Dạo gần đây Ai Cập bỗng nhiên có rất nhiều cơn mưa, dường như ông trời cũng muốn dung nước để xoa dịu nỗi đau mà người Ai Cập đang phải chịu. Hôm nay, cũng là một ngày trời ướt át, mặc kệ mây đen bao phủ, chiếc xe chở hoàng phi Babylon vẫn chạy đều đặn đến nơi đã hẹn. Đối phương cũng đã có mặt từ rất sớm. Thay vì chỗ quán trà như lần trước, họ lại đổi địa điểm tại một phòng trọ gần đó. Asisu vận váy áo vải thô màu tím sậm như người dân thường mặc, còn Carol cũng vận bộ áo màu nâu vải gai, trét bùn lên da và trùm kín tóc, nhằm tránh những con mắt tò mò theo dõi. Cả hai đang ngồi đối diện với nhau qua cái bàn gỗ mỏng, có hai góc bàn đã mục. Bình trà nghi ngút khói và hai chén bị bể ngay miệng uống được đặt ngay ngắn, bọn họ im lặng khá lâu và để cả hai tay đan chéo trên bàn. Rốt cuộc, Carol vẫn là người lên tiếng trước: _Chị, đó là quyết định của em. _Vậy cô định chọn ai? _Em sẽ đến Hitaito. _Tại sao lại chọn nơi ấy? Chính tên đó là người đã...Vẫn còn rất nhiều quốc gia khác cho cô chọn, Minoa, Ur...thậm chí là Lybia. _Chị, Hitaito là quốc gia duy nhất hiện nay ngoại trừ Babylon có thể đe doạ Ai Cập. Nhưng Babylon đã có chị, lại cách khá xa Ai Cập, nếu nói Assyria thì sau trận đánh này, cộng với thành trì bị phá đổ lần trước sẽ không phục hồi nhanh được, chờ đến khi chúng sẵn sang thì Ai Cập cũng đã phục hồi, còn Hitaito thì rất gần, bao năm nay luôn xảy ra chiến sự thường xuyên giữa hai nước, kinh tế cũng ảnh hướng qua lại với Ai Cập. Ngoài ra, còn một điều nữa, hoàng phi bên Hitaito có một quyền lợi đặc biệt rất riêng, có thể can thiệp chính sự, không bị coi thường như quốc gia khác, từ vị trí này, em có thể giúp được và giữ mối giao hảo dễ dàng hơn. Asisu nhìn sâu vào Carol, lần đầu tiên họ nhìn nhau mà không mang ý căm thù. Đôi mắt đen huyền bí chạm đến đôi ngọc xanh của biển cả, chúng như muốn nói với nhau điều gì đó. _Cô đã lựa chọn không suy nghĩ, những gì cô kể trên chỉ là cái cớ. _Chị, nếu không phải là Menfuisu, thì ai cũng như nhau thôi. _Ta xin lỗi cô. Ta buộc phải làm như vậy. Cả Carol và Minuê đều sốc đến tột độ, thái độ này, người này có phải là nữ hoàng Asisu kiêu ngạo của họ hay không? Lưỡi Carol như bị cuốn ngược vào trong không nói được gì. Mãi một lúc sau, nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má, cô nắm lấy tay Asisu và nói: _Chị, chúng ta đều phải bảo vệ điều duy nhất chúng ta yêu thương còn sót lại. Asisu đột ngột thay đổi thái độ, rút tay ra khỏi đôi tay của Carol, đứng lên quay về phía cửa sổ: _Điều đó không có nghĩa ta tha thứ cho tội lỗi của kẻ trộm mộ như cô, nhưng điều ta đặt trên hết là trận chiến này phải thành công. Nhất định, chúng ta sẽ chiến thắng, vì đó là cuộc chiến mà tất cả chúng ta đã bất chấp tất cả.