Đôi Mắt Của Hầu Gái. ( Đôi Mắt Thiên Thần)

Chương 31: Chương 31




-An Ninh…-Giọng ông giám đốc gọi An Ninh từ phía cửa phòng.

An Ninh giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ xa, đã hai năm rồi nhưng mọi thứ với cô vẫn như ngày nào. Mặc dù vẻ ngoài, địa vị của cô lúc này không còn là cô hầu gái của Lưu gia như hai năm về trước nhưng mỗi khi đi trên đường thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng người xưa cô vẫn thất thần đi theo. Và rồi để hàng đêm lại kí ức lại ùa về vào cái ngày ấy…Cô thức dậy rồi lại ngồi một mình trong căn phòng trống trải….

-Có chuyện gì cần ăn dặn tôi vậy thưa giám đốc.

-Cô giúp tôi chuẩn bị mọi thủ tục và giấy tờ lien quan đến hợp động lần này nhé. Khoảng 1 tiếng nữa chúng ta sẽ đi gặp đối tác lần này.

An Ninh giờ này là một thư ký giám đốc của một công ty mỹ phẩm K khá lớn tại Nhật. Hai năm qua An Ninh đã cố gắng sống thoát ra khỏi cái bóng của một cô hầu gái…thoát ra khỏi những tiếng vọng văng vẳng trong đầu. Ngay cả diện mạo và phong cách sinh hoạt cũng thay đổi cả. Trước kia, cô luôn tự hào mình là một hầu gái mẫu mực, luôn luôn đặt bản thân vào những quy tắc, khuôn mẫu được đặt ra. Áp đặt tính cách và suy nghĩ của mình trong những thứ được dạy trong học viện. Giờ đây, An Ninh là một cô gái trưởng thành, mái tóc dài ngang vai bồng bềnh, cặp kính cận nhỏ xinh, bộ đồ công sở thanh lịch và lối ăn nói thoải mái tự nhiên. Cô thích cuộc sống hiện tại, dường như cô tìm lại được con người thật của mình, con người mà cô đã lãng quên suốt những năm sống ở Lưu gia…

Cuộc điện thoại khẩn reo lên tại phòng thư ký….giọng phó giám đốc quen thuộc có vẻ gấp gáp bên đầu dây…và ông yêu cầu cô nối máy với giám đốc…

Sau một hồi nói chuyện với phó giám đốc, ông giám đốc gọi An Ninh vào và giao cho cô một tập tài liệu

-Cô mang tập tài liệu này tới cho phó giám đốc, giúp ông ấy giải quyết chuyện ở phân xưởng, có gì gọi điện cho tôi ngay. Còn việc hẹn gặp với đối tác chiều nay thì cứ để tôi lo.

An Ninh vâng lời và nhận tập hồ sơ từ phía ông giám đốc….

……………………

Hai năm trôi qua, hai mùa giáng sinh trôi qua, cũng báo hiệu cho cậu, An Ninh đã xa cậu hai năm. Không biết giờ đây cô sống thế nào, cô đang là một hầu gái của một gia đình nào đó hay đang sống một cuộc sống hạnh phúc nơi nào bên một người yêu thương cô. Hai năm qua cậu chờ đợi cô, tìm kiếm cô nhưng đều vô ích, cậu tới nhà van xin cha cô cho cậu biết cô đang ở đâu, tất cả chỉ là sự câm lặng đáng sợ. Cậu hỏi tất cả những người có thể nhưng cái mà cậu nhận lại luôn là những cái lắc đầu bất lực, giống như An Ninh đã hoàn toàn biến mất khỏi trái đất vậy.

Nhìn ra ngoài phố, những con đường của Nhật luôn đông đúc và tấp nập. Cậu đã đi qua nó biết bao nhiêu lần, nhìn ngắm những cô gái đi qua đường, cố gắng tìm kiếm cái bóng hình hằn sâu trong cậu. Nhưng mọi thứ chỉ đọng lại là sự hối hận muộn màng. Giá như lúc ấy cậu dừng tay lại, giá như cậu chịu lắng nghe những giọt nước mắt van xin của cô thì giờ đây cậu sẽ không phải sống trong sự dằn vặt khốn khổ này.

-Thưa cậu chủ, chiều nay chúng ta có hẹn với giám đốc của tập đoàn K. cậu có cần lùi lịch hẹn không ạ? Tôi thấy cậu hơi mệt.-Người lái xe lo lắng hỏi cậu hai.

-Không cần đâu, làm cho nhanh còn về nước, ngày mai là sinh nhật tròn 1 tuổi của cháu gái tôi, tôi không muố bị muộn.

Người lái xe hiểu ra vấn đề, cậu táp xe dừng lại ở một quán café nhỏ rồi nói cậu hai đợi một lát. Cậu hai chẳng mấy để ý, mọi thứ cậu quan tâm hiện giờ chỉ là công việc, từ ngày mở công ty riêng đến nay, cậu càng bận rộn hơn với hàng tá những công việc, công việc tập Đoàn Lưu Đông rồi ở công ty của cậu. Cậu không cho phép mình ngừng nghỉ và thôi nghĩ ngợi, cậu kìm *** nỗi nhớ An Ninh bằng cách luôn để bản thân bận rộn. Một năm là quá đủ, một năm như một con thiêu thân đi tìm An Ninh, cậu giống như một người điên đi tìm trong vô thức, hết lần này đến lần khác. Giờ thì cậu đã hiểu, cậu hiểu ra rằng cũng đến lúc phải buông tay, cậu nên để cho An Ninh có một cuộc sống tự do, một cuộc sống hạnh phúc.

……………………………

Đèn đỏ ở ngã tư lúc nào cũng rất lâu, từng dòng người qua hối hả, bận rộn, và An Ninh cũng không ngoại lệ, cô rẽ vào một quán café mua một tách cho ông phó giám đốc…Những người xếp hàng thật đông…

-Cho tôi một capuchino và một đen không đường, không đá và một sữa tươi.-Giọng người đàn ông đứng trước An Ninh khiến cô chợt nhớ tới câu hai. Cậu cũng thích uống như vậy, một đen đặc không đường, không đá và kèm theo là một ly sữa tươi.

An Ninh nhận cốc café của mình rồi vội vàng ra khỏi cửa hàng, cô không có nhiều thời giờ để nghĩ về những thứ vẩn vơ cần phải quên lãng…

…………………….

Cậu nhìn ra phía đường và phát hiện ra đèn đỏ ở Nhật thật lâu, có lẽ vì người đi bộ qua đường quá nhiều hay tại đường quá dài…Thoáng bóng người lướt qua tấm kinh ôtô…. Khiến cậu giật mình….Cậu mở vội cửa xe rồi chạy theo cái bóng quen thuộc luôn hằn sâu trong trí não cậu suốt hai năm qua….

Dòng người đông quá…và cái bóng ấy càng ngày càng xa cậu…cậu gọi lớn…

-AN NINH……

Và rồi nó đã chìm và biến mất vào cái dòng người…Một thoáng hi vọng rồi lại vụt mất ngay trước mắt….Có lẽ chỉ là một người qua đường có gương mặt giống An Ninh…sao cô ấy có thể ở đây được. Cậu tự An ủi mình như vậy rồi lặng lẽ trở về xe.

……………

An Ninh ngoái đầu lại, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vẳng qua tai…giữa dòng người kia, cô cố tìm ra chủ nhân của giọng nói. Nhưng có lẽ cũng như những lần khác, nó chỉ là giọng nói trong tiềm thức…trong trí óc và trong nỗi nhớ khôn nguôi của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.