Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 85: Chương 85




An Nhược Thần và Long Đại đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.

Rồi sau đó An Nhược Thần nở nụ cười lấy lòng với Long Đại, Long Đại nhướn cao chân mày. Tiếp theo liền thấy An Nhược Thần đứng lên. Nàng đi ra cửa xe, không nói hai lời nhảy chồm vào lòng Long Đại.

Tư thế kia tuyệt đối không thể gọi là thanh nhã được, chẳng những không đẹp mắt mà còn không an toàn nữa. Nếu không ai đỡ nàng thì chắc chắn nàng sẽ ngã xuống đất miệng lúng búng bùn.

Đỡ nàng? Hay để nàng ngã đây?

Long Đại còn chưa nghĩ kịp thì tay đã vươn ra. Hắn bước lên một bước, duỗi tay ra ôm cô vào lòng.

Đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.

“An quản sự.” Trong giọng của Long đại tướng quân ngập tràn bất lực.

“Nếu tướng quân thấy làm thế này không thích đáng thì cứ buông tay để em ngã đi.” An Nhược Thần tự đắc nói, “Cứ nói là không nỡ nhìn em trượt chân ngã nên mới đỡ em, nhưng dù sao thì cũng là nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên giữ khoảng cách.”

Long Đại thở dài, để nàng đứng vững rồi nói: “Vậy thì ta có thể ngã rồi.”

“Được, em tuyệt đối sẽ không kêu đau.” An Nhược Thần khôn khéo đáp lời. Xong rồi lại còn bổ sung một câu, “Nhưng giờ mà ngã thì muộn quá rồi, hai ta cũng đã nói qua nói lại mấy câu rồi. Đáng lý nên buông tay ra mới phải, như thế sẽ tự nhiên hơn chút. Giờ ôm cũng lâu quá rồi, nhưng chỉ cần tướng quân nhất mực khẳng định, người ngoài cũng chẳng thể nói được gì. Dù sao em không lấy được hôn thú, có người thấy tận mắt em và tướng quân thân mật cũng tốt. Tiến có thể công lui có thể thủ, tướng quân cảm thấy thế nào?”

“Không bằng thế này.” Long Đại nghiêm mặt đặt nàng xuống, “Nàng đi theo ta.”

“Vâng vâng.” An Nhược Thần đi theo hắn, suy nghĩ chẳng lẽ tướng quân nể mặt nàng, tìm một nơi không người để giáo huấn nàng tiếp sao? Dù sao nàng cũng không dám nhìn biểu cảm của người xung quanh, nàng cũng là cô nương có da mặt đấy. Đang nghĩ lung tung thì thấy Long Đại vẫy tay phải còn xoay cổ tay, An Nhược Thần không biết có chuyện gì, nhìn đăm đăm bàn tay kia nghĩ ngợi, nhưng Long Đại lại đột nhiên xoay người trợn mắt nhìn nàng.

Cái trợn này có nghĩa gì? An Nhược Thần thấy mình rất vô tội.

Kết quả Long Đại lại nói: “Không hề có chút nhãn lực nào, chỉ như vậy mà muốn bức hôn sao?”

“Ồ ồ.” An Nhược Thần hiểu ra. Vội vàng nhét tay minh vào tay Long Đại. Long Đại nắm lấy, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước. An Nhược Thần giải thích: “Tướng quân, do em chưa từng bức hôn bao giờ mà.”

“Hừ.” Long Đại đáp nàng bằng âm mũi.

An Nhược Thần nở nụ cười ngây ngô, cũng đưa một bàn tay khác đên, hai tay cùng nắm lấy tay Long Đại: “Chưa từng bức hôn, thời cơ không đúng, cho giấy hôn thú biểu thị tình ý để em đi làm chính sự là đủ. Chàng xem, có phải là tiến có thể công lui có thể thủ đúng không nào?”

“Không đúng.” Long Đại hất tay nàng ra, lạnh mặt nói: “Ở nơi này của ta chỉ có thể công không thể lui. Nàng cứ lui thử xem?”

An Nhược Thần nghiêm túc ngẫm nghĩ.

“Câu cuối quên đi, không cần thử.” Long Đại nhìn vẻ mặt này của nàng mà không chút nào yên tâm, ngộ nhỡ cô nương này nghĩ không thoáng mà thử thật thì hắn cũng chẳng biết lấy gì để chỉnh nàng nữa. Cũng không thể cắt chức nàng hay đánh nàng được.

Vào trong trướng, Long Đại ngồi xuống, An Nhược Thần còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Long Đại kéo qua đè trên đùi đánh hai phát vào mông. An Nhược Thần cả kinh thất sắc, may mà đánh không đau lắm, sau đó Long Đại cũng không làm gì tiếp nữa, An Nhược Thần vội lồm cồm bò dậy.

Tiếp đến nhanh nhẹn móc hôn thú ra: “Tướng quân, dựa theo cái này chép là được.” Tướng quân đã xả giận rồi, cũng nên bằng lòng nhỉ?

Long Đại tức giận nhận lấy, nhìn rồi nói, “Mài mực.”

An Nhược Thần khẩn cấp tìm mực, văn phòng tứ bảo lục tung toán loạn, bày đầy bàn cho tướng quân dùng, còn thuận tay rót thêm cốc trà cho tướng quân nữa.

“Lần tới nàng nên giở mấy trò vặt này với ta...” Long Đại trợn mắt.

“Vâng vâng, tướng quân dạy rất phải.” Dạy cái gì cũng không dạy rõ, dù sao tướng quân nói gì cũng đúng hết.

Long Đại cẩn thận lấy hôn thú ra nhìn, đúng là cũng không cần dốc sức nhiều lắm, cũng không phải là tam thư lục lễ chính thức gì, chỉ là sau khi hai nhà hai bên nhìn trúng nhau, bà mai mới đến cửa làm mai viết lại, tỏ vẻ hai bên đều có nguyện vọng, cầm cái này mời người định chủ hôn, định văn thư mua sắm này nọ. Vì không tính là chính thức hạ sính nên đúng là “tiến có thể công lui có thể thủ“.

Long Đại liếc nhìn hôn thú rồi lại nhìn An Nhược Thần, nói: “Cầm cái này về nhớ lo liệu cho phải, chỉ được phép công không được phép lui, nhớ chưa?”

“Vâng vâng.” An Nhược Thần thưa dạ.

“Nàng không có người thân gì ở thành Trung Lan cả.”

Coi An gia như chết đi vậy, An Nhược Thần cười nghe tiếp.

“Nàng tìm thái thú phu nhân lo liệu giúp nàng, dù sao cũng phải có một trưởng bối ra mặt. Ta sẽ gửi thư nhờ thái thú chuyện này. Cũng sẽ đưa tin cho nhị đệ ta, bảo nhà ta ở phía kinh thành chuẩn bị rõ.”

An Nhược Thần mím môi, sao đột nhiên lại thành chính thức vậy rồi? Như thế có áp lực lắm.

Long Đại liếc nàng, lặp lại lần nữa: “Chỉ cho phép công không cho phép lui.”

“Vâng vâng.” An Nhược Thần ngĩ, rốt cuộc là nàng lừa tướng quân hay tướng quân lừa nàng đây?

Long Đại bắt đầu nghiêm túc viết giấy hôn thú, có mấy câu thì chép bản gốc, có mấy lời do chính hắn viết. Thi thoảng còn dừng bút trầm tư, đứng đắn nghiêm minh, sợ viết sai từng câu từng chữ, lúc khẽ chau mày vô cùng nghiêm túc. An Nhược Thần nhìn gò má của hắn, sống mũi cao, lông mi dài, tướng quân điển trai thật đấy. Võ tướng trưởng thành như vậy liệu có hợp không? Khó trách tướng quân thường xuyên sầm mặt, nếu không dọa được người khác thì ra trận giết địch sẽ không đủ khí thế đâu.

An Nhược Thần không khống chế được, nhanh chóng đưa đầu sang mổ thật nhanh lên mặt Long Đại. Sau đó lùi về sau tiếp tục nghiêm trang đứng yên.

Long Đại sửng sốt ngẩn người, từ từ quay đầu sang nhìn nàng.

“Tướng quân viết tiếp đi, không chậm trễ.” An Nhược Thần phất tay.

Không chậm trễ, không chậm trễ ai hả! Long Đại nghiêm mặt: “An quản sự, vừa rồi là có ý gì?”

“Chỉ là muốn nhìn xem nếu tướng quân đột nhiên gặp phải biến cố thì biểu cảm có thay đổi hay không thôi.” An Nhược Thần còn rất có lý, “Tướng quân đúng là bình tĩnh, không hổ là tướng quân.”

Tướng quân không bình tĩnh chút nào cả. Tướng quân kéo cô nương An Nhược Thần làm phiền mình qua gặm mấy miếng, sau đó đặt lên đầu gối đánh vào mông hai phát.

An cô nương bị đánh được voi đòi tiên, lôi một tờ giấy khác ra đưa đến: “Tướng quân, có cả cái này nữa, giúp em viết một bản đi. Thân phận em giờ có khác, cần một nhị quản sự giúp xử lý chuyện vặt mới đúng.”

Long Đại cầm lấy nhìn rồi dựa theo đó viết, vừa viết vừa nói: “Nàng biết mà, nàng không thể bảo vệ tất cả mọi người được.”

“Em biết. Tướng quân dũng mãnh cơ trí, quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể trăm trận trăm thắng, mọi chuyện đều như ý được. Huống hồ em chỉ là một cô gái yếu ớt. Nhưng tướng quân có từng dạy, không đánh mà hàng là đồ hèn nhát, tuy em chỉ là phận nữ, nhưng em không phải là kẻ hèn nhát. Mọi việc em đều tận lực làm, liều đến một khắc cuối cùng.”

Long Đại nghe mà xúc động, trong lòng vẫn tiếc người trí dũng song toàn trước mặt này không phải là đấng nam nhi, nếu không sẽ là mưu sĩ tốt tướng hiếu chiến rồi, nhưng lại cảm thấy là nữ tử thì không gì hợp hơn, nếu không chỉ sợ cả đời này hắn sẽ không tìm được nương tử nào vừa ý như thế.

Long Đại viết xong mấy bản An Nhược Thần muốn. Sau đó bảo nàng lên xe ngựa chờ, hắn có chuyện giao cho Điền Khánh, Lư Chính.

An Nhược Thần đợi rất lâu thì Điền Khánh, Lư Chính mới quay lại, không ngờ là Long Đại cũng đến.

An Nhược Thần vội nói: “Tướng quân, giờ em đi thật đây. Sẽ không ở lỳ nữa đâu.”

Long Đại trừng mắt, nắm lấy tay nàng: “Nàng đã nhớ rõ chuyện ta giao phó chưa?”

“Rồi ạ.” Ngoan ngoãn gật đầu.

“Sau khi về thì đổi viện tử, chuyển đến viện tử ở gần chỗ ta, ở đó có vệ binh tuần tra, sẽ an toàn hơn. Điền Khánh, Lư Chính cũng dời đến ngoài viện nàng, có chuyện gì thì cứ gọi. Không thể một mình ra ngoài, có chuyện hãy viết thư cho ta.”

“Vậy chàng có hồi âm không?” An Nhược Thần cướp lời hỏi.

“Có.” Long Đại bóp tay nàng tỏ vẻ trừng phạt, còn chưa qua cửa mà đã học giọng điệu của oán phụ này từ đâu thế.

An Nhược Thần nhăn mặt vờ đâu, khiến Long Đại lại bóp nàng thêm phát nữa, vì sao trước kia lại không biết nàng hoạt bát như thế chứ, hoạt bát đến độ không nỡ để nàng rời xa.

“Nàng còn gì muốn nói với ta không?”

“Ừm.” An Nhược Thần do dự, “Hay để lần sau gặp tướng quân lại nói vậy.”

Long Đại nhướn mày, cố ý đùa hắn phải không? “Nói giờ luôn đi.” Giọng điệu như đại tướng quân đang hạ quân lệnh.

An Nhược Thần nhìn trái nhìn phải, mọi người đã sớm đứng ra xa, rất thức thời không nhìn tướng quân và cô nương tay trong tay. An Nhược Thần nghĩ một lúc, sau đó tiến đến bên tai Long Đại khẽ nói: “Bỗng em nghĩ đến một chuyện, không biết tướng quân có chê không. Nhưng tướng quân nói hôn sự phải lo liệu cho tốt, còn nói chỉ có thể công không thể lui, em nghĩ vẫn nên nói trước với tướng quân.”

“Cái gì?”

“Từ, từ trước đến nay em chưa từng bị người ta đánh vào mông bao giờ. Ý em là, cha đánh em cũng chỉ toàn vung tay vung chân, hoặc lấy roi lấy gia pháp đánh... vào người em, ý em là, trên người em không dễ nhìn lắm.” Những vết sẹo kia chẳng có cách gì mờ đi được. Thời gian qua nàng sống quá đỗi tự tại mà quên khuấy mất chuyện này, vừa nay Long Đại đánh nàng, rõ ràng mãnh phu võ tướng có thể một chưởng đập vỡ đá, nhưng nàng lại không hề thấy đau, trái lại còn ngập tràn ngọt ngào thân mật, so với quyền cước gậy gộc trước kia, nàng chợt nhớ đến vết sẹo trên người.

Long Đại nhìn nàng đăm đăm, nhìn đến độ mặt đỏ bừng. Long Đại nói: “Ta cũng chưa từng đánh mông cô nương bao giờ cả.”

An Nhược Thần không nhịn được mà nghĩ hắn đang xem thường, trọng điểm là đó sao? Nàng lỡ lời, hắn cũng nên nói mấy lời như thất lễ mới phải.

“Trên người ta cũng chằng chịt đầy sẹo, đợi sau khi thành thân, chúng ta có thể so sánh xem.”

Ầm, mặt An Nhược Thần bị thiêu cháy ngay tức khắc. Đỏ mặt như thế cũng đáng yêu quá, Long Đại bật cười.

“Vậy, còn cái kia, em không thích tam thê tứ thiếp. Nếu sau này có chuyện gì, em nói là, nếu tướng quân có ý với cô nương khác thì em sẽ rời đi.”

Long Đại thôi cười, nghiêm túc nói: “Sao lại có suy nghĩ này, sao nàng có thể tùy tiện rời đi được?”

An Nhược Thần há miệng tính phản bác, lại nghe thấy Long Đại nói tiếp: “Nếu nàng không dạy mấy thê thiếp kia phục thù chỉnh ta đến mức người ngã ngựa đổ, nhìn ta mặt mày xám tro hối hận vì chuyện lúc trước, thì sao nàng có thể rời đi?”

An Nhược Thần: “...” Đúng là nàng có thể sẽ làm như thế.

“Ta dẫn binh đánh giặc rất mệt, cũng không muốn về đến nhà còn phải đấu trí đấu dũng với nương tử. Một người là đã đủ hưởng thụ rồi, nàng nói có đúng không?”

An Nhược Thần hé môi cười: “Sau này thế nào khó mà nói được, nhưng hôm nay em đã nói ra rồi, chàng cũng đã đồng ý, thế là đủ.”

“Vậy em còn dặn dò gì không?”

“Không ạ, đợi em nghĩ ra thì sẽ lại nói cho chàng.”

“Được.”

“Vậy em đi nhé.”

“Được.”

“Tướng quân có thể buông tay được rồi.” Luôn miệng nói được mà cứ cầm tay không buông là sao?

Lúc này Long Đại không đáp mà chỉ nhìn nàng. Nhìn rồi lại nhìn, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà lại bật cười. Hắn vừa cười, An Nhược Thần lại cảm thấy như có gió ấm phất qua mặt, bốn bề hoa nở. Sau đó hắn buông tay nàng ra, đóng cửa xe ngựa lại hộ nàng.

An Nhược Thần cầm bàn tay kia, dường như bên trên vẫn còn đọng lại nhiệt độ của tướng quân. Lúc này nàng mới phát hiện tim mình đập nhanh vô cùng. Lúc chạy đến doanh trại do dọc đường gấp gáp nên căng thẳnga, nay kế hoạch đã được như ý nhưng vẫn thấy căng thẳng hơn.

Chỉ có thể công không thể lui!

Tướng quân đã nói như vậy.

Ta cũng chưa từng đánh mông cô nương bao giờ cả.

Tướng quân đã nói như vậy.

An Nhược Thần đỏ mặt cười ngây ngô. Được ạ, tướng quân. Nàng sẽ dốc hết sức lực, chỉ công không được lui.

An Nhược Thần quay về lầu Tử Vân, không màng mệt mọi mà giao công hàm Long Đại đã viết trước đó cho Chu trưởng sứ, sau đó gọi vệ binh mời Lục đại nương đến. Sau khi Lục đại nương tới, An Nhược Thần đưa lệnh hàm của Long Đại cho bà xem “Nếu đại nương sẵn lòng, ta muốn mời đại nương đến lầu Tử Vân đảm nhiệm chức Nhị quản sự.”

Lục đại nương ngạc nhiên: “Vì sao cô nương lại quyết định thế?”

“Tiền Bùi còn ác quỷ hơn cả cha ta. Nếu lão biết ta và đại nương có giao tình, không chừng về sau sẽ làm chuyện gì đó.” An Nhược Thần tỉ mỉ nói lại lời mà Tiền Bùi đã đe dọa An Nhược Hi, Lục đại nương vô cùng kinh hãi.

“Đến lầu Tử Vân đi. Trước nay luôn do ta làm liên lụy đại nương, ta cũng nên chịu trách nhiệm. Chuyện bên ngoài nay vẫn còn thỏa đáng, sẽ không chậm trễ.”

An Nhược Thần sắp xếp tốt cho Lục đại nương, sau đó cầm hôn thú chạy thẳng đến phủ thái thú.

Hai hôm sau. thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt đưa An Nhược Thần đến An phủ. An Chi Phủ đã sớm nhận được thiếp, cả nhà cung kính chờ thái thú phu nhân đến thăm.

Nhưng khi thấy An Nhược Thần cũng đến, toàn bộ An gia đều ngẩn ra.

Mông Giai Nguyệt ôn hòa khách khí, đầu tiên là hỏi mấy câu chuyện nhà, sau đó chúc mừng An Chi Phủ và An gia, nói tuy An Nhược Thần đã rời khỏi hộ tịch An gia, nhưng máu mủ vẫn không sửa đổi được, tính thế nào thì nàng vẫn là đại cô nương An gia, nay nàng và Long đại tướng quân tâm đầu ý hợp, Long đại tướng quân tự mình viết hôn thú, lại đưa tin cho thái thú, dặn dò phải chuẩn bị hôn sự, đây là chuyện rất tốt, cũng là đại hỷ sự của An gia.

An Chi Phủ nghe mà không tin nổi vào tai mình, vừa mừng vừa sợ, suýt nữa đã ngất đi. Đại tướng quân hộ quốc Long Đằng, lại muốn trở thành con rể của ông ta sao?

An Chi Phủ nhìn An Nhược Thần, đúng là thủ đoạn cao, sao lại có thủ đoạn thế chứ, hồi trước đã xem thường nó rồi. Tiền Bùi thì có là gì, đây chính là Long Đằng đại tướng quân, có mười Tiền Bùi cũng không so được.

“Cái này, cái này...” An Chi Phủ xoa tay, không biết phải trả lời thế nào, đang định nói những câu đại loại như đây cũng là nhờ phúc của phu nhân, nhưng chợt nghe Mông Giai Nguyệt nói: “Tuy này cũng xem là chuyện vui của An gia, nhưng dù sao đại cô nương cũng không còn tên trong hộ tịch An gia nữa rồi, chặt chẽ mà nói, nàng cũng không có trưởng bối làm chủ cho mình.”

An Chi Phủ ngẩn người, ông ta vẫn chưa chết mà, ông ta không phải là phụ thân trưởng bối của nàng thì là gì đây?

Mông Giai Nguyệt lại nói tiếp: “Ta được tướng quân nhờ thay mặt lo liệu chuyện này rồi. Chỉ e ngày sau khi làm việc, An lão gia làm ồn không rõ quan hệ, nên ta mới tới thông báo một tiếng. Hôn sự của An đại cô nương sẽ do ta làm. Phía An gia đừng nhúng tay vào.”

An Chi Phủ không phục, chuyện tốt đến nhường đó, lại muốn gạt An gia bọn họ sang một bên sao? Họ mới là người thân của An Nhược Thần, ông ta là phụ thân ruột của An Nhược Thần đấy.

An Chi Phủ đang định mở miệng thì An Nhược Thần đã lạnh lùng nói: “Tuy không cần An gia bận tâm hôn sự chư lễ, nhưng bây giờ thân phận của ta đã khác, hy vọng An lão gia nói rõ với trên dưới An gia, sau này làm việc phải theo quy củ, ăn nói hành sự cẩn thận, dẫu sao cũng can hệ đến mặt mũi của Long đại tướng quân. Nếu gây ra họa hay phạm lỗi gì, tướng quân có thể nghiêm trị không tha, sợ là không che chở được cho các người.”

Đàm Thị hít một ngụm khí lạnh, lần này thì rõ rồi. Đây là đến cửa dạy dỗ bọn họ, khiến bọn họ khó coi đây mà.

Nhưng An Nhược Thần lại nói tiếp: “Có điều thái thú phu nhân nói rất đúng, bất kể thế nào, máu mủ vẫn không thay đổi được, ta là con gái An gia, nếu có người ức hiếp đến trên đầu các ngươi, thì đó cũng là đè đầu tướng quân. Nếu gặp khó xử thì cứ nói với ta. Ta không làm chủ được thì vẫn còn tướng quân.”

Ngụm khí lạnh mắc nghẹn nơi ngực Đàm Thị, đây là ý gì? Nguyền rủa bọn họ hay là gì khác nữa? Tiện nhân An Nhược Thần này sẽ giúp An gia, có đánh chết bà ta cũng không tin.

An Nhược Thần nhìn đăm đăm tỷ tỷ, hốc mắt đỏ lên.

“Ta không bảo vệ được muội.” Thậm chí nàng vẫn nhớ như in giọng của đại tỷ khi nói lời này. Nhưng giờ đây, tỷ ấy đến cửa, tuy không nhìn thẳng vào nàng, nhưng đã đi vòng biểu đạt một ý —— tỷ ấy đang tính toán bảo vệ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.