Tịnh Duyên sư thái đạp nắng sớm quay về Tú sơn, bà không đi vào từ cửa chính mà là đi một vòng quanh am Tịnh Tâm, ở phía sau am viện, bà trông thấy Giải tiên sinh. Giải tiên sinh đứng dưới gốc cây táo cạnh vườn rau, trên mặt là nụ cười thân thiện.
“Sư thái đã về rồi.”
Tịnh Duyên lạnh lùng mở miệng: “Đã làm xong. Đưa bạc đi.”
Giải tiên sinh nói: “Sư thái cực khổ rồi, mà ta cũng đã đợi ở đây một đêm, dẫu sao sư thái cũng nên khách sáo đôi câu rồi mới nói chuyện tiền bạc chứ.”
“Khách sáo đôi câu thì ngươi sẽ cho thêm bạc?”
Giải tiên sinh đứng hình.
“Cho nhiều ta cũng không lạ gì.”
Giải tiên sinh mỉm cười, muốn vờ không ra ngoài.
“Ta làm xong chuyện còn phải đợi vệ binh rút lui hết, giải trừ phòng vệ, đến nửa đêm khi tuần tra phủ thái thú lơ là ta mới có thể thoát thân được, mà cổng thành đến giờ Mão* mới mở, đợi đến khi ta ra khỏi thành về đến nơi cũng vào khoảng giờ này, có kẻ ngu mới chờ một đêm ở đây.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói.
(*Giờ Mão là từ 5-7 giờ sáng.)
Giải tiên sinh bị chế giễu đến mức cong khóe miệng, mỉm cười đáp: “Nên ta mới nói, quả thật sư thái không hiểu được khách sáo.”
“Chỉ là dối trá mà thôi, giả vờ khách sáo cái gì.”
Được rồi, thế thì gã không khách sáo nữa. Giải tiên sinh lạnh mặt đi, nói: “Vì sao Hoắc Minh Thiện lại thành tự sát?”
“Chết là được rồi.”
“Không được. Đây không phải là kết quả ta mong muốn.”
“Ngươi muốn kết quả gì? Ngươi bảo ta đi giết hắn, ta đã giết rồi. Nếu không phải tự sát thì nhất định phủ thái thú sẽ phát hiện có thích khách, ta không yên lòng, ai biết liệu trong đó có người biết nội tình sắp xếp này hay không, đến lúc đó la hét có thích khách muốn lúc soát phòng, tìm ra chỗ ta ẩn thân, vậy há chẳng phải ta cũng bỏ mạng?” Tịnh Duyên sư thái nhìn Giải tiên sinh chằm chằm, “Chẳng lẽ kết quả này tốt được hơn sao?”
“Đương nhiên không phải.” Giải tiên sinh âm thầm siết chặt quả đấm, khá thảm hại vì bị vạch trần.
“Vậy ngươi không hài lòng điều gì?”
Giải tiên sinh chợt cười, nói: “Cũng không phải là không hài lòng, chẳng qua là bất ngờ thôi. Ta cứ tưởng Hoắc Minh Thiện bị thích khách giết chết thì hẳn sẽ sôi sục dữ lắm, để bọn Diêu Côn chân tay luống cuống, như thế phía Nam Tần chúng ta mới hành sự được. Nay thành ra tự vẫn, đúng là khó nói.”
Tịnh Duyên sư thái cười lạnh: “có gì mà khó nói. Quen ra vẻ đạo mạo nên tưởng mình là quân tử thật à. Chơi xấu vu oan chuyện xấu nên là sở trường của các ngươi mới đúng. Đại Tiêu nói tự vẫn thì là tự vẫn sao? Cứ coi như là tự vẫn đi, nhưng vì sao lại tự vẫn? Người đang còn tốt đẹp như thế, không phải Đại Tiêu ép thì sao có thể tự vẫn được? Muốn thêm tội thì thiếu gì từ, chỉ có kẻ ngu mới cảm thấy khó nói.”
Giải tiên sinh giả bộ như không nghe hiểu lời châm chọc này, nhất thời cũng không nghĩ ra còn gì để chỉ trích nữa, chỉ đành phải nói: “Ngươi xác nhận chuyện này sẽ không để lại hậu họa gì chứ?”
“Ta không làm sai gì cả, có di thư, có thi thể, có hung khí, tất cả đều rất rõ ràng, không thể bới ra khuyết điểm được. Nếu có hậu họa, thì ấy là vấn đề của người khác, ngươi nên tìm kẻ khác mà hỏi.” Giọng điệu chắc chắn trong phủ thái thú còn có người do Giải tiên sinh sắp xếp. Giải tiên sinh không phản bác, lôi túi tiền ra, ném qua cho Tịnh Duyên sư thái: “Vậy thì tốt, ngươi cầm lấy đi.”
Tịnh Duyên sư thái bắt lấy, ước lượng sức nặng chứ không mở ra nhìn, sau đó xoay người mở khóa cửa viện tính bước vào, nhưng bà vừa đẩy cửa ra, nhìn vào hậu viện một cái thì gọi Giải tiên sinh lại: “Ngươi chờ đã.”
Giải tiên sinh đang tính đi, nghe vậy thì dừng lại.
Tịnh Duyên sư thái nói: “Ngươi vào am của ta.”
Giải tiên sinh chớp mắt, ra vẻ vô tội: “Tuy sư thái không tin, nhưng đúng là ta đã đợi ở đây một đêm. Nửa đêm xuân hàn rất lạnh, nên ta mới vào tránh.”
“Ta đã nói rồi, không thích có người khác quấy rầy. Nếu các ngươi không tuân thủ thì đừng tới nữa.”
Giải tiên sinh xòe tay ra: “Chẳng lẽ sư thái muốn vì chút chuyện nhỏ ta mượn chỗ tránh lạnh mà định phủi sạch liên quan với bọn ta sao.”
“Đúng thế.” Tịnh Duyên sư thái không vòng vo mà hỏi thẳng: “Không yên tâm, định giết ta diệt khẩu sao?”
Giải tiên sinh cười nói: “Sư thái đùa quá rồi. Sư thái là người vương gia kính trọng mà.”
“Vậy thì nói với Huy vương, thăm dò chỗ ở của ta đã làm ta mất hứng rồi, muốn để các ngươi cút xa chút, nếu không phục thì đến giết ta đi.” Tịnh Duyên sư thái nói đoạn, cũng không để ý đến phản ứng của Giải tiên sinh, không đợi gã đáp lời đã đi vào sân.
Cửa viện nặng nề đóng lại, sắc mặt Giải tiên sinh cũng theo đó sầm đi. Gã đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng đi xuống núi.
Giải tiên sinh quay về chỗ ở, có người đang chờ gã trong phòng, thấy gã về thì hỏi: “Sao rồi.”
Giải tiên sinh nghĩ một lúc rồi nói: “Tìm mấy người cho ta, ngày mai theo ta đến am Tịnh Tâm.”
Người nọ ngẩn người: “Nhưng nghe nói bà ta là đệ nhất cao thủ Nam Tần mà.”
“Nên ngươi phải tìm người có võ nghệ cao cường.”
“Dù sao đó cũng là chỗ ở của bà ta. Ở phủ thái thú còn không tìm được cơ hội đối phó bà ta, giờ đến chỗ đó, dựa vào mấy người mà muốn bắt lại? Ta không tìm được cao thủ cao cường như thế đâu.”
“Đương nhiên không phải đá chọi đá với bà ta, đối phó với bà ta phải dùng trí mới được. Ngày mai ta sẽ đi thăm dò trước, cũng không cần động binh khí. Dẫn theo người chỉ để đảm bảo an toàn mà thôi.”
“Ngươi sợ bà ta sẽ ra tay với ngươi? Nếu nàng ta dám như vậy thật, thì liệu nàng ta có liên quan gì đến cái chết của Mẫn công tử không?”
“Trước mắt kẻ khả nghi nhất chính là bà ta. Còn nữa, bà ta đang đề phòng ta. Lần này giết Hoắc Minh Thiện, bà ta cũng không làm theo những gì ta muốn.” Nên người gã sắp xếp mới không can thiệp được, cũng không thể trong tình hình tự sát thấy rõ như thế mà lại nhảy ra nói có thích khách, rồi đề nghị thái thú lục soát phòng được, quá khả nghi rồi. Chiêu này của Tịnh Duyên sư thái quá hay, giống như làm Lý Minh Vũ ngã gãy cổ vậy, rõ ràng trong nhiệm vụ xảy ra sai lầm, nhưng ngươi lại không thể bới lông tìm vết được.
Người nọ trầm ngâm nói: “Nếu ni cô này không dùng được thì đúng là tổn thất lớn. Tìm một người có thân thủ tốt như thế mà lại không ba hoa cũng không dễ dàng gì.”
“Tính tình bà ta cổ quái, vốn đã không nên dùng rồi. Trước khi xuất hiện sai sót, vẫn nên nghĩ biện pháp xử lý đi. Sắp khai chiến rồi, sau này sẽ còn nhiều chuyện nữa, phải đảm bảo người này sẽ không trở thành phiền toái của chúng ta.”
“Được.” Người nọ đáp một tiếng, “Ngày mai ta sẽ vào Trung Lan ở mấy ngày, giúp ngươi nghe ngóng tình hình trong thành, nếu yên ổn thì sẽ tìm một chỗ cho ngươi. Dù sao phía Phúc An cũng khá xa, ngươi hành sự sẽ không tiện.” Rồi hắn đổi chủ đề, lại nói: “Còn An Nhược Thần thì sao, ngươi định thế nào?”
“Vẫn chưa có tin tức của An Nhược Phương, không biết có phải là kế thăm dò của nàng ta hay không.” Giải tiên sinh cảnh giác nhìn người nọ, rồi nói: “Một khi tiền tuyến khai chiến, chắc chắn Long Đằng không thoát thân được, tuần tra sứ mà đến thì tự thân Diêu Côn khó bảo toàn được. An Nhược Thần ở trong thành Trung Lan, chính là nằm trong lòng bàn tay của chúng ta. Ngươi đừng gây sự, lúc trước phạm sai lầm ta không so đo, nhưng về sau đừng lỗ mãng nữa.” Nghĩ một lát thì thấy lời này hơi nặng, sợ đối phương không dễ chịu, thế là sửa lời: “Ý ta là, giờ cứ nhẫn nại đi, đợi chuyện kết thúc rồi, hoặc là lúc An Nhược Thần không còn lợi ích gì với chúng ta, ta bảo đảm nhất định sẽ giao nàng ta cho ngươi, tùy ngươi định đoạt, thế nào?”
Người nọ bật cười: “Vậy thì tốt, ngươi hiểu chuyện hơn Mẫn Đông Bình đấy.”
Lúc này An Nhược Thần đang ngồi trong phòng Tào Nhất Hàm, tiếp tục màn đối thoại giữa bọn họ. Tào Nhất Hàm im lặng, cũng không có phản ứng gì trước câu “ngươi chỉ có thể dựa vào ta” của An Nhược Thần.
An Nhược Thần kiên nhẫn đợi một lúc, nói tiếp: “Ta đồng ý giúp ngươi đi gặp Long tướng quân, chuyện giấy hoa tiên ít đi một tờ, ta sẽ không nói với bất cứ ai. Ngươi cũng biết đấy, Hoắc tiên sinh đến đây, Long tướng quân và thái thú đại nhân đã an bài phòng ngự nghiêm ngặt cũng vì trong thành Trung Lan có mật thám, thậm chí rất có thể trong phủ thái thú và nha môn cũng có. Bây giờ ta tạm thời đồng ý tin ngươi, vì trong di thư Hoắc tiên sinh đã phó thác chuyện này cho ngươi, ngài ấy tin tưởng ngươi. Nhưng ta không quen biết gì ngươi, trừ việc ngươi là người hầu của Hoắc tiên sinh ra, ta không biết gì về ngươi cả. Nên nếu ta không biết nội dung trong di vật của Hoắc tiên sinh là gì, liệu có bất lợi với tướng quân, mang đến phiền toái hay nguy hiểm cho ngài ấy hay không, vậy thì ta sẽ không giúp ngươi.”
Tào Nhất Hàm cắn chặt răng, thốt ra một câu: “Không có thư. Hoắc tiên sinh chỉ viết mỗi bức di thư kia. Ngươi suy đoán lung tung vu oan giá họa là có mục đích gì?”
An Nhược Thần không để ý đến lời này của hắn, lại nói: “Ta không cho người vào lục soát phòng ngươi cũng như người ngươi, là bởi vì nếu trên người ngươi có chứng cứ quan trọng, ta hy vọng có thể bảo vệ được nó. Nhưng nếu ngươi là kẻ phản đồ, Hoắc tiên sinh tin nhầm người, như thế thái thú đại nhân sẽ nhốt ngươi ở đây, về sau ngươi sẽ ra sao, ngài ấy định xử lý ngươi thế nào, ta không quan tâm.”
“Khẩu khí lớn lắm, ngươi thì có thân phận gì chứ, quan tâm nổi sao?”
Tào Nhất Hàm nói: “Ta cũng không biết ngươi. Long tướng quân đến biên giới Bình Nam trấn thủ, bỗng vô duyên vô cớ nhảy ra một vị hôn thê. Ta cũng chưa từng nghe Long tướng quân nhắc qua bao giờ, thái thú phu nhân nói ngươi là gì thì ngươi là thế ấy sao? Mà cho dù có vậy đi nữa thì sao hả?”
An Nhược Thần không để ý đến lời châm chọc của hắn, chỉ nói: “Có lòng đề phòng là tốt. Ngươi cứ giữ thư cho kỹ là được. Tiếp theo ngươi có thể nhìn tình thế, nhìn xem thái thú đại nhân nhốt ngươi hay để ngươi đi gặp tướng quân, nhìn xem tang lễ của Hoắc tiên sinh sẽ được diễn ra trong bao lâu.” Rồi nàng đứng lên, “Ta cũng không tiện ở lại quá lâu, nếu không sẽ có người nghi ngờ.”
Tào Nhất Hàm đấu tranh, không biết có nên tin nàng hay không. Nếu nàng ta đi rồi, có phải sẽ không có cơ hội không?
“Nếu ngươi xác nhận không gặp được tướng quân, lúc cần ta giúp thì đừng cho người đến tìm ta. Dù sao ta và ngươi không quen nhau, đây cũng không phải là nơi ta quản lý, theo lý thì ngươi có chuyện gì nên đi tìm thái thú phu nhân mới đúng. Ta sẽ lại tới sau, đến lúc đó, là cơ hội duy nhất ngươi nhờ ta giúp đỡ.”
An Nhược Thần nói đoạn, quay người đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra, Điền Khánh đã đứng ở bên ngoài trong trạng thái giơ tay gõ cửa, thấy An Nhược Thần đi ra thì vội nói: “Nha sai nói cô nương ở trong hơi lâu, nên ta đang định vào hỏi.”
An Nhược Thần nói: “Đừng lo. Ta chỉ đang trò chuyện với Tào tiên sinh thôi, khuyên hắn nén bi thương.”
Điền Khánh và nha sai giữa cửa cũng nhìn vào phòng, Tào Nhất Hàm xụ mặt quay đầu đi chỗ khác. An Nhược Thần đóng cửa lại: “Để hắn được yên tĩnh một lúc đi, xảy ra chuyện như thế, dù là ai cũng khó chịu đựng nổi.”
An Nhược Thần và Điền Khánh đi chào một tiếng rồi chuẩn bị về lầu Tử Vân, nàng chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Điền Khánh nhìn tư thế của nàng, thầm nghĩ nàng đã bất giác có bày ra bộ dạng như lúc tướng quân có suy nghĩ, hay là trong lòng đang nghĩ ngợi thật.
An Nhược Thần đúng là đang như thế, nàng đang do dự có nên tăng thêm áp lực cho Tào Nhất Hàm hay không, nàng đã diễn xong mặt trắng* rồi, nhưng vẫn chưa lôi được chân tướng ra, lúc này nên đổi mặt đen** vậy. Chỉ là nàng không yên tâm, ngộ nhỡ gây ra động tĩnh lớn, làm mật thám nghi ngờ mà ra tay với Tào Nhất Hàm, giết người diệt khẩu, lục soát được đồ thì…
(*,** Mặt trắng mặt đen là màu sắc trang điểm mặt trong kinh kịch để phân loại nhân vật. Mặt trắng là chỉ vai phản diện, mặt đen thể hiện người nghiêm túc, nói năng thận trọng hoặc hào sảng uy vũ.)
An Nhược Thần chợt dừng bước, xoay người lại hỏi nha sai: “Tối qua sau khi vệ binh rút lui, trong viện tử này còn lại bao nhiêu thị vệ?”
Nha sai đáp: “Bốn người. Hai người canh chừng cửa phòng của Tào tiên sinh, hai người khác ở cửa viện tử.”
“Một phiên trực bao lâu?”
“Canh giữ một đêm. Đến giờ Mão mới thay phiên.” Nha sai kia hỏi lại: “An cô nương hỏi điều này để làm gì?”
“Không có gì, chỉ là thái thú phu nhân bảo ta nên khuyên Tào tiên sinh, sợ hắn không nghĩ thông được thôi. Ta cảm thấy Tào tiên sinh không phải là người không nghĩ thông, nhưng hắn khá bất mãn với Long tướng quân, ta lo hắn nổi giận sẽ đả thương người khác, nếu hắn có động tĩnh gì, có người canh chừng có thể kịp lúc xử trí thì tốt.”
“Điều đó là tất nhiên rồi. Đại nhân có dặn dò,t rước mắt không thể không có người.”
An Nhược Thần cười một tiếng, khách sáo mấy câu như đã vất vả rồi rồi rời đi.
Tim An Nhược Thần đập thình thịch. Bỗng nàng nghĩ đến một khả năng, nhưng ngay sau đó phải tự lắc đầu, điều này cũng không nói rõ được. Nếu trước đó trong phòng có thích khách, ép Hoắc tiên sinh viết di thư rồi sau đó sát hại ngài ấy, ngụy trang thành tự vẫn, là tự vẫn, dĩ nhiên sẽ không có ai lục soát, sau đó đợi tất cả canh phòng đều rời đi, nhân lúc nửa đêm mọi người thả lỏng thì lặng lẽ chạy trốn. Nhưng nếu như thế, vì sao thích khách lại cho Hoắc tiên sinh cơ hội viết một phong thư khác?
Là nàng đoán sai rồi ư, không phải Hoắc tiên sinh dùng tờ giấy kia mà là thích khách sao? Cũng không đúng, An Nhược Thần hít sâu, trong di thư Hoắc tiên sinh đặc biệt dặn Tào Nhất Hàm xử lý di thư của mình ắt có nguyên nhân, mà phản ứng của Tào Nhất Hàm cũng đã xác nhận điều này.
Vậy đúng là tự vẫn thật sao?
Nội tâm An Nhược Thần như bị trăm móng gãi lấy, thật sự rất muốn vào căn phòng kia lục soát một phen, mặc dù nhất định thích khách đã không còn ở đây, nhưng nàng có thể xác nhận có chỗ nào để cho người ta ẩn nấp không là đủ rồi. Nhưng không được, nàng không thể để lộ thêm bất cứ nghi ngờ gì với căn phòng kia nữa. Không thể để mật thám cảm thấy Tào Nhất Hàm là uy hiếp.
Đúng vậy. Nếu thật sự có thích khách, chứng tỏ trước khi vệ binh bao vây viện tử kia, thích khách đã biết Hoắc tiên sinh sẽ trốn trong căn phòng đó rồi. Không ở phòng chính, không ở cùng người hầu Tào Nhất Hàm, mà là một thân một mình ở trong căn phòng kia.
Có lẽ thân phận của gian tế còn đáng sợ hơn suy đoán cả gan của nàng. Là thái thú ư? Ông ta một mực che chở Tiền Bùi. Nếu Tiền Bùi có nghi ngờ, như thế chỉ sợ thái thú cũng không thoát khỏi liên quan.
An Nhược Thần không dám nghĩ, nếu thật sự là thái thú thì có rất nhiều chuyện có thể giải thích được. Trong án của Lưu Tắc, tại sao Lâu Chí lại biết được sắp xếp trước mà muốn diệt khẩu Lưu Tắc, tại sao Giang Mãn Tanh lại nói dối gán tội cho Lý trưởng sử, rồi sau đó lại trùng hợp bị phái đến bờ sông, kết quả chết đuối.
Nhưng cũng không đúng, tác phong làm việc của thái thú đại nhân không giống mật thám, hơn nữa bên cạnh ông ta còn có Mông Giai Nguyệt. Phụ thân Mông Giai Nguyệt là Mông thái thú đã chết vì chiến tranh với Nam Tần, bà hận đánh giặc, làm sao cho phép phu quân của mình dốc sức vì Nam Tần được. Ân ái giữa vợ chồng bọn họ cũng không giống giả vờ, trong ánh mắt nhìn nhau chan chứa tình ý. An Nhược Thần thấy nàng có thể xác định điều này. Như thế có lẽ thái thú phu nhân biết thái thú cuốn vào chuyện này, vì tĩnh nghĩa phu thê nên cũng giúp ông ta giấu giếm. Nhưng nếu nghĩ như vậy, Tiền Thế Tân kia rất được trọng dụng, lại là con trai của Tiền Bùi, há chẳng phải cũng là mật thám sao?
Không được không được. An Nhược Thần lắc đầu nguầy nguậy. Nàng không thể quá mù quáng được, mù quáng đến mức nhìn ai cũng nghi ngờ, nhìn ai cũng là mật thám, cuối cùng lại không nhìn nhận rõ ràng. Nàng nhớ tướng quân quá. Nếu tướng quân có ở bên cạnh, nhất định sẽ hướng dẫn nàng thật tốt, cái gì tướng quân cũng biết cả, nhất định chàng sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này.
An Nhược Thần đã nghĩ ra nên viết thư thế nào rồi. Nàng quay về lầu Tử Vân, vội vã viết thư cho Long Đại. Trong thư giãy bày nỗi nhớ nhung sâu nặng của mình, vừa viết vừa xoa cánh tay ép dà gà xuống, hy vọng tướng quân có thể kiên cường, chịu đựng được cơn buồn nôn này. Mức độ phóng đại như thế, chắc chàng có thể đoán được nàng nhớ nhung là cần gấp chàng chỉ điểm chứ nhỉ? Trong thư cũng viết chuyện Hoắc Minh Thiện tự vẫn, nàng bày tỏ rất tiếc, nhất là sau khi thấy Tào Nhất Hàm đau buồn, nàng lại nghĩ đến tình cảnh mất đi mẹ, sợ hãi nỗi đau chia cắt nhân thế, nàng rất lo lắng an nguy của tướng quân, rất muốn gặp tướng quân.
An Nhược Thần hy vọng Long Đại có thể hiểu được ám chỉ của nàng, nếu chàng không quay về thì sẽ đưa phong thư lệnh cho nàng đi gặp chàng, như thế nàng liền có lý do dẫn Tào Nhất Hàm đi cùng, hoặc truyền tin miệng của Tào Nhất Hàm đi. Đó là nếu Tào Nhất Hàm đồng ý nói với nàng.
An Nhược Thần giao thư cho Chu trưởng sử để dịch binh truyền đi. Đúng lúc này thấy Lục đại nương quay về.
Lục đại nương đã vào lầu Tử Vân nên không còn đưa rau đưa đồ ăn đến các phủ nữa, mà bà đã giao việc này lại cho Tề Chinh. Tề Chinh tuổi còn nhỏ, nên Triệu Giai Hoa cũng giúp cậu tổ chức giải quyết các chuyện, dạy cậu cách tính sổ sách, ngày ngày Tề Chinh đưa người đi giao hàng xong thì sẽ đến tửu lâu Chiêu Phúc của Triệu Giai Hoa chạy vặt, ăn ở cũng ở đó nốt, cuộc sống yên ổn. Còn Lục đại nương vẫn ngày ngày ra cửa xã giao với thái nông hàng thương, chọn mua nguyên liệu cho lầu Tử Vân, đồng thời cũng dùng cách này để che giấu hành động nghe ngóng tin tức.
Trước đó Lục đại nương bận rộn một đống chuyện vặt trong lầu Tử Vân, sau đó tìm hai chuyện nói phải đi báo với An Nhược Thần. Đợi đến chỗ của An Nhược Thần, An Nhược Thần cho vệ binh lui ra, lúc này Lục đại nương mới không kiềm hãm tâm tình kích động nữa, nói một hồi thế này thế nọ với An Nhược Thần.
An Nhược Thần ngẩn người, rồi sau đó cũng ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật không?”
“Không thể sai được. Lúc đó trời còn sớm, Trần Khuê kia vừa chuẩn bị đi làm ruộng, còn đang tìm cuốc thì trông thấy. Đúng là tướng mạo của người kia, chiều cao trung bình, mặt tròn, mắt dài nhọn, nhìn qua có vẻ khá hiền. Mới sớm như thế, nhưng người này lại đi từ Tú sơn xuống. Tướng mạo không khác, hành tung khả nghi, thế là Trần Khuê liền để ý, vác cuống làm bộ ra đồng mà đi theo một đoạn ngắn, thấy người nọ buộc ngựa ở dưới chân Tú sơn, ắt hẳn là lên núi hành sự rồi. Hắn ta biết cưỡi ngựa, nhưng không phải vào thành mà đi về phía Đông.” Lục đại nương vô cùng hưng phấn, ở trong thành mãi không tìm được tung tích của người này, nhưng thì ra vốn người này không ở lại trong thành Trung Lan. Tuy điểm này có vẻ khá khả nghi, nhưng tìm kiếm đã lâu, bố trí mạng lưới, rốt cuộc cũng có tai mắt nhận được tin tức, Lục đại nương rất có cảm giác thành tựu.
“Hướng Đông?” An Nhược Thần trầm tư, “Đi như thế, có phải là đến huyện Phúc An không?” Phạm vi hướng Đông khá lớn, nhưng trong huyện Phúc An có Tiền Bùi.
“Có thể.” Lục đại nương nói, sau đó bóp cổ tay, “Đáng tiếc hắn ta cưỡi ngựa nên không thể do thám chỗ ở của hắn được.” Ra ngoài huyện, mạng lưới của bà không dễ điều khiển như ở trong thành Trung Lan.
“Không sao, chung quy là đã thấy được rồi. Tú sơn chính là đầu mối. Trên núi có gì?”
“Tôi nghe nói, có một am miếu.”
An Nhược Thần chấn động, mở to hai mắt, giật mình nói: “Sao ta không hề biết ở đó có am miếu.”
“Tôi cũng chỉ nghe nói lại thế. Đến Trần Khuê cũng không biết, cũng là nghe bảo. Nói đó là một tòa am rất nhỏ, bên trong chỉ có một ni cô. Không có hương khói gì, chỉ vào ngày lễ ngày tết mới có người lên dâng hương cho tiền đèn dầu, phần lớn dều là những người trong thôn ở gần chân núi. Dù có ở trong thôn thì am miếu này cũng không đáng nhắc tới, chứ đừng nói gì là người ngoài, nên có rất ít người biết. Nghe nói ni cô đó cũng không thích gần gũi với người khác, tự mình trồng rau, có lúc sẽ xuống núi khất thực, không thích trò chuyện.”
Hai mắt An Nhược Thần sáng rực lên, có lẽ màu xám tro nàng thấy hôm đó không phải là ảo tưởng suy đoán. Ni cô sống một mình trên am nhỏ ở trong núi, người đàn ông khả nghi tiếp cận quan sát nàng, còn cả Tiền Bùi của huyện Phúc An…
Những điều này xâu chuỗi lại một, như kéo ra một góc tấm lưới.
“Ngày mai ta phải lên Tú sơn một chuyến, xem am miếu kia mới được.” An Nhược Thần nói.
Lục đại nương vội nhắc: “Nếu nơi đó liên quan với mật thám thì cô nương phải cẩn thận đấy. Dù sao cũng là nơi rừng rậm sơn dã, ít có dân cư, nếu xảy ra chuyện gì cũng không có ai biết đâu. Phải dẫn theo nhiều người mới phải.”
“Ta biết, nhưng cũng không thể gióng trống khua chiêng được, không bằng không chứng lại đột nhiên dẫn nhiều người chạy đến một am miếu nho nhỏ không ai biết, rất dễ làm người ta nghi ngờ. Nay không đi được, ta phải suy nghĩ thật kỹ, tìm một lý do thích hợp.” An Nhược Thần nghĩ rồi hỏi: “Có chỗ nào, nhất thiết phải băng qua ngọn núi đó mới đến được không?”
Lục đại nương không biết, bà bèn nói: “Để tôi đi chuyến nữa hỏi rõ xem sao, thăm dò thực địa luôn.”
“Đừng lên núi, đừng để người khác thấy đại nương. Bọn họ biết ta và đại nương là cùng một phe rồi.”
“Cô nương yên tâm, tự tôi biết chừng mực.” Lục đại nương xoay người định đi, lại bị An Nhược Thần gọi lại: “Mấy ngày nay đại nương ra ngoài qua lại với người ta, giúp ta một chuyện nữa đi.”
“Mời cô nương nói.”
“Đại nương hãy đánh tiếng với mấy bà mối trong thành, nói là nghe nói Tiết gia cầu hôn An gia, ta biết chuyện này không có gì vui, đặc biệt tìm Tiết phu nhân trò chuyện. Hôn sự này cũng không tốt, tuy Tiết công tử bị bệnh nhưng lại tuấn tú nhã nhặn, có thể so với Phan An*, Tiết gia giàu có lại đức cao vọng trọng, sao An nhị cô nương có thể trèo cao được.”
Lục đại nương giật mình: “Cô nương muốn nói như thế thật sao?”
“Đúng vậy. Phải nói với mấy bà mối đó rõ ràng vào, cứ nói là ta không lấy làm vui gì trước hôn sự này. Thêm mấy lời chua xót, ai biết liệu có phải là An gia giở trò, bát tự tương thích sao? Dù là tương thích, nhưng chẳng lẽ người khác không hợp? Trong thành có biết bao cô nương tốt, ta cũng không tin trừ nhị muội ta ra không còn ai khác. Để các nàng tìm người giúp, xem có cô nương nào khác có bát tự thích hợp không, tìm được thì nói với ta, sẽ có trọng thưởng.”
Lục đại nương gật đầu đồng ý, nói bao giờ ra ngoài bà sẽ nhân cơ hội buông lời.
Lục đại nương đi rồi, An Nhược Thần ngồi trong phòng nghiêm túc tính toán, ngày mai nên lấy lý do gì để dẫn người lên núi đây? Phải điều tra thế nào? Sẽ gặp tình hình gì?