Thắng ông nhớ, trên dưới đội quân Long gia đều nhớ, ngay đến hoàng thượng cũng biết, nếu hắn muốn quay về thì ông có thể sắp xếp.

Miêu Khang lại hỏi ngược lại, các ngươi có chọn được người nào có thể tin tưởng để ẩn nấp trong Nam Tần hơn ta sao?

Đương nhiên không có.

Miêu Khang lại hỏi tiếp, các ngươi có biết Nam Tần vẫn còn có dã tâm, không ngừng tranh đoạt hoàng quyền, sau này sẽ có tai họa ngầm không?

Đương nhiên không ai biết rõ hơn Miêu Khang.

Vậy là Miêu khang nỏi: “Long tướng quân tin ta dùng ta, nhất định ta không thể phụ lòng ủy thác của Long tướng quân được. Dù ngài ấy sống hay chết, quân lệnh vẫn còn đấy. Ta sinh là người Đại Tiêu, chết là ma Đại Tiêu. Nếu hồn có về đâu, tất vẫn theo đội quân Long gia chinh chiến nam bắc.”

Long Đại nhắm hai mắt, nhớ đến năm ngoái lần cuối gặp Miêu Khang, lúc hắn nói hình như hoàng thất Nam Tần có rục rịch, nhất định Đại Tiêu phải cảnh giác, cũng đã nói những lời như vậy.

Nếu hồn có về đâu...

Hắn đã theo ba đời Long gia đại tướng.

Lần này đối lập với biên giới Nam Tần, Long Đại phái mật thám đến Nam Tần, có không ít người đều dựa vào Miêu Khang chi viện chăm sóc, rất nhiều tình báo cũng nhờ Miêu Khang thám thính truyền đến. Mà lúc Long Thắng nghe được Miêu Khang đồng ý tiếp tục ẩn nấp thì cũng đã nói: “Nhất định quân Long gia sẽ không phụ ngươi.” Nên tên của Miêu Khang chẳng mấy ai biết, chưa từng được ghi chép trong sách. Bên trong Đại Tiêu, số người biết có một mật thám bí mật chôn giấu rất sâu ở Nam Tần, biết phải liên lạc thế nào, tuyệt đối không vượt quá năm.

Và giờ đây, đầu của Miêu Khang cùng vợ con hắn được bày ra ngay trước mắt Long Đại.

Nam Tần biết thân phận của Miêu Khang.

Dựa theo tình trạng đầu lâu mà xem thì hắn vừa bị giết liền được đưa đến.

Có nghĩa là Nam Tần đã chọn đêm ba mươi, chọn nơi cách Đại Tiêu một con sông, trong lúc phúc đăng dập dềnh trên sông, ánh nến tỏa sáng một vùng non nước, đã giết một nhà Miêu Khang.

“Đây rõ ràng là tuyên chiến mà, tướng quân.” Chu Sùng Hải nói. Bây giờ toàn quân đã vào trạng thái ứng chiến, chỉ cần Long Đại phát lệnh, quân thuyền sẽ tấn công Nam Tần ngay.

Long Đại im lặng một hồi, nói: “Nếu tấn công Nam Tần thì chúng sẽ đánh lại.”

“Tướng quân.” Chu Sùng Hải cau mày, chỉ phòng thủ thôi sao? Nam Tần đã đến trên đầu bọn họ mà ngồi rồi, làm sao nhẫn nhịn nổi nữa.

“Canh gác kỹ biên phòng. Ta phải về thành Trung Lan một chuyến.” Long Đại nói. Với hắn mà xem, quan trọng không phải là Nam Tân lại dám khiêu khích như vậy, mà vì sao Miêu Khang lại bị lộ? Miêu Khang chết, đồng nghĩa với việc bố cục mật thám của bọn họ ở Nam Tần đã tan rã.

“Tướng quân.” Chu Sùng Hải vẫn không phục, “Không phải chúng ta cũng giữ trong tay mật thám của thành Trung Lan sao, cho dù không đánh thì cũng nên kính lại bọn chúng mấy đầu người chứ.”

“Những người đó là dân Đại Tiêu.” Long Đại thờ ơ nói, rồi không nói thêm gì nhiều nữa, xoay người rời đi.

Chu Sùng Hải ngẩn người, đến khi kịp pản ứng lại thì hận đến mức cắn răng. Trên cuộc chiến mật thám, Đại Tiêu bọn họ đã thua. Đúng là không hết giận nổi, thật muốn đánh một trận cho sảng khoái.

Vào ngày mồng bốn đầu năm, Long Đại quay về thành Trung Lan.

Chưa có khói báo động, chứng minh tiền tuyến chưa khai chiến.

Vừa về đến lầu Tử Vân, Long Đại đã cho triệu Tạ Cương đến gặp. Tạ Cương nghe chuyện mà trợn mắt há mồm, “Thuộc hạ không hề nhắc đến Thư đồng với ai cả. Mật thám phái đi chỗ ở an toàn do Thư đồng bố trí, đến khi đó tìm trong phòng để lại ám hiệu liên lạc. Mỗi người một khác không giống nhau. Thư đồng vô cùng cẩn thận.”

Trên thực tế, chính Tạ Cương cũng không biết rốt cuộc Thư đồng có thân phận gì, chỉ biết là mật thám năm xưa quân Long gia sắp xếp ở Nam Tần. Hắn đã gặp Thư đồng một lần, là một người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, ẩn nấp ở Nam Tần đã lâu, biết rõ tường tận công việc Nam Tần.

Từ cách nói năng và nội dung tình báo của Thư đồng, Tạ Cương đoán Thư đồng đã lẫn vào quan trường Nam Tần, nhưng rốt cuộc hắn ta làm gì, Tạ Cương cũng không biết. Mật thám mà hắn phái đến Nam Tần cũng không biết Thư đồng là ai, chỗ ở an toàn để lại thức ăn, tiền bạc cùng manh mối tình báo, có cả cách thức liên lạc khẩn cấp nữa, nhưng Thư đồng không hề gặp mặt trực tiếp với những thám tử này.

Thư đồng đã bị lộ. Tim Tạ Cương chìm xuống đáy vực.

Vậy thì e hai mật thám hắn phái đến Nam Tần đã lành ít dữ nhiều. Khó trách gần đây không nhận được tình báo, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Không thể nào là do phía lầu Tử Vân tiết lộ tin tức được. Thuộc hạ không nhắc đến Thư đồng với bất cứ ai cả.” Tạ Cương nhấn mạnh lại lần nữa.

“Vậy còn chuyện nào khác nữa không?” Long Đại hỏi.

Tạ Cương lắc đầu, trong thành Trung Lan gió yên sóng lặng, không có động tĩnh của mật thám. Nếu nói có chuyện thì chỉ trừ mỗi chuyện này. “Vào hôm mồng hai, thái thú đại nhân phái người đến mời, nói là có việc gấp cần tướng quân qua bàn bạc. Tướng quân không có ở đây, thuộc hạ có đi qua hỏi, thái thú nói phải chờ tướng quân trở lại.”

Long Đại gật đầu, xoay người rời đi.

Hắn thô lỗ đẩy mạnh cửa phòng đi ra, Tạ Cương cũng đi theo. Vừa ra khỏi cửa thì đã bị Long Đại cản lại. Long Đại quay đàu nghiêm nghị quát: “Ngươi không cần đi theo, tự mình suy nghĩ cho kỹ, đến lúc ta về sẽ xử lý ngươi.”

Nhiệm vụ mật thám xảy ra bất trắc, Tạ Cương không thể đổ trách nhiệm cho ai khác được, hắn quỳ một chân xuống, trầm giọng nói: “Thuộc hạ biết tội rồi.”

Mấy vệ binh cách đó không xa thấy tình cảnh này, kinh hãi há to miệng, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Long Đại quay về phòng mình, lật xem hồ sơ được đặt trên bàn từ sau khi mình đi, không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp cả. Thế là hắn gọi đội vệ binh đến, chuẩn bị lên đường tới phủ thái thú.

An Nhược Thần lén lút đứng chờ ở bên tường. Nàng nghe được tin tướng quân vừa về lại phải ra ngoài, vội vã chạy như bay đến, tướng quân gấp gáp như thế, nhất định là có chuyện khẩn cấp rồi, không thể làm chậm trễ chính sự của tướng quân được, đương nhiên cũng không được chậm trễ việc nàng nhìn hắn đâu. Mấy ngày từ biệt này, đúng là nhớ quá.

Long Đại bước đi, chượt thấy bên ven đường có người nửa nấp sau tường, duyên dáng đứng đấy.

Bước chân của Long Đại vẫn không ngừng, nhưng lại rẽ phải đi về phía đó. Vệ binh sau lưng cũng không phản ứng kịp, theo tướng quân rẽ phải. Dù tướng quân có muốn dẫn bọn họ đụng tường thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà đụng.

An Nhược Thần nhìn đội ngũ chỉnh tề khí thế kéo nhau đến chỗ nàng đang đứng, hoảng hốt suýt nữa thì xoay người chạy.

Không phải tính nhìn chàng nhiều thêm sao, tướng quân chàng dọa người như vậy có hợp không?

Long Đại thấy vẻ mặt của An Nhược Thần mới nhớ ra sau lưng còn có một đoàn đuôi dài. Hắn giơ tay phải lên ra hiệu, đội ngũ vệ binh sau lưng dừng lại.

Rồi sau đấy An Nhược Thần càng sợ hãi hơn. Bởi vì Long Đại cứ thế bước đến ôm nàng vào lòng ngay trước mặt đội vệ binh.

Lúc này có muốn chạy cũng chẳng kịp nữa rồi. An Nhược Thần thầm thở dài, tướng quân à, còn không bằng chàng cứ để họ đi tiếp. Tình hình này bây giờ cứ hệt như cố ý dẫn bọn họ đến xem vậy.

“Ta đến phủ thái thú.” Long Đại nói bên tai An Nhược Thần.

Nghe thấy giọng hắn, bao oán trách trong An Nhược Thần đều biến mất cả. Dường như tướng quân có vẻ mệt. Dù sao nàng cũng vùi đầu vào ngực Long Đại rồi, không thấy được biểu cảm của chúng vệ binh, nên chắc có thể lén ôm lại hắn nhỉ.

An Nhược Thần vòng tay ôm lấy eo Long Đại, cảm giác được Long Đại sờ đầu nàng.

Tim An Nhược Thần đập thình thịch, bất giác cười ngốc nghếch.

Long Đại buông nàng ra, nàng cũng nhanh chóng buông Long Đại, sau đó xoay người chạy đi, đến khóe mắt cũng chẳng dám liếc nhìn đội vệ binh, chạy hệt như chạy thoát thân, tốc độ kia có thể sánh ngang với gió.

Không thấy không thấy, bọn họ không thấy. An Nhược Thần cách ra xa, nhìn quanh bốn bề vắng lặng, lúc này mới che mặt lại. Sau khi lén cười ngốc nghếch thì hít sâu mấy hơi, tính giảm nhiệt độ trên mặt xuống, chợt nhớ ra Long Đại đã nói.

“Ta có dự cảm xấu, nên phải nắm chặt thời gian gần gũi với nàng nhiều hơn.”

Dự cảm của Long Đại đã trở thành sự thật.

Tin tức bên phía thái thú Diêu Côn vô cùng tệ.

Trước đó sứ đoàn Đông Lăng đã nói làm khách ở quận Mậu, sang năm mới sẽ lên kinh gặp hoàng đế Đại Tiêu, nhưng không ngờ trước đêm giao thừa đã bị tập kích. Bảy người chết chín người bị thương. Trong danh sách bảy người chết đó, có hai sứ thần nam Tần. Sát thủ tập kích bọn họ khoảng chừng trên dưới mười người, che mặt mặc quần áo đen, nói giọng khẩu âm Đại Tiêu. Có hai người bị giết, còn lại chạy trốn cả.

Sứ đoàn Đông Lăng vừa khiếp sợ lại tức nhận, sang ngày hôm sau liền đem thi thể về lại Đông Lăng. Ngày hôm đó Sử Bình Thanh truy xét hung thủ, nhưng không có kết quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.