Đôi Mắt Màu Xám Tro

Chương 2: Chương 2: Mưa Sao Băng




Tôi ngoan ngoãn nhận mấy nụ hôn của Enma, được thế Enma hôn tiếp vài cái, tôi cuống quít giãy dụa mới chịu thả ra, tiếp nhận gói bánh mì trong tay Enma rồi ăn.

”Nha, tiểu công chúa của mẹ, con còn chưa có hôn mẹ đâu!” Enma vừa đóng cửa vừa đau lòng nói.

Phu nhân Jimiker nghe thấy tiếng vang liền từ phòng bếp đi ra.

Khóe miệng tôi giương lên, cầm gói bánh mì đi qua.

”Cháu yêu, bà không thích ăn mấy cái này, cháu giữ lại làm đồ ăn khuya đi” Phu nhân Jimiker cười.

Tôi thở dài ở trong lòng, quả nhiên không có tiền cái gì cũng không thể, không từ mà biệt, Enma mỗi ngày đều làm mệt như muốn chết, muốn đầy bụng phải suy nghĩ...

Tôi vươn cánh tay ngắn ngủn, dễ dàng cầm bánh mì ra khỏi cái túi, dùng sức đưa cho phu nhân Jimiker.

”Bác nếm thử đi, đây là món bánh ngọt mới của cửa hàng, mấy cái còn lại Sharon ăn đủ rồi!” Enma đi tới nói.

Phu nhân Jimiker cười tủm tỉm, xoay người vào nhà lấy một quả táo màu hồng nhét vào tay tôi “Cháu yêu, cầm ăn đi!”

Mùi thơm của quả táo xông vào mũi, tôi không tự chủ nuốt nước miếng, từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên thấy một quả táo tươi mới như vậy.

Đem quả táo đến gần mũi hít một cái, tôi ngẩng đầu nhìn phu nhân Jimiker cười ngọt ngào.

”Cảm ơn bác... Tiểu công chúa thế nào không nói được? Cháu có cần mang nó đi đến bác sĩ hay không ạ?” Enma hỏi.

”Không, cháu yêu, không cần sốt ruột, Sharon bé nhỏ vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nói là chuyện bình thường, nó qua hai tuổi mới có thể nói được...” Phu nhân Jimiker ngăn cản.

”A, là vậy sao?”

Kế tiếp là một đoạn thời gian hai người nói về chuyện này, tôi cầm quả táo nâng lên, ngáp một cái, người liêu xiêu đi vào trong phòng một mình.

Cơm chiều vẫn như trước, bánh dẻo bột mì cùng với một ít canh, chỉ có một cái bánh mì mới do phu nhân Jimiker mua cho tôi.

Tuy rằng tôi đã chán ngấy bánh mì cùng cái canh kia nhưng tôi biết mình không có quyền đòi hỏi cũng như oán giận.

Sau khi ăn xong cơm chiều, tôi cùng Enma và phu nhân Jimiker ngồi trước cái TV đen trắng, nghĩ thông qua đó có thể hiểu nhiều hơn về thế giới bên ngoài.

”Này, cục cưng, mau nhìn, là sao băng, oa, là mưa sao băng...”

Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

Enma ôm lấy tôi đi vào sân.

Từng đợt sao băng lóe sáng kéo dài ở đuôi xẹt qua.

Tôi vui sướng kêu lên, sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy mưa sao băng đấy. Kiếp trước từng nghe vài lần về dự báo mưa sao băng nhưng cuối cùng đều vì một người hoặc vì một vài nguyên nhân mà không thể thấy.

Enma thấy tôi giãy dụa, cho là tôi muốn xuống, xoay người đem tôi đặt trên đất.

”A, a......” Tôi tức giận một bên giơ chân một bên kêu lên.

Trên mặt đất, lấy cái đầu nhỏ của tôi, căn bản không thấy được sao băng.

”Haha” Enma cười lớn.

Ước chừng nửa giờ sau sao băng mới dần ít lại.

”Cháu yêu, chúng ta vào thôi, bên ngoài bắt đầu lạnh rồi” Phu nhân Jimiker nói.

Enma ôm chặt ta vào lòng, vâng một tiếng đi vào trong phòng.

Chúng tôi không biết cùng lúc đó ở Luân Đôn có một đoạn tin tức ngắn:

”Cuối cùng, theo như lời người quan sát các loài chim nói, hôm nay chim cú mèo của cả nước có biểu hiện khác thường. Bình thường chúng nó đều là ban đêm mới xuất hiện, nhưng hôm nay, khi mặt trời mọc thì chim cú mèo bay loạn xung quanh. Nhóm chuyên gia không có cách gì giải thích việc tại sao chim cú mèo lại phá vỡ thói quen giấc ngủ của mình” Phát thanh viên nói đến đây thì cười “Thật sự kì diệu! Hiện tại tôi để cho Jim báo một chút về thời tiết. Jim, đêm nay có thể có bão hả?”

”Này Ted” Phát thanh viên khí tượng nói “Tôi cũng không biết nói sao, hôm nay không chỉ có chim cú mèo khác thường. Mà các quận Hever, quần York cũng gọi điện tới nói, dự báo có bão hôm qua của chúng ta sai rồi, hôm nay không có bão mà có sao băng! Tất cả mọi người đều muốn tiến hành lửa trại chúc mừng! Nhưng mà tôi cam đoan, đêm nay tuyệt đối có bão!”

... ...

Mà tối hôm nay, đứa trẻ đáng thương bị đặt ở dưới cây lớn.

Xem xong mưa sao băng, Enma tắm rửa rồi thay quần áo một ngày.

Tôi yên tĩnh ngồi trên ghế nhỏ, theo đuổi suy nghĩ của mình.

Phu nhân Jimiker vẫn như cũ, bưng ra hai mẻ bánh quy do mình nướng, cùng hai mẹ con chúng tôi ăn khuya.

”Bác chờ, cháu đem quần áo giặt qua” Enma bưng chậu nhỏ nói.

”A, Sharon bé nhỏ...” Phu nhân Jimiker gọi.

Tôi đối với mấy cái bánh làm từ bột mì cùng với ít đường và trứng gà kia không chút hứng thú, nhưng lại không cự tuyệt ngồi ăn cùng với Enma và phu nhân Jimiker.

Sau khi ăn xong, phu nhân Jimiker đưa quả táo cho tôi.

Tôi cố hết sức với tay lên kệ bếp, lúc này tôi cực kì hận cái khối thân thể mềm mại này, bất cẩn tay đụng phải cái lưỡi dao thái...

”Oa...... đau quá...”

Enma cầm cái chậu không từ ban công xuống sửng sốt “Này, bảo bối thế nào mà...”

”Trời ạ, bảo bối, tay con......”

Enma đứng trong phòng bếp không quên sờ ở bên hông, sờ không thấy cái gì cả, đó là đương nhiên, bởi vì ở đó không có gì hết.

Tôi đã thấy Enma thường xuyên làm cái động tác kia, lần trước là lúc phòng bếp có chuyện...

Enma thất kinh chạy đến cầm tay đang chảy máu của tôi, khuôn mặt trắng bệch, sau đó rơi nước mắt, cái bộ dạng không có biện pháp xử lý vết thương kia tuyệt đối không giả vờ...

Cho đến khi phu nhân Jimiker đi tới mới vội vàng đem cái hòm cấp cứu mở ra, bôi thuốc lên tay tôi rồi băng bó lại.

”Ta thật sự không thể tưởng tượng, con thế mà không xử lý vết thương cho Sharon bé bỏng...” Phu nhân Jimiker cầm một ly sữa nóng qua, nhắc nhở Enma.

Mong muốn đền bù của tôi cuối cùng cũng được thực hiện, quả táo bị phu nhân Jimiker cắt thành mấy miếng nhỏ, đặt cạnh hai mẻ bánh bích quy.

”Haha” Enma cười ngượng ngùng, hai mắt sáng lấp lánh “Phu nhân Jimiker, bà có nghe không, hôm nay bảo bối nói chuyện”

”Phải không? Con phải nói sớm cho ta một tiếng chứ” Phu nhân Jimiker rốt cục cũng bị dời chú ý.

Ánh mắt hai người đều nhìn về phía tôi. Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.