Asisu đợi quan tài được lau dọn bề ngoài sạch sẽ khỏi cát, đặt cẩn thận, trang trọng trong lều kế bên, mới cùng Ari đi qua bên đó, tiếp tục tìm hiểu. Đứng nhìn nó thật lâu, trong đầu nàng hiện lên hàng ngàn câu hỏi. Tại sao ngôi mộ lại ở đó? Vì sao vị công chúa kia không được an táng đàng hoàng như bao vị hoàng tộc khác? Trong văn thư ghi chép lịch sử hoàng triều Ai Cập cũng không có nhắc tới vị công chúa bị chết yểu nào hoặc một vị nào còn thơ ấu mà phạm tội tày đình không được chôn tại thung lũng hoàng gia. Người trong này tên gì nhỉ? Không biết khi biết tên có thể tra ra thân thế không? Còn có một khả năng, người trong mộ này quả thật con gái của tiên đế, nhưng chưa được ban tước hiệu công chúa, hoặc do người mẹ chưa được hoàng đế chính thức nạp làm phi tần chẳng hạn, nói tóm gọn là đứa con không được công nhận.
Ngẫm nghĩ một hồi, nàng tiến lại gần thêm, chợt phát hiện có một dòng chữ điêu khắc nhỏ ngay sườn. Mặc dù đã bị cào lên vài vết, nhưng mắt Asisu vẫn nhìn ra, kết hợp bàn tay nàng chạm lên cảm nhận độ sâu của chữ, liền nhẩm trong đầu được một câu:“ Công chúa nhỏ của ta, hoàng đế Nephenmaat.”
Asisu giật bắn mình, hốt hoảng lùi lại vài bước, miệng lắp bắp:“ Con...con..của phụ vương. Không thể nào, không thể nào...”
Phụ vương, sao lại...Một tên hoàng thân mới được phát hiện, nàng đang còn hoài nghi hắn, giờ lại thêm một cô công chúa chết yểu thế này...Hay đây là em gái hoặc chị gái của tên mới được rước vào cung, xác nhận con tiên đế. Cùng một nơi xuất thân, tuổi tác chênh lệch không bao nhiêu. Có điều, tại sao, nàng không hề nghe, tên hoàng thân mới nói còn một hoàng tộc đã chết, là hắn đang cố giấu? Tại sao? Nàng vội đi quanh quan tài một vòng xem xét, chà cả tay lên mong tìm được những dấu chữ khắc khác, nhưng mọi thứ đều bị phá rất nặng, không thể đọc được. Asisu liền nghĩ đến một ý khá điên rồ.
_Ari đâu, vào đây nhanh lên.
_Dạ, nô tỳ đây thưa lệnh bà.
_Ngươi giúp ta, mở quan tài ra.
Ari nghe xong vô cùng run sợ, bên trong có thể xác ướp rất đáng sợ, lại điều cấm kị không nên làm phiền giấc ngủ của người đã khuất.
_Nhưng thưa nữ hoàng...
_Không phải lo, ta muốn xác định thân thế của người nằm trong đây.
Rồi nàng quay lại như nói với người nằm đó.
_Tôi là nữ hoàng Ai Cập, tôi không hề có ý định xúc phạm gì, tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của người. Nếu như người là công chúa Ai Cập, tôi sẽ đưa người về với thung lũng hoàng gia, nhận tổ quy tông.
Rồi hai người cùng nhau đẩy ra, mặt trên lật lên, ngả qua một bên. Một mùi hương của trà ướp dội lên nồng nặc, Asisu nhìn một thân hình quấn băng khô quắt nằm trong, liền muốn nôn ra ngoài, một tay cố gắng bịt chặt mũi miệng lại. Nàng nhìn về phía bên trong nắp trên của quan tài, thấy có vài dòng chữ được khắc nhỏ xíu phía trên đầu, nàng chạm tay đến một lần nữa, là chữ Ai Cập từ thời cổ nhất, nay người ta không sử dụng nữa, chỉ có hoàng thất là phải học biết. Nó ghi rất rõ:“Đây là con gái của hoàng đế Nephenmaat, không may qua đời sớm, có văn tự và dao bạc chứng minh. Bất kì ai cũng không được làm phiền giấc ngủ của Người.”
Vậy là đích xác người này có dòng máu hoàng thất, chỉ cần tìm được hai vật kia, liền có thể đem đến an táng tại thung lũng hoàng gia. Asisu đọc thầm trong miệng, Ari nghe thấy liền thốt lên
_Không phải hai vật đó cũng là thứ mà hoàng thân mới nhận đưa làm minh chứng thân phận hay sao?
_Ngươi nói cái gì, ngươi dám khẳng định chứ.
Asisu lớn tiếng hỏi, việc này vô cùng hệ trọng. Ari gật đầu chắc chắn. Asisu càng thêm hoang mang, vậy người kia là anh em gì với vị công chúa này, hay...đang mạo danh? Đó là điều phỉ báng đối với đất nước Ai Cập này. Nàng quay người lại, nhìn vào chỗ xác ướp, thì thấy bên chỗ cánh tay phải, băng cuốn bị bung một chút, ngón tay đen khô như que củi hơi lộ ra, cái tư thế đang cầm vật gì đó. Asisu gần như lờ mờ đoán được ngọn nguồn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, vẫn còn phân vân giữa hai lý thuyết mình đã đặt ra.
_Ari, phụ ta đóng lại.
Sau khi trả mọi thứ về vị trí cũ, Asisu trở về lều của mình, không quên dặn nhỏ với Ari điều gì đó. Đêm nay nàng mất ngủ, cứ trằn trọc suốt. Sáng mai, nàng hi vọng tìm thêm được một ít manh mối để xác thực
Nữ quan năm xưa
Không đợi đến sáng hôm sau, ngay giữa đêm, bọn sứ thần Babylon được Ragashu phái theo hộ tống Asisu đã đợi diện kiến trước lều vì vấn đề cỗ quan tài kia. Nàng trong lòng bực tức, than trách lũ quan kia không biết phép tắc là gì, nhưng nàng cũng muốn nhân cơ hội này, nói vài lí do để có thể ở lại đây mấy bữa, coi như tiện cho việc điều tra. Asisu bỗng nhếch mép một chút, quay sang nói với Ari:
_Ari, ngươi biết phải làm gì rồi đó, tiến hành kế hoạch đi.
_Nô tỳ đã rõ thưa lệnh bà.
Ari luôn là người hiểu rõ chủ nhân mình muốn gì, cô luôn tự hứa sẽ hoàn thành mọi nhiệm vụ mà nữ hoàng giao một cách hoàn hảo nhất có thể. Thực chất kế hoạch trên chỉ vừa mới được nghĩ ra ngay sau khi nhìn thấy quan tài kia. Cô lập tức lui ra, tiến đến thẳng chỗ bọn người Babylon đang đứng túc trực, bao gồm tướng quân Ormi, quan trọng thần nhất phẩm Lapis - chỉ đứng sau Asisu và Ragashu, tư tế Mut,...Nét mặt cô thay đổi từ đang sùng kính thành bực mình. Ari nói nhỏ gì đấy vào tai Lapis rất lâu, rồi nét mặt ông trở nên vừa mừng vừa lo, chuyển sang trao đổi với mấy người còn lại, dĩ nhiên ai cũng xuất hiện một phản ứng y hệt.
_Sức khoẻ của hoàng phi bây giờ là trên hết. Tên quan y mà hoàng đế phái theo chúng ta không phải là tên ngự y giỏi nhất, lại đang bị phong hàn, lây thêm bệnh cho hoàng phi thì khổ.
_Đúng vậy, lỡ mà hoàng phi có chuyện thì chúng ta bay đầu. Ari lại rất có kinh nghiệm, hay là nghe theo Ari đi. Nhưng chúng ta đừng loan tin này đi vội, chuyện chưa được xác thực.
_Ừ, tôi cũng đồng ý, dù chuyện chưa chắc chắn, nhưng nếu chúng ta lơ là, nhỡ chuyện xảy ra thật thì chúng ta không xong đâu.
Sau đó liền lập tức cắt cử người trông coi lều của Asisu cẩn thận, số binh lính hộ vệ tăng gần như gấp đôi, Ormi không ở vòng ngoài tuần tra nữa mà trực tiếp canh chừng, không ai dám làm phiền đến hoàng phi, quyết định dời hai ngày nữa mới tiếp tục khởi hành được truyền xuống cho khắp đoàn. Một vài lá thư được soạn thảo và gửi cấp tốc về triều Babylon. Khu vực ngôi lều đựng cho quan tài công chúa kia cũng được tôn trọng triệt để.
Ari hài lòng lắm, nhưng cô giấu nhẹm cảm xúc trên nét mặt, lập tức đi vào lều nữ hoàng báo tình hình. Khi đã an tâm rằng khoảng cách đủ gần để không ai có thể nghe lén, Ari thì thầm với Asisu:
_Mọi chuyện đã xong thưa hoàng phi. Điều còn lại chỉ cần từ phía Người.
_Làm tốt lắm Ari, bây giờ ta cũng chỉ còn biết tin tưởng ở ngươi.
_Nô tỳ nguyện vì lệnh bà, tính mạng cũng không màng.
_Được rồi, ngày mai nhớ đấy, ngươi cũng biết bước tiếp theo rồi chứ.
_Nô tỳ sẽ đi làm ngay.
Asisu cười đắc ý hơn bao giờ hết, những bước đầu tiên đã hoàn thành tốt đẹp, tất nhiên kế hoạch sẽ xuôn sẻ đến bước cuối cùng. Nàng cần nghỉ ngơi để ngày mai còn sức mà diễn kịch với bọn quan lại kia, không thể cứ nghĩ về vấn đề công chúa yểu mệnh này nọ hoài được. Bây giờ đã quá nửa đêm, và nàng tự hứa khi chuyện này kết thúc, nàng sẽ trừng trị thật thích đáng những ai đã đụng đến nàng.--- ------ -----
Tờ mờ sáng hôm sau, Asisu đã thức giấc, Ari cũng đã kề cận chuẩn bị đầy đủ. Dù là nơi sa mạc bao quanh, nhưng khí hậu sớm tinh mơ ở đây vẫn khá lạnh, nó hoàn toàn đối lập với cái nóng thiêu đốt cháy da cháy thịt sau vài canh giờ nữa. Asisu phủ áo choàng lên trên người, vội vã bước ra ngoài, nói muốn đi dạo một lát. Tướng quân Ormi không ngăn cản nhưng hộ tống, theo sát nàng từng li từng tí, nhìn trước ngó sau bảo vệ nàng chặt chẽ. Ở đây các du mục thường họp chợ sớm hoặc phiên chợ đêm, do tình hình di chuyển để thương buôn và nhu cầu lương thực thiếu thốn nên mới quy định như thế.
Asisu đi nhìn ngắm những hàng hoá bày biện nơi đây đúng là không tấp nập đông đảo như ở Têbê. Nàng lạnh lùng bước đi, thu hút hết sự chú ý của lính canh cho Ari, nàng giả bộ chỉ tay thích cái này cái nọ tại khắp các gian hàng, sai Ari một mình đi về phía đó mua cho nàng, nhưng thực chất là tạo cơ hội cho Ari dò la thông tin, hỏi thăm từ chủ buôn. Hòn đảo này, nó rất nhỏ, chỉ hơn ba mươi thương nhân tham dự chợ, chỉ trong vòng buổi sáng và trưa, Ari đã nhanh nhẹn có một tin quý giá cho nàng. Ở đây đa phần dân du mục, nên bọn họ không ở lâu, di cư liên tục, những người cũ ở ốc đảo này đã rời đi lâu rồi, đa phần bây giờ toàn những người mới tới, ở lại chừng một hai năm, hoặc vài tháng lại tiếp tục sang ốc đảo khác, thương gia thì chỉ ghé qua dừng chân một hai đêm. Duy nhất chỉ có một bà lão, sống ở căn nhà nhỏ rách nát gần bờ hồ phía giữa đảo, đã sống tại đây hơn hai mươi năm, chưa từng bước chân ra khỏi nhà, cũng không qua lại với ai, thui thủi một mình, nhiều người cảm thấy thương xót nên bưng gạo đến cửa nhà cho, chứ bà ta cũng không đi xin gì.
Asisu thấy người đàn bà đó quá đáng ngờ, lại ở đây đã lâu, nàng hy vọng bà ta có thể biết chút ít điều gì đó. Nàng quyết định ngay chập tối sẽ ghé đến đó xem thử. Mặc cho Lapis ngăn cản, nhưng nàng kiên quyết muốn đi tắm tại hồ nước phía giữa ốc đảo, sợ Asisu tức giận sẽ ảnh hưởng không tốt, nên bọn họ đành chấp thuận. Cách này làm Asisu thích thú ở chỗ, nàng có thể trốn đi dễ dàng giữa rừng người đeo bám nàng, vì ngoài Ari được phép hầu hạ nàng, bọn lính canh bị đẩy cách cả chục thước, chỉ cho phép rải rác xa xa để canh chừng.
Sau khi Ari quây màn lại xung quanh, Asisu lập tức choàng áo che tận trên đầu, lẳng lặng lẻn ra ngoài, tựa vào màn đêm, hoà hợp với nó mà di chuyển. Ari thì không đi theo cách thức như nàng, ra hẳn bên ngoài, dõng dạc đe doạ:
_Ta đi về lều lấy hương dược cho nữ hoàng, các ngươi không được làm phiền người, không có hỏi han hay vô phép.
_Chúng tôi biết rồi.
Ari ung dung đi hướng về khu trại, để mọi người không nghi ngờ gì, rồi mới thừa cơ không ai chú ý rẽ phía khác cùng chạy đến chỗ Asisu.
Ngôi nhà người đàn bà không khó kiếm, đơn giản vì khu vực này chỉ có một mình cái thứ rách nát được xem là nhà đó tồn tại. Cái màu sắc đen nhẻm của bóng đêm làm cho căn nhà đó trở nên thật đáng sợ, với những mảng rong rêu bám đầy tứ phía, mảnh vụn gỗ rơi trước hiên nhà loang lổ, hệt như nơi cư ngụ của quỷ dữ. Asisu đứng trước ngôi nhà đó mà sự sợ hãi đột ngột gia tăng, dù không muốn vào cũng phải vào thì mới mong làm sáng tỏ sự thật, Ari cũng chần chừ, muốn cản nàng bước vào trong nhưng quá muộn. Asisu một tay cầm đèn cầy, một tay đẩy cánh cửa đã mục nát hơn phân nữa, khiến nó kêu từng tiếng cọt kẹt khiếp đảm. Bước vào bên trong, dùng ánh sáng le lói duy nhất trên tay, nàng lia xung quanh xem xét mọi thứ, ở đây bụi đóng thành lớp dày bám trên tường, mạng nhện tung hoành khắp nơi, ghế bị xô đẩy ngã trên sàn nhà, đồ đạc nhỏ vương vãi khắp nơi, Asisu dợn người, nàng đã quen không khí trong lành ở cung đình, một nơi như thế này, khiến nàng buồn nôn kinh khủng. Từng cái đặt chân đều dội thành tiếng vì sàn nhà đã quá cũ.
Asisu lướt đèn cầy qua phía góc bên trái, bất chợt thấy hình ảnh một người đàn bà, tóc mang hai màu đen trắng, thân hình co ro nép sát vào tường, mắt trợn tròn nhìn nàng. Nàng giật bắn mình, hãi hùng muốn thét lên một tiếng, xém làm rớt đèn, may nhờ có Ari bên cạnh nhanh tay che miệng nàng lại, đỡ tay đèn giúp nàng. Mặc dù Ari cũng rất sợ, nhưng nhớ đến việc đang trong tâm thế không thể đển bọn người Babylon kia phát giác việc cô và nữ hoàng làm, nên mới khiến mình hành động thoe bản năng như vậy.