Đối Mặt - Asisu

Chương 8: Chương 8




Tại phòng dành cho thượng khách, hai viên quan ngự y, một của Babylon, một chuyên phụ trách sức khỏe sứ giả, của Ai Cập. Hai tên này, đều đã bị Ari mua chuộc. Lúc đầu, Lapis chỉ không cho Ai Cập nhúng tay vào, nhưng do Menfuisu hung hăng, nên bọn họ đành để cho ngự y Ai Cập dây vào.

_Bẩm hoàng thượng, nữ hoàng...đã có tin vui.

_Cái gì, hoàng tỷ có thai...

Tên ngự y bên Babylon lên tiếng nói trước, hắn gật đầu chắc mẩm, Menfuisu quay sang hỏi thêm thái y của hắn.

_Đúng vậy, hoàng phi của chúng tôi đã có mang.

_Thật tốt quá, chúc mừng lệnh bà.

_Thần Imphotep chúc mừng Người, mong đứa trẻ sớm được chào đời an bình.

Đúng vậy, đứa trẻ này sẽ là cầu nối nhanh nhất cho sự hòa bình giữa hai quốc gia. Asisu chớp mi, nhẹ nhàng động đậy như vừa tỉnh lại trong cơn mê, nở nụ cười mỉm. Ari nhanh chóng đỡ nàng ngồi dậy. Trên mặt Asisu vẫn còn hiện lên vẻ yếu ớt. Ánh mắt Asisu dịu dàng nhìn lướt qua mọi người, tay hỡ hững đặt trên bụng mình, hiện rõ vẻ vui mừng tột độ

_Ta sắp có con, ta thật sắp làm mẹ rồi.

_Đệ đệ, Nebanon, chúc mừng hoàng tỷ.

_Cám ơn đệ.

_Hèn gì mà sức khỏe của nữ hoàng lại yếu đi như thế.

_Ừ, do dạo gần đây tính khí thất thường, ăn uống không được ngon miệng...

_Lệnh bà về đến đây cũng không ra khỏi phòng, chắc do yếu nên kiêng kị này nọ.

_Truyền lệnh của ta. Mau bố cáo tin mừng này cho mọi người cùng vui.

Menfuisu lên tiếng, dù cho hắn có căm ghét người phụ nữ trước mặt mình, nhưng vẫn phải theo quy tắc. Hắn con rất tức giận chuyện chị đã làm Carol xảy thai lúc trước, nếu không vì đứa trẻ này quan trọng, hắn nhất định sẽ bắt nó chung số phận với đứa con chết yểu của hắn. Hắn cũng chúc vài câu qua loa

_Chúc mừng hoàng tỷ.

_Không cần miễn cưỡng nếu không thích. Chỉ mong Ai Cập để cho ta được yên. Lapis báo hoàng đế Ragashu, hai ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành về Babylon, không làm phiền Ai Cập.

Asisu thái độ thật sự thay đổi rất nhiều, đáng sợ ở chỗ, mọi người đều thấy rõ, nàng không còn để tâm đến Menfuisu như trước, hình như cuộc sống ở Babylon làm nữ hoàng của họ quên đi nhiều chuyện buồn, dứt bỏ được hoàng đế. Giờ nàng lại đang có thai, chắc chắn toàn tâm toàn ý lo cho con, không có vấn đề gì xảy ra nữa. Bọn họ còn nghe nói, đứa con có thể làm thay đổi tâm tính của người mẹ. Họ tin rằng nữ hoàng sớm muộn cũng hồi tâm chuyển ý giúp đỡ Ai Cập.

Quần thần Ai Cập vui mừng, đây là dấu hiệu tốt. Còn bọn người Babylon, nhất là ba vị đứng đầu, sớm đã biết chuyện này từ lâu, nhưng không muốn nói ra, lại cắt người bảo vệ chặt, sợ có kẻ gây nên chuyện không hay cho người thừa kế Babylon trong bụng hoàng phi, mới giấu kín không để tin tức lan đi. Bây giờ chuyện đã lỡ, bọn họ đành vờ như bất ngờ, trong lòng âm thầm tăng phần căm ghét vị hoàng đế Ai Cập lỗ mãng này.

_Tất cả lui hết đi, ta muốn nghỉ ngơi.

Ai nấy đều lui ra ngoài, từng người một, nhẹ nhàng để lại Asisu trong phòng thanh tịnh. Ari sau khi đảm bảo tậ mắt thấy lính canh nghiêm ngặt rồi, mới xoay mình vào trong phòng cùng nữ hoàng. Vẫn cái dáng quỳ dưới chân, thì thầm với Asisu:

_Lệnh bà, nô tỳ sẽ đi dặn dò tướng quân Nakuto chuẩn bị bước tiếp theo.

_Không cần, con mồi sẽ tự động tìm tới.

Vốn dĩ ban đầu, mọi thứ rất đơn giản, Asisu muốn giả mang thai, sau đó bảo Nakuto cho một toán người giả trang đến ám toán làm nàng xảy thai, rồi vờ như khai man mình là do Hitaito hoặc Assyria điều khiển, như vậy Babylon không tài nào liên minh được với chúng. Ai Cập coi như không đánh mà mất được một mối nguy. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi, bước cuối cùng, sẽ là Ai Cập hại nàng. Chiến tranh sẽ nổ ra, Ai Cập bốn mặt sẽ đều là địch. Ragashu tất nhiên không tài nào tha thứ cho kẻ dám giết người thừa tự của hắn.

Giờ thì tin tức truyền đi đúng thời điểm như ý nàng, nếu chuyện này xảy ra bên ngoài hoàng cung Ai Cập, thì còn gì là vui nữa, các nước khác đâu ngu dại gì mà tự cho ám sát rồi khai ra cái tên quốc gia mình. Chúng chẳng phải đang muốn phá hỏng liên minh này sao, vậy thì giả trang hoặc thậm chí dùng chính người Ai Cập là lựa chọn tối ưu. Không cần nhóm người Nakuto giả trang, vẫn có kẻ tự tìm đến.

_Nhưng thưa lệnh bà, như vậy thật sự rất nguy hiểm, xin lệnh bà suy nghĩ lại, chúng ta không biết chính xác bọn chúng đến lúc nào, nếu không phải người của chúng ta, sẽ có ý giết lệnh bà....

_Vậy chứ ngươi nghĩ mấy ngày nay ta cất công làm đủ mọi chuyện vì lí do gì? Nếu như chỉ cần người Nakuto thì ta cần gì làm phức tạp lên như thế, huy động canh gác cẩn mật, không bước ra khỏi phòng, chú ý này nọ. Mục đích chính là kiểm soát thời gian bọn chúng đến. Chắc chắn bọn chúng luôn lăm le theo dõi ta, tìm sơ hở để tấn công, nhưng hiện tại ta đang được bảo vệ rất chặt, từng tốp người của Babylon và Ai Cập. Chỉ cần thời điểm ta muốn, có thể kiếm cớ nới lỏng quân canh, bọn chúng lập tức lao vào ngay.

_Nhưng nữ hoàng, nếu là người của chúng ta, kiểm soát sẽ dễ dàng hơn chứ...

_Menfuisu có lẽ sẽ không nghi ngờ, nhưng Imphotep thì sẽ nghi ngờ. Nếu chuyện này để diễn ra thật, không có sự sắp xếp của chúng ta, thì sẽ không lo lắng bị phát giác. Vả lại, chuyện ta mang thai giả sẽ bị lộ, nếu như chuyện ám sát lại do chúng ta dựng nên.

_Nhưng lỡ mà quân lính không đến kịp, bọn chúng sẽ giết lệnh bà mất, điều này...điều này rất nguy hiểm đến tính mạng.

_Tính mạng? Kẻ trả thù như ta, ngươi thấy ta đang giống người sống lắm sao? Không chấp nhận nguy hiểm sao mà đạt được mục đích cuối cùng.

Asisu lần này sẽ đánh cược chính mạng sống của mình...

_Được rồi, đừng lo lắng Ari. Thần linh sẽ không để ta có bất trắc gì đâu. Vì thần linh đã bắt số mệnh của ta là sống chung với đau khổ. Ta...không có cách nào thoát được, chỉ còn cách đối mặt thôi. Thần linh sẽ không để ta chết dễ dàng thế đâu.

Ừ, đối mặt với kẻ thù lớn nhất cuộc đời...Cuộc sống chăng phải là những chuỗi ngày tranh đấu vì bản thân sao, nhất là đối với kẻ có hận thù bầu bạn như nàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.