<!---->3.1 Bệnh phu hãn thê
Tiết Tự Nhiên thấy trên đời này chẳng có chuyện gì khiến hắn quá tiếc nuối cả. Tuy từ nhỏ bệnh yếu, người không khỏe, nhưng số mệnh đã vậy rồi, hắn cũng không oán trách gì. Hơn nữa hắn sinh trong nhà giàu, được cha mẹ thương hết mức, muốn gì có nấy, theo đạo lý được mất, hắn cảm thấy ông trời vẫn quan tâm hắn đủ rồi.
Nhưng cũng thế, hắn nghĩ mà tức, vất vả lắm mới hắn mới thành thân, thế mà ông trời lại chẳng cho hắn mặt mũi, làm hắn ngã bệnh trong hôm thành thân. Tuy nói trước khi thành thân hắn đã đi xa mệt nhọc quá mức, mất tinh thần hao tinh khí, nhưng cũng không thể để hắn như vậy trong ngày bái đường được chứ! Hắn cố chống đỡ lạy xong ở phòng khách, rồi bị đuổi về phòng uống thuốc, cũng không kịp giao phó quy củ đêm tân hôn với tân nương của hắn thì đã ngủ mất rồi.
Nói đêm tân hôn thì có quy củ gì ấy hả? Hắn đã định rõ sẵn trong đầu rồi, nhưng đầu óc cứ thiêm ta, uống xong thuốc rồi lại ngủ, lại không nhớ rõ.
Đợi đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Tiết Tự Nhiên liếc mắt liền thấy An Nhược Hi ngồi ở đầu giường.
An Nhược Hi giương mắt nhìn hắn, ngạc nhiên có mừng rỡ có. Tiết Tự Nhiên tức giận nghĩ, nếu câu đầu tiên mà nàng nói là “chàng khó chịu chỗ nào” thì hắn sẽ không để ý đến nàng trong ba ngày.
An Nhược Thần lên tiếng: “Chàng nằm mơ à?”
Tiết Tự Nhiên sửng sốt.
“Mơ thấy ta sao?”
Tiết Tự Nhiên không tiếp lời được. Tuy nói như thế rất tốt, không nói câu hắn không muốn nghe, nhưng lời không giới hạn, không biết trong đầu dưa của nàng nghĩ gì cũng khiến người khác tương đối bực đó nha.
Lúc này a hoàn nghe thấy động tĩnh trong phòng thì vội đi vào, thấy Tiết Tự Nhiên tỉnh thì la lên: “Công tử tỉnh rồi!”
Rất nhanh lại có hai a hoàn đi vào, tay bưng khay, bên trên có bát thuốc, mùi vị quen thuộc khiến Tiết Tự Nhiên biết đó là gì.
“Công tử ngủ hai ngày rồi, ăn chút cháo thuốc chứ ạ? Rất ấm ạ, uống vào miệng rất vừa.”
Hai ngày?! Tiết Tự Nhiên nhíu mày, vô cùng bực dọc, đang muốn giở tính khí thì không ngờ An Nhược Hi đã nhanh chóng đáp thay hắn: “Phải ăn chứ, đem tới đi.”
An Nhược Hi đỡ Tiết Tự Nhiên dậy, sức rất lớn, sau đó một tay nhận lấy chén một tay cầm muỗng, nhanh nhảu đút vào miệng Tiết Tự Nhiên.
“Vừa nãy lúc ngủ trưa, ta mơ thấy tướng công đấy.”
Tiết Tự Nhiên đang định phản kháng không ăn, nhưng nghe An Nhược Hi nói vậy thì nhất thời vểnh tai lên, tò mò nàng mơ thấy hắn cái gì.
“Tướng công nói với ta là, ‘ta đói rồi’.” An Nhược Hi vừa đút cháo vừa nói, “Thế là ta tỉnh lại. Tướng công đói rồi, vậy sao được chứ, ta phải nhanh đến xem sao.”
Tiết Tự Nhiên sặc hớp cháo, hắn không chỉ bệnh thoi thóp, mà còn là tên tham ăn trong mơ của nàng? Giận! Hình tượng trượng phu ban đầu của hắn đâu rồi! Mặt mũi đâu rồi! Hắn muốn nói gì nhỉ? Đúng! Hắn muốn giáo huấn nàng, sao có thể nằm mơ lung tung được! Còn nữa, cũng phải nói cho nàng biết mấy quy củ lúc trước nghĩ ra nữa.
Tiết Tự Nhiên nhẩm lại quy củ một lần trong đầu, chuẩn bị tâm trạng thật tốt, đang định mở miệng thì phát hiện mình đã được đút xong bát cháo rồi. Xong rồi, tại sao ăn nhanh thế? Khí thế kia thì làm sao chịu nổi.
An Nhược Hi hài lòng mỉm cười, đặt cén xuống, lấy khăn lau miệng cho hắn: “Quả nhiên tướng công đói thật. Tướng công mau khen ta đi.”
Khen nàng rảnh quá hả? Phiền hà ghê gớm. Tiết Tự Nhiên liếc xéo nàng.
An Nhược Hi không để ý, chỉ cảm thấy Tiết Tự Nhiên như thế là tinh thần khá lên nhiều rồi. Hắn có tinh thần, nàng liền vui vẻ.
An Nhược Hi cười hì hì với Tiết Tự Nhiên, Tiết Tự Nhiên đang định liếc cái nữa, thì lại cảnh giác trong phòng còn có người. Không được, không thể để An Nhược Hi khó coi trước mặt a hoàn được, dù sao cũng là tân nương mới vào cửa, nếu hắn có vẻ chán ghét nàng, thì sau này bọn a hoàn sẽ lạnh nhạt thiếu phu nhân nàng.
Tiết Tự Nhiên hắng giọng, nghiêm mặt hỏi An Nhược Hi: “Nàng đã ăn chưa?” Vừa hỏi vừa quét mắt nhìn chúng a hoàn.
Chúng a hoàn vội đáp: “Bẩm thiếu gia, thiếu phu nhân đã dùng bữa rồi.” Thiếu gia đúng là bị bệnh hồ đồ rồi, vừa nãy thiếu phu nhân đã nói rõ là ngủ trưa, thì không phải là đã sớm dùng qua bữa trưa rồi à.
“Các nàng có hầu hạ nàng tốt không?” Tiết Tự Nhiên lại hỏi An Nhược Hi.
Chúng a hoàn vội đáp: “Thiếu gia yên tâm, các nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực với thiếu phu nhân.”
An Nhược Hi không có cơ hội mở lời, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cười rất có sức.
Hệt như đồ ngu vậy.
Tiết Tự Nhiên lại chê nàng.
Hắn cho bọn a hoàn lui xuống, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người, là hắn lại dùng sức liếc xéo An Nhược Hi, trong lòng mới thoải mái được.
Nhưng An Nhược Hi vẫn cứ cười, Tiết Tự Nhiên hết nói nổi, nhất thời cũng chẳng biết muốn nói gì, định dạy dỗ vài câu nhưng lại cảm thấy khí thế mở màn không đủ, dứt khoát hỏi: “A hoàn bà tử mà nàng đưa tới, cũng thu xếp xong rồi hả?”
“Xong hết rồi ạ.”
“Ừ.” Tiết Tự Nhiên không nói gì thêm, không lẽ tiếp theo nên hỏi tối qua có ngủ ngon không ư? Ây da, sau lần tân hôn này, mọi người đã nói chuyện gì?
“Tướng công.” An Nhược Hi nhích lại gần. Tiết Tự Nhiên giật mình, bất động thanh sắc, cố lạnh lùng “ừ” một tiếng. Nàng cách hắn rất gần, hắn ngửi thấy được mùi hương trên người nàng, nhàn nhạt lại dịu nhẹ, rất có phần trêu người. Tiết Tự Nhiên nóng cả mặt, tiếp lại thấy phiền não, người nặng nề ngực khó chịu, thân thể này quá cứng, ngay cả đỏ mặt cũng không nhanh được.
Đợi đã. Hắn đỏ mặt cái gì!
“Tướng công.” An Nhược Hi lại gọi.
Giọng điệu kia có phần thẹn thùng sợ hãi.
Tiết Tự Nhiên lặng lẽ nhìn nàng.
An Nhược Hi cúi thấp đầu, gương mặt phúng phính. Tiết Tự Nhiên không dời mắt nổi.
“Tướng công, ta muốn hỏi là…”
Còn chưa nói xong thì nghe thấy a hoàn ở bên ngoài gọi: “Bái kiến phu nhân.”
An Nhược Hi chợt ngẩng đầu, đối mặt với cái nhìn của Tiết Tự Nhiên. Cả hai đều kinh ngạc ảo não.
Còn chưa kịp nói gì thì Tiết Tự Nhiên đã dẫn hai bà tử cùng một đại phu vội vã đi vào: “Tự Nhiên, con tỉnh rồi hả?”
“Vâng.” Tiết Tự Nhiên chỉ đành phải đáp, vừa đáp vừa nhìn An Nhược Hi. Muốn hỏi gì thì lát nữa rồi hỏi, biết chưa?
An Nhược Hi lùi về sau hai bước, chừa vị trí cho Tiết phu nhân. Nàng âm thầm nhìn Tiết Tự Nhiên, trong lòng ấm ức, cũng có phải nàng để phu nhân đến đâu, trừng nàng làm gì chứ?
Tiết phu nhân cười với An Nhược Hi: “Không sao, đừng lo gì cả, để đại phu khám cho hắn.”
An Nhược Hi vội thi lễ, đáp lại bằng một nụ cười.
Cổ tay Tiết Tự Nhiên bị đại phu cầm lấy, nhìn sắc mặt đại phu thì cũng biết sẽ không nói lời gì khó nghe. Tiết Tự Nhiên nhìn An Nhược Hi, không vui: “Nàng về phòng trước đi.”
Tiết phu nhân và An Nhược Hi đều sửng sốt.
Tiết Tự Nhiên lại nói: “Trong phòng toàn mùi thuốc, lại cứ oi bức, nàng đừng ở đây nữa, về phòng nghỉ đi.”
Tiết phu nhân nghe thế thì biết ý của con trai, nhất định là con không muốn để An Nhược Hi nghe đại phu thảo luận bệnh tình của mình. Việc này cũng đúng, con dâu vừa vào cửa, không nên nghe điều này. Thế là Tiết phu nhân cũng nói: “Đúng thế Hi Nhi, con về nghỉ trước đi. Ở đây có đại phu chăm sóc, Tự nhiên không có chuyện gì đâu.”
An Nhược Hi há miệng, rất muốn ở lại nhưng cũng không biết nên nói gì. Nàng lặng lẽ nhìn Tiết Tự Nhiên, nhưng hắn cụp mắt không nhìn nàng. An Nhược Hi cắn môi, gật đầu đáp rồi thi lễ đi ra.
Tiết Tự Nhiên nhìn bóng lưng của nàng, dùng sức ho khan một tiếng.
An Nhược Hi quay đầu nhìn hắn. Hắn lấy hết sức trợn mắt với An Nhược Hi, ý bảo lát nữa đại phu đi rồi thì nàng hẵng tới biết không hả? Vừa rồi muốn hỏi gì thì để lát nữa hỏi tiếp biết chưa? Về phòng nghĩ thêm nhiều đề tài đi, để gặp mặt có chuyện mà nói biết chưa?
An Nhược Hi chớp mắt rồi lại quay đầu rời đi, bước chân có phần nặng nề, trong lòng rất bực bội, tại sao lại đuổi nàng đi, rõ ràng nàng là nương tử của hắn mà. Đuổi nàng đi thì thôi, lại còn trợn mắt với nàng, làm phiền hắn rồi sao? Rõ ràng lúc trước rất tốt với nàng mà, là hắn khăng khăng để nàng gả đến, chứ nàng cũng không ép hắn mà.
Càng nghĩ càng ảo não, An Nhược Hi cúi đầu đau lòng về phòng.
An Nhược Hi đợi trong phòng rất lâu, sau đó Tiết phu nhân đến. Tiết phu nhân nói vài câu an ủi với An Nhược Hi, gì mà ngày nàng dâu vào cửa thì con trai đổ bệnh, phải chia phòng ở, khiến nàng phải thấp thỏm, đúng là Tiết gia bọn họ có lỗi. Tiết phu nhân thấy có áy náy nên tặng anhir ất nhiều đồ trang sức, nói thêm về bệnh tình của Tiết Tự Nhiên, lại bảo nàng thông cảm cho, nói thời gian sau này còn dài, đừng vì tính xấu của Tiết Tự Nhiên mà so đo, nếu bị hắn chọc giận thì cứ đến nói với bà, bà đây làm mẹ, nhất định sẽ làm chủ cho con dâu.
An Nhược Hi nghe xong thì có phần cảm động, nếu đổi lại thành nàng làm mẹ, sợ là sẽ ra oai phủ đầu mấy bận, trấn con dâu rồi. Như thế so ra, An Nhược Hi lại thấy Tiết Tự Nhiên đáng ghét, mẹ chồng đối tốt với nàng là thế, mà hắn làm tướng công lại chỉ biết trừng mắt với nàng.
An Nhược Hi giận dỗi cả một ngày không đến tìm Tiết Tự Nhiên, đến tối thì qua hỏi thăm, nhưng hôm đó Tiết Tự Nhiên cũng không khỏe lắm, đại phu nói phải nằm liệt giường mấy hôm nữa, đã uống thuốc đi nghỉ rồi.
Ngày hôm sau là ngày quy ninh*, An Nhược Hi phải về nhà mẹ, nàng đem theo một đống lễ lớn của Tiết phu nhân, một mình về An phủ.
(*Con gái ở nhà chồng về thăm cha mẹ gọi là quy ninh.)
Đàm Thị thấy con gái về nhà một mình thì rất mất hứng. Trong lễ cưới người con rể này còn không đi ra kính từng ly rượu cho tân khách các nhà, thật là quá thất lễ, mặt mũi An gia bọn họ bị tổn thương rồi, mấy ngày qua bà đã nghe không ít lời bóng gió đâu.
Đàm Thị kéo con gái lại cẩn thận hỏi, đã viên phòng chưa?
An Nhược Hi thẹn thùng, ấp úng nói không ra.
Đàm Thị càng mất hứng. Nói thẳng Tiết công tử này ngay cả viên phòng cũng không được, với thân thể đó của hắn, còn có thể chống đỡ được mấy năm?
An Nhược Hi nghe lời này, nhất thời tức giận.
Đàm Thị không nhìn sắc mặt An Nhược Hi, chỉ coi là con gái nhà bà xấu hổ, thế là dạy dỗ một phen, bất kể có thế nào, động phòng mới là quan trọng nhất, này gả đi rồi, cái gì cũng uổng công, chỉ khi sinh con mới có thể đứng vững được. Dù sao cuối cùng gia sản Tiết gia cũng phải để lại cho con cháu Tiết gia, Tiết Tự Nhiên đoản mệnh như thế, nên phải mau sớm nghĩ cách hoài thai.
An Nhược Hi mím chặt môi không đáp, nín nhịn ngồi nghe mẫu thân càm ràm, nghe một đống lời than phiền về bệnh tình của Tiết Tự Nhiên, cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng nói mình phải về sớm, đứng dậy toan đi.
Đàm Thị mất hứng: “Gấp gáp cái gì thế hả?”
“Gấp về sinh con!” An Nhược Hi càng mất hứng hơn, bỏ lại một câu giận dỗi rồi đi.
Quay về Tiết phủ, sắc mặt vẫn khó coi, lại nghe a hoàn báo lại là Tiết Tự Nhiên đã tỉnh, muốn gặp nàng.
An Nhược Hi nhanh chóng đi qua.
Tiết Tự Nhiên thấy nàng thì mắng: “Chuyện gì đấy hả? Có tướng công cũng giống không có tướng công hả? Chê ta bị bệnh phải không?”
An Nhược Hi hết hồn, vừa đau lòng lại vừa chột dạ, không đợi hắn nói hết đã nhào đến, ôm lấy hắn: “Ta không mà, không phải ta nói, tất cả đều là ý của một mình mẹ ta. Ta không chê chàng đổ bệnh. Ở trong lòng ta, không ai sánh bằng chàng cả.”
Nói xong lời này mới thấy không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Tiết Tự Nhiên nhíu mặt.
Ấy, chẳng lẽ không phải là biết nàng về nhà mẹ rồi mẹ nàng nói mấy lời đó sao? Cũng đúng, hắn cũng không thính tai vậy được.
“Ấy…”
“Mẹ nàng nói gì?”
An Nhược Hi đứng ngay ngắn, đứng đắn hỏi: “Tướng công tìm ta có gì dặn dò?”
Muốn gạt đề tài đi phải không? Tiết Tự Nhiên hừ lạnh, chiêu này vô dụng. Hắn dưỡng bệnh mấy ngày nay cũng không phải là uổng phí, vào lúc này tinh thần phấn chấn, có thể đấu pháp ba trăm hiệp với nương tử! Giờ có tính toán từng chuyện nhỏ cũng xong hết, cái nào cũng được!
“Nói mau! Hôm nay là ngày gì!”
An Nhược Hi suy nghĩ, dè dặt đáp: “Tháng năm, mồng ba…” Sắc mặt tướng công nhà nàng khó coi quá.
“Hỏi nàng cái này hả?” Tiết Tự Nhiên càng giận hơn.
An Nhược Hi há miệng, không phải hỏi cái này sao?
Còn ngây ngô nữa! Tiết Tự Nhiên hỏi lại: “Nàng đi đâu.”
Cái này đáp được nha, “Về nhà mẹ.”
“Vì sao lại về?”
“Còn không phải à, ngày quy ninh, phải về nhà mẹ chứ sao.”
“Nàng cũng biết là quy ninh hả!” Rốt cuộc Tiết Tự Nhiên cũng nghe được điều mình muốn nghe, lườm nàng một cái, giáo huấn, “Ngày như thế, không phải ta nên dẫn nàng về sao? Kết quả thế nào hả, tự nàng âm thầm đi, đã hỏi qua ta chưa?”
An Nhược Hi ngẩn người, nuốt câu “nhưng tướng công bị bệnh không biết lúc nào sẽ tỉnh, dù có tỉnh cũng không thích hợp ra cửa” vào bụng. Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày.
“Biết sai chưa?”
“Biết rồi.”
Đổi lại Tiết Tự Nhiên ngẩn ra, ngoan vậy hả? Ngoan như thế thì bảo hắn phát huy thế nào đây.
Hắn hắng giọng: “Vậy nàng nói xem, phải làm thế nào?”
“Ta có đem điểm tâm ngon từ nhà về, cho tướng công một phần?”
“Bộ thèm lắm hả?”
Vậy chẳng lẽ chàng thèm về nhà cùng mình? An Nhược Hi nhếch môi. Nhưng nàng biết Tiết Tự Nhiên không thích mẫu thân mình.
“Vậy thì phạt ta chuyển vào, hầu hạ tướng công thay xiêm y dùng bữa.” An Nhược Hi suy nghĩ, rồi linh quang chợt lóe!
Tiết Tự Nhiên sững sờ, giương mắt nhìn nàng.
An Nhược Hi ngẩng đầu ưỡn ngực lẽ thẳng khí hùng.
“Mẹ nàng đã nói gì với nàng rồi hả?”
Nhất thời An Nhược Hi như bị công kích, có phần nhụt chí: “Bà bảo ta phải hầu hạ tướng công thật tốt.”
“Thế à?” Tiết Tự Nhiên không tin.
An Nhược Hi cãi: “Tuy không phải nói thế, nhưng ý giống nhau.”
“Vậy nguyên câu của bà là gì?”
“Hả, nguyên câu của bà à? Không nhớ nữa. Dù sao cũng là ý này.” An Nhược Hi chơi xấu.
Tiết Tự Nhiên trợn mắt với nàng: “Nàng gả cho ta rồi thì chính là người của Tiết gia, đừng có nghe mẹ nàng xúi giục nữa, tâm nhãn bà ta không tốt, ta cũng không muốn sau này phải thu dọn chuyện xấu của các nàng.”
An Nhược Hi không vui, dù có thế nào thì đó cũng là mẹ ruột nàng, dù nàng có hơi thất vọng về mẹ, nhưng người khác coi thường đánh giá thấp bà như vậy, nàng rất không vui.
“Mẹ ta không có gì hết, chàng giận không thể cùng ta về nhà, chẳng lẽ không thấy giám thị ta sao? Ta là vợ Tiết gia, là nương tử của Tiết Tự Nhiên chàng, dĩ nhiên một lòng một ý với chàng rồi, nhưng ta vừa qua cửa mà chàng đã vu khống hãm hại mẹ ta như thế, coi thường ta căm thù nhà mẹ ta, chẳng lẽ đây là thái độ của người chồng sao?”
Tiết Tự Nhiên ngẩn người, cũng rất không vui: “Ta nói gì hả, nói một câu nàng trả lại mười câu, nàng mới là người cần kiểm điểm lại thái độ của mình!”
“Thái độ của ta rất tốt! Chàng nói muốn gặp ta, ta đến nhanh còn gì. Chàng hỏi câu nào ta đáp câu nấy, thái độ có gì không tốt?”
“Vậy nàng nói đi, có phải mẹ nàng chê ta bị bệnh không?”
“Thì chàng bệnh thật còn gì, cũng bệnh cả đời, bắt bẻ người khác còn gì!”
“Nàng nhìn đi, có phải ta hỏi một câu nàng trả lại một câu không hả!”
“Vừa rồi chàng nói là chàng nói một câu ta trả lại mười câu cơ mà! Ta vừa đến rồi, chưa đến mười câu!” An Nhược Hi càng cãi càng mạnh, chỉ thiếu nước chống hông.
“Nàng còn cảm thấy mình cơ trí hả?”
“Không thông minh bằng tướng công.”
“Hừ, lúc nịnh nọt thì giọng phải tốt, mới có thể có thành ý.”
“Ai nịnh chứ! Ta nói thật!”
Tiết Tự Nhiên trừng nàng! Hung dữ với hắn, rốt cuộc thật lòng khen hay là nói lẫy đây!
An Nhược Hi trừng lại, nhân lúc nàng còn đang khí thế, dứt khoát nói một tràng: “Người chàng không khỏe là sự thật, mẹ ta làm người luồn cúi, cũng đúng là sự thật. Nhưng ta gả cho chàng rồi, không phải mẹ ta nghĩ vậy, vì ta thích chàng nên mới gả cho chàng. Thân chàng yếu ớt lắm bệnh thì có sao, ai mà không gặp thiên tai nhân họa, nói không chừng còn không có mệnh lớn bằng chàng. Mạng chàng không dài thì có sao, trước khi ta gả qua cũng đã nghĩ rồi, chúng ta bằng tuổi nhau, vậy thì lúc chết, dĩ nhiên cũng phải bằng tuổi nhau.”
Tiết Tự Nhiên cứng người, hắn đã đoán xem nương tử hắn sẽ nói gì rất nhiều, nhưng không ngờ nàng lại nói như vậy, nói lời tỏ tình… sâu sắc thế. Mặt Tiết Tự Nhiên dần dần nóng lên, cảm giác trong lòng như có gì bùng cháy, tim đập nhanh hơn, nóng rực.
Hắn hắng giọng cho thanh cổ, rồi miễn cưỡng duy trì giọng bình thường: “Tự nàng nói xem, lời này của nàng có quá đáng không?”
An Nhược Hi chống nạnh: “Câu nào quá đáng chứ! Chàng nói đi! Là câu nào!”
Thật sự là còn dữ hơn cả thôn phụ sơn dã nữa!
Tiết Tự Nhiên nhìn An Nhược Hi, nhưng không hề thấy ghét. Nàng hung dữ, nói chuyện lại không văn nhã, nhưng hắn cảm thấy đôi mắt nàng phát sáng rất đẹp, dáng vẻ hung dữ tức giận cũng thật khiến người ta yêu thích.
Hai người nàng nhìn ta ta nhìn chàng, đều không vạch trần đối phương đang đỏ mặt.
An Nhược Hi âm thầm véo mình một cái, mặt dày nói: “Nếu tướng công không còn chuyện gì, vậy ta về phòng đây!” Nói rồi vội vã đi ra, đến khi ra ngoài thì vỗ trán một cái, ây da, sao lại quên chuyện quan trọng nhất rồi, hẳn phải nên mượn tình thế đó mà nói mình muốn dọn vào ở cùng tướng công…
An Nhược Hi do dự, rồi cuối cùng cắn răng, dù sao ban nãy cũng đã mất dáng vẻ rồi,lúc này cứ giả vờ như còn khí thế là được!
An Nhược Hi bước dài quay vào phòng, mở miệng gọi: “Ta nói với chàng này, ta muốn chuyển vào, chàng bị bệnh cần…”
Câu “cần người phục vụ” không nói ra hết, vì An Nhược Hi thấy Tiết Tự Nhiên đã ngồi dậy, đang tự thay y phục, thoạt nhìn tinh thần không tệ. Thật đáng ghét, vậy là lý do của nàng không dùng được rồi?
“Chuyển vào?” Tiết Tự Nhiên nhìn nàng.
“Không được sao? Phu thê thì nên ở cùng phòng.” An Nhược Hi bị thái độ của Tiết Tự Nhiên chọc giận. “Lúc trước chàng đổ bệnh, sợ quấy rầy chàng tĩnh dưỡng nên ta mới nghe lời mẹ, tạm ở một phòng khác. Nay chàng đã bình phục rồi, vậy thì ta dọn về.”
Mau trả lời được đi! Mau nói được đi!
Kết quả Tiết Tự Nhiên không nói gì, xoay người đi chỗ khác.
An Nhược Hi bị bỏ xó, khẽ cắn răng, giậm chân nói: “Cứ quyết định thế đi.” Sau đó nàng xoay người chạy đi.
Tiết Tự Nhiên thấy nàng đi rồi thì ngoái đầu lại, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, ây da vừa nãy suýt nữa đã không nhịn được rồi, bảo hắn nói nàng dọn vào thì ngại quá, chính nàng hạ quyết tâm là tốt rồi. Vậy thì hắn chờ vậy. Đúng rồi, sau này còn có thể dùng chuyện này cười nhạo nàng mặt dày, còn chủ động muốn động phòng như vậy nữa.
Động phòng động phòng, sách nhỏ của hắn đâu rồi, hắn muốn xem thêm chút nữa.
Nhưng cho đến đêm, Tiết Tự Nhiên cũng không đợi được An Nhược Hi chuyển vào. Hắn ngẫm nghĩ, thúc giục hỏi nhiều thì mất mặt quá, nhưng An Nhược Hi cũng không có động tĩnh gì. Hắn cảm thấy vẫn nên chờ đi vậy, nếu không lỡ người ta đang chuẩn bị thật, mà hắn hỏi thì thành ra lại quá nhớ nàng. Kết quả An Nhược Hi vẫn không có động tĩnh.
Tiết Tự Nhiên chẳng hay rằng, vào lúc này An Nhược Hi đang vô cùng đưa đám, chỉ hận không thể chôn mình đi. Nàng về phòng càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, thế nên mới chờ Tiết Tự Nhiên lên tiếng, chỉ cần hắn nói một câu “không phải nàng nói muốn chuyển vào sao? Sao không thấy người?”, thế thì nàng sẽ cấp tốc dọn vào. Nhưng nàng cho a hoàn đi hỏi thăm, Tiết Tự Nhiên vẫn cứ ở trong phòng, chẳng hề hỏi gì nàng. An Nhược Hi chôn mình trong chăn khóc, không có mặt mũi không có mặt mũi, thế thì dọn thế nào đây?
Vậy là hai người cứ giằng co một đêm, mỗi người tự ở trong phòng buồn bực, buồn ngủ rồi đi ngủ.
Tiết Tự Nhiên dậy trễ, một đêm ngủ không ngon, đến gần trưa hôm sau mới tỉnh. Vừa mở mắt đã thấy An Nhược Hi ngồi bên giường, trong tay cầm cuốn sách.
Tiết Tự Nhiên cẩn thận nhìn, tóc gáy dựng đứng cả lên! Là sách nhỏ của hắn! Tối qua giấu đâu rồi mà, chẳng lẽ không cất, bị vợ dữ lấy ra rồi!
Ánh mắt An Nhược Hi lơ đãng đảo một cái, thấy Tiết Tự Nhiên đã tỉnh thì nhất thời cả kinh thất sắc, suýt nữa đã ném cả sách đi, nhưng lại chột dạ cố làm mặt dày coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Đầu óc hai người cũng không xoay chuyển nhanh, phải xử lý cục diện này thế nào đây?
Không đợi hai người mở miệng, a hoàn ở bên ngoài đã lên tiếng: “Kính chào phu nhân.”
Tiết Tự Nhiên và An Nhược Hi đều bật nhảy lên. Tiết phu nhân đi vào, a hoàn theo sau cầm một hộp đựng thức ăn. Bà thấy tình cảnh trong phòng thì bình tĩnh để a hoàn đặt hộp xuống, sau đó lui ra ngoài.
Tiết Tự Nhiên và An Nhược Hi đều căng thẳng nhìn bà.
Tiết phu nhân bật cười, đang định dặn mấy câu rồi rời đi, thì lại thấy cuốn sách trên tay An Nhược Hi.
Tiết Tự Nhiên cáo trạng trước, nói: “A, mẹ à, con mới dậy thôi, sao cả hai đều ở đây thế? Nương tử à, nàng cầm gì trên tay vậy? Sách đâu ra thế, sao lại đem vào phòng ta đọc? Về phòng mình đọc đi chứ.”
An Nhược Hi trợn mắt há mồm, lúc này mới vội giấu sác ra sau lưng, vòng vo cả nửa ngày mới nặn được một câu: “Mẹ, mẹ ta nhét một đống đồ, ta cầm đến xem chút thôi, mới lật trang bìa, vẫn chưa thấy gì cả, cũng không biết là gì.”
Tiết phu nhân thật sự không muốn thấy, cũng không muốn nghe. Bà phất tay: “Được rồi được rồi, hai con trò chuyện đi, từ từ mà xem. Mẹ chỉ đến đưa đồ ăn, thăm Tiết Tự Nhiên mà thôi. Nếu đã không có gì đáng ngại, vậy phiền Hi Nhi chăm sóc nó.”
An Nhược Hi vội đáp vâng.
Tiết phu nhân xoay người định đi, thì bỗng nói: “Tự Nhiên đã khỏe rồi, Hi Nhi con chuyển vào đi. Hai người nên ở một phòng mới phải.”
An Nhược Hi và Tiết Tự Nhiên cùng đáp: “Vâng vâng.”
Tiết phu nhân cười, lại nói: “Ăn cơm trước đi.”
“Vâng, vâng.”
Tiết phu nhân rời đi. Cả Tiết Tự Nhiên lẫn An Nhược Hi đều đồng thời thở phào, cả hai đưa mắt nhìn nhau, lại đỏ mặt quay người đi, nghe Tiết phu nhân ở bên ngoài nói với a hoàn là thiếu gia thiếu phu nhân mà không cho ai vào thì không được vào.
An Nhược Hi và Tiết Tự Nhiên càng đỏ mặt hơn.
Hai người đứng cả buổi, rồi An Nhược Hi nhỏ giọng nói: “Đây không phải là sách của ta.”
“Thế thì của ai?” Tiết Tự Nhiên đùa bỡn vô lại.
An Nhược Hi nhếch môi, không vạch trần hắn.
Tiết Tự Nhiên nhìn gương mặt e lệ của nàng, hỏi: “Nàng có đói bụng không?”
An Nhược Hi lắc đầu.
Tiết Tự Nhiên lại nói: “Ta cũng không đói bụng, ta mệt rồi, muốn ngủ trưa.” Dứt lời liền lên giường.
An Nhược Hi ngẩn người nhìn cử động của hắn, không biết phải tiếp lời thế nào. Tiết Tự Nhiên nằm trên giường, nhìn nàng chăm chú.
An Nhược Hi vẫn đang ngẩn ra, hắn ngủ rồi, vậy nàng làm gì đây?
Tiết Tự Nhiên chờ cả nửa buổi, giận rồi, cô vợ điêu ngoa này, không phải có chủ ý lắm sao? Không phải giở trò muốn chuyển vào sao? Nói mà không làm, bây giờ lại có thể đứng ngốc nghếch ở đấy!
“Nàng định đứng đấy đến bao giờ hả?” Tiết Tự Nhiên quát nàng.
An Nhược Hi cắn môi, ấm ức cúi đầu đi ra ngoài.
Tiết Tự Nhiên thật sự muốn đấm ngực! Lại đi! Đi đi! Muốn gọi nàng lại nhưng lại thấy không có mặt mũi.
An Nhược Hi đi mấy bước, phát hiện trên tay vẫn còn đang cầm cuốn sách vẽ đầy xấu hổ kia, nàng nhìn sách, rồi lại nhìn Tiết Tự Nhiên, đúng là quá đáng giận! Cái người này giấu thứ đồ mắc cỡ đến thế, mà còn giả vờ đạo mạo trang nghiêm!
An Nhược Hi dùng sức ném mạnh sách xuống đất, rồi xoay người lại gần Tiết Tự Nhiên, hung hăng nói: “Ta cũng muốn ngủ trưa!”
Tiết Tự Nhiên lộn một vòng trên giường, dùng chăn che lại vẻ mặt vui mừng của mình, trọng miệng còn lẩm bẩm: “Đúng đáng ghét.”
Tiết Tự Nhiên vểnh tai, không nghe thấy động tĩnh của An Nhược Hi, rất sợ nàng lại đột nhiên rời đi, thế là trở tay nắm lấy cổ tay nàng.
Da thịt cả hai đều nóng lên, bốn mắt nhìn nhau, lại ngường ngùng vui mừng.
Màn trướng buông xuống.
Trong màn truyền đến âm thanh nho nhỏ.
“Chàng có biết không?”
“Hay là nàng đi nhặt sách về đi, chúng ta đối chiếu thử?”
Nhưng không ai nhặt cả.
Qua một lúc lâu, trong màn vang lên tiếng thở dốc êm ái.
3.2 Ác phụ hiền thê
“Cái gì?” Tiết Tự Nhiên thật không dám tin vào tai mình.
“Thiếu phu nhân bảo thuộc hạ dạy phu nhân công phu quyền cước, bảo là muốn đơn giản nhưng hữu hiệu.” Hướng Vân Hào nghiêm túc lặp lại.
“Không không, câu sau ấy.”
“Vì thiếu phu nhân đánh thua tam cô nương Lý gia, không phục.” Hướng Vân Hào nghiêm túc đáp tiếp.
Tiết Tự Nhiên ôm trán: “Nàng lại đánh nhau nữa rồi.”
“Vâng.”
“Lần này là vì sao?” Lần trước là vì chị dâu Đỗ gia ngầm châm biếm người hắn không khỏe phỏng đoán nàng không sinh được con, thế là nàng cố ý ngáng chân làm đối phương té ngã, chọc cho a hoàn đối phương xông lên, thế là nàng đánh nhau với người ta. Lần này là vì gì đây?
“Tam cô nương Lý gia nói công tử Trần gia phong thái hiên ngang, cao lớn anh tuấn, tuyệt hơn thiếu gia nhiều. Thiếu phu nhân ‘không cẩn thận’ tạt trà vào người cô nương kia.”
Tiết Tự Nhiên bó tay, cũng chẳng tức giận nổi: “Không phải đã tìm người đi theo nàng sao?”
“Thiếu phu nhân trách hạ nhân không dễ sai.” Hướng Vân Hào muốn nói lại thôi, “Thiếu gia…”
“Ta biết, ta biết.” Tiết Tự Nhiên khoát tay. Côn đồ hộ viện sao dám động đến một đầu ngón tay của nữ quyến nhà đại hộ. Mà nương tử của hắn còn không sợ, thân phận cũng khác. Hơn nữa lần nào nàng cũng không ra tay trước, chỉ khiêu khích làm chuyện xấu, gặp ai mềm thì nhịn nàng, còn gặp ác phụ giống nàng thì đánh nhau. Nàng không ngại mất mặt, đánh xong còn muốn cáo trạng trước nói đối phương không dạy dỗ tốt để hạ nhân đánh nàng, bằng không thì giả vờ khóc lóc nói mình không cẩn thận vụng về tính xấu không tốt tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhân sai cướp lời làm đối phương phải nghẹn.
Tiết Tự Nhiên cũng không biết nương tử nhà ắn có thể sử dụng chiêu này được mấy năm, cũng không thể già rồi mà còn nói mình tuổi còn nhỏ được.
“Thiếu gia.” Hướng Vân Hào đau khổ cầu cứu, “Thuộc hạ phải đối phó thế nào đây?”
“Cái gì mà đối phó thế nào?” Tiết Tự Nhiên nghĩ đến nương tử đến thất thần, nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là chuyện thiếu phu nhân nhờ dạy công phu quyền cước. Thiếu phu nhân còn nói, nếu nói cho thiếu gia hoặc không dạy nàng, thì nàng sẽ khiến thuộc hạ phải đẹp mặt.” Hướng Vân Hào rầu rĩ.
“Nàng nói muốn để ngươi đẹp mặt à?” Tiết Tự Nhiên ngạc nhiên.
“Vâng.”
“Vậy được, ngươi đừng dạy nàng nữa, ta muốn biết nàng có thể làm gì.”
Hướng Vân Hào xụ mặt. Trong chuyện này có thể thiếu gia và thiếu phu nhân không tốt chút nào, hạ nhân bọn họ đúng là chịu khổ rồi.
Cuối cùng Hướng Vân Hào vẫn không dạy An Nhược Hi đánh nhau thế nào. Hắn đi đáp lời với An Nhược Hi, nói thiếu gia tò mò nàng có thể khiến bọn họ đẹp mặt thế nào.
Sau đó chuyện này cũng không có sau đó. Vì An Nhược Hi bận mưu đồ xem có chiêu gì “đẹp mặt” vừa không làm khó dễ Hướng Vân Hào vừa để Tiết Tự Nhiên ngạc nhiên. Kết quả là —— nàng vẫn không nghĩ ra.
Nguyên nhân không nghĩ ra cũng rất đơn giản, vì trên đời này vốn không có thủ đoạn nào vừa không làm khó dễ vừa có thể để người ta “đẹp mặt”. An Nhược Hi là điển hình của ở ngoài thì hiền ở nhà thì dữ, rất bao che khuyết điểm. Hướng Vân Hào là người hầu trung thành của tướng công nàng, dĩ nhiên nàng cũng sẽ coi trọng hắn như tướng công.
Tướng công thích, nàng thích. Tướng công muốn làm, nàng giúp.
Mỗi lần Tiết Tự Nhiên nói muốn bản thân đợi, hoặc muốn yên tĩnh đọc sách đừng quấy rầy hắn, An Nhược Hi liền biết tướng công có chuyện bí mật. Nàng sẽ ra ngoài chơi, không phải thắt vài thứ đồ chơi thì sẽ cầm sách đọc. Nếu có người đến tìm, nàng sẽ tán gẫu một hồi, không thì kéo đến chỗ khác chơi. Người hạ nhân không ngăn được thì nàng có thể chống đỡ.
Lúc đầu Tiết Tự Nhiên không biết, sau rồi cũng phát hiện ra. Hắn phát hiện nương tử nhà hắn đã phát hiện được bí mật nhỏ của mình, nhưng không hỏi nhiều. Nàng thích giữ cửa cho hắn, hắn cũng giả vờ không biết, để điều này trở thành bí mật của nàng.
Hễ nàng vui là không che giấu được, ngốc nghếch. Giữ cửa thành công cho hắn là nàng sẽ đắc ý vô cùng, không nói tại sao, chỉ rất đắc ý. Có lần hắn không nhịn được cố ý hỏi nàng đã có chuyện vui gì?
Nàng ngẩn người, sau đó bịa lời: “Không có gì hết, ta chỉ cảm thấy hôm nay trời đẹp, tướng công chàng thấy thế nào?”
Tiết Tự Nhiên suýt nữa không thở nổi. Hắn cảm thấy? Hắn cảm thấy nương tử nhà hắn mặt dày quá.
An Nhược Hi nhìn Tiết Tự Nhiên không trả lời được, da càng dày hơn, nhào đến dính lấy hắn: “Có phải trời đẹp không, có phải không?”
Bất kể là “có” hay “không có” cũng không đáp được. Tiết Tự Nhiên á khẩu.
“Nếu thấy có thì chàng hôn ta đi. Còn nếu không thì để ta hôn chàng.” Nàng cố ý giở trò với hắn.
Nhất định da mặt nàng còn dày hơn tường thành Trung Lan rồi. Tiết Tự Nhiên nghiêm mặt, đứng đắn cầm một cuốn sách lên che mặt nàng lại, không để ý đến nàng.
“Đáng ghét. Hôm nay chàng mà không trả lời thì ta sẽ không đi.” An Nhược Hi vờ cáu ngồi lên đùi hắn.
Tiết Tự Nhiên vẫn không để ý đến nàng. Không đi thì không đi, ai sợ ai.
Hắn bình tĩnh đọc sách, nhưng đến một chữ cũng không vào. Nàng cằn nhằn ngồi trên đùi hắn, một lát sau lại không có tiếng động gì.
Tiết Tự Nhiên đợi rồi đợi, đúng là không có tiếng thật. Hắn len lén nhìn nàng qua sách, nàng nhắm hai mắt, đang ngủ trên đùi hắn.
Tiết Tự Nhiên mất hứng, nũng nịu đâu rồi, kết thúc nhanh thế sao? Bộ là heo hay sao mà dễ ngũ thế?! Hắn không trả lời, chẳng lẽ nàng không thể hôn à? Thân thú hắn không nhanh nhẹn, không phải cũng không né được sao?
Hô hấp của An Nhược Hi đều đều, ngủ thật rồi. Qua một lúc lâu Tiết Tự Nhiên mới phát hiện mình vẫn cứ dán mắt nhìn nàng. Nhìn như thế, dường như nàng còn đẹp hơn trước nhiều.
Ừ, nhất định là vì gả cho hắn rồi. Gả cho hắn, nàng trở nên đẹp hơn.
Tiết Tự Nhiên cúi đầu, khẽ mổ nhẹ lên mặt nàng, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng, dùng sách che mặt.
Mặt rất nóng, trong lòng lại rất vui.
– KẾT THÚC –